Chương 1
Thẩm Tang Du
04/08/2020
Editor: kkoten
Ba cô nói: "A Chi, con trời sinh là vận động viên bơi lội, mỹ nhân ngư, cả đời không rời khỏi nước."
Tuổi trẻ khí thịnh cô không tin, một lòng kiên trì theo nghiệp diễn.
Hiện tại, cô tin. Chỉ là, hối hận. Cô tiến vào giới giải trí, không có hậu trường không có tiền tài không có nhân mạch, quảng cáo mới vừa quay cũng vì cô bơi đẹp mới được đạo diễn nhìn trúng, thật là châm chọc, từng được ba huấn luyện mười mấy năm bơi lội là việc cô ghét nhất.
Đến chết, bồi cô vẫn là nước, ứng nghiệm lời của ba cô. Vốn là cá, quên mất cá không thể rời nước, vọng tưởng muốn bay lên trời. Nếu được tái sinh, nguyện làm một mỹ nhân ngư vui sướng.
Nạp Lan Chi nhìn cá nhỏ bơi qua trước mắt, thân mình chậm rãi chìm xuống, chậm rãi nhắm lại hai mắt.
_____đường phân cách kooten _____
"Chuẩn bị! Nhảy!"
Tiếng nước vang lên, Nạp Lan Thừa Lập cầm đồng hồ bấm giây nhìn chăm chú phía trước, nỉ non: "A Chi càng lúc càng nhanh......"
Thiếu nữ từ trong nước bật lên đầu tiên, mang theo một mảnh bọt nước, ho nhẹ nói, "Anh, em lại thắng!"
Nạp Lan Tông sờ mặt, "Tính như em lợi hại, gần đây sao luyện cần mẫn như vậy?"
Nạp Lan Chi cười không nói.
Nạp Lan Thừa Lập đem con gái kéo lên bờ, phủ thêm khăn tắm, dùng khăn lông xoa xoa đầu con gái, "A Chi trạng thái thực tốt, A Tông càng ngày càng lùi bước."
Nạp Lan Tông lấy khăn tắm, "Ba, không phải ba vẫn luôn nói A Chi so với con có thiên phú hơn sao?" Cũng bình thường.
'' Còn không biết xấu hổ, bị em gái vượt qua mà còn đắc ý?"
Nạp Lan Chi lau tóc, cười nhạt: "Ba, anh trai không có thiên phú như con, về sau con đi theo ba học."
"Cái gì?!" Hai cha con đều không thể tưởng tượng mà nhìn cô, cả nhà đều biết cô một lòng muốn làm diễn viên, không thích nhất chính là bơi lội.
"Con nói về sau con đi theo ba ba bơi lội."
Nạp Lan Tông buột miệng thốt ra: "Em đầu óc gần đây có phải không bình thường không?" Ót liền ăn một kích.
"Nói chuyện không đâu!" Nạp Lan Thừa Lập xoay mặt liền cao hứng đối với Nạp Lan Chi nói: "Tốt tốt, A Chi nhà chúng ta ngoan ngoãn trưởng thành, hiểu chuyện."
Lời này giống như dỗ trẻ con, có cảm giác như thế nào đều không đáng tin.
Nạp Lan Chi nhìn ba ba yêu thương mình, có chút chua xót, đời trước mặc dù cô làm ông thất vọng như vậy, nhưng ông chưa từng mắng qua cô một câu.
Nhà Nạp Lan là khu bể bơi lâu đời ở nội thành thành phố, là khu bể bơi đầu tiên ở đây, đồ dùng tuy đã lạc hậu, nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp. Nhà bơi lội này được ông nội cô truyền xuống, Nạp Lan gia từ đời ông cố đã bắt đầu bơi lội, Nạp Lan Chi là đời thứ tư, ông nội Nạp Lan đang từ Đội Tuyển Quốc Gia rút ra liền đến nơi này mở một khu bể bơi, ba Nạp Lan cũng là tuyển thủ bơi lội đã giải nghệ.
Đời thứ tư, Nạp Lan Chi cùng Nạp Lan Tông, ký thác hy vọng của Nạp Lan Thừa Lập, chú định sẽ có một người làm vận động viên bơi lội.
Nhà Nạp Lan ở lầu hai của khu bể bơi, trang hoàng theo phong cách có hơi hướng thập niên 90, lịch sự tao nhã không tầm thường, hơn nữa còn thực rộng.
"A Chi cũng thi xong, đã có thể buông lỏng, gần đây đều gầy đi rồi." Thẩm Dĩnh gắp thức ăn cho con gái, đau lòng nói.
