Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta
Chương 83
Vũ Hề
01/07/2022
Sở Nhiên trước chạy đến tòa nhà thương mại Lan Thiên dùng hệ thủy tắm rửa sạch sẽ một lượt, thay một bộ đồ mới sạch sẽ.
Có lẽ bị hình tượng xuất hiện vừa rồi của hắn kích thích, lực sát thương của Thẩm Dục tăng đột biến, dị năng rất không cần tiền mà liên tục phóng ra, cũng bởi vậy mà tốc độ di chuyển của bọn họ đột nhiên tăng.
Quân Ân cùng các đội viên không khỏi thầm than, quả nhiên là sức mạnh của tình yêu mà!
Tầng trệt của tòa nhà thương mại đông đúc tang thi, bọn họ khóa kĩ cửa lớn rồi bắt đầu dọn dẹp, tốn mất thời gian hơn một tiếng mới dọn sạch tang thi của khu trang sức đá quý.
Một đám mệt rã rời thở không ra hơi, duy chỉ có Thẩm Dục đang tìm kiếm bóng hình quen thuộc, đến khi người xuất hiện trước mặt mình thì y không nói một lời đã kéo người vào một gian hàng, cẩn thận kéo cửa lại.
Chớp mắt nhìn lão bằng hữu cường đoạt người giữa ban ngày, Quân Ân quay qua hỏi những đội viên khác "Các cậu nói chúng ta phải đợi bao lâu?"
Một đám người nhún vai tỏ ý, một mình anh đoán, chúng tôi không dám đoán.
A Thục cho anh ta một cái liếc mắt, giọng nói vẫn không lên xuống phập phồng "Đầu óc không trong sạch, ngoài ý nghĩ bậy bạ cũng không nghĩ được cái gì tốt đẹp."
Cả đội run vai nhịn cười, nhìn sắc mặt Quân Ân lúc này rõ ràng chính là chết không còn gì luyến tiếc.
Bị tình yêu đơn phương nói đến như vậy, thử hỏi có ai còn muốn sống hay không?
Thật ra mọi chuyện không có như Quân Ân tưởng tượng. Thẩm Dục kéo Sở Nhiên vào chỗ kín là vì, y muốn kiểm tra xem hắn bị thương những nơi nào.
Dù có giận quá mất khôn nhưng cũng không thể để một đám đực rựa nhìn thấy cơ thể lão bà, y còn chưa có mất khôn đến mức đó đâu.
Nhưng mà rất tiếc, Sở Nhiên dùng năng lượng tự chữa những vết thương do tang thi song sinh với mình tạo ra, trên người trơn bóng trắng nõn không có một vết bầm.
Thẩm Dục thở hắt ra rồi ôm lấy cơ thể gầy yếu của đối phương, giọng nói ứ nghẹn "Ban nãy anh nhìn thấy em... anh đã rất sợ."
Không chút để ý vết máu tanh hôi của tang thi dính trên mặt đối phương, Sở Nhiên hơi nhón chân hôn lên cái cằm cương nghị lại chất chứa sự ôn hòa của y, khẽ nói "Em không sao cả. Anh yên tâm, từ bây giờ không còn thứ gì có thể làm em bị thương nữa đâu."
Vùi mặt vào mái tóc mềm mại còn mang hương vị của rừng cây, y khẽ đáp lại một tiếng "Anh biết."
Y cảm nhận được, sức mạnh hiện giờ của Sở Nhiên không thể dùng định nghĩa năng lượng của nhân loại để đo đếm nữa. Hắn bây giờ rất mạnh, mạnh đến mức có lẽ y sẽ không bao giờ đuổi kịp.
Có lẽ sự bất an trong lòng y quá rõ ràng, Sở Nhiên cảm thấy sự bất an đó theo tinh thần lực mà truyền đến mình.
Phải làm sao để đối phương cảm thấy an tâm, hắn tự hỏi mình. Rồi đột nhiên ánh mắt Sở Nhiên dừng trên quầy hàng trang sức, quầy hàng đối diện với hắn lúc này là quầy trưng bày nhẫn cưới.
Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra, hắn thoát khỏi ôm ấp của Thẩm Dục, trước khi đối phương kịp nghi vấn thì hắn kéo y đi đến trước quầy hàng rồi hỏi y "Dục, anh cảm thấy chiếc nào là ổn?"
Thẩm Dục kinh ngạc nhìn hắn, nhưng rồi sự kinh ngạc bị sự ấm áp cùng hạnh phúc thay thế, y cùng hắn cẩn thận chọn lựa.
Nhìn qua một lượt, cuối cùng cả hai chọn một cặp nhẫn bạch kim trơn nhẵn chỉ có đính một viên kim cương nhân tạo.
Thẩm Dục đeo nhẫn vào tay Sở Nhiễn, y cười đến ngây ngốc nói "Nhóc con A Hồng mà thấy nhất định sẽ nổi giận cho mà coi!"
Nếu trong giọng nói của y không mang theo đắc ý thì nhất định người nghe sẽ nghĩ y đây là lo lắng Thái Hồng nổi giận, quấy nhiễu hai người bọn họ.
Kim loại lạnh lẽo ôm lấy ngón áp út, đáy lòng Sở Nhiên mềm mại một mảnh, hắn cũng lấy nhẫn đeo vào ngón tay cho y, vui vẻ nói "Đợi đại thi triều qua đi, chúng ta liền rời khỏi căn cứ, trở về nhà."
Biết nhà trong miệng hắn là nơi nào, y không hề phản đối mà hôn lên đôi môi trắng bệch nhợt nhạt của hắn, cười khẽ nói "Được."
Đến lúc hai người đi ra Quân Ân tinh mắt nhìn thấy cái thứ lấp lánh trên tay hai người, anh ta che mắt than "Không xong rồi! Chói mù mắt tôi rồi!"
Những đội viên khác cũng vui đừa theo "Đội trưởng, chưa tỏ tình, chưa kết hôn thì không được tự ý đeo nhẫn đâu!"
"Đúng đó, Sở ca với đội trưởng! Hai người còn chưa mời bọn tôi uống rượu mừng đâu! Mối hôn sự này bọn tôi không làm chứng đâu!"
"Phải đó! Không có rượu mừng từng tuyệt đối không làm chứng đâu!"
A Thục rất có tố chất phá hỏng bầu không khí, cô nói "Không sao, các người không chứng hôn, tôi chứng hôn là được."
Nói xong quay qua nghiêm túc nhìn hai người Sở Nhiên, nói "Thần dù đã rời đi. Vậy nhưng ngài nhất định sẽ chứng giám cùng chúc phúc cho hai người."
Sở Nhiên nghe lời chúc của cô thì cười nói "Cám ơn. Tôi cũng chúc cô càng thêm được thế giới ưu ái."
Không phải thế giới sẽ thực hiện lời nói này, chính hắn sẽ khiến lời nói của mình thành hiện thực.
Vào một tương lai nào đó, vào ngày sinh mệnh của vị nữ tộc trưởng này kết thúc, cô sẽ lần nữa sống lại, trở thành bề tôi trung thành của Vương.
Một lời hứa từ Vương của tộc Bán Tử.
Nháo loạn đủ rồi, Thẩm Dục liền lên tiếng "Chúng ta tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, đợi khi về căn cứ tôi mời các cậu uống rượu mừng."
Mọi người hoan hô rồi đẩy nhanh tiến độ thu thập vật tư trong tòa nhà thương mại này.
Vật tư ở đây có số lượng rất lớn, lại phong phú, đội bọn họ phải tốn mất hai ngày mới có thể thu thập xong vật tư trong tòa nhà rồi lên đường trở về căn cứ.
Đội Thược Diễm trở về sớm hơn bọn họ ba ngày, số vũ khí hoàn hảo mang về cũng đủ oanh tạc vài tỉnh thành nhỏ lẻ, nhiệm vụ hoàn mỹ hoàn thành.
Đã vậy còn thuận lợi thu về một Tiểu Mộng Lan ngây thơ.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, tiệc rượu như đã hứa lại không thể thực hiện, bởi vì thi triều đã đến.
Có lẽ bị hình tượng xuất hiện vừa rồi của hắn kích thích, lực sát thương của Thẩm Dục tăng đột biến, dị năng rất không cần tiền mà liên tục phóng ra, cũng bởi vậy mà tốc độ di chuyển của bọn họ đột nhiên tăng.
Quân Ân cùng các đội viên không khỏi thầm than, quả nhiên là sức mạnh của tình yêu mà!
Tầng trệt của tòa nhà thương mại đông đúc tang thi, bọn họ khóa kĩ cửa lớn rồi bắt đầu dọn dẹp, tốn mất thời gian hơn một tiếng mới dọn sạch tang thi của khu trang sức đá quý.
Một đám mệt rã rời thở không ra hơi, duy chỉ có Thẩm Dục đang tìm kiếm bóng hình quen thuộc, đến khi người xuất hiện trước mặt mình thì y không nói một lời đã kéo người vào một gian hàng, cẩn thận kéo cửa lại.
Chớp mắt nhìn lão bằng hữu cường đoạt người giữa ban ngày, Quân Ân quay qua hỏi những đội viên khác "Các cậu nói chúng ta phải đợi bao lâu?"
Một đám người nhún vai tỏ ý, một mình anh đoán, chúng tôi không dám đoán.
A Thục cho anh ta một cái liếc mắt, giọng nói vẫn không lên xuống phập phồng "Đầu óc không trong sạch, ngoài ý nghĩ bậy bạ cũng không nghĩ được cái gì tốt đẹp."
Cả đội run vai nhịn cười, nhìn sắc mặt Quân Ân lúc này rõ ràng chính là chết không còn gì luyến tiếc.
Bị tình yêu đơn phương nói đến như vậy, thử hỏi có ai còn muốn sống hay không?
Thật ra mọi chuyện không có như Quân Ân tưởng tượng. Thẩm Dục kéo Sở Nhiên vào chỗ kín là vì, y muốn kiểm tra xem hắn bị thương những nơi nào.
Dù có giận quá mất khôn nhưng cũng không thể để một đám đực rựa nhìn thấy cơ thể lão bà, y còn chưa có mất khôn đến mức đó đâu.
Nhưng mà rất tiếc, Sở Nhiên dùng năng lượng tự chữa những vết thương do tang thi song sinh với mình tạo ra, trên người trơn bóng trắng nõn không có một vết bầm.
Thẩm Dục thở hắt ra rồi ôm lấy cơ thể gầy yếu của đối phương, giọng nói ứ nghẹn "Ban nãy anh nhìn thấy em... anh đã rất sợ."
Không chút để ý vết máu tanh hôi của tang thi dính trên mặt đối phương, Sở Nhiên hơi nhón chân hôn lên cái cằm cương nghị lại chất chứa sự ôn hòa của y, khẽ nói "Em không sao cả. Anh yên tâm, từ bây giờ không còn thứ gì có thể làm em bị thương nữa đâu."
Vùi mặt vào mái tóc mềm mại còn mang hương vị của rừng cây, y khẽ đáp lại một tiếng "Anh biết."
Y cảm nhận được, sức mạnh hiện giờ của Sở Nhiên không thể dùng định nghĩa năng lượng của nhân loại để đo đếm nữa. Hắn bây giờ rất mạnh, mạnh đến mức có lẽ y sẽ không bao giờ đuổi kịp.
Có lẽ sự bất an trong lòng y quá rõ ràng, Sở Nhiên cảm thấy sự bất an đó theo tinh thần lực mà truyền đến mình.
Phải làm sao để đối phương cảm thấy an tâm, hắn tự hỏi mình. Rồi đột nhiên ánh mắt Sở Nhiên dừng trên quầy hàng trang sức, quầy hàng đối diện với hắn lúc này là quầy trưng bày nhẫn cưới.
Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra, hắn thoát khỏi ôm ấp của Thẩm Dục, trước khi đối phương kịp nghi vấn thì hắn kéo y đi đến trước quầy hàng rồi hỏi y "Dục, anh cảm thấy chiếc nào là ổn?"
Thẩm Dục kinh ngạc nhìn hắn, nhưng rồi sự kinh ngạc bị sự ấm áp cùng hạnh phúc thay thế, y cùng hắn cẩn thận chọn lựa.
Nhìn qua một lượt, cuối cùng cả hai chọn một cặp nhẫn bạch kim trơn nhẵn chỉ có đính một viên kim cương nhân tạo.
Thẩm Dục đeo nhẫn vào tay Sở Nhiễn, y cười đến ngây ngốc nói "Nhóc con A Hồng mà thấy nhất định sẽ nổi giận cho mà coi!"
Nếu trong giọng nói của y không mang theo đắc ý thì nhất định người nghe sẽ nghĩ y đây là lo lắng Thái Hồng nổi giận, quấy nhiễu hai người bọn họ.
Kim loại lạnh lẽo ôm lấy ngón áp út, đáy lòng Sở Nhiên mềm mại một mảnh, hắn cũng lấy nhẫn đeo vào ngón tay cho y, vui vẻ nói "Đợi đại thi triều qua đi, chúng ta liền rời khỏi căn cứ, trở về nhà."
Biết nhà trong miệng hắn là nơi nào, y không hề phản đối mà hôn lên đôi môi trắng bệch nhợt nhạt của hắn, cười khẽ nói "Được."
Đến lúc hai người đi ra Quân Ân tinh mắt nhìn thấy cái thứ lấp lánh trên tay hai người, anh ta che mắt than "Không xong rồi! Chói mù mắt tôi rồi!"
Những đội viên khác cũng vui đừa theo "Đội trưởng, chưa tỏ tình, chưa kết hôn thì không được tự ý đeo nhẫn đâu!"
"Đúng đó, Sở ca với đội trưởng! Hai người còn chưa mời bọn tôi uống rượu mừng đâu! Mối hôn sự này bọn tôi không làm chứng đâu!"
"Phải đó! Không có rượu mừng từng tuyệt đối không làm chứng đâu!"
A Thục rất có tố chất phá hỏng bầu không khí, cô nói "Không sao, các người không chứng hôn, tôi chứng hôn là được."
Nói xong quay qua nghiêm túc nhìn hai người Sở Nhiên, nói "Thần dù đã rời đi. Vậy nhưng ngài nhất định sẽ chứng giám cùng chúc phúc cho hai người."
Sở Nhiên nghe lời chúc của cô thì cười nói "Cám ơn. Tôi cũng chúc cô càng thêm được thế giới ưu ái."
Không phải thế giới sẽ thực hiện lời nói này, chính hắn sẽ khiến lời nói của mình thành hiện thực.
Vào một tương lai nào đó, vào ngày sinh mệnh của vị nữ tộc trưởng này kết thúc, cô sẽ lần nữa sống lại, trở thành bề tôi trung thành của Vương.
Một lời hứa từ Vương của tộc Bán Tử.
Nháo loạn đủ rồi, Thẩm Dục liền lên tiếng "Chúng ta tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, đợi khi về căn cứ tôi mời các cậu uống rượu mừng."
Mọi người hoan hô rồi đẩy nhanh tiến độ thu thập vật tư trong tòa nhà thương mại này.
Vật tư ở đây có số lượng rất lớn, lại phong phú, đội bọn họ phải tốn mất hai ngày mới có thể thu thập xong vật tư trong tòa nhà rồi lên đường trở về căn cứ.
Đội Thược Diễm trở về sớm hơn bọn họ ba ngày, số vũ khí hoàn hảo mang về cũng đủ oanh tạc vài tỉnh thành nhỏ lẻ, nhiệm vụ hoàn mỹ hoàn thành.
Đã vậy còn thuận lợi thu về một Tiểu Mộng Lan ngây thơ.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, tiệc rượu như đã hứa lại không thể thực hiện, bởi vì thi triều đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.