Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta
Chương 79
Vũ Hề
28/06/2022
Ở trong rừng bọn họ không thể nhóm lửa, bởi nếu nhóm lửa sẽ khiến thực vật biến dị phát cuồng mà tấn công bọn họ, vậy nên khi trời tối mọi người chỉ có thể hoạt động trong bóng tối.
Trong bóng tối, mọi người tụ lại cùng nhau ăn tối, nghỉ ngơi, thay phiên nhau trực.
Thược Diễn ở trong bóng tối âm thầm theo sự chỉ dạy trước đây của Sở Nhiên mà thả ra tinh thần lực, cậu ta không phải tinh thần giả, việc khống chế tinh thần lực không thể khéo léo như Lý Tinh hay Triệu Thái.
Tinh thần lực thả ra bắt đầu tìm kiếm và cảm ứng sinh vật theo miêu tả của Sở Nhiên, không được cẩn thận khống chế, tinh thần lực của cậu ta nhanh chóng bị hao hụt, thế nhưng cậu ta vẫn chưa tìm thấy được Tiểu Mộng Lan.
Đầu bắt đầu đau nhức, tầm nhìn cũng trở lên chóng váng mơ hồ.
Ong ong ong.
Ngay khi Thược Diễn không chịu nổi nữa, cậu ta chuẩn bị thu tinh thần lực của bản thân về thì tinh thần lực của cậu ta 'nghe' thấy âm thanh nào đó.
Theo như Sở Nhiên nói thì Tiểu Mộng Lan dùng nụ hoa va chạm vào nhau để tấn công, vậy âm thanh không thể dùng giác quan bình thường để nghe này có thể là nó hay không.
Thược Diễn không chắc chắn, thế nhưng cậu ta vẫn quyết định nhìn thử xem, nếu may mắn thì tìm được.
Tinh thần lực miễn cưỡng theo âm thanh đó mà tìm, qua hơn năm phút cẩn thận tìm kiếm thì Thược Diễn bắt gặp một một gốc cây nhỏ.
Đúng hơn là một tiểu mộc nhân. Nửa trên của nó là hình người nho nhỏ màu lục, hai cái tay nho nhỏ là ngồng hoa với những nụ hoa trông như chuông bạc nhỏ, còn nửa dưới thì là rễ cây khiến nó trông như một con bạch tuộc xanh cùng những chiếc lá cẩn thận bao bọc cơ thể nó.
Trong chớp mắt tâm tình cậu ta trở nên kích động, tinh thần lực cũng theo đó mà giao động dữ dội, ngay khi cậu ta nóng lòng không đợi kịp mà muốn dùng tinh thần lực thâm nhập thuần hóa Tiểu Mộng Lan thì đột nhiên có một luồng sức mạnh mạnh mẽ ép cậu ta trở về.
Tinh thần lực lần nữa tập trung về cơ thể, lúc này Thược Diễn mới cảm nhận được rõ ràng đầu óc đau như búa bổ, cơ thể giống như lâm vào trạng thái cạn kiệt dị năng mà suy nhược.
Đối diện cậu ta lúc này là Sở Nhiên, hắn thản nhiên nằm trên một cái võng tự mình bện từ những dây leo mềm dẻo, từ trên cao nhìn xuống cậu ta nói "Nếu tôi không kéo cậu về, không chừng bây giờ cậu đã thành một tên ngốc trí lực có vấn đề rồi."
Hiện tại Thược Diễn không để ý đến việc ngu ngốc mình vừa làm, cậu ta hưng phấn nhìn hắn nói "Tôi tìm thấy nó rồi."
Sở Nhiên ồ một tiếng, trong giây phút đó Thược Diễn cũng tự tát bản thân một cái, hắn hờ hững hỏi "Giờ tỉnh chưa?"
Sắc mặt Thược Diễn nhất thời đỏ ửng đầy vẻ xấu hổ, cậu ta nhỏ giọng đáp "Tỉnh rồi."
