Chương 12
Thẩm Tang Du
05/08/2020
Editor: kkoten
Oán khí tan hết, hối lỗi sửa sai, hướng đến tân sinh.
Mộc Uyển Tình nắm chặt chăn, yên lặng thì thầm, nhịn không được sờ sờ Phật châu trên cổ tay, tựa hồ có cái gì dưới đáy lòng chui từ dưới đất lên mà ra.
Tân sinh a, cô trọng sinh, còn vây hãm ở trong cừu hận, đây là tân sinh sao?
Cô vì cái gì phải dùng thời gian của mình cho những người **tiện đó, mẹ cô vẫn còn sống, nhân sinh của cô cũng vừa mới bắt đầu, còn chưa bị hủy, có lẽ, cô nên từ bỏ quá khứ......
Mộc Uyển Tình thân thể chậm rãi thả lỏng, nhắm mắt lại......
Nạp Lan Thừa Lập khó có được hai ngày nhàn rỗi, muốn mang hai con đi ra ngoài chơi, bác Thẩm gọi điện thoại tới nôn nóng nói, bà ngoại Thẩm đi ra ngoài bị xe đụng phải, hiện tại đã đưa đến bệnh viện.
Xe lập tức dừng lại, quay hướng đến bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố.
Bác Thẩm sắc mặt ngưng trọng, "A Dĩnh, mẹ mất máu quá nhiều, phải truyền máu, nhóm máu của anh là AB, không phù hợp, em đi xét nghiệm máu xem."
"Mẹ là nhóm máu gì?" Thẩm Dĩnh hỏi.
"Nhóm máu A, hôm nay đường cao tốc phát sinh tai nạn giao thông liên hoàn, kho máu không còn nhiều."
Thẩm Dĩnh thần sắc lại biến đổi, nửa ngày không nói gì.
"Làm sao vậy?" Bác Thẩm thấy bà không đi.
Thẩm Dĩnh nhăn chặt mày: "Em nhóm máu B, nhưng mà anh cả, em nhớ rõ ba nhóm máu O, mà nhóm máu A cùng nhóm máu O không có khả năng sinh ra nhóm máu B và AB."
Tất cả mọi người đều cả kinh.
Lý Lệ không thể tin nói: "Không phải thân sinh? Này, này sao lại thế này? Kia tiểu Quyên đâu?"
Bác Thẩm nhanh chóng quyết định: "Chỉ có thể kêu tiểu Quyên lại đây chuyền máu, mọi người trước đừng nói ra ngoài."
Thẩm Quyên nhóm máu cùng bà ngoại Thẩm giống nhau, nhìn từ bề ngoài, Thẩm Quyên nhất định là con gái của bà ngoại Thẩm. Như vậy Thẩm Giang cùng Thẩm Dĩnh thì sao?
Thẩm Quyên còn chưa phát hiện anh cả và chị gái biểu hiện quái dị, truyền máu xong, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mấy giờ sau, bà ngoại Thẩm chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt ICU, còn cần quan sát hai ngày.
Nạp Lan Thừa Lập đem Nạp Lan Chi cùng Nạp Lan Tông đưa về nhà trước.
Có lẽ đột nhiên lơi lỏng, Mộc Uyển Tình ngày hôm sau liền đầu nặng chân nhẹ, thân không động được, hướng trường học xin nghỉ, thoải mái mà nhàn rỗi ở nhà.
Trước đây cô ấy chỉ nghĩ đến báo thù, không nghĩ sau khi báo thù xong thì sẽ như thế nào, hiện tại suy nghĩ lại, cô ấy lại không có phương hướng.
Nạp Lan Chi trời chạng vạng tối mới tới thăm cô ấy, còn mang theo chút hoa quả trái cây.
Mộc Chính Thiên hoặc là vì xuất phát từ áy náy, cộng thêm Mộc Uyển Tình lại sinh bệnh, hôm nay đột nhiên hỏi han ân cần, lại mua rất nhiều trái cây, một mâm đủ loại trái cây bày trên mặt bàn.
"Thế nào? Đã thoải mái hơn chưa?"
Mộc Uyển Tình: "Đã không có việc gì, chính là quá nhàm chán."
"Có thể xoát Weibo a."
...... Cùng Weibo khống không lời nào để nói.