Nạp Lan Thừa Lập tính tính ngày: "Ngày hai lăm mới biết kết quả, còn nhiều ngày để chơi, tìm đồng học đi ra ngoài chơi nhiều chút ."
Nạp Lan Chi nghĩ tới bạn bè sơ trung, nhớ lại thì cũng ít ỏi không có mấy ai. Lúc này cô vẫn còn trầm mặc hướng nội, trừ bỏ người trong nhà cùng thân thích, bạn bè trên cơ bản là không có lui tới, tình huống như vậy duy trì đến khi cô tiến vào giới giải trí mới chuyển biến tốt hơn một chút.
"Mẹ cho con chút tiền tìm bạn cùng đi ra ngoài mua quần áo, đừng luôn ở nhà mãi." Thẩm Dĩnh đặc biệt lo lắng vấn đề giao tiếp của con gái, bà mỗi lần nghe được đồng nghiệp oán giận con gái hay đi ra ngoài mua này mua kia, trong lòng đều hâm mộ muốn chết, con gái bà là đứa trầm mặc ít nói, từ nhỏ đến lớn không mang bạn về nhà, chứ đừng nói cô có bạn thân như các cô bé bây giờ, đều không có, không chừng bạn bình thường cũng không có.
Nạp Lan Chi lắc đầu, "Con quần áo đủ rồi, không muốn mua."
Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh có chút thất bại.
Nạp Lan Tông chua chua nói: "Con cũng đã lâu không có mua quần áo mới."
"Con trai muốn nhiều quần áo như vậy làm gì." Nạp Lan Thừa Lập trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nạp Lan Tông thở dài một tiếng, nhà người khác đều là trọng nam khinh nữ, còn ở nhà hắn, đứa con này quả thực không có địa vị.
Nạp Lan Chi cắn đũa cười tủm tỉm, đôi mắt hiện lên ý cười.
"A Chi, vậy con tính vào trường nào? Vẫn là muốn theo Lưu Ly vào tứ trung sao?" Nạp Lan Thừa Lập hỏi.
Nạp Lan Chi nói: "Con muốn vào Đức Uy, học cùng trường với anh." Lúc trước Lưu Ly dùng ban truyền thông tới dụ dỗ cô, Đức Uy trên cơ bản trừ bỏ ban thể chất ra thì những ban năng khiếu khác đều không có, nếu thật muốn học cái này phải tự mình học ở ngoài, trường học sẽ không an bài.
Nạp Lan Tông nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tứ trung nơi nào bằng trường Đức Uy, chất lượng giảng dạy, điều kiện vật chất, đồ ăn ở nhà ăn đều không tốt bằng Đức Uy, Đức Uy mấy câu lạc bộ dương cầm vũ đạo đều có, không có đầu óc mới nghe Lưu Ly vào Tứ trung."
Cô đời trước không phải không có đầu óc sao? Nạp Lan Chi chống cằm.
"Nói vậy cũng không đúng, Lưu Ly cùng A Chi tình cảm tốt, muốn học cùng nhau cũng là bình thường." Thẩm Dĩnh nhịn không được vì cháu gái biện giải.
Nạp Lan Tông không nói nữa.
"Anh em hai đứa học cùng nhau, cũng dễ chiếu cố. A Chi, con cũng đừng muốn làm minh tinh gì đó, cái vòng luẩn quẩn kia loạn, hiện tại tuổi còn nhỏ, ảo tưởng muốn minh tinh là bình thường, về sau lớn liền biết không thực tế."
Nạp Lan Chi gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ, con đã biết."
Nạp Lan Tông nhìn cô trong chốc lát mới tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Nạp Lan Chi trở lại phòng, đứng trước ngăn tủ trưng bày, bên trong đều là giấy chứng nhận và cúp cô đoạt giải, ba lê dương cầm đều có. Khi còn nhỏ, cô cũng học bơi lội, cũng thực thích cảm giác ở trong nước tự do tự tại.
Sau lớn một chút, Lưu Ly cùng cô nói, nữ sinh học dương cầm cùng ba lê mới là công chúa, nam sinh mới học bơi lội. Khi còn nhỏ tính tình cô quái gở đến chỉ tin tưởng Lưu Ly, nháo không cần học bơi lội. Ba ba yêu thương cô, cũng không ép cô.
Trong này, không có một cái cúp, giấy chứng nhận nào về bơi lội.
Nạp Lan Chi cách pha lê vuốt ve những cái cúp đó.
Nạp Lan Tông đẩy cửa vào, vừa muốn mở miệng lại nghẹn trở về, sau một lúc lâu, đóng cửa lại, nói: "A Chi, lần này phân khoa anh sẽ chọn thể dục."
