Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Chương 39

Thẩm Tang Du

09/08/2020

Editor: kkoten

Chu Tô chạy tới, kéo Công Chúa lại, phát hiện đối diện là người quen, "Ai, cô cũng ở nơi này a!"

Nạp Lan Chi đứng lên, gật đầu chào cô ấy, "Chào cô."

Hai con chó vẫn đang đánh giá đối phương, Lộc Cộc: "Uông!" Công Chúa: "Gâu gâu!"

"Samoyed a, thật xinh đẹp, khó trách công chúa nhà tôi thích." Chu Tô ngồi xổm xuống muốn sờ đầu Lộc Cộc, đầu Lộc Cộc lại oai một cái tránh được.

Lộc Cộc học theo Phó Trí Thành, nhiễm cái tật xấu cao ngạo kia, không phải người nó thích tuyệt không cho sờ.

Chu Tô ngượng ngùng giơ tay, "Ngạo kiều như vậy a!" Đứng lên còn nói thêm: "Cùng nhau dắt chó đi dạo đi, cô không phải luyện bơi sao?"

Nạp Lan Chi hoàn toàn không có cơ hội cự tuyệt, chỉ có thể đi theo cô ấy cùng đi dạo, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về hai con chó phía trước, "Gần đây được nghỉ phép."

"Thật tốt, còn được nghỉ phép, không giống tôi lúc bận thì bận muốn chết, muốn một ngày nghỉ đều không được." Chu Tô oán giận nói, cô thân là một trong bốn tiểu hoa đán, hợp đồng tới không ngừng, hiển nhiên không được nghỉ. Nhưng làm minh tinh, vẫn vội một chút tốt.

Nạp Lan Chi yên lặng hồi tưởng kiếp trước của mình, cũng rất vội a, chính là cùng cô ấy vội không giống nhau. Nạp Lan Chi vội là vội vàng muốn tìm cơ hội, nhân vật cho mình.

"Cô hiện tại danh khí cũng rất lớn, có nghĩ tới tìm người đại diện không?" Chu Tô hỏi, Chu Tô cũng trên ở Weibo mới biết Nạp Lan Chi là vận động viên bơi lội, mới đầu còn không tin, nhưng cô ấy cùng Trương Chấn giao hảo tốt, hẳn cùng cô ấy giao hảo tóm lại không có chỗ hại.

"Trong đội sẽ an bài, tôi tạm thời cũng không tiếp đại ngôn gì." Có thì có, nhưng Vương Thiến cảm thấy nếu tiếp mấy đại ngôn không danh tiếng thì quá rớt giá trị con người của cô, mà bây giờ cô còn chưa có thành tích lớn nào, đại ngôn tốt chưa tới phiên cô.

Chu Tô có chút tiếc hận, nếu người đại diện của cô ký được cô ấy, ít ra còn có thể trở thành đồng môn sư tỷ muội.

Hai người mang theo chó ở trong tiểu khu đi một vòng, nếu không cùng Chu Tô nói chuyện Nạp Lan Chi còn không biết trong tiểu khu này hóa ra có nhiều minh tinh như vậy.

Hai con chó vẫn bày ra bộ dáng khó xá khó phân, Chu Tô nói giỡn với Nạp Lan Chi muốn hai người kết thông gia.

"Nhưng mà Lộc Cộc nhà tôi cũng là cái."

Chu Tô sửng sốt, ngay sau đó cười ha hả, chỉ vào công chúa nói: "Nó tuy rằng kêu Công Chúa, nhưng là, là đực."

Nạp Lan Chi vòng đến phía sau công chúa, Lộc Cộc cũng theo sau, công chúa liền theo Lộc Cộc, chơi trò xoay tròn, Chu Tô cười đem công chúa bế lên, lộ ra bộ phận jj của nó.

Hảo đi, Nạp Lan Chi ngượng ngùng cười cười.

"Chu Tô, Chu Tô!" Một chiếc xe màu đen chạy lại đây, một người đàn ông từ trong xe nhô đầu ra.

Xe vững vàng ở trước mặt bọn họ dừng lại.