Mộc Uyển Tình dựa vào đệm, phiền muộn nói: "Chính là vẫn luôn suy nghĩ tương lai của chị sau này sẽ thế nào, em sẽ lựa chọn làm diễn viên, luôn nỗ lực theo đuổi, còn chị lại tìm không thấy phương hướng sau này."
"Không, không phải, em không có lựa chọn làm diễn viên, em chọn bơi lội." Nạp Lan Chi kiên định nhìn cô ấy.
Mộc Uyển Tình kinh ngạc, ngồi dậy, "Không đúng, A Chi, em hẳn phải là diễn viên......" Cô ấy hẳn phải là diễn viên xuất sắc nhất, một đời này em ấy sẽ không chết khi con trẻ nữa! Không nên là cái dạng này, chính là, cô đáy lòng lại cảm thấy vốn dĩ nên là cái dạng này đâu!
Nạp Lan Chi đè lại bả vai cô ấy, "Uyển Tình, kỳ thật, chính chị đáy lòng rất rõ ràng, chính là, chị chẳng qua không muốn nghĩ tới."
Mộc Uyển Tình chậm rãi hạ bả vai xuống, cười khổ hai tiếng: "A Chi, em so với chị sáng suốt hơn nhiều."
Rõ đầu rõ đuôi, A Chi đều minh bạch, là cô bị báo thù che mắt hai mắt.
Đúng vậy, A Chi từ tứ trung thành học Đức Uy, cô ấy tham gia Vịnh Tái, khổ luyện bơi lội, đủ loại dấu hiệu đều biểu lộ cô ấy cùng đời trước bất đồng, cô ấy chưa từng che dấu qua, đều là cô một bên tình nguyện mà tin tưởng, A Chi sẽ là A Chi của đời trước.
Hóa ra, kết quả là, dừng lại tại chỗ chỉ có cô......
Mộc Uyển Tình không phải người mềm yếu, nhưng cô ấy nhịn không được nước mắt trào ra.
Nạp Lan Chi ngồi trên mép giường, thay cô ấy lau nước mắt, "Thực xin lỗi làm chị khó xử, nhưng em không phải cố ý không nói, em nghĩ sớm hay muộn có một ngày chị sẽ biết......"
"Không, là chị quá ngốc, chị hiểu em, chị không khó xử."
"Uyển Tình, hướng về phía trước đi thôi, không cần quay đầu lại nhìn, coi như đã từng có cái gì đều không có phát sinh, chị chính là chị, Mộc Uyển Tình của năm mười bảy tuổi."
Trên đường trở về, Nạp Lan Chi nhìn Nạp Lan Tông bộ dáng vô tri, thật muốn nói cho hắn biết, cô vừa cứu vớt đối tượng tương lai hắn thầm mến.
Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh cùng bà ngoại Thẩm làm xét nghiệm ADN, báo cáo cho thấy, Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh không cùng huyết thống với bà ngoại Thẩm, Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh không thể nghi ngờ là anh em ruột.
Như vậy, vì sao bọn họ và bà ngoại Thẩm không có cùng huyết thống ? Hai người từ trong ký ức vẫn luôn nhớ rõ là bà ngoại Thẩm nuôi dưỡng bọn họ. Ông ngoại Thẩm cũng không có khả năng ngốc đến mức đem tài sản của mình cho người ngoài, Thẩm Giang cùng Thẩm Dĩnh là con của ông ngoại Thẩm, điều này là không thể nghi ngờ, như vậy mẹ bọn họ là ai?
Thẩm Giang trở về quê một chuyến, tìm được một lão nhân trong gia tộc còn sống, chân tướng vài thập niên trước mới bắt đầu hiện rõ.
Mẹ đẻ của Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh là vợ đầu của ông ngoại Thẩm, mà bà ngoại Thẩm bây giờ lại là em họ của mẹ hoai người, huyết thống quan hệ đến ba vạn dặm mới tới. Cốt truyện cẩu huyết liền trình diễn, em họ đến nhờ cậy chị họ, nhờ đến lên giường với chồng của chị.
Lúc ấy Thẩm Giang mới ba tuổi, Thẩm Dĩnh còn ở trong bụng mẹ, bởi vì trong nhà nháo đến gà bay chó sủa, sinh non cộng thêm khó sinh, mẹ của hai người đi đời nhà ma, tiện nghi cho em họ.