Nạp Lan Chi biết hắn ý tứ, nghiêng đầu, "Anh thiên phú không bằng em."
Nạp Lan Tông:......
"Anh không phải thi vào đại học Q học quản lý sao?"
"Điểm cao như vậy, anh lại không nhất định thi được, bơi lội không chừng còn có thể đi thi thế vận hội Olympic gì đó, nếu không thì về nhà kinh doanh khu bể bơi nhà chúng ta."
Nạp Lan Tông ra vẻ thoải mái nói.
Nạp Lan Chi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Em nói em sẽ tiếp bước ba, là nghiêm túc."
"A Chi, em......" Nạp Lan Tông lo lắng mà nhìn cô, muốn nói lại thôi.
"?"
"Trung khảo có phải áp lực quá lớn hay không?"
Nạp Lan Chi:.......
_____đường phân cách kooten _____
Ngày hai lăm có kết quả, điểm của Nạp Lan Chi cao hơn năm điểm so với điểm chuẩn của Đức Uy, hơn nữa cô còn là dân tộc thiểu số, có thể cộng thêm mười điểm, vào Đức Uy hẳn ổn thỏa. Phòng giáo vụ trường Đức Uy gọi điện thoại tới dò hỏi, Nạp Lan Chi đồng ý, cách ngày trường sơ trung cô học liền gọi điện thoại tới nói thu được giấy thông báo của Đức Uy.
Nạp Lan Tông còn chưa được nghỉ, hắn hiện tại học cao nhất, sắp phải phân khoa. Nạp Lan Chi nhàn rỗi ở nhà, liền bắt đầu làm thu ngân.
Nhà bơi lội của nhà Nạp Lan chuẩn bị di dời, khu bể bơi này cũng đã cũ rồi, ba Nạp Lan mua một miếng đất bên cạnh công viên sinh thái hồ T, là địa điểm du lịch của thành phố S, gần đây mới ký xong hợp đồng, ba Nạp Lan đang chuẩn bị kế hoạnh xây dựng khu bể bơi mới.
Hôm nay là thứ bảy, Nạp Lan Tông vẫn phải đi học, trường Đức Uy chỉ có hai ngày buổi chiều là không đi học, cuối tuần đều có tiết tự học.
Nạp Lan Chi ngồi ở quầy thu ngân, phía dưới mặc quần short, chân nhỏ dài thẳng tắp, phía trên mặc một cái áo sơmi chiffon không tay , lộ ra bên ngoài làn da tuyết nộn làm người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.
"A Chi ~" Lưu Ly vừa vào cửa liền tiến thẳng đến quầy, phía sau đi theo một đám thiếu niên thiếu nữ.
"Lưu Ly, đây là em họ cậu à, rất xinh đẹp."
Lưu Ly ôm lấy Nạp Lan Chi, thân thiết nói: "Đương nhiên, A Chi, kết quả có chưa? Thế nào? Vào Tứ trung đi?"
"Nói như vậy là học muội rồi!"
Nạp Lan Chi nhẹ giọng nói: "Không phải, tôi vào Đức Uy."
"Cái gì, chúng ta không phải nói tốt rồi sao?" Lưu Ly nhìn cô giống như phản đồ.
Nạp Lan Chi nhẹ nhàng bâng quơ: "Tôi cùng anh trai học cùng trường sẽ tiện hơn, ba mẹ cũng yên tâm."
Lưu Ly: "Chị không phải ở Tứ trung sao? Hơn nữa Tứ trung có ban truyền thông, em không phải muốn làm diễn viên sao?"
Nạp Lan Chi không muốn cùng cô ta đôi co: "Lưu Ly bạn chị còn ở chỗ này chờ, là tới chơi sao? Mấy người?"
Lưu Ly giúp bạn đăng ký một chút, làm cho bọn họ đi vào chơi trước.
Sau đó lại bắt đầu quấn lấy cô: "A Chi, chúng ta không phải nói tốt sao! Hiện tại còn có thể sửa lại hay không ?"
"Thư thông báo đã tới."
Lưu Ly không cam lòng, oán trách nói: "Chúng ta lúc trước không phải nói với nhau rồi sao? Cùng nhau vào Tứ trung, dì cả với dượng cũng đều nghe em, như thế nào đột nhiên thay đổi?"
"Anh trai sẽ chiếu cố tôi." Nạp Lan Chi tiếp tục xoát Weibo.
"Chị cũng sẽ a, bạn của chị đều thực thích em, em xem em còn chưa có vào trường, chị liền nói với bạn của chị, làm cho bọn họ chiếu cố em, hiện tại em cư nhiên không vào."
