Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta
Chương 5
Vũ Hề
20/06/2022
Đời trước sau khi tỉnh dậy từ bạo bệnh, Sở Nhiên nhận ra thế giới nguyên bản đã thay đổi. Đường phố vốn ồn ào nhộn nhịp đông vui nay chỉ còn tiếng gào thét kinh hoảng, những sinh vật đáng sợ đuổi bắt và cắn nuốt nhân loại giống như trong phim viễn tưởng hắn hay coi.
Khi đó Sở Nhiên cũng sợ hãi, cũng hoảng loạn, nhưng rồi hắn nhận ra dị năng đặc biệt của mình, tang thi sẽ không tấn công hắn, thậm chí khi năng lực hắn thăng lên còn có thể khống chế tang thi và sinh vật biến dị.
Gã tiến sĩ gọi dị năng của hắn là 'liên kết'.
Sở Nhiên lúc đó mang theo toàn bộ số tiền mình có cùng giấy tờ tùy thân mà không phải là thức ăn và nước uống, lúc đó nhân loại vẫn chưa biết rằng những thứ đó có bao nhiêu quan trọng. Hắn rời khỏi phòng trọ mà lang thang khắp nơi tìm kiếm những người sống sót như mình. Sau vài ngày rốt cuộc hắn biết mình sai lầm cỡ nào, lúc bị đói đến đầu váng mắt hoa thì mới quyết định vào một cửa hàng lấy chút đồ ăn.
Cũng vào lúc này Sở Nhiên gặp được đội ngũ trước kia của mình, trong đó có một người tên là Thường Du đặc biệt thân thiết với hắn.
Kẻ từng thân thiết nhất cũng là kẻ giờ đây hắn hận nhất.
Bọn họ muốn lương thực, hắn đến siêu thị xua đuổi tang thi dẫn bọn họ vào lấy lương thực phong phú.
Bọn họ muốn năng lực, hắn khống chế tang thi và sinh vật biến dị để bọn họ dễ dàng đạt được tinh hạch.
Thậm chí khi Thường Du tỏ ra chán ghét dị năng hệ thủy vô dụng của mình hắn còn đi giết một tang thi cao cấp không chịu sự khống chế của mình để lấy tinh hạch hệ mộc giúp gã có được song dị năng.
Hắn đứng về phía nhân loại, nhân loại e ngại hắn, muốn hắn sống không bằng chết.
Hắn đứng về phía đồng đội, để bịn họ trở thành đội ngũ mạnh nhất mạt thế, nhưng đồng đội lại lợi dụng hắn, phản bội hắn.
Giờ đây Sở Nhiên nhớ lại mới thấy mình có bao nhiêu ngu dốt, để bị lừa đến mức bị đem bán còn giúp đếm tiền cho kẻ khác cũng chỉ có hắn.
Đêm đến Lý Tinh đã chìm sâu vào giấc ngủ, Sở Nhiên lặng lẽ xuống giường rời khỏi phòng, hắn theo tinh thần lực khóa chặt trên người Thường Du mà đi đến một căn phòng ở tầng trên.
Đứng trước cửa phòng, không quá ba giây sau cửa liền được mở ra từ bên trong. Người mở cửa là nữ giới cơ thể nóng bỏng trần trụi không một mảnh vải che thân, trên người cô ả vẫn còn dấu vết ái muội khó tả nào đó khiến hắn chán ghét.
Sở Nhiên tự nhiên đi vào phòng, cô ả kia sắc mặt vẫn bàng hoàng sợ hãi, nhưng cơ thể như nhận được mệnh lệnh nào đó mà khẽ khàng đóng cửa lại.
Căn phòng này không khác căn phòng hắn thuê lắm, chẳng qua bên trong có thêm một cái bàn với hai chiếc ghế mà thôi.
Lúc này gã nam nhân cao gầy có khuôn mặt thường thường đại chúng đang bị trói chặt trên ghế, cả cơ thể gã cũng trần trụi như nữ nhân kia, vừa nhìn liền biết là lúc đang hành sự bị phá đám.
Khóe môi câu lên một nét cười âm trầm, Sở Nhiên ngồi xuống một cái ghế khác, lạnh lẽo lên tiếng "Hẳn là tối nay mày sẽ đi đến tỉnh G đi?"