Không bao lâu, bởi vì bên ngoài nhàn ngôn toái ngữ, ông ngoại Thẩm liền quyết định chuyển nhà, dọn tới thành phố S, không có người quen biết, bí mật này tới vài thập niên cũng liền phủ bụi, không nghĩ tới bởi vì một hồi tai nạn xe cộ mà bị vạch trần. Thực hiển nhiên, bà ngoại Thẩm không muốn Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh biết.
Bà ngoại Thẩm bản thân không có con trai, nếu có con trai thì chuyện đã khác, không có con trai nên phải dựa vào Thẩm Giang dưỡng lão. Mà trong ba đứa, Thẩm Dĩnh tốt số nhất, cũng không thể mất đi.
Thẩm Dĩnh rốt cuộc cũng biết vì sao khi còn nhỏ mẹ luôn thiên vị em gái hơn, không phải bởi vì bà là chị, mà là máu mủ không thể xen vào. Khi ba bà còn sống sẽ còn yêu thương bà một chút, trong cái yêu thương đó làm sao có thể không có áy náy đây? Điều khiên bà khó có thể tiếp thu nhất, chính là người ba bà sùng bái và kính trọng, năm đó lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy!
Thẩm Giang cũng rất thống khổ, bình tĩnh xem xét, bà ngoại Thẩm đối ông cũng không kém, ngày thường có ích kỷ một chút, cũng thiên vị em út nhất, nhưng mà bà ấy cũng đã nuôi lớn ba người trưởng thành, nhưng nếu để ông tiếp tục sống ở cùng một chỗ với kẻ thù hại mẹ đẻ của mình, việc này là không có khả năng.
Hai nhà tụ tập ở nhà Nạp Lan, bàn việc xoay xở chuyện này.
"Nếu muốn anh tiếp tục cùng bà ta ở một chỗ, anh không làm được." Thẩm Giang thở dài nói.
Lý Lệ cũng nghĩ như vậy, lúc đầu cảm thấy bà ta là mẹ ruột của Thẩm Giang, nhiều mặt nhường nhịn, hiện tại sự việc đã như vậy, tất nhiên bà ta đi là tốt nhất.
Thẩm Dĩnh nói: "Chỉ có tiểu Quyên là con ruột của bà ta, muốn đi cũng chỉ có thể đi chỗ đó. Nhưng bà ta trên danh nghĩa vẫn là mẹ chúng ta, dựa theo pháp luật, chúng ta không thể không phụng dưỡng."
"Chuyện này cũng khó làm, làm thế nào mới có thể để bà ta chủ động nguyện ý đến chỗ tiểu Quyên nơi đó, đại ca khả năng phải mất chút lợi." Nạp Lan Thừa Lập nói.
Thẩm Giang xua xua tay: "Mất chút lợi liền mất chút lợi, tóm lại, hiện tại anh không có khả năng ở cùng một chỗ với bà ta. Anh nghĩ, liền đem căn phòng bà lưu lại cho bà ta đi!"
"Anh nói cái gì đâu! Em còn nghĩ muốn giữ cho Minh Lỗi cái phòng ở đó để kết hôn đấy!" Lý Lệ sắc mặt đại biến, căn hộ kia sắp phá bỏ di dời, hẳn sẽ có bồi thường một căn nhà cùng một ít tiền, bà tính toán rất kỹ, qua mấy nữa con trai cũng phải kết hôn.
"Căn nhà kia vốn dĩ chính là ba lưu lại, cho bà ta cũng có thể, coi như công bà ta nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, làm mẹ kế, bà ta đối xử với chúng ta cũng không tồi, mặc dù so ra vẫn kém tiểu Quyên." Thẩm Giang có chút buồn khổ, sờ soạng điếu thuốc trên tay.
Nạp Lan Thừa Lập: "Như vậy không tồi, tiểu Quyên trong nhà tình huống không tốt, bà ta xem như ở cái này phân thượng hẳn là sẽ đáp ứng, em chính là lo lắng bà ta sẽ muốn nhiều hơn."
Lý Lệ cắn răng: "Nếu thế thì không thể cho tiếp. Mẹ ruột anh chết cùng bà ta thoát không được can hệ, em không tin bà ta không chột dạ."
Vậy hy vọng lão thái thái có thể có tự mình hiểu lấy, không cần lòng tham không đủ.