Nạp Lan Chi một chút cũng không muốn bạn của cô ta chiếu cố, mấy người kia đều có chút loạn, không có mấy người tốt, cô cúi đầu nên cô ta không nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy ghét bỏ.
Lưu Ly nói nhiều như vậy cũng vô dụng, chính mình cũng cảm thấy không thú vị, nên đi tìm bạn của cô ta.
Nạp Lan Chi rốt cuộc có thể an an tĩnh tĩnh mà xoát Weibo.
Thứ bảy buổi chiều được nghỉ một tiết, Nạp Lan Tông bốn giờ liền về, nhìn thấy Lưu Ly chuông cảnh báo trong lòng xao vang, nhưng nghĩ đến thư thông tri nhập học thì yên tâm một chút.
"Nói, có phải mày xúi bậy A Chi vào Đức Uy hay không?" Lưu Ly tư tiền tưởng hậu cảm thấy chỉ có thể là Nạp Lan Tông giở trò quỷ, Nạp Lan Chi cùng cô ta quan hệ tốt như vậy, thực tin tưởng cô ta, dì cả cùng dượng hết thảy đều tùy tâm ý của A Chi, chỉ có thể là Nạp Lan Tông.
Nạp Lan Tông nhướng mày: "Xúi bậy? Rốt cuộc ai xúi bậy ai a? Xúi bậy ở trong từ điển nghĩa là: Xúi giục người khác làm chuyện xấu. Trường Đức Uy là trường duy nhất năm sao cấp cao trung ở thành phố S, Tứ trung chẳng qua là bốn sao cấp cao trung, ai tốt ai xấu vừa xem liền biết? Nhưng thật ra cô, Tứ trung có cái gì tốt, vẫn là cô xúi bậy A Chi đi?"
Bị Nạp Lan Tông nói cho á khẩu không trả lời được, Lưu Ly thở phì phì bỏ đi.
Lúc Ăn cơm, Nạp Lan Thừa Lập hỏi: "Lưu Ly đi rồi? Như thế nào không ở lại ăn cơm?"
"Chị ấy mang theo bạn." Nạp Lan Chi nói.
Thẩm Dĩnh nói: "Qua mấy ngày nữa Lưu Ly thi xong, A Chi tìm Lưu Ly đi ra ngoài mà chơi, mua vài bộ quần áo, đừng luôn ở nhà."
Nạp Lan Chi lần này không có từ chối, chỉ nói: "Con với anh cùng đi mua quần áo là được, chị ấy có bạn."
Nạp Lan Tông do dự một chút, nói: "Kỳ thật, nghỉ hè năm nay con muốn tự mình kiếm tiền, ba mẹ, con muốn mở shop quần áo."
"Vậy con nghỉ hè huấn luyện làm sao bây giờ?"
"A Chi sẽ giúp con, có phải hay không a?"
Thẩm Dĩnh liếc mắt nhìn hắn: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, trời nóng như vậy sao có thể để A Chi giúp con bán quần áo?"
Nạp Lan Tông đối với sự bất công của cha mẹ muốn quỳ, gãi gãi tóc, "Lắp cái điều hòa là được rồi!"
Nạp Lan Chi suy xét một chút: "Có chỗ lợi sao?"
"Quần áo tùy tiện chọn!"
"Có thể, anh muốn đầu tư không? Em muốn được chia hoa hồng." Nạp Lan Chi lại nói.
Nạp Lan Tông trong lòng vui vẻ, có A Chi đầu tư, ba mẹ nơi đó đều dễ nói chuyện. "Được được được, đến lúc đó chúng ta lại thương lượng!" Sau đó lại quay đầu hỏi Nạp Lan Thừa Lập: "Ba, nhà chúng ta ở quảng trường Đông Phương có một gian cửa hàng vừa thu hồi còn chưa cho ai thuê a?"
Nạp Lan Thừa Lập cười mắng một câu: " Bàn tính đánh đến thực tinh thông a, con muốn liền cho con."
Nạp Lan Tông cười hắc hắc, gian cửa hàng kia lúc trước có một vị khách thuê để mở shop quần áo, bên trong trang hoàng còn không có dỡ đi, vừa lúc không cần trang trí một lần nữa.
"Anh, bọn anh khi nào nghỉ hè a?"
"Năm nay nghỉ hè muộn, ngày tám tháng bảy mới chính thức nghỉ."
"Đơn phân khoa của bọn anh khi nào nộp lên? Ngày nhận phiếu điểm sao?"
Nạp Lan Tông gật gật đầu, giải thích nói: " Trước nghỉ hè này phải đem đơn phân khoa nộp cho nhà trường."
"Ngày đó em với anh cùng đi."
Thẩm Dĩnh vui vẻ ra mặt, nói: "Vừa lúc đi thăm quan trường mới."