Hắn thở dài nói "Thiếu mất mày đám người Quách Tông cũng không trở ngại gì cả, nhưng không biết thiếu mất tao bọn chúng có thể sống yên lành hay không đây a!"
Thường Du trợn to mắt nhìn thanh niên gầy gò đột nhiên xuất hiện nói những lời khó hiểu này, gã theo bản năng sợ hãi kẻ trước mắt, nhưng thanh quản đã bị phế không thể phát ra âm thanh nào.
Thưởng thức gã một lượt từ đầu đến chân, việc trả thù không nhất thiết phải tự mình ra tay, chạm vào kẻ này khiến hắn ghê tởm, mà dị năng của kẻ này hắn tự thấy khinh thường nên cũng sẽ không lấy làm gì.
Sợi tơ tinh thần khống chế cô ả kia đột nhiên làm ra xao động, cơ thể mềm mại ấm áp bắt đầu trở nên cức ngắc lạnh lẽo, nước da trắng hồng chớp mắt liền tái xanh có xuất hiện thi ban.
Cơ mặt căng cứng, kinh hoảng trong mắt tan biến mà đờ đẫn, đôi mắt trắng đen rõ ràng được thay thế bởi màu xám đục, răng trắng trở nên ố vàng, khuôn miệng xinh đẹp há to chảy ra thứ dịch vàng hôi thối.
Sở Nhiên đứng dậy, trước khi hắn rời đi để lại một câu nói hờ hững "Ăn chậm rãi thôi, phải để con mồi tận hưởng quá trình bị ăn."
Trở về phòng, hắn không nhắm mắt nghỉ ngơi nữa mà đứng trước cửa sổ nhỏ chờ hửng đông. Khi mặt trời sắp lộ ra ánh dương, trên hành lang khách sạn bắt đầu nổi lên từng trận bước chân dồn dập, tiếng nhai nuốt, tiếng gào rú cùng tiếng kêu cứu thất thanh.
Những thứ tạp âm này xuyên qua bức tường cách âm không tốt rơi vào tai hai người trong phòng, Lý Tinh giật mình tỉnh giấc, cô hoảng sợ nhìn cánh cửa bị đập đến rung lên.
Cô hốt hoảng hỏi hắn "Anh Sở, đây... đây là có chuyện gì vậy?"
Trên hành lang là tiếng kêu sợ hãi thất thanh lấn át tiếng nói của cô "Cứu mạng! Quái vật! Có quái vật ăn thịt người!"
Bọn họ đập cửu cầu cứu người khác, nhưng người khác cũng lâm vào tình cảnh như bọn họ mà thôi.
Sở Nhiên ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, lưng tựa vào tường, hắn có chút mệt mỏi nói "Đừng mở cửa, bằng không cô sẽ thành thức ăn giao hàng tận nơi đấy."
Lý Tinh không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô không dám không tin lời nói của người có thể khống chế kẻ khác tự giết chính mình.
Mặc dù rất sợ hãi, Lý Tinh cũng chỉ dám ngồi co mình trên giường mà không dám tìm an ủi từ thanh niên yên tĩnh kia, dù cô có nương nhờ hay tín nhiệm đối phương thì cô cũng không quên lần đầu tiên gặp đối phương đã ra tay giết người.
Đến khi trời ráng rõ thì tiếng kêu cầu cứu ngoài kia đã không còn, trên hành lang chỉ còn lại âm thanh sàn sạt di chuyển chậm chạp của thứ gì đó.
Sở Nhiên luôn im lặng đột nhiên lạnh nhạt lên tiếng "Chúng là tang thi, giống như thứ sinh vật giả tưởng trong phim điện ảnh nhân loại thường coi để thử thách lòng can đảm. Bọn chúng có khứu giác và thính giác của rất tốt, nhưng ở sơ kỳ chúng di chuyển rất chậm chạp, chỉ cần phá vỡ não bộ là có thể tiêu diệt được chúng."
Dù không biết tại sao hắn lại nói lời này với mình, nhưng Lý Tinh vẫn theo bản năng nuốt nước bọt mà lo lắng chờ câu sau của hắn "Muốn ăn no thì tự mình đi lấy, nhớ đừng để chúng làm bị thương. Bằng không... cô sẽ trở thành đồng loại của chúng."
Không phải lời nhắc nhở, mà như một mệnh lệnh hạ xuống, muốn sống sót phải tự mình bảo vệ mình, không nên trông chờ kẻ khác đến bảo vệ. Đây là thứ Sở Nhiên học được và cũng là tôn chỉ của mạt thế.