Oán khí tan hết, hối lỗi sửa sai, hướng đến tân sinh.
Mộc Uyển Tình nắm chặt chăn, yên lặng thì thầm, nhịn không được sờ sờ Phật châu trên cổ tay, tựa hồ có cái gì dưới đáy lòng chui từ dưới đất lên mà ra.
Tân sinh a, cô trọng sinh, còn vây hãm ở trong cừu hận, đây là tân sinh sao?
Cô vì cái gì phải dùng thời gian của mình cho những người **tiện đó, mẹ cô vẫn còn sống, nhân sinh của cô cũng vừa mới bắt đầu, còn chưa bị hủy, có lẽ, cô nên từ bỏ quá khứ......
Mộc Uyển Tình thân thể chậm rãi thả lỏng, nhắm mắt lại......
Nạp Lan Thừa Lập khó có được hai ngày nhàn rỗi, muốn mang hai con đi ra ngoài chơi, bác Thẩm gọi điện thoại tới nôn nóng nói, bà ngoại Thẩm đi ra ngoài bị xe đụng phải, hiện tại đã đưa đến bệnh viện.
Xe lập tức dừng lại, quay hướng đến bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố.
Bác Thẩm sắc mặt ngưng trọng, "A Dĩnh, mẹ mất máu quá nhiều, phải truyền máu, nhóm máu của anh là AB, không phù hợp, em đi xét nghiệm máu xem."
"Mẹ là nhóm máu gì?" Thẩm Dĩnh hỏi.
"Nhóm máu A, hôm nay đường cao tốc phát sinh tai nạn giao thông liên hoàn, kho máu không còn nhiều."
Thẩm Dĩnh thần sắc lại biến đổi, nửa ngày không nói gì.
"Làm sao vậy?" Bác Thẩm thấy bà không đi.
Thẩm Dĩnh nhăn chặt mày: "Em nhóm máu B, nhưng mà anh cả, em nhớ rõ ba nhóm máu O, mà nhóm máu A cùng nhóm máu O không có khả năng sinh ra nhóm máu B và AB."
Tất cả mọi người đều cả kinh.
Lý Lệ không thể tin nói: "Không phải thân sinh? Này, này sao lại thế này? Kia tiểu Quyên đâu?"
Bác Thẩm nhanh chóng quyết định: "Chỉ có thể kêu tiểu Quyên lại đây chuyền máu, mọi người trước đừng nói ra ngoài."
Thẩm Quyên nhóm máu cùng bà ngoại Thẩm giống nhau, nhìn từ bề ngoài, Thẩm Quyên nhất định là con gái của bà ngoại Thẩm. Như vậy Thẩm Giang cùng Thẩm Dĩnh thì sao?
Thẩm Quyên còn chưa phát hiện anh cả và chị gái biểu hiện quái dị, truyền máu xong, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mấy giờ sau, bà ngoại Thẩm chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt ICU, còn cần quan sát hai ngày.
Nạp Lan Thừa Lập đem Nạp Lan Chi cùng Nạp Lan Tông đưa về nhà trước.
Có lẽ đột nhiên lơi lỏng, Mộc Uyển Tình ngày hôm sau liền đầu nặng chân nhẹ, thân không động được, hướng trường học xin nghỉ, thoải mái mà nhàn rỗi ở nhà.
Trước đây cô ấy chỉ nghĩ đến báo thù, không nghĩ sau khi báo thù xong thì sẽ như thế nào, hiện tại suy nghĩ lại, cô ấy lại không có phương hướng.
Nạp Lan Chi trời chạng vạng tối mới tới thăm cô ấy, còn mang theo chút hoa quả trái cây.
Mộc Chính Thiên hoặc là vì xuất phát từ áy náy, cộng thêm Mộc Uyển Tình lại sinh bệnh, hôm nay đột nhiên hỏi han ân cần, lại mua rất nhiều trái cây, một mâm đủ loại trái cây bày trên mặt bàn.
"Thế nào? Đã thoải mái hơn chưa?"
Mộc Uyển Tình: "Đã không có việc gì, chính là quá nhàm chán."
"Có thể xoát Weibo a."
...... Cùng Weibo khống không lời nào để nói.
