Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta
Chương 50
Vũ Hề
20/06/2022
Ngày hôm đó Lý Tinh bị bắt đi, mọi người lo lắng đề phòng sẽ có sinh vật đột kích bất ngờ mà không để ý thấy Thẩm Dục cầm theo một thiết bị điện tử một mình rời đi.
Đến khi mọi người xác nhận không có nguy hiểm mới biết đội trưởng cũng đã biến mất.
Thược Diễn lo lắng đi vòng vòng xung quanh nơi hai người họ vừa ngồi, Quan Bân nhịn không được mà nói "Cũng không phải một mình cậu lo lắng, đứng đi lòng vòng khiến mọi người không thoải mái."
Đôi mắt trong trẻo vì lo lắng mà ướt át trừng mắt nhìn Quan Bân, thế nhưng cậu ta cũng không có đi lại nữa mà ngồi xuống, trong lòng bất an nói "Mọi người nói xem bây giờ chúng ta đi đâu tìm đội trưởng đây?!"
Lần này đi, ngoài Thẩm Dục là đội trưởng thì A Lạc trở thành phó đội tạm thời, không có y gã liền trở thành người chỉ huy. Từ lúc phát hiện Thẩm Dục cũng biến mất gã vẫn luôn im lặng ngồi một góc, đến lúc này Thược Diễn sắp sốt rột chờ không được mà xông ra ngoài gã mới lên tiếng.
"Chúng ta tiếp tục đi căn cứ Z."
Nghe quyết định của gã, không chỉ có Thược Diễn không đồng ý mà có rất nhiều người không đồng ý.
Thược Diễm đứng bật dậy, lớn tiếng nói "Tôi không đồng ý! Vưu Lạc! Anh đây là muốn vứt bỏ đội trưởng rồi muốn tự mình nắm quyền đúng không?!"
Trước giờ Quan Bân là người không thích bao đồng, nhưng A Lạc là người cùng tộc với cậu, nghe Thược Diễn nói khó nghe như thế cậu không nhịn được mà lên tiếng "Nếu người mất tích chỉ có một mình Lý Tinh thì cậu có nói được câu này không?! Hay khi đó chúng tôi muốn đi tìm đồng đội của mình còn cậu lại vứt bỏ cô ấy?!"
Hít sâu một hơi cố kiềm lại xúc động trong lòng, Quan Bân nói tiếp "Thược Diễn, cậu đừng ỷ mình có chút tài thì hơn người. Song hệ không chỉ có mình cậu có, thậm chí A Thục là tam hệ còn không có tự đại như cậu. Lần sau thu bớt tính tình cho tôi, bằng không tôi không ngại vượt quyền đuổi cậu ra khỏi đoàn đội."
Quan Bân tính tình luôn ôn hòa, cậu là một trong những người có thực lực mạnh nhất và cũng là những người đầu tiên đi theo Thẩm Dục và Sở Nhiên nên ở một mức nhất định lời nói của cậu vẫn có ảnh hưởng.
Lại chưa nói đến, Quan Bân không thích người tên Thược Diễn này. Thục tộc bọn họ trước giờ tôn trọng kẻ mạnh, tuân theo chế độ nhất phu nhất thê, Sở Nhiên là người có bao nhiêu mạnh bọn họ không rõ ràng, thế nhưng trực giác mách bảo bọn họ, hắn là kẻ mạnh nhất.
Mà Thẩm Dục cùng Sở Nhiên vốn chung sống với nhau, bọn họ thừa nhận hai người như vợ chồng, dù chia tách nhưng quan hệ này không thể tách rời, Thược Diễn nhân lúc Sở Nhiên không ở mà muốn cùng Thẩm Dục kết đôi, đây chính là tà giáo, là tay sai của ma quỷ.1
Thực lực của Thược Diễn cũng không đến nỗi tệ, bình thường cũng qua lại quan hệ tốt với không ít người, vậy nên người bênh vực cậu ta cũng không ít.
Cuối cùng bọn họ xảy ra tranh cãi, kết quả là bọn họ đợi ở nhà kho này ba ngày, ba ngày sau nếu Thẩm Dục cùng Lý Tinh chưa quay lại thì bọn họ sẽ tiếp tục lên đường.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, Thược Diễn nhíu mày lo lắng, cậu ta lo chẳng may Thẩm Dục không trở về kịp thì sao.
Một người thấy cậu ta lo lắng như thế thì vỗ vai an ủi "Cậu đừng quá lo lắng, đội trưởng mạnh như vậy, nhất định không sao đâu."