Sở Nhiên thu lại tinh thần lực, hắn lạnh nhạt nói "Tinh thần giả kị nhất là xúc động, cảm xúc quá mãnh liệt sẽ để địch nhân nhận biết cậu đang ở chỗ nào mà tiến hành phản kích. Lợi thế của tinh thần lực chính là vô thanh vô tức, có thể không tiếng động ở khắp mọi nơi, nhưng cậu vừa rồi suýt chút để nó phát hiện ra, đã vậy còn muốn trong tình trạng tinh thần lực cạn kiệt mà thuần hóa nó. Rốt cuộc đầu cậu dùng làm gì hả?"
Càng nghe Sở Nhiên nói, Thược Diễn càng thấy xấu hổ, đến mức thật muốn tự đào một cái hố chôn bản thân xuống.
Xuy cho cùng là cậu ta quá mức vội vàng đạt thành, dục tốc bất đạt.
Sở Nhiên cũng không có hứng thú dạy dỗ người khác, hắn không cùng Thược Diễn nói chuyện này nữa mà ôm lấy cái gối ôm mềm mại Thẩm Dục chuẩn bị cho mình mà cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Thiếu mất một người bên cạnh vừa ấm lại vừa nghe lời, Sở Nhiên cảm thấy thật không quen, dù buồn ngủ nhưng vẫn là thấy thiếu, không ngủ được.
Mà cùng chung tình trạng với hắn còn có một người, rõ ràng trong lòng vốn có một người, bây giờ trống rỗng làm Thẩm Dục không quen, cảm giác thiếu vắng làm y không tài nào ngủ nổi.
Quân Ân nằm bên cạnh bị y xoay tới xoay lui đến tỉnh ngủ, nhìn lão bằng hữu tương tư đến mất ngủ, anh ta chặc lưỡi nói "Cần tôi cấp cho cậu bình rượu để giải tương tư không hả?"
Cho anh ta một cái liếc mắt, Thẩm Dục rất ra chiều ghét bỏ nói "Cậu đừng ở đó mà nói tôi, theo đuổi người ta đã sắp ba năm còn đuổi không tới tay thì tôi thấy cậu mới là người cần uống rượu giải tương tư đấy."
Sắc mặt Quân Ân hết xanh lại đỏ, anh ta thật muốn nhào qua đánh đối phương một trận, chỉ tiếc thực lực không bằng người, chỉ có thể nhịn.
Anh ta đặt đầu xuống nằm thẳng, nhắm mắt lại nói "Nếu không phải tại hai đứa A Tinh cùng Tử Lộ nói bậy linh tinh thì cậu nghĩ với vẻ ngoài và tài trí của tôi sẽ không theo đuổi được người ta như vậy sao?! Mà cậu mau ngủ đi, ngày mai còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ, có không ngủ cũng đừng quấy nhiễu tôi."
Thẩm Dục thở dài một hơi, ở trong đêm tối lấy ra từ trong túi áo một túi vải nhỏ, bên trong là tóc của Sở Nhiên, cũng có mùi hương của Sở Nhiên.
Đặt túi nhỏ trước ngực, y dần chìm vào giấc ngủ, dù thế thì tinh thần của y vẫn cảnh giác, có bất cứ nguy hiểm nào y sẽ lập tức phát hiện.
Sáng sớm trong rừng ẩm ướt, thế nhưng đội của Sở Nhiên chỉ có thể chịu đựng mà tiếp tục đi. Mà Thược Diễn cũng rất có tính học hỏi, cậu ta bám theo Thái Lục hỏi cậu nhóc phải làm thế nào mới có thể thuần hóa một sinh vật.
Thái Lục cũng rất nể mặt mà giảng giải cách thức hai anh em bọn họ thuần hóa động vật.
Thái Hồng đi sau uất ức đến hai mắt đỏ hồng, cô bé túm lấy áo Sở Nhiên, mếu máo nói "Nhiên ca, A Lục của em bị tiểu tam dụ dỗ đi mất rồi!".
Sở Nhiên bị cô bé bấu víu cáo trạng làm cho buồn cười, búng cái trán nhỏ của cô bé, hắn cười khẽ nói "Trẻ con chưa hiểu chuyện của người lớn, đừng có mở miệng liền tiểu tam này, tiểu tam kia."