Lý Tinh muốn có đồ ăn, cí nước uống thì chỉ có thể tự mình đi lấy.
Khi đó Sở Nhiên cũng sợ hãi, cũng hoảng loạn, nhưng rồi hắn nhận ra dị năng đặc biệt của mình, tang thi sẽ không tấn công hắn, thậm chí khi năng lực hắn thăng lên còn có thể khống chế tang thi và sinh vật biến dị.
Gã tiến sĩ gọi dị năng của hắn là 'liên kết'.
Sở Nhiên lúc đó mang theo toàn bộ số tiền mình có cùng giấy tờ tùy thân mà không phải là thức ăn và nước uống, lúc đó nhân loại vẫn chưa biết rằng những thứ đó có bao nhiêu quan trọng. Hắn rời khỏi phòng trọ mà lang thang khắp nơi tìm kiếm những người sống sót như mình. Sau vài ngày rốt cuộc hắn biết mình sai lầm cỡ nào, lúc bị đói đến đầu váng mắt hoa thì mới quyết định vào một cửa hàng lấy chút đồ ăn.
Cũng vào lúc này Sở Nhiên gặp được đội ngũ trước kia của mình, trong đó có một người tên là Thường Du đặc biệt thân thiết với hắn.
Kẻ từng thân thiết nhất cũng là kẻ giờ đây hắn hận nhất.
Bọn họ muốn lương thực, hắn đến siêu thị xua đuổi tang thi dẫn bọn họ vào lấy lương thực phong phú.
Bọn họ muốn năng lực, hắn khống chế tang thi và sinh vật biến dị để bọn họ dễ dàng đạt được tinh hạch.
Thậm chí khi Thường Du tỏ ra chán ghét dị năng hệ thủy vô dụng của mình hắn còn đi giết một tang thi cao cấp không chịu sự khống chế của mình để lấy tinh hạch hệ mộc giúp gã có được song dị năng.
Hắn đứng về phía nhân loại, nhân loại e ngại hắn, muốn hắn sống không bằng chết.
Hắn đứng về phía đồng đội, để bịn họ trở thành đội ngũ mạnh nhất mạt thế, nhưng đồng đội lại lợi dụng hắn, phản bội hắn.
Giờ đây Sở Nhiên nhớ lại mới thấy mình có bao nhiêu ngu dốt, để bị lừa đến mức bị đem bán còn giúp đếm tiền cho kẻ khác cũng chỉ có hắn.
Đêm đến Lý Tinh đã chìm sâu vào giấc ngủ, Sở Nhiên lặng lẽ xuống giường rời khỏi phòng, hắn theo tinh thần lực khóa chặt trên người Thường Du mà đi đến một căn phòng ở tầng trên.
Đứng trước cửa phòng, không quá ba giây sau cửa liền được mở ra từ bên trong. Người mở cửa là nữ giới cơ thể nóng bỏng trần trụi không một mảnh vải che thân, trên người cô ả vẫn còn dấu vết ái muội khó tả nào đó khiến hắn chán ghét.
Sở Nhiên tự nhiên đi vào phòng, cô ả kia sắc mặt vẫn bàng hoàng sợ hãi, nhưng cơ thể như nhận được mệnh lệnh nào đó mà khẽ khàng đóng cửa lại.
Căn phòng này không khác căn phòng hắn thuê lắm, chẳng qua bên trong có thêm một cái bàn với hai chiếc ghế mà thôi.
Lúc này gã nam nhân cao gầy có khuôn mặt thường thường đại chúng đang bị trói chặt trên ghế, cả cơ thể gã cũng trần trụi như nữ nhân kia, vừa nhìn liền biết là lúc đang hành sự bị phá đám.
Khóe môi câu lên một nét cười âm trầm, Sở Nhiên ngồi xuống một cái ghế khác, lạnh lẽo lên tiếng "Hẳn là tối nay mày sẽ đi đến tỉnh G đi?"
Hắn thở dài nói "Thiếu mất mày đám người Quách Tông cũng không trở ngại gì cả, nhưng không biết thiếu mất tao bọn chúng có thể sống yên lành hay không đây a!"