Người đàn ông ngồi phía sau xuống xe, "Chu Tô, đạo diễn Hàn cùng Trương Canh Lâm tới, còn dắt chó a, mau lên xe, chính sự quan trọng."

Chu Tô vội nói: "Nga, đã biết."

"Vậy tạm biệt, gặp lại sau, có rảnh thì cùng nhau dắt chó đi dạo." Chu Tô chạy lên xe, hướng Nạp Lan Chi vẫy vẫy tay, Công Chúa còn không quên hướng ra phía ngoài kêu một tiếng.

Lộc Cộc cũng uông một tiếng.

Nạp Lan Chi nhìn xe đi rồi, mang theo Lộc Cộc trở về, Lộc Cộc tựa hồ còn niệm niệm không tha, sủa mấy tiếng hướng về phia xe bên kia.

Nạp Lan Chi sờ sờ đầu của nó, "Quả nhiên người ta nói đúng, sinh nữ hướng ra phía ngoài, còn chưa lớn đâu, đối tượng đều tìm được rồi."

Lộc Cộc ô ô mấy tiếng, liếm liếm tay cô, đôi mắt ướt dầm dề vẫn luôn nhìn cô.

Trong xe.



Công chúa vẫn luôn nhìn phía sau.

Người đại diện của Chu Tô cùng chó của cô ấy cũng thân quen, ôm nó một lúc, mới phát hiện nó luôn nhìn phía sau, kỳ quái hỏi Chu Tô: "Nó đang nhìn cái gì?"

"Phỏng chừng đang nhìn Lộc Cộc đi, chính là con chó vừa rồi." Chu Tô vuốt lông công chúa, "Mới nhận thức người ta liền bị người ta câu hồn rồi, ai, quả nhiên dưỡng con trai dưỡng không được."

Đạo diễn Hàn ở phía trước lái xe, "Chu Tô, cô bé vừa rồi là ai? ở công ty nào? Hình tượng khí chất đều không tồi a."

Chu Tô ngạc nhiên, đạo diễn Hàn cũng cảm thấy như vậy, bật cười nói: "Cô ấy không phải diễn viên, mà là vận động viên bơi lội, Thế Vận Hội Trẻ mùa hè đoạt được hai huy chương vàng, trong đó còn phá kỷ lục một lần nữa."

Cũng không thể trách đạo diễn Hàn, cả Trương Canh Lâm cùng người đại diện của cô cũng đều cho rằng Nạp Lan Chi là tiểu minh tinh không nổi danh, rốt cuộc cùng Chu Tô nhận thức, lại lớn lên không tồi, đang ở cái vòng luẩn quẩn này, tự nhiên sẽ nghĩ như thế.

Trương Canh Lâm tiếc hận nói: "Cô ấy điều kiện thực không tồi a, vốn muốn mời làm nữ chính trong mv của tôi đấy."

"Canh Lâm ca, anh còn chưa nói, không chừng mời được cô ấy. Mấy người đều không chú ý hot search Weibo sao? Một đoạn thời gian trước cô ấy bị tuôn ra từng đóng quảng cáo cho Nicegg ở nước ngoài chụp, còn phát hỏa một phen đâu."

Đạo diễn Hàn hỏi một câu: "Nói lâu như vậy, còn không biết cô gái này gọi là gì?"

"Nạp Lan Chi."

"Người Mãn tộc đi. Tựa hồ tuổi không lớn lắm, về sau tiền đồ vô lượng, không chừng có cơ hội hợp tác."

Phó Trí Thành chạng vạng tan tầm trở về, vì để thuận tiện, Phó Trí Thành làm cho Nạp Lan Chi chìa khóa dự phòng, mới đầu Nạp Lan Chi cảm thấy quái quái, nhưng đi nhiều cũng thành thói quen.

Mở cửa, một người một chó ngồi ở trên sô pha, người thì đọc tiếng Anh, chó thì xem TV....... Ân, tổ hợp kỳ ba.

Lộc Cộc nghe được tiếng mở cửa, nhảy xuống sô pha, chạy đến cửa, duỗi đầu lưỡi hà hơi nhìn chủ nhân.

Phó Trí Thành vỗ vỗ đầu nó, Lộc Cộc lại chạy trở về.