Ba cô nói: "A Chi, con trời sinh là vận động viên bơi lội, mỹ nhân ngư, cả đời không rời khỏi nước."
Tuổi trẻ khí thịnh cô không tin, một lòng kiên trì theo nghiệp diễn.
Hiện tại, cô tin. Chỉ là, hối hận. Cô tiến vào giới giải trí, không có hậu trường không có tiền tài không có nhân mạch, quảng cáo mới vừa quay cũng vì cô bơi đẹp mới được đạo diễn nhìn trúng, thật là châm chọc, từng được ba huấn luyện mười mấy năm bơi lội là việc cô ghét nhất.
Đến chết, bồi cô vẫn là nước, ứng nghiệm lời của ba cô. Vốn là cá, quên mất cá không thể rời nước, vọng tưởng muốn bay lên trời. Nếu được tái sinh, nguyện làm một mỹ nhân ngư vui sướng.
Nạp Lan Chi nhìn cá nhỏ bơi qua trước mắt, thân mình chậm rãi chìm xuống, chậm rãi nhắm lại hai mắt.
_____đường phân cách kooten _____
"Chuẩn bị! Nhảy!"
Tiếng nước vang lên, Nạp Lan Thừa Lập cầm đồng hồ bấm giây nhìn chăm chú phía trước, nỉ non: "A Chi càng lúc càng nhanh......"
Thiếu nữ từ trong nước bật lên đầu tiên, mang theo một mảnh bọt nước, ho nhẹ nói, "Anh, em lại thắng!"
Nạp Lan Tông sờ mặt, "Tính như em lợi hại, gần đây sao luyện cần mẫn như vậy?"
Nạp Lan Chi cười không nói.
Nạp Lan Thừa Lập đem con gái kéo lên bờ, phủ thêm khăn tắm, dùng khăn lông xoa xoa đầu con gái, "A Chi trạng thái thực tốt, A Tông càng ngày càng lùi bước."
Nạp Lan Tông lấy khăn tắm, "Ba, không phải ba vẫn luôn nói A Chi so với con có thiên phú hơn sao?" Cũng bình thường.
'' Còn không biết xấu hổ, bị em gái vượt qua mà còn đắc ý?"
Nạp Lan Chi lau tóc, cười nhạt: "Ba, anh trai không có thiên phú như con, về sau con đi theo ba học."
"Cái gì?!" Hai cha con đều không thể tưởng tượng mà nhìn cô, cả nhà đều biết cô một lòng muốn làm diễn viên, không thích nhất chính là bơi lội.
"Con nói về sau con đi theo ba ba bơi lội."
Nạp Lan Tông buột miệng thốt ra: "Em đầu óc gần đây có phải không bình thường không?" Ót liền ăn một kích.
"Nói chuyện không đâu!" Nạp Lan Thừa Lập xoay mặt liền cao hứng đối với Nạp Lan Chi nói: "Tốt tốt, A Chi nhà chúng ta ngoan ngoãn trưởng thành, hiểu chuyện."
Lời này giống như dỗ trẻ con, có cảm giác như thế nào đều không đáng tin.
Nạp Lan Chi nhìn ba ba yêu thương mình, có chút chua xót, đời trước mặc dù cô làm ông thất vọng như vậy, nhưng ông chưa từng mắng qua cô một câu.
Nhà Nạp Lan là khu bể bơi lâu đời ở nội thành thành phố, là khu bể bơi đầu tiên ở đây, đồ dùng tuy đã lạc hậu, nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp. Nhà bơi lội này được ông nội cô truyền xuống, Nạp Lan gia từ đời ông cố đã bắt đầu bơi lội, Nạp Lan Chi là đời thứ tư, ông nội Nạp Lan đang từ Đội Tuyển Quốc Gia rút ra liền đến nơi này mở một khu bể bơi, ba Nạp Lan cũng là tuyển thủ bơi lội đã giải nghệ.
Đời thứ tư, Nạp Lan Chi cùng Nạp Lan Tông, ký thác hy vọng của Nạp Lan Thừa Lập, chú định sẽ có một người làm vận động viên bơi lội.
Nhà Nạp Lan ở lầu hai của khu bể bơi, trang hoàng theo phong cách có hơi hướng thập niên 90, lịch sự tao nhã không tầm thường, hơn nữa còn thực rộng.
"A Chi cũng thi xong, đã có thể buông lỏng, gần đây đều gầy đi rồi." Thẩm Dĩnh gắp thức ăn cho con gái, đau lòng nói.
Nạp Lan Thừa Lập tính tính ngày: "Ngày hai lăm mới biết kết quả, còn nhiều ngày để chơi, tìm đồng học đi ra ngoài chơi nhiều chút ."