Thược Diễn khẽ gật đầu, cậu rầu rĩ mím chặt môi không nói một lời, người kia cũng chỉ thở dài một tiếng rồi tìm một chỗ ngồi xuống mà thôi.
Triệu Thái theo phe Sở Nhiên và Lý Tinh, vậy nên gã cùng Quan Bân chung chiến tuyến. Khi này gã đang dùng tinh thần lực quan sát tình hình bên ngoài, đột nhiên gã đứng bật dậy hô lên "Nhanh mở cửa! Bọn họ trở về rồi!"
Gã vừa nói mọi người lập tức đứng bật dậy đi về cửa, người nhanh chân nhất là Thược Diễn, cậu ta vội vàng mở ra cánh cửa nhà kho nặng nề, nhưng nhìn khung cảnh trước mắt khiến cậu ta sững sờ tại chỗ.
Người đầu tiên cậu ta thấy là Lý Tinh vẫn bình an vô sự, phía sau cô là một đôi trai gái sinh đôi mặc quần áo quý tộc trung cổ, mà theo sau bọn họ lại là một đám động vật biến dị.
Nhưng những thứ này không khiến cậu ta quan tâm bằng Thẩm Dục, người cậu ta luôn nhớ mong ao ước lúc này đang bế một người thanh niên gầy yếu trong lòng.
Lý Tinh thấy người mở cửa là Thược Diễn liền không vui, lúc cậu ta ngơ ngác nhìn Thẩm Dục ôm Sở Nhiên đang yếu ớt ngủ say trong lòng thì lập tức đưa tay đẩy cậu ta ra, buồn bực nói "Lần sau mở cửa đừng đứng đực ra cản đường như thế."
Anh em Thái gia thầm khen trong lòng, mắng hay lắm.
Mọi người tiến vào nhà kho, đám động vật biến dị thì ở bên ngoài, có bọn chúng canh giữ, lại có sự âm thầm can thiệp của Mạc Dịch cửa kho để mở nên bên trong không tối như trước.
Vẻ mặt Quan Bân hiện lên tia vui mừng, không chỉ cậu ta mà những đội viên lâu năm đều như thế. Nhưng rồi lại thay thế bằng sự lo lắng, Quan Bân hỏi Lý Tinh "A Tinh, anh Sở làm sao vậy?"
Lý Tinh không hổ đọc qua bao nhiêu thứ tiểu thuyết, cô tùy tiện bịa ra một câu chuyện "Tinh thần lực của anh Sở bị thương."
Ở đây Triệu Thái hiểu rõ tinh thần lực bị thương sẽ ra sao, gã vừa vội vừa lo hỏi "Tiểu Sở mạnh như vậy, làm sao mà bị thương được chứ?!"
Vẻ mặt Lý Tinh hiện lên sự đau lòng, cô nghẹn giọng nói "Anh Sở là... ở đây kiềm hãm tang thi. Nhưng có một tang thi lợi hại xuất hiện, nó muốn giải thoát tất cả tang thi ở trong này ra nên đã tấn công anh ấy, khiến anh ấy bị thương."
Tùy tuện bịa vài câu, nhưng cô không biết thật sự có một tang thi lợi hại luôn nhắm đến hắn.
Lúc này Thược Diễn cũng đã tỉnh táo lại, nhìn đi nhìn lại thì có không ít người cùng thanh niên kia quen thuộc, nhưng cậu ta vẫn là khó chịu hỏi cô "Vậy cô nói tại sao cô cùng đội trưởng bị bắt?!"
Lý Tinh chỉ về hướng đôi song sinh họ Thái, nói "Là hai đứa nhỏ này để động vật biến dị có khả năng dịch chuyển đem hai người chúng tôi đi cứu anh Sở."
Hai đứa nhỏ xinh đẹp đứng sát vào nhau muốn bao nhiêu đánh yêu có bấy nhiêu đáng yêu, nhất là bé gái mặc váy công chúa kia, khuôn mặt xinh đẹp còn đỏ ửng chưa lau khô vệt nước mắt kia, nhìn đặc biệt chọc người yêu thương.
Đột nhiên bé gái nhào vào lòng bé trai òa khóc, mếu máo nói "Anh anh, người này hung với chúng ta!"
Một con rắn đen to lớn ngoài cửa nhà kho hình như nghe được tiếng khóc mà thò đầu vào nhìn, đôi mắt rắn thật lớn lạnh bămg nhìn Thược Diên sắc mặt khó xem.
Quả nhiên, chỉ có yêu tính đấu lại yêu tinh.
Đến khi mọi người xác nhận không có nguy hiểm mới biết đội trưởng cũng đã biến mất.
Thược Diễn lo lắng đi vòng vòng xung quanh nơi hai người họ vừa ngồi, Quan Bân nhịn không được mà nói "Cũng không phải một mình cậu lo lắng, đứng đi lòng vòng khiến mọi người không thoải mái."
Đôi mắt trong trẻo vì lo lắng mà ướt át trừng mắt nhìn Quan Bân, thế nhưng cậu ta cũng không có đi lại nữa mà ngồi xuống, trong lòng bất an nói "Mọi người nói xem bây giờ chúng ta đi đâu tìm đội trưởng đây?!"
Lần này đi, ngoài Thẩm Dục là đội trưởng thì A Lạc trở thành phó đội tạm thời, không có y gã liền trở thành người chỉ huy. Từ lúc phát hiện Thẩm Dục cũng biến mất gã vẫn luôn im lặng ngồi một góc, đến lúc này Thược Diễn sắp sốt rột chờ không được mà xông ra ngoài gã mới lên tiếng.
"Chúng ta tiếp tục đi căn cứ Z."
Nghe quyết định của gã, không chỉ có Thược Diễn không đồng ý mà có rất nhiều người không đồng ý.
Thược Diễm đứng bật dậy, lớn tiếng nói "Tôi không đồng ý! Vưu Lạc! Anh đây là muốn vứt bỏ đội trưởng rồi muốn tự mình nắm quyền đúng không?!"
Trước giờ Quan Bân là người không thích bao đồng, nhưng A Lạc là người cùng tộc với cậu, nghe Thược Diễn nói khó nghe như thế cậu không nhịn được mà lên tiếng "Nếu người mất tích chỉ có một mình Lý Tinh thì cậu có nói được câu này không?! Hay khi đó chúng tôi muốn đi tìm đồng đội của mình còn cậu lại vứt bỏ cô ấy?!"
Hít sâu một hơi cố kiềm lại xúc động trong lòng, Quan Bân nói tiếp "Thược Diễn, cậu đừng ỷ mình có chút tài thì hơn người. Song hệ không chỉ có mình cậu có, thậm chí A Thục là tam hệ còn không có tự đại như cậu. Lần sau thu bớt tính tình cho tôi, bằng không tôi không ngại vượt quyền đuổi cậu ra khỏi đoàn đội."
Quan Bân tính tình luôn ôn hòa, cậu là một trong những người có thực lực mạnh nhất và cũng là những người đầu tiên đi theo Thẩm Dục và Sở Nhiên nên ở một mức nhất định lời nói của cậu vẫn có ảnh hưởng.
Lại chưa nói đến, Quan Bân không thích người tên Thược Diễn này. Thục tộc bọn họ trước giờ tôn trọng kẻ mạnh, tuân theo chế độ nhất phu nhất thê, Sở Nhiên là người có bao nhiêu mạnh bọn họ không rõ ràng, thế nhưng trực giác mách bảo bọn họ, hắn là kẻ mạnh nhất.
Mà Thẩm Dục cùng Sở Nhiên vốn chung sống với nhau, bọn họ thừa nhận hai người như vợ chồng, dù chia tách nhưng quan hệ này không thể tách rời, Thược Diễn nhân lúc Sở Nhiên không ở mà muốn cùng Thẩm Dục kết đôi, đây chính là tà giáo, là tay sai của ma quỷ.1
Thực lực của Thược Diễn cũng không đến nỗi tệ, bình thường cũng qua lại quan hệ tốt với không ít người, vậy nên người bênh vực cậu ta cũng không ít.
Cuối cùng bọn họ xảy ra tranh cãi, kết quả là bọn họ đợi ở nhà kho này ba ngày, ba ngày sau nếu Thẩm Dục cùng Lý Tinh chưa quay lại thì bọn họ sẽ tiếp tục lên đường.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, Thược Diễn nhíu mày lo lắng, cậu ta lo chẳng may Thẩm Dục không trở về kịp thì sao.
Một người thấy cậu ta lo lắng như thế thì vỗ vai an ủi "Cậu đừng quá lo lắng, đội trưởng mạnh như vậy, nhất định không sao đâu."
Thược Diễn khẽ gật đầu, cậu rầu rĩ mím chặt môi không nói một lời, người kia cũng chỉ thở dài một tiếng rồi tìm một chỗ ngồi xuống mà thôi.
Triệu Thái theo phe Sở Nhiên và Lý Tinh, vậy nên gã cùng Quan Bân chung chiến tuyến. Khi này gã đang dùng tinh thần lực quan sát tình hình bên ngoài, đột nhiên gã đứng bật dậy hô lên "Nhanh mở cửa! Bọn họ trở về rồi!"
Gã vừa nói mọi người lập tức đứng bật dậy đi về cửa, người nhanh chân nhất là Thược Diễn, cậu ta vội vàng mở ra cánh cửa nhà kho nặng nề, nhưng nhìn khung cảnh trước mắt khiến cậu ta sững sờ tại chỗ.
Người đầu tiên cậu ta thấy là Lý Tinh vẫn bình an vô sự, phía sau cô là một đôi trai gái sinh đôi mặc quần áo quý tộc trung cổ, mà theo sau bọn họ lại là một đám động vật biến dị.
Nhưng những thứ này không khiến cậu ta quan tâm bằng Thẩm Dục, người cậu ta luôn nhớ mong ao ước lúc này đang bế một người thanh niên gầy yếu trong lòng.
Lý Tinh thấy người mở cửa là Thược Diễn liền không vui, lúc cậu ta ngơ ngác nhìn Thẩm Dục ôm Sở Nhiên đang yếu ớt ngủ say trong lòng thì lập tức đưa tay đẩy cậu ta ra, buồn bực nói "Lần sau mở cửa đừng đứng đực ra cản đường như thế."
Anh em Thái gia thầm khen trong lòng, mắng hay lắm.
Mọi người tiến vào nhà kho, đám động vật biến dị thì ở bên ngoài, có bọn chúng canh giữ, lại có sự âm thầm can thiệp của Mạc Dịch cửa kho để mở nên bên trong không tối như trước.
Vẻ mặt Quan Bân hiện lên tia vui mừng, không chỉ cậu ta mà những đội viên lâu năm đều như thế. Nhưng rồi lại thay thế bằng sự lo lắng, Quan Bân hỏi Lý Tinh "A Tinh, anh Sở làm sao vậy?"
Lý Tinh không hổ đọc qua bao nhiêu thứ tiểu thuyết, cô tùy tiện bịa ra một câu chuyện "Tinh thần lực của anh Sở bị thương."
Ở đây Triệu Thái hiểu rõ tinh thần lực bị thương sẽ ra sao, gã vừa vội vừa lo hỏi "Tiểu Sở mạnh như vậy, làm sao mà bị thương được chứ?!"
Vẻ mặt Lý Tinh hiện lên sự đau lòng, cô nghẹn giọng nói "Anh Sở là... ở đây kiềm hãm tang thi. Nhưng có một tang thi lợi hại xuất hiện, nó muốn giải thoát tất cả tang thi ở trong này ra nên đã tấn công anh ấy, khiến anh ấy bị thương."
Tùy tuện bịa vài câu, nhưng cô không biết thật sự có một tang thi lợi hại luôn nhắm đến hắn.
Lúc này Thược Diễn cũng đã tỉnh táo lại, nhìn đi nhìn lại thì có không ít người cùng thanh niên kia quen thuộc, nhưng cậu ta vẫn là khó chịu hỏi cô "Vậy cô nói tại sao cô cùng đội trưởng bị bắt?!"
Lý Tinh chỉ về hướng đôi song sinh họ Thái, nói "Là hai đứa nhỏ này để động vật biến dị có khả năng dịch chuyển đem hai người chúng tôi đi cứu anh Sở."
Hai đứa nhỏ xinh đẹp đứng sát vào nhau muốn bao nhiêu đánh yêu có bấy nhiêu đáng yêu, nhất là bé gái mặc váy công chúa kia, khuôn mặt xinh đẹp còn đỏ ửng chưa lau khô vệt nước mắt kia, nhìn đặc biệt chọc người yêu thương.
Đột nhiên bé gái nhào vào lòng bé trai òa khóc, mếu máo nói "Anh anh, người này hung với chúng ta!"
Một con rắn đen to lớn ngoài cửa nhà kho hình như nghe được tiếng khóc mà thò đầu vào nhìn, đôi mắt rắn thật lớn lạnh bămg nhìn Thược Diên sắc mặt khó xem.
Quả nhiên, chỉ có yêu tính đấu lại yêu tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.