Mộc Uyển Tình dựa vào đệm, phiền muộn nói: "Chính là vẫn luôn suy nghĩ tương lai của chị sau này sẽ thế nào, em sẽ lựa chọn làm diễn viên, luôn nỗ lực theo đuổi, còn chị lại tìm không thấy phương hướng sau này."
"Không, không phải, em không có lựa chọn làm diễn viên, em chọn bơi lội." Nạp Lan Chi kiên định nhìn cô ấy.
Mộc Uyển Tình kinh ngạc, ngồi dậy, "Không đúng, A Chi, em hẳn phải là diễn viên......" Cô ấy hẳn phải là diễn viên xuất sắc nhất, một đời này em ấy sẽ không chết khi con trẻ nữa! Không nên là cái dạng này, chính là, cô đáy lòng lại cảm thấy vốn dĩ nên là cái dạng này đâu!
Nạp Lan Chi đè lại bả vai cô ấy, "Uyển Tình, kỳ thật, chính chị đáy lòng rất rõ ràng, chính là, chị chẳng qua không muốn nghĩ tới."
Mộc Uyển Tình chậm rãi hạ bả vai xuống, cười khổ hai tiếng: "A Chi, em so với chị sáng suốt hơn nhiều."
Rõ đầu rõ đuôi, A Chi đều minh bạch, là cô bị báo thù che mắt hai mắt.
Đúng vậy, A Chi từ tứ trung thành học Đức Uy, cô ấy tham gia Vịnh Tái, khổ luyện bơi lội, đủ loại dấu hiệu đều biểu lộ cô ấy cùng đời trước bất đồng, cô ấy chưa từng che dấu qua, đều là cô một bên tình nguyện mà tin tưởng, A Chi sẽ là A Chi của đời trước.
Hóa ra, kết quả là, dừng lại tại chỗ chỉ có cô......
Mộc Uyển Tình không phải người mềm yếu, nhưng cô ấy nhịn không được nước mắt trào ra.
Nạp Lan Chi ngồi trên mép giường, thay cô ấy lau nước mắt, "Thực xin lỗi làm chị khó xử, nhưng em không phải cố ý không nói, em nghĩ sớm hay muộn có một ngày chị sẽ biết......"
"Không, là chị quá ngốc, chị hiểu em, chị không khó xử."
"Uyển Tình, hướng về phía trước đi thôi, không cần quay đầu lại nhìn, coi như đã từng có cái gì đều không có phát sinh, chị chính là chị, Mộc Uyển Tình của năm mười bảy tuổi."
Trên đường trở về, Nạp Lan Chi nhìn Nạp Lan Tông bộ dáng vô tri, thật muốn nói cho hắn biết, cô vừa cứu vớt đối tượng tương lai hắn thầm mến.
Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh cùng bà ngoại Thẩm làm xét nghiệm ADN, báo cáo cho thấy, Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh không cùng huyết thống với bà ngoại Thẩm, Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh không thể nghi ngờ là anh em ruột.
Như vậy, vì sao bọn họ và bà ngoại Thẩm không có cùng huyết thống ? Hai người từ trong ký ức vẫn luôn nhớ rõ là bà ngoại Thẩm nuôi dưỡng bọn họ. Ông ngoại Thẩm cũng không có khả năng ngốc đến mức đem tài sản của mình cho người ngoài, Thẩm Giang cùng Thẩm Dĩnh là con của ông ngoại Thẩm, điều này là không thể nghi ngờ, như vậy mẹ bọn họ là ai?
Thẩm Giang trở về quê một chuyến, tìm được một lão nhân trong gia tộc còn sống, chân tướng vài thập niên trước mới bắt đầu hiện rõ.
Mẹ đẻ của Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh là vợ đầu của ông ngoại Thẩm, mà bà ngoại Thẩm bây giờ lại là em họ của mẹ hoai người, huyết thống quan hệ đến ba vạn dặm mới tới. Cốt truyện cẩu huyết liền trình diễn, em họ đến nhờ cậy chị họ, nhờ đến lên giường với chồng của chị.
Lúc ấy Thẩm Giang mới ba tuổi, Thẩm Dĩnh còn ở trong bụng mẹ, bởi vì trong nhà nháo đến gà bay chó sủa, sinh non cộng thêm khó sinh, mẹ của hai người đi đời nhà ma, tiện nghi cho em họ.
Không bao lâu, bởi vì bên ngoài nhàn ngôn toái ngữ, ông ngoại Thẩm liền quyết định chuyển nhà, dọn tới thành phố S, không có người quen biết, bí mật này tới vài thập niên cũng liền phủ bụi, không nghĩ tới bởi vì một hồi tai nạn xe cộ mà bị vạch trần. Thực hiển nhiên, bà ngoại Thẩm không muốn Thẩm Giang và Thẩm Dĩnh biết.
Bà ngoại Thẩm bản thân không có con trai, nếu có con trai thì chuyện đã khác, không có con trai nên phải dựa vào Thẩm Giang dưỡng lão. Mà trong ba đứa, Thẩm Dĩnh tốt số nhất, cũng không thể mất đi.
Thẩm Dĩnh rốt cuộc cũng biết vì sao khi còn nhỏ mẹ luôn thiên vị em gái hơn, không phải bởi vì bà là chị, mà là máu mủ không thể xen vào. Khi ba bà còn sống sẽ còn yêu thương bà một chút, trong cái yêu thương đó làm sao có thể không có áy náy đây? Điều khiên bà khó có thể tiếp thu nhất, chính là người ba bà sùng bái và kính trọng, năm đó lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy!
Thẩm Giang cũng rất thống khổ, bình tĩnh xem xét, bà ngoại Thẩm đối ông cũng không kém, ngày thường có ích kỷ một chút, cũng thiên vị em út nhất, nhưng mà bà ấy cũng đã nuôi lớn ba người trưởng thành, nhưng nếu để ông tiếp tục sống ở cùng một chỗ với kẻ thù hại mẹ đẻ của mình, việc này là không có khả năng.
Hai nhà tụ tập ở nhà Nạp Lan, bàn việc xoay xở chuyện này.
"Nếu muốn anh tiếp tục cùng bà ta ở một chỗ, anh không làm được." Thẩm Giang thở dài nói.
Lý Lệ cũng nghĩ như vậy, lúc đầu cảm thấy bà ta là mẹ ruột của Thẩm Giang, nhiều mặt nhường nhịn, hiện tại sự việc đã như vậy, tất nhiên bà ta đi là tốt nhất.
Thẩm Dĩnh nói: "Chỉ có tiểu Quyên là con ruột của bà ta, muốn đi cũng chỉ có thể đi chỗ đó. Nhưng bà ta trên danh nghĩa vẫn là mẹ chúng ta, dựa theo pháp luật, chúng ta không thể không phụng dưỡng."
"Chuyện này cũng khó làm, làm thế nào mới có thể để bà ta chủ động nguyện ý đến chỗ tiểu Quyên nơi đó, đại ca khả năng phải mất chút lợi." Nạp Lan Thừa Lập nói.
Thẩm Giang xua xua tay: "Mất chút lợi liền mất chút lợi, tóm lại, hiện tại anh không có khả năng ở cùng một chỗ với bà ta. Anh nghĩ, liền đem căn phòng bà lưu lại cho bà ta đi!"
"Anh nói cái gì đâu! Em còn nghĩ muốn giữ cho Minh Lỗi cái phòng ở đó để kết hôn đấy!" Lý Lệ sắc mặt đại biến, căn hộ kia sắp phá bỏ di dời, hẳn sẽ có bồi thường một căn nhà cùng một ít tiền, bà tính toán rất kỹ, qua mấy nữa con trai cũng phải kết hôn.
"Căn nhà kia vốn dĩ chính là ba lưu lại, cho bà ta cũng có thể, coi như công bà ta nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, làm mẹ kế, bà ta đối xử với chúng ta cũng không tồi, mặc dù so ra vẫn kém tiểu Quyên." Thẩm Giang có chút buồn khổ, sờ soạng điếu thuốc trên tay.
Nạp Lan Thừa Lập: "Như vậy không tồi, tiểu Quyên trong nhà tình huống không tốt, bà ta xem như ở cái này phân thượng hẳn là sẽ đáp ứng, em chính là lo lắng bà ta sẽ muốn nhiều hơn."
Lý Lệ cắn răng: "Nếu thế thì không thể cho tiếp. Mẹ ruột anh chết cùng bà ta thoát không được can hệ, em không tin bà ta không chột dạ."
Vậy hy vọng lão thái thái có thể có tự mình hiểu lấy, không cần lòng tham không đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.