Nạp Lan Chi nghĩ tới bạn bè sơ trung, nhớ lại thì cũng ít ỏi không có mấy ai. Lúc này cô vẫn còn trầm mặc hướng nội, trừ bỏ người trong nhà cùng thân thích, bạn bè trên cơ bản là không có lui tới, tình huống như vậy duy trì đến khi cô tiến vào giới giải trí mới chuyển biến tốt hơn một chút.
"Mẹ cho con chút tiền tìm bạn cùng đi ra ngoài mua quần áo, đừng luôn ở nhà mãi." Thẩm Dĩnh đặc biệt lo lắng vấn đề giao tiếp của con gái, bà mỗi lần nghe được đồng nghiệp oán giận con gái hay đi ra ngoài mua này mua kia, trong lòng đều hâm mộ muốn chết, con gái bà là đứa trầm mặc ít nói, từ nhỏ đến lớn không mang bạn về nhà, chứ đừng nói cô có bạn thân như các cô bé bây giờ, đều không có, không chừng bạn bình thường cũng không có.
Nạp Lan Chi lắc đầu, "Con quần áo đủ rồi, không muốn mua."
Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh có chút thất bại.
Nạp Lan Tông chua chua nói: "Con cũng đã lâu không có mua quần áo mới."
"Con trai muốn nhiều quần áo như vậy làm gì." Nạp Lan Thừa Lập trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nạp Lan Tông thở dài một tiếng, nhà người khác đều là trọng nam khinh nữ, còn ở nhà hắn, đứa con này quả thực không có địa vị.
Nạp Lan Chi cắn đũa cười tủm tỉm, đôi mắt hiện lên ý cười.
"A Chi, vậy con tính vào trường nào? Vẫn là muốn theo Lưu Ly vào tứ trung sao?" Nạp Lan Thừa Lập hỏi.
Nạp Lan Chi nói: "Con muốn vào Đức Uy, học cùng trường với anh." Lúc trước Lưu Ly dùng ban truyền thông tới dụ dỗ cô, Đức Uy trên cơ bản trừ bỏ ban thể chất ra thì những ban năng khiếu khác đều không có, nếu thật muốn học cái này phải tự mình học ở ngoài, trường học sẽ không an bài.
Nạp Lan Tông nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tứ trung nơi nào bằng trường Đức Uy, chất lượng giảng dạy, điều kiện vật chất, đồ ăn ở nhà ăn đều không tốt bằng Đức Uy, Đức Uy mấy câu lạc bộ dương cầm vũ đạo đều có, không có đầu óc mới nghe Lưu Ly vào Tứ trung."
Cô đời trước không phải không có đầu óc sao? Nạp Lan Chi chống cằm.
"Nói vậy cũng không đúng, Lưu Ly cùng A Chi tình cảm tốt, muốn học cùng nhau cũng là bình thường." Thẩm Dĩnh nhịn không được vì cháu gái biện giải.
Nạp Lan Tông không nói nữa.
"Anh em hai đứa học cùng nhau, cũng dễ chiếu cố. A Chi, con cũng đừng muốn làm minh tinh gì đó, cái vòng luẩn quẩn kia loạn, hiện tại tuổi còn nhỏ, ảo tưởng muốn minh tinh là bình thường, về sau lớn liền biết không thực tế."
Nạp Lan Chi gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ, con đã biết."
Nạp Lan Tông nhìn cô trong chốc lát mới tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Nạp Lan Chi trở lại phòng, đứng trước ngăn tủ trưng bày, bên trong đều là giấy chứng nhận và cúp cô đoạt giải, ba lê dương cầm đều có. Khi còn nhỏ, cô cũng học bơi lội, cũng thực thích cảm giác ở trong nước tự do tự tại.
Sau lớn một chút, Lưu Ly cùng cô nói, nữ sinh học dương cầm cùng ba lê mới là công chúa, nam sinh mới học bơi lội. Khi còn nhỏ tính tình cô quái gở đến chỉ tin tưởng Lưu Ly, nháo không cần học bơi lội. Ba ba yêu thương cô, cũng không ép cô.
Trong này, không có một cái cúp, giấy chứng nhận nào về bơi lội.
Nạp Lan Chi cách pha lê vuốt ve những cái cúp đó.
Nạp Lan Tông đẩy cửa vào, vừa muốn mở miệng lại nghẹn trở về, sau một lúc lâu, đóng cửa lại, nói: "A Chi, lần này phân khoa anh sẽ chọn thể dục."
Nạp Lan Chi biết hắn ý tứ, nghiêng đầu, "Anh thiên phú không bằng em."
Nạp Lan Tông:......
"Anh không phải thi vào đại học Q học quản lý sao?"
"Điểm cao như vậy, anh lại không nhất định thi được, bơi lội không chừng còn có thể đi thi thế vận hội Olympic gì đó, nếu không thì về nhà kinh doanh khu bể bơi nhà chúng ta."
Nạp Lan Tông ra vẻ thoải mái nói.
Nạp Lan Chi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Em nói em sẽ tiếp bước ba, là nghiêm túc."
"A Chi, em......" Nạp Lan Tông lo lắng mà nhìn cô, muốn nói lại thôi.
"?"
"Trung khảo có phải áp lực quá lớn hay không?"
Nạp Lan Chi:.......
_____đường phân cách kooten _____
Ngày hai lăm có kết quả, điểm của Nạp Lan Chi cao hơn năm điểm so với điểm chuẩn của Đức Uy, hơn nữa cô còn là dân tộc thiểu số, có thể cộng thêm mười điểm, vào Đức Uy hẳn ổn thỏa. Phòng giáo vụ trường Đức Uy gọi điện thoại tới dò hỏi, Nạp Lan Chi đồng ý, cách ngày trường sơ trung cô học liền gọi điện thoại tới nói thu được giấy thông báo của Đức Uy.
Nạp Lan Tông còn chưa được nghỉ, hắn hiện tại học cao nhất, sắp phải phân khoa. Nạp Lan Chi nhàn rỗi ở nhà, liền bắt đầu làm thu ngân.
Nhà bơi lội của nhà Nạp Lan chuẩn bị di dời, khu bể bơi này cũng đã cũ rồi, ba Nạp Lan mua một miếng đất bên cạnh công viên sinh thái hồ T, là địa điểm du lịch của thành phố S, gần đây mới ký xong hợp đồng, ba Nạp Lan đang chuẩn bị kế hoạnh xây dựng khu bể bơi mới.
Hôm nay là thứ bảy, Nạp Lan Tông vẫn phải đi học, trường Đức Uy chỉ có hai ngày buổi chiều là không đi học, cuối tuần đều có tiết tự học.
Nạp Lan Chi ngồi ở quầy thu ngân, phía dưới mặc quần short, chân nhỏ dài thẳng tắp, phía trên mặc một cái áo sơmi chiffon không tay , lộ ra bên ngoài làn da tuyết nộn làm người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.
"A Chi ~" Lưu Ly vừa vào cửa liền tiến thẳng đến quầy, phía sau đi theo một đám thiếu niên thiếu nữ.
"Lưu Ly, đây là em họ cậu à, rất xinh đẹp."
Lưu Ly ôm lấy Nạp Lan Chi, thân thiết nói: "Đương nhiên, A Chi, kết quả có chưa? Thế nào? Vào Tứ trung đi?"
"Nói như vậy là học muội rồi!"
Nạp Lan Chi nhẹ giọng nói: "Không phải, tôi vào Đức Uy."
"Cái gì, chúng ta không phải nói tốt rồi sao?" Lưu Ly nhìn cô giống như phản đồ.
Nạp Lan Chi nhẹ nhàng bâng quơ: "Tôi cùng anh trai học cùng trường sẽ tiện hơn, ba mẹ cũng yên tâm."
Lưu Ly: "Chị không phải ở Tứ trung sao? Hơn nữa Tứ trung có ban truyền thông, em không phải muốn làm diễn viên sao?"
Nạp Lan Chi không muốn cùng cô ta đôi co: "Lưu Ly bạn chị còn ở chỗ này chờ, là tới chơi sao? Mấy người?"
Lưu Ly giúp bạn đăng ký một chút, làm cho bọn họ đi vào chơi trước.
Sau đó lại bắt đầu quấn lấy cô: "A Chi, chúng ta không phải nói tốt sao! Hiện tại còn có thể sửa lại hay không ?"
"Thư thông báo đã tới."
Lưu Ly không cam lòng, oán trách nói: "Chúng ta lúc trước không phải nói với nhau rồi sao? Cùng nhau vào Tứ trung, dì cả với dượng cũng đều nghe em, như thế nào đột nhiên thay đổi?"
"Anh trai sẽ chiếu cố tôi." Nạp Lan Chi tiếp tục xoát Weibo.
"Chị cũng sẽ a, bạn của chị đều thực thích em, em xem em còn chưa có vào trường, chị liền nói với bạn của chị, làm cho bọn họ chiếu cố em, hiện tại em cư nhiên không vào."
Nạp Lan Chi một chút cũng không muốn bạn của cô ta chiếu cố, mấy người kia đều có chút loạn, không có mấy người tốt, cô cúi đầu nên cô ta không nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy ghét bỏ.
Lưu Ly nói nhiều như vậy cũng vô dụng, chính mình cũng cảm thấy không thú vị, nên đi tìm bạn của cô ta.
Nạp Lan Chi rốt cuộc có thể an an tĩnh tĩnh mà xoát Weibo.
Thứ bảy buổi chiều được nghỉ một tiết, Nạp Lan Tông bốn giờ liền về, nhìn thấy Lưu Ly chuông cảnh báo trong lòng xao vang, nhưng nghĩ đến thư thông tri nhập học thì yên tâm một chút.
"Nói, có phải mày xúi bậy A Chi vào Đức Uy hay không?" Lưu Ly tư tiền tưởng hậu cảm thấy chỉ có thể là Nạp Lan Tông giở trò quỷ, Nạp Lan Chi cùng cô ta quan hệ tốt như vậy, thực tin tưởng cô ta, dì cả cùng dượng hết thảy đều tùy tâm ý của A Chi, chỉ có thể là Nạp Lan Tông.
Nạp Lan Tông nhướng mày: "Xúi bậy? Rốt cuộc ai xúi bậy ai a? Xúi bậy ở trong từ điển nghĩa là: Xúi giục người khác làm chuyện xấu. Trường Đức Uy là trường duy nhất năm sao cấp cao trung ở thành phố S, Tứ trung chẳng qua là bốn sao cấp cao trung, ai tốt ai xấu vừa xem liền biết? Nhưng thật ra cô, Tứ trung có cái gì tốt, vẫn là cô xúi bậy A Chi đi?"
Bị Nạp Lan Tông nói cho á khẩu không trả lời được, Lưu Ly thở phì phì bỏ đi.
Lúc Ăn cơm, Nạp Lan Thừa Lập hỏi: "Lưu Ly đi rồi? Như thế nào không ở lại ăn cơm?"
"Chị ấy mang theo bạn." Nạp Lan Chi nói.
Thẩm Dĩnh nói: "Qua mấy ngày nữa Lưu Ly thi xong, A Chi tìm Lưu Ly đi ra ngoài mà chơi, mua vài bộ quần áo, đừng luôn ở nhà."
Nạp Lan Chi lần này không có từ chối, chỉ nói: "Con với anh cùng đi mua quần áo là được, chị ấy có bạn."
Nạp Lan Tông do dự một chút, nói: "Kỳ thật, nghỉ hè năm nay con muốn tự mình kiếm tiền, ba mẹ, con muốn mở shop quần áo."
"Vậy con nghỉ hè huấn luyện làm sao bây giờ?"
"A Chi sẽ giúp con, có phải hay không a?"
Thẩm Dĩnh liếc mắt nhìn hắn: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, trời nóng như vậy sao có thể để A Chi giúp con bán quần áo?"
Nạp Lan Tông đối với sự bất công của cha mẹ muốn quỳ, gãi gãi tóc, "Lắp cái điều hòa là được rồi!"
Nạp Lan Chi suy xét một chút: "Có chỗ lợi sao?"
"Quần áo tùy tiện chọn!"
"Có thể, anh muốn đầu tư không? Em muốn được chia hoa hồng." Nạp Lan Chi lại nói.
Nạp Lan Tông trong lòng vui vẻ, có A Chi đầu tư, ba mẹ nơi đó đều dễ nói chuyện. "Được được được, đến lúc đó chúng ta lại thương lượng!" Sau đó lại quay đầu hỏi Nạp Lan Thừa Lập: "Ba, nhà chúng ta ở quảng trường Đông Phương có một gian cửa hàng vừa thu hồi còn chưa cho ai thuê a?"
Nạp Lan Thừa Lập cười mắng một câu: " Bàn tính đánh đến thực tinh thông a, con muốn liền cho con."
Nạp Lan Tông cười hắc hắc, gian cửa hàng kia lúc trước có một vị khách thuê để mở shop quần áo, bên trong trang hoàng còn không có dỡ đi, vừa lúc không cần trang trí một lần nữa.
"Anh, bọn anh khi nào nghỉ hè a?"
"Năm nay nghỉ hè muộn, ngày tám tháng bảy mới chính thức nghỉ."
"Đơn phân khoa của bọn anh khi nào nộp lên? Ngày nhận phiếu điểm sao?"
Nạp Lan Tông gật gật đầu, giải thích nói: " Trước nghỉ hè này phải đem đơn phân khoa nộp cho nhà trường."
"Ngày đó em với anh cùng đi."
Thẩm Dĩnh vui vẻ ra mặt, nói: "Vừa lúc đi thăm quan trường mới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.