Thái Hồng cảm thấy thật tủi thân, thật muốn khóc, như thế nào tiểu tam cũng dụ dỗ được cả Vương của chúng nó luôn rồi.
Trong bóng tối, mọi người tụ lại cùng nhau ăn tối, nghỉ ngơi, thay phiên nhau trực.
Thược Diễn ở trong bóng tối âm thầm theo sự chỉ dạy trước đây của Sở Nhiên mà thả ra tinh thần lực, cậu ta không phải tinh thần giả, việc khống chế tinh thần lực không thể khéo léo như Lý Tinh hay Triệu Thái.
Tinh thần lực thả ra bắt đầu tìm kiếm và cảm ứng sinh vật theo miêu tả của Sở Nhiên, không được cẩn thận khống chế, tinh thần lực của cậu ta nhanh chóng bị hao hụt, thế nhưng cậu ta vẫn chưa tìm thấy được Tiểu Mộng Lan.
Đầu bắt đầu đau nhức, tầm nhìn cũng trở lên chóng váng mơ hồ.
Ong ong ong.
Ngay khi Thược Diễn không chịu nổi nữa, cậu ta chuẩn bị thu tinh thần lực của bản thân về thì tinh thần lực của cậu ta 'nghe' thấy âm thanh nào đó.
Theo như Sở Nhiên nói thì Tiểu Mộng Lan dùng nụ hoa va chạm vào nhau để tấn công, vậy âm thanh không thể dùng giác quan bình thường để nghe này có thể là nó hay không.
Thược Diễn không chắc chắn, thế nhưng cậu ta vẫn quyết định nhìn thử xem, nếu may mắn thì tìm được.
Tinh thần lực miễn cưỡng theo âm thanh đó mà tìm, qua hơn năm phút cẩn thận tìm kiếm thì Thược Diễn bắt gặp một một gốc cây nhỏ.
Đúng hơn là một tiểu mộc nhân. Nửa trên của nó là hình người nho nhỏ màu lục, hai cái tay nho nhỏ là ngồng hoa với những nụ hoa trông như chuông bạc nhỏ, còn nửa dưới thì là rễ cây khiến nó trông như một con bạch tuộc xanh cùng những chiếc lá cẩn thận bao bọc cơ thể nó.
Trong chớp mắt tâm tình cậu ta trở nên kích động, tinh thần lực cũng theo đó mà giao động dữ dội, ngay khi cậu ta nóng lòng không đợi kịp mà muốn dùng tinh thần lực thâm nhập thuần hóa Tiểu Mộng Lan thì đột nhiên có một luồng sức mạnh mạnh mẽ ép cậu ta trở về.
Tinh thần lực lần nữa tập trung về cơ thể, lúc này Thược Diễn mới cảm nhận được rõ ràng đầu óc đau như búa bổ, cơ thể giống như lâm vào trạng thái cạn kiệt dị năng mà suy nhược.
Đối diện cậu ta lúc này là Sở Nhiên, hắn thản nhiên nằm trên một cái võng tự mình bện từ những dây leo mềm dẻo, từ trên cao nhìn xuống cậu ta nói "Nếu tôi không kéo cậu về, không chừng bây giờ cậu đã thành một tên ngốc trí lực có vấn đề rồi."
Hiện tại Thược Diễn không để ý đến việc ngu ngốc mình vừa làm, cậu ta hưng phấn nhìn hắn nói "Tôi tìm thấy nó rồi."
Sở Nhiên ồ một tiếng, trong giây phút đó Thược Diễn cũng tự tát bản thân một cái, hắn hờ hững hỏi "Giờ tỉnh chưa?"
Sắc mặt Thược Diễn nhất thời đỏ ửng đầy vẻ xấu hổ, cậu ta nhỏ giọng đáp "Tỉnh rồi."
Sở Nhiên thu lại tinh thần lực, hắn lạnh nhạt nói "Tinh thần giả kị nhất là xúc động, cảm xúc quá mãnh liệt sẽ để địch nhân nhận biết cậu đang ở chỗ nào mà tiến hành phản kích. Lợi thế của tinh thần lực chính là vô thanh vô tức, có thể không tiếng động ở khắp mọi nơi, nhưng cậu vừa rồi suýt chút để nó phát hiện ra, đã vậy còn muốn trong tình trạng tinh thần lực cạn kiệt mà thuần hóa nó. Rốt cuộc đầu cậu dùng làm gì hả?"
Càng nghe Sở Nhiên nói, Thược Diễn càng thấy xấu hổ, đến mức thật muốn tự đào một cái hố chôn bản thân xuống.
Xuy cho cùng là cậu ta quá mức vội vàng đạt thành, dục tốc bất đạt.
Sở Nhiên cũng không có hứng thú dạy dỗ người khác, hắn không cùng Thược Diễn nói chuyện này nữa mà ôm lấy cái gối ôm mềm mại Thẩm Dục chuẩn bị cho mình mà cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Thiếu mất một người bên cạnh vừa ấm lại vừa nghe lời, Sở Nhiên cảm thấy thật không quen, dù buồn ngủ nhưng vẫn là thấy thiếu, không ngủ được.
Mà cùng chung tình trạng với hắn còn có một người, rõ ràng trong lòng vốn có một người, bây giờ trống rỗng làm Thẩm Dục không quen, cảm giác thiếu vắng làm y không tài nào ngủ nổi.
Quân Ân nằm bên cạnh bị y xoay tới xoay lui đến tỉnh ngủ, nhìn lão bằng hữu tương tư đến mất ngủ, anh ta chặc lưỡi nói "Cần tôi cấp cho cậu bình rượu để giải tương tư không hả?"
Cho anh ta một cái liếc mắt, Thẩm Dục rất ra chiều ghét bỏ nói "Cậu đừng ở đó mà nói tôi, theo đuổi người ta đã sắp ba năm còn đuổi không tới tay thì tôi thấy cậu mới là người cần uống rượu giải tương tư đấy."
Sắc mặt Quân Ân hết xanh lại đỏ, anh ta thật muốn nhào qua đánh đối phương một trận, chỉ tiếc thực lực không bằng người, chỉ có thể nhịn.
Anh ta đặt đầu xuống nằm thẳng, nhắm mắt lại nói "Nếu không phải tại hai đứa A Tinh cùng Tử Lộ nói bậy linh tinh thì cậu nghĩ với vẻ ngoài và tài trí của tôi sẽ không theo đuổi được người ta như vậy sao?! Mà cậu mau ngủ đi, ngày mai còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ, có không ngủ cũng đừng quấy nhiễu tôi."
Thẩm Dục thở dài một hơi, ở trong đêm tối lấy ra từ trong túi áo một túi vải nhỏ, bên trong là tóc của Sở Nhiên, cũng có mùi hương của Sở Nhiên.
Đặt túi nhỏ trước ngực, y dần chìm vào giấc ngủ, dù thế thì tinh thần của y vẫn cảnh giác, có bất cứ nguy hiểm nào y sẽ lập tức phát hiện.
Sáng sớm trong rừng ẩm ướt, thế nhưng đội của Sở Nhiên chỉ có thể chịu đựng mà tiếp tục đi. Mà Thược Diễn cũng rất có tính học hỏi, cậu ta bám theo Thái Lục hỏi cậu nhóc phải làm thế nào mới có thể thuần hóa một sinh vật.
Thái Lục cũng rất nể mặt mà giảng giải cách thức hai anh em bọn họ thuần hóa động vật.
Thái Hồng đi sau uất ức đến hai mắt đỏ hồng, cô bé túm lấy áo Sở Nhiên, mếu máo nói "Nhiên ca, A Lục của em bị tiểu tam dụ dỗ đi mất rồi!".
Sở Nhiên bị cô bé bấu víu cáo trạng làm cho buồn cười, búng cái trán nhỏ của cô bé, hắn cười khẽ nói "Trẻ con chưa hiểu chuyện của người lớn, đừng có mở miệng liền tiểu tam này, tiểu tam kia."
Thái Hồng cảm thấy thật tủi thân, thật muốn khóc, như thế nào tiểu tam cũng dụ dỗ được cả Vương của chúng nó luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.