Nạp Lan Chi buông sách tiếng Anh xuống, ngó ra huyền quan xem xét, "Tôi nấu cơm."

Ý tại ngôn ngoại, chờ anh tới nấu thức ăn.

Từ khi dọn đến bên này, Phó Trí Thành làm việc và nghỉ ngơi liền có quy luật, mỗi ngày bốn giờ rưỡi tan tầm, 5 giờ về nhà, Nạp Lan Tông hai ngày nghỉ đều sẽ bồi cô ra ngoài, ban đầu là bởi vì cô một mình ở thành phố B, cũng không ai có thể thường xuyên mang cô đi chơi, trong đội thấy cô tuổi còn nhỏ, cũng không tính đặc biệt nghiêm khắc, cho cô kỳ nghỉ với xin nghỉ gì đó đều rất rộng rãi.

Gần đây, Phó Trí Thành luôn dụ hoặc cô đi nhà nàng ăn cơm, nhiều lần, Nạp Lan Chi da mặt cũng dày, thành thói quen, chỉ có thể an ủi bản thân cô thay anh chăm Lộc Cộc.

"Hôm nay làm ớt xanh thăn bò cùng bắp gà nướng được không?" Phó Trí Thành đem đồ ăn đặt ở bên cạnh, đi đến cạnh sô pha, nhìn thoáng qua sách tiếng Anh của Nạp Lan Chi.

Nạp Lan Chi hơi hơi che sách tiếng Anh lại, cô xem chỉ là sách tiếng Anh cao nhị, nói ra cũng mất mặt, khóa văn hóa của cô đã rơi xuống một mảng lớn, lần trước làm bài thi tiếng Anh Hứa Nhược Thủy gửi lại đây, cô chỉ làm được hơn năm mươi điểm.

"Ưm, đều có thể."

Phó Trí Thành nhanh tay lấy đi sách tiếng Anh của cô, nhìn đến bìa mặt liền cười, "Tám năm cấp, ân?" Cuối cùng một chữ hơi hơi giơ lên, còn xoay âm, như thế nào đều nghe ra ý trêu đùa.

Nạp Lan Chi mặt nộn, vừa bực vừa xấu hổ đoạt lại sách, không nói lời nào.

"Học tiếng Anh hoàn toàn không khó, chờ ăn cơm xong, anh dạy cho em." Phó Trí Thành chuyển biến tốt liền thu.

Hôm nay Nạp Lan Tông cùng bạn học tụ tập, biết có Phó Trí Thành, vẫn luôn rất yên tâm.

Hai người một chó đơn giản mà ăn cơm xong, mới nhậm chức gia sư Phó Trí Thành bắt đầu dạy dỗ học sinh của mình, Phó Trí Thành thân là thư ký quan ngoại giao, ít nhất tinh thông ngữ ngôn tám nước.

Nạp Lan Chi ăn nói vụng về, khẩu ngữ cũng không tốt, đầu lưỡi không thể linh hoạt đảo quanh, Phó Trí Thành nói lưu loát, phát âm đều chuẩn, chính là quá chuẩn, Nạp Lan Chi nghe được phải cố hết sức, lần đầu tiên cảm giác nói tiếng Anh theo kiểu nước Z tương đối tốt, ít nhất phù hợp khẩu âm của cô.



Thật là học sinh khó dạy, đặc biệt là khẩu ngữ, Phó Trí Thành hạ cái định nghĩa.

Chủ yếu là Nạp Lan Chi không nguyện ý mở miệng, người câm tiếng Anh, nhưng ngôn ngữ loại đồ vật này chính là phải nói nhiều mới được, hiện tại người học tiếng Anh chỉ để dự thi tiếng Anh, sinh hoạt hằng ngày không dùng đến.

"Như vậy đi, về sau cứ cuối tuần lại đây, anh bổ túc cho em." Phó lão sư thực khó xử xoa xoa ấn đường, một bộ "Vi sư là vì ngươi hảo".

Nạp Lan đồng học cũng thực lo lắng, "Anh rất bận, không nhiều thời gian như vậy đi." Phó lão sư, học sinh làm ngài lo lắng.