Thường Du trợn to mắt nhìn thanh niên gầy gò đột nhiên xuất hiện nói những lời khó hiểu này, gã theo bản năng sợ hãi kẻ trước mắt, nhưng thanh quản đã bị phế không thể phát ra âm thanh nào.
Thưởng thức gã một lượt từ đầu đến chân, việc trả thù không nhất thiết phải tự mình ra tay, chạm vào kẻ này khiến hắn ghê tởm, mà dị năng của kẻ này hắn tự thấy khinh thường nên cũng sẽ không lấy làm gì.
Sợi tơ tinh thần khống chế cô ả kia đột nhiên làm ra xao động, cơ thể mềm mại ấm áp bắt đầu trở nên cức ngắc lạnh lẽo, nước da trắng hồng chớp mắt liền tái xanh có xuất hiện thi ban.
Cơ mặt căng cứng, kinh hoảng trong mắt tan biến mà đờ đẫn, đôi mắt trắng đen rõ ràng được thay thế bởi màu xám đục, răng trắng trở nên ố vàng, khuôn miệng xinh đẹp há to chảy ra thứ dịch vàng hôi thối.
Sở Nhiên đứng dậy, trước khi hắn rời đi để lại một câu nói hờ hững "Ăn chậm rãi thôi, phải để con mồi tận hưởng quá trình bị ăn."
Trở về phòng, hắn không nhắm mắt nghỉ ngơi nữa mà đứng trước cửa sổ nhỏ chờ hửng đông. Khi mặt trời sắp lộ ra ánh dương, trên hành lang khách sạn bắt đầu nổi lên từng trận bước chân dồn dập, tiếng nhai nuốt, tiếng gào rú cùng tiếng kêu cứu thất thanh.
Những thứ tạp âm này xuyên qua bức tường cách âm không tốt rơi vào tai hai người trong phòng, Lý Tinh giật mình tỉnh giấc, cô hoảng sợ nhìn cánh cửa bị đập đến rung lên.
Cô hốt hoảng hỏi hắn "Anh Sở, đây... đây là có chuyện gì vậy?"
Trên hành lang là tiếng kêu sợ hãi thất thanh lấn át tiếng nói của cô "Cứu mạng! Quái vật! Có quái vật ăn thịt người!"
Bọn họ đập cửu cầu cứu người khác, nhưng người khác cũng lâm vào tình cảnh như bọn họ mà thôi.
Sở Nhiên ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, lưng tựa vào tường, hắn có chút mệt mỏi nói "Đừng mở cửa, bằng không cô sẽ thành thức ăn giao hàng tận nơi đấy."
Lý Tinh không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô không dám không tin lời nói của người có thể khống chế kẻ khác tự giết chính mình.
Mặc dù rất sợ hãi, Lý Tinh cũng chỉ dám ngồi co mình trên giường mà không dám tìm an ủi từ thanh niên yên tĩnh kia, dù cô có nương nhờ hay tín nhiệm đối phương thì cô cũng không quên lần đầu tiên gặp đối phương đã ra tay giết người.
Đến khi trời ráng rõ thì tiếng kêu cầu cứu ngoài kia đã không còn, trên hành lang chỉ còn lại âm thanh sàn sạt di chuyển chậm chạp của thứ gì đó.
Sở Nhiên luôn im lặng đột nhiên lạnh nhạt lên tiếng "Chúng là tang thi, giống như thứ sinh vật giả tưởng trong phim điện ảnh nhân loại thường coi để thử thách lòng can đảm. Bọn chúng có khứu giác và thính giác của rất tốt, nhưng ở sơ kỳ chúng di chuyển rất chậm chạp, chỉ cần phá vỡ não bộ là có thể tiêu diệt được chúng."
Dù không biết tại sao hắn lại nói lời này với mình, nhưng Lý Tinh vẫn theo bản năng nuốt nước bọt mà lo lắng chờ câu sau của hắn "Muốn ăn no thì tự mình đi lấy, nhớ đừng để chúng làm bị thương. Bằng không... cô sẽ trở thành đồng loại của chúng."
Không phải lời nhắc nhở, mà như một mệnh lệnh hạ xuống, muốn sống sót phải tự mình bảo vệ mình, không nên trông chờ kẻ khác đến bảo vệ. Đây là thứ Sở Nhiên học được và cũng là tôn chỉ của mạt thế.
Lý Tinh muốn có đồ ăn, cí nước uống thì chỉ có thể tự mình đi lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.