"Cũng không phải, ngày thường thời điểm không vội cũng tương đối thanh nhàn." Phó lão sư đối với học sinh tuyệt đối là nghiêm túc phụ trách.

Nạp Lan đồng học ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lộc Cộc nghe bọn họ giảng tiếng Anh cũng nghe đủ, bực bội vẫn luôn cào cào cái chân này, sờ sờ cái kia tay, cha mẹ không để ý tới nó, Lộc Cộc có điểm ủy khuất, tránh ở ổ chó của mình nhàm chán chơi món đồ chơi cha mẹ mua cho nó, ánh mắt u oán vẫn luôn phiêu hướng cha mẹ nó.

Phó lão sư dạy học sinh xong, rốt cuộc nhớ tới Lộc Cộc, Lộc Cộc nhìn đến tầm mắt daddy, hưng phấn ngẩng đầu, mắt hai mí to sáng lấp lánh, thân mình chui ra ổ, chạy đến dưới chân Phó lão sư.

"Nhàm chán?" Phó Trí Thành sờ sờ đầu nó.

Lộc cộc càng thêm cao hứng, cọ cọ tay hắn, đầu lưỡi phun đến càng thêm vui sướng.

"Phỏng chừng nhàm chán, mang Lộc Cộc đi chơi một lát đi." Phó Trí Thành đứng lên.

Nạp Lan Chi cũng đi theo đứng lên, duỗi tay muốn cầm đĩa bay trên bàn, Lộc Cộc đôi mắt nhìn chằm chằm vào đĩa bay, làm ra tư thế muốn chạy. Đĩa bay bay ra ngoài, bay đến trong phòng bếp, Lộc Cộc nhanh chân liền chạy.

Phó Trí Thành cười quay đầu lại, dư quang lướt đến trên sô pha, sắc mặt biến đổi, "A Chi."

Nạp Lan Chi nghi hoặc mà quay đầu, theo tầm mắt Phó Trí Thành nhìn đến trên sô pha kia một mạt màu đỏ, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ ửng đỏ, nột nột không biết như thế nào cho phải.

"Tôi, tôi, đi về......." Nạp Lan Chi phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy trốn, mặt càng ngày càng hồng.

Lộc Cộc đã chạy về tới, ngậm đĩa, giống như chờ cha mẹ khen thưởng, phát hiện cha mẹ chỉ lo cho đối phương, đều không để ý tới mình, vứt bỏ đĩa bay, kêu hai tiếng.

Phó Trí Thành giữ chặt cổ tay tay cô: "Từ từ, trong nhà có cái đồ vật kia không?"

Nạp Lan Chi mặt đã hồng đến không thể lại đỏ, tùy tiện gật gật đầu.

Phó Trí Thành buông lỏng tay cô ra, trơ mắt mà nhìn cô chạy, thanh âm đóng cửa rất lớn, Lộc Cộc hướng cửa kêu vài tiếng, sau đó lại ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Phó Trí Thành.

Phó Trí Thành ngồi xổm xuống thân mình, sờ sờ cổ nó, cười nhẹ: "Mẹ của con da mặt mỏng......"

Phó Trí Thành mới vừa thu thập sô pha xong, di động tích tích vang lên hai tiếng.

Phó Trí Thành click mở tin nhắn.

Nạp Lan Chi: Cái kia...... Anh có thể giúp tôi mua cái đồ vật kia hay không.

Phó Trí Thành cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng rối rắm của cô, phỏng chừng rối rắm thật lâu đi, xấu hổ mà cũng không dám gọi điện thoại.

Phó Trí Thành: Ngày thường thích dùng loại nào?

Nạp Lan Chi: Bảy độ đi.

Phó Trí Thành nhanh chóng đến siêu thị một chuyến, mặt không đổi sắc cầm BVS ban đêm và ban ngày, trở lại chung cư, gõ gõ cửa.

Bên trong cọ xát thật lâu, cửa mở, mở một khe nhỏ, một bàn tay duỗi ra tới, Phó Trí Thành đem túi phóng trên bàn tay kia, cầm được túi tay lập tức lùi về, cửa Bành một cái đóng lại.

Phó Trí Thành nhìn bàn tay kia, bật cười lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook