Chương 41
Thẩm Tang Du
09/08/2020
Editor: kkoten
Năm mới năm nay trôi qua vội vàng, Nạp Lan Tông cùng Nạp Lan Chi đều vội vã trở về thành phố B, Nạp Lan Chi phải về huấn luyện, mà Nạp Lan Tông trước ngày cuối năm rốt cuộc đợi được câu trả lời chính thức của Alex, lấy được quyền đại lý ở nước Z, hắn cùng bạn đang bắt tay vào công tác trù bị công ty.
Vì muốn khôi phục trạng thái nhanh, nên cô vẫn luôn giữ ở trạng thái huấn luyện, cô đã sớm không tới trường học ở thành phố B dự thính nữa rồi, bởi vì chế độ giáo dục bất đồng, Nạp Lan Chi cảm thấy còn không bằng chính mình học.
Khôi phục huấn luyện yêu cầu một tháng, sau đó liền bay đến nước A tham gia Giải vô địch thế giới.
Nạp Lan Chi trạng thái khôi phục rất khá, kết quả kiểm tra đo lường thể năng cũng làm Vương Thiến cao hứng.
Tất cả mọi người cùng nỗ lực vì Giải vô địch bơi lội thế giới, Trần Mẫn đã hai ngày không tới, sắc mặt Đổng Lực âm trầm, tính tình càng thêm táo bạo, đội viên khác dưới trướng của hắn đều phun tào hắn giống như ăn phải thuốc nổ.
Sau hai ngày Trần Mẫn không tới, buổi tối ngày hôm sau Đổng Lực liền tới nhà Trần Mẫn.
"Cũng không biết vì cái gì, A Mẫn gần đây vẫn luôn nói đau đầu, kiểm tra thì không có vấn đề gì, mẹ con bé liền một hai phải cho nó ở nhà nghỉ ngơi." Trần Khải Bình thở dài.
Đổng Lực nheo mắt, có một loại dự cảm không tốt, "....... Thầy, A Mẫn gần đây có nói qua không muốn luyện bơi lội nữa hay không?"
Lão nhân đầu tóc hoa râm đang ngồi trên sô pha ngồi thẳng dậy, hỏi: "Cái gì? Không muốn luyện? A Mẫn là thiên phú tốt nhất nhà chúng ta."
Trần Khải Bình nói: "Con bé gần đây hình như có điểm không đúng, luôn hỏi ta cùng mẹ nó nếu nó không bơi lội có thể làm cái gì, chúng ta cũng chỉ tưởng nó nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nói nó vài câu, A Lực, có chuyện gì sao?"
Lão nhân mày nhăn chặt: "Có phải ở trong đội bị khi dễ hay không? Như thế nào lại không muốn luyện? Nó còn trẻ như vậy, có rất nhiều cơ hội tốt."
Trước khi gặp Nạp Lan Chi, Đổng Lực cũng cảm thấy Trần Mẫn là hạt giống tốt, có thiên phú, nhưng gặp phải Nạp Lan Chi, bất luận cái thiên phú gì đều trở thành bình thường. Trần Mẫn so với Nạp Lan Chi lớn hơn hai tuổi, từ nhỏ bắt đầu tiếp thu huấn luyện chuyên nghiệp, có lẽ đoạn thời gian này chịu đả kích quá lớn, phát hiện việc mình vẫn luôn lấy làm tự hào không chịu được một kích như thế, cho nên bắt đầu sinh ra ý nghĩ như vậy.
Săc mặt Đổng Lực càng thêm khó coi, hắn trả giá tinh lực ở trên người Trần Mẫn là không thể nghi ngờ, nếu tương lai Trần Mẫn có thể cho hắn hồi báo cũng liền thôi, nếu cô cứ như vậy từ bỏ, kia chờ đợi hắn sẽ là đồng sự cười nhạo cùng đội viên dưới trướng bất mãn. "Không được, A Mẫn nhất định phải trở về huấn luyện! Con bé đoạt giải là vấn đề thời gian, ngày sau tránh Nạp Lan Chi liền hoàn toàn không thành vấn đề!"
"Ai? Nạp Lan Chi? Đó là ai?" Lão nhân bắt lấy từ ngữ mấu chốt hỏi, thần sắc có một chút do dự, ông ta tuổi tác đã lớn, đã lâu không chú ý tới giới thể thao.
Trần Khải Bình hay xem kênh thể dục cũng nghe qua tên cái cô bé kia, Nạp Lan, không chú ý đều không được, "Đó là một đội viên mới vào Đội Quốc Gia, so với A Mẫn nhỏ hơn hai tuổi, nhưng tựa hồ rất lợi hại, đã lấy được không ít giải thưởng."
Đổng Lực có chút kinh dị mà nhìn nhìn Trần Khải Bình rồi lại nhìn lão nhân kia, chần chờ nói: "Thầy, huấn luyện viên Trần, hai người không biết Nạp Lan Chi sao? Ba của nó là Nạp Lan Thừa Lập a!"
"Cái gì!" Lão nhân "Bá" đứng lên, thịt trên mặt già nua treo tới run rẩy.
Trần Khải Bình bất động, ánh mắt tan rã, "Đã trở lại, hắn đã trở lại......."
Đổng Lực cảm thấy thân mình có chút lạnh.
Qua một ngày, Trần Mẫn cuối cùng vẫn phải trở lại tập luyện, vốn dĩ cô ấy thường không giao lưu với người trong đội giờ càng thêm trầm mặc.
Trước khi bay, cô có thể về chung cư thu thập hành lý, do dự chốc lát, gõ gõ cửa nhà cách vách.
Đợi trong chốc lát, trong phòng không có động tĩnh, chỉ nghe được thanh âm móng vuốt lạch cạch lạch cạch chạy tới, "Gâu gâu!"
Là Lộc Cộc!
Nạp Lan Chi trong mắt hiện lên ý cười, lại nghĩ, chủ nhân của nó đâu? Trước kia nếu chủ nhân của nó không thể chăm sóc đều sẽ đem nó đến chỗ bà nội Phó, Lộc Cộc ở, chắc chủ nhân của nó cũng ở.
Lộc cộc móng vuốt vỗ vỗ cửa, lại kêu hai tiếng.
"Lộc Cộc, tránh ra." Phó Trí Thành thanh âm từ xa tới gần.
Cửa mở ra, cô gái nhỏ lắp bắp nói: "Cái kia, cái kia, anh hiện tại không tiện sao? Vậy tôi không, không quấy rầy."
Người đàn ông phía dưới quấn khăn tắm, nửa người trên lộ ra, cơ ngực cùng cơ bụng không săn chắc như các sư huynh trong đội, nhưng đường cong rõ ràng, rất là khả quan.
Phó Trí Thành tránh ra nửa cái thân mình: "Tiến vào đi, anh mới vừa tắm xong, chờ anh mặc quần áo."
Nạp Lan Chi đổi giày tiến vào, ở trên sô pha cùng Lộc Cộc chơi trong chốc lát, Phó Trí Thành mặc quần áo ở nhà từ phòng ngủ đi ra.
Nạp Lan Chi đem Lộc Cộc đặt ở trên mặt đất, Lộc Cộc chạm đất, liền chạy đến bên chân Phó Trí Thành cọ cọ, Phó Trí Thành sờ sờ đầu nó đáp lại.
"Phó Trí Thành, chính là, tôi lần này đi thi đấu ở nước A, sau khi thi đấu xong, tôi liền trực tiếp về thành phố S, phiền toái anh thay tôi tạm biệt ông bà Phó."
Cô gái nhỏ ngữ khí ngoan ngoãn, làm người ta nhịn không được cười cười, chỉ là, không lớn không nhỏ luôn hô thẳng tên của anh này là như thế nào, kêu Trương Chấn là anh Chấn, kêu Phó Trí Ninh là chị Ninh, kêu anh lại biến thành hô thẳng tên họ không thì cái kia.
"Ừ, chỉ tạm biệt ông bà anh thôi sao?"
Nạp Lan Chi nhấp môi cười, "Cũng cùng anh tạm biệt, cảm ơn anh chiếu cố tôi, có lẽ lần sau gặp mặt là nửa năm sau."
Phó Trí Thành không có tiếp những lời này, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, hỏi: "Vì sao kêu Trương Chấn là anh Chấn, mà kêu anh lại là họ tên hoặc là cái kia vậy?"
Nạp Lan Chi ngây người, không nghĩ tới Phó Trí Thành sẽ hỏi vấn đề này, một giây đồng hồ sau, đại não mới bắt đầu tự hỏi, vì cái gì đâu? Nạp Lan Chi cũng rối rắm, vì cái gì có thể tự nhiên mà mở miệng kêu anh Chấn, lại không thể kêu anh Thành đây?
"Ân?" Phó Trí Thành âm điệu giơ lên.
"......anh Thành." Thức thời là trang tuấn kiệt.
Phó Trí Thành cười xoa xoa tóc cô, cô nguyên bản vì để thuận tiện nên cắt tóc đến bả vai, "Hảo hảo bơi, đến lúc đó anh sẽ tới cổ vũ cho em."
Tiểu cô nương nghiêm túc gật gật đầu, đầu óc còn không kịp tự hỏi hàm nghĩa lời nói của Phó Trí Thành.
Trước khi đi, trong đội được đến tin tức, bọn họ không cần ngồi máy bay hàng không dân dụng, máy bay chuyên dụng quốc gia sẽ đưa bọn họ đi nước A, bởi vì trùng hợp Bộ ngoại giao muốn đi nước xử lý chút chuyện, việc này vẫn do Phó Trí Ninh sắp xếp, ngồi cùng máy bay có thể vì Đội Quốc Gia giảm đi một bút phí tổn, huấn luyện viên trưởng đang xem báo cáo tài vụ niên độ năm trước liền lập tức đáp ứng.
Đều là vì nước nhà, nói thể diện cái gì!
Nạp Lan Chi lúc này mới hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Trí Thành.
Đội Quốc Gia cùng người của Bộ ngoại giao ở sân bay chạm mặt, Phó Trí Thành đi chậm lại, đi tới bên người Nạp Lan Chi, tiểu cô nương đeo một cái túi, nhìn qua phình phình.
Phó Trí Thành lo lắng cái túi này quá nặng đem tiểu cô nương áp hỏng mất, nói: "Nặng không? Anh giúp em cầm một lát đi."
Nạp Lan Chi nhìn nhìn các đồng bạn, lắc đầu, "Không nặng, chỉ có một ít quần áo thôi."
Phó Trí Thành cũng không bắt buộc, nhấc thử lên, quả thực không nặng.
Trên máy bay, Phó Trí Thành đi theo phía sau Nạp Lan Chi, yên lặng đem người phía sau che ở một bên, nhanh chóng đoạt được vị trí bên cạnh cô.
Nạp Lan Chi dựa vào cửa sổ, bên người chỉ có một chỗ, nhìn sườn mặt Phó Trí Thành, tiểu cô nương có chút rối rắm.
"Làm sao vậy?" Phó Trí Thành hỏi.
Nạp Lan Chi lắc đầu, sư tỷ hẳn sẽ không trách cô đi.
Mao Lanh Canh tới sau, ánh mắt đầu tiên nhìn đến nội tâm chính là một trận phun tào, nói tốt cùng nhau ngồi đâu? Ở phía sau Mao Lanh Canh, Trịnh Khải Ninh cũng ngẩn người.
Máy bay chuyên dụng quốc gia cùng máy bay dân dụng rốt cuộc là không giống nhau, phục vụ cùng độ thoải mái cách xa con phố.
Sau khi máy bay bay vững vàng trên không, Nạp Lan Chi bắt đầu đeo tai nghe vào, lấy ra sách tiếng Anh luyện nói.
Phó Trí Thành tuy rằng đang xem văn kiện, nhưng thanh âm vụn vặt của cô vẫn tiến vào lỗ tai, đúng là học sinh nghiêm túc, phát âm đã tương đối chuẩn xác, tuy rằng trọng âm đọc vẫn có điểm không chuẩn, đã không còn biệt nữu như trước.
Mới nói một tờ, sách vở đã bị lấy đi, Nạp Lan Chi khó hiểu nhìn Phó Trí Thành.
"Tốt nhất vẫn là ngủ đi, thời điểm chúng ta đến nước A, là ban ngày, phải điều chỉnh lại giờ giấc sinh học." Vận động viên thì càng phải điều chỉnh tốt, bằng không rất dễ mỏi mệt bởi vì đồng hồ sinh học sai lệch.
Nạp Lan Chi gật gật đầu, lấy lại sách đóng lại, nghe lời nhắm mắt ngủ.
Lúc đầu, Nạp Lan Chi cảm thấy tối hôm qua mình đã ngủ đủ rồi, tâm lý yên lặng, không bao lâu, đầu oai qua một bênh, tiểu cô nương liền ngủ.
Phó Trí Thành vẫy tay hướng tiếp viên hàng không, thấp giọng bảo cô ấy lấy giúp cái chăn, tiểu tâm vì cô đắp lên.
Mao Lanh Canh ám chọc chọc Trịnh Khải Ninh: "Tiểu sư muội đây là lại nhiễm đào hoa? Kia hình như là em trai của Trí Ninh tỷ a."
Trịnh Khải Ninh ánh mắt vẫn luôn chú ý bên kia, nhìn một màn anh đắp chăn cho cô, đàn ông cũng có trực giác, Trịnh Khải Ninh bốc lên một cổ nguy cơ.
Đội Quốc Gia cùng Bộ ngoại giao xuống phi cơ liền tách ra, Đội Quốc Gia chạy tới chỗ ban tổ chức chuẩn bị cho bọn họ.
Ban tổ chức cho các đội thời gian điều chỉnh là ba ngày, Nạp Lan Chi từng tham gia rất nhiều thi đấu quốc tế, đã học được trong vòng 3 ngày thích ứng hoàn cảnh mới như thế nào hơn nữa đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất.
Hiện tại cô chỉ báo danh nội dung thi 200m, đây là hạng mục chủ lực của cô.
Có lẽ số lần tham gia thi đấu nhiều, Nạp Lan Chi nhìn thấy cũng đều là mấy gương mặt quen thuộc, thậm chí còn chào hỏi không ít người, có một cô gái nước M vẫn luôn cùng cô tiến vào trận chung kết ở mấy cuộc thi, tên là Susan Miller.
Lần này Susan cũng tới, cô gái trẻ tuổi này vừa thấy Nạp Lan Chi đến liền khiêu chiến với cô, Nạp Lan Chi tất nhiên cũng sẽ không chịu thua, đồng ý khiêu chiến.
Một đường quá quan trảm tướng, Nạp Lan Chi rốt cuộc vào đến trận chung kết, lần này so trước với mấy lần nhẹ nhàng hơn nhiều, chính cô cũng cảm giác chính mình trạng thái thực không tồi.
Trận chung kết ngày ấy, Phó Trí Thành tới nơi thi đấu, Phó Trí Thành từng xem qua video cô thi đấu, rất nhiều, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Cô gái nhỏ mặc đồng phục đỏ tươi của Đội Quốc Gia, vóc dáng lại cao, đã 1m7, nhưng thiên gầy, đứng ở trong đám người da trắng người da đen, có vẻ nhỏ xinh.
Lần đầu tiên đi nước F thi đấu, các tuyển thủ của quốc gia khác sẽ cười nhạo nước Z phái ra một tuyển thủ như vậy, nhưng đến bây giờ, không có người nào dám không đem Nạp Lan Chi làm đối thủ.
Thiếu nữ này trưởng thành rất nhanh.
Phó Trí Thành nhìn cô nỗ lực kéo dài khoảng cách, xoay người xinh đẹp, một khắc kia màn hình lớn thoáng hiện tên cô, Phó Trí Thành vui mừng cười, dùng hết sức vỗ tay giành cho cô gái của anh.
Đúng vậy, quán quân, ngôi vị quán quân chính thức đầu tiên trong sự nghiệp của Nạp Lan Chi!
Chui ra khỏi mặt nước, Nạp Lan Chi trong mắt lập loè không thể tin tưởng, miệng vẫn cong lên.
Toàn trường đều vì cô mà hoan hô, giờ khắc này, cô chính là trung tâm thế giới.
Phó Trí Thành cũng không có nhiều thời gian như vậy, nhìn đến kết quả thì lập tức rời đi, còn không quên nhắn tin chúc mừng cô.
Nạp Lan Chi đối với ngôi vị quán quân này chờ đợi đã lâu, cô biết cô hiện tại còn chưa tới mười tám tuổi, giành quán quân có điểm hy vọng xa vời, nhưng không nghĩ tới hy vọng xa vời tới nhanh như vậy, đột ngột như vậy!
Cùng các đồng đội ôm chúc mừng, Nạp Lan Chi bổ nhào vào trên người Vương Thiến.
Vương Thiến cũng là ngoài ý muốn, "Lần này trạng thái thật quá tuyệt vời!"
Nạp Lan Chi cười cong lên đôi mắt.
Ngày đó nghi thức trao giải kết thúc, Nạp Lan Chi tiếp nhận phóng viên truyền thông phỏng vấn, quán quân trẻ tuổi còn chưa quen ánh đèn chiếu vào cùng một loạt microphone.
Vào ban đêm đầu đề báo chí trong nước đều là: 《Thiếu nữ thiên tài bơi lội nước Z, mười chín tuổi giành được ngôi vị quán quân vô địch bơi lội thế giới! 》 ( 19 tuổi là tuổi mụ )
《 Thế hệ bơi lội mới! Nạp Lan Chi đoạt vòng nguyệt quế, từng thắng Anita, Lộ Lâm 》
《Hiệp hội bơi lội quốc tế kiểm kê quán quân, xuất hiện ra tới một đám tiểu kiện tướng mới》
Có lẽ, vận khí quá tốt, trời cao cũng phải ganh tỵ, đắm chìm trong vui sướng ngày thứ hai, Hiệp hội bơi lội quốc tế gửi tới một phần thông báo làm toàn bộ Đội Quốc Gia lâm vào trầm thấp.
【 Trải qua kiểm tra nước tiểu ngày hôm qua, giám định ra trong cơ thể đội viên Nạp Lan Chi thuộc Đội Quốc Gia nước Z có chứa thành phần thuốc kích thích bị quốc tế cấm dùng....... ngôi vị quán quân thi đấu lần này bị bãi bỏ....... Mong Đội Quốc Gia nước Z xử phát đội viên của mình. 】
Năm mới năm nay trôi qua vội vàng, Nạp Lan Tông cùng Nạp Lan Chi đều vội vã trở về thành phố B, Nạp Lan Chi phải về huấn luyện, mà Nạp Lan Tông trước ngày cuối năm rốt cuộc đợi được câu trả lời chính thức của Alex, lấy được quyền đại lý ở nước Z, hắn cùng bạn đang bắt tay vào công tác trù bị công ty.
Vì muốn khôi phục trạng thái nhanh, nên cô vẫn luôn giữ ở trạng thái huấn luyện, cô đã sớm không tới trường học ở thành phố B dự thính nữa rồi, bởi vì chế độ giáo dục bất đồng, Nạp Lan Chi cảm thấy còn không bằng chính mình học.
Khôi phục huấn luyện yêu cầu một tháng, sau đó liền bay đến nước A tham gia Giải vô địch thế giới.
Nạp Lan Chi trạng thái khôi phục rất khá, kết quả kiểm tra đo lường thể năng cũng làm Vương Thiến cao hứng.
Tất cả mọi người cùng nỗ lực vì Giải vô địch bơi lội thế giới, Trần Mẫn đã hai ngày không tới, sắc mặt Đổng Lực âm trầm, tính tình càng thêm táo bạo, đội viên khác dưới trướng của hắn đều phun tào hắn giống như ăn phải thuốc nổ.
Sau hai ngày Trần Mẫn không tới, buổi tối ngày hôm sau Đổng Lực liền tới nhà Trần Mẫn.
"Cũng không biết vì cái gì, A Mẫn gần đây vẫn luôn nói đau đầu, kiểm tra thì không có vấn đề gì, mẹ con bé liền một hai phải cho nó ở nhà nghỉ ngơi." Trần Khải Bình thở dài.
Đổng Lực nheo mắt, có một loại dự cảm không tốt, "....... Thầy, A Mẫn gần đây có nói qua không muốn luyện bơi lội nữa hay không?"
Lão nhân đầu tóc hoa râm đang ngồi trên sô pha ngồi thẳng dậy, hỏi: "Cái gì? Không muốn luyện? A Mẫn là thiên phú tốt nhất nhà chúng ta."
Trần Khải Bình nói: "Con bé gần đây hình như có điểm không đúng, luôn hỏi ta cùng mẹ nó nếu nó không bơi lội có thể làm cái gì, chúng ta cũng chỉ tưởng nó nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nói nó vài câu, A Lực, có chuyện gì sao?"
Lão nhân mày nhăn chặt: "Có phải ở trong đội bị khi dễ hay không? Như thế nào lại không muốn luyện? Nó còn trẻ như vậy, có rất nhiều cơ hội tốt."
Trước khi gặp Nạp Lan Chi, Đổng Lực cũng cảm thấy Trần Mẫn là hạt giống tốt, có thiên phú, nhưng gặp phải Nạp Lan Chi, bất luận cái thiên phú gì đều trở thành bình thường. Trần Mẫn so với Nạp Lan Chi lớn hơn hai tuổi, từ nhỏ bắt đầu tiếp thu huấn luyện chuyên nghiệp, có lẽ đoạn thời gian này chịu đả kích quá lớn, phát hiện việc mình vẫn luôn lấy làm tự hào không chịu được một kích như thế, cho nên bắt đầu sinh ra ý nghĩ như vậy.
Săc mặt Đổng Lực càng thêm khó coi, hắn trả giá tinh lực ở trên người Trần Mẫn là không thể nghi ngờ, nếu tương lai Trần Mẫn có thể cho hắn hồi báo cũng liền thôi, nếu cô cứ như vậy từ bỏ, kia chờ đợi hắn sẽ là đồng sự cười nhạo cùng đội viên dưới trướng bất mãn. "Không được, A Mẫn nhất định phải trở về huấn luyện! Con bé đoạt giải là vấn đề thời gian, ngày sau tránh Nạp Lan Chi liền hoàn toàn không thành vấn đề!"
"Ai? Nạp Lan Chi? Đó là ai?" Lão nhân bắt lấy từ ngữ mấu chốt hỏi, thần sắc có một chút do dự, ông ta tuổi tác đã lớn, đã lâu không chú ý tới giới thể thao.
Trần Khải Bình hay xem kênh thể dục cũng nghe qua tên cái cô bé kia, Nạp Lan, không chú ý đều không được, "Đó là một đội viên mới vào Đội Quốc Gia, so với A Mẫn nhỏ hơn hai tuổi, nhưng tựa hồ rất lợi hại, đã lấy được không ít giải thưởng."
Đổng Lực có chút kinh dị mà nhìn nhìn Trần Khải Bình rồi lại nhìn lão nhân kia, chần chờ nói: "Thầy, huấn luyện viên Trần, hai người không biết Nạp Lan Chi sao? Ba của nó là Nạp Lan Thừa Lập a!"
"Cái gì!" Lão nhân "Bá" đứng lên, thịt trên mặt già nua treo tới run rẩy.
Trần Khải Bình bất động, ánh mắt tan rã, "Đã trở lại, hắn đã trở lại......."
Đổng Lực cảm thấy thân mình có chút lạnh.
Qua một ngày, Trần Mẫn cuối cùng vẫn phải trở lại tập luyện, vốn dĩ cô ấy thường không giao lưu với người trong đội giờ càng thêm trầm mặc.
Trước khi bay, cô có thể về chung cư thu thập hành lý, do dự chốc lát, gõ gõ cửa nhà cách vách.
Đợi trong chốc lát, trong phòng không có động tĩnh, chỉ nghe được thanh âm móng vuốt lạch cạch lạch cạch chạy tới, "Gâu gâu!"
Là Lộc Cộc!
Nạp Lan Chi trong mắt hiện lên ý cười, lại nghĩ, chủ nhân của nó đâu? Trước kia nếu chủ nhân của nó không thể chăm sóc đều sẽ đem nó đến chỗ bà nội Phó, Lộc Cộc ở, chắc chủ nhân của nó cũng ở.
Lộc cộc móng vuốt vỗ vỗ cửa, lại kêu hai tiếng.
"Lộc Cộc, tránh ra." Phó Trí Thành thanh âm từ xa tới gần.
Cửa mở ra, cô gái nhỏ lắp bắp nói: "Cái kia, cái kia, anh hiện tại không tiện sao? Vậy tôi không, không quấy rầy."
Người đàn ông phía dưới quấn khăn tắm, nửa người trên lộ ra, cơ ngực cùng cơ bụng không săn chắc như các sư huynh trong đội, nhưng đường cong rõ ràng, rất là khả quan.
Phó Trí Thành tránh ra nửa cái thân mình: "Tiến vào đi, anh mới vừa tắm xong, chờ anh mặc quần áo."
Nạp Lan Chi đổi giày tiến vào, ở trên sô pha cùng Lộc Cộc chơi trong chốc lát, Phó Trí Thành mặc quần áo ở nhà từ phòng ngủ đi ra.
Nạp Lan Chi đem Lộc Cộc đặt ở trên mặt đất, Lộc Cộc chạm đất, liền chạy đến bên chân Phó Trí Thành cọ cọ, Phó Trí Thành sờ sờ đầu nó đáp lại.
"Phó Trí Thành, chính là, tôi lần này đi thi đấu ở nước A, sau khi thi đấu xong, tôi liền trực tiếp về thành phố S, phiền toái anh thay tôi tạm biệt ông bà Phó."
Cô gái nhỏ ngữ khí ngoan ngoãn, làm người ta nhịn không được cười cười, chỉ là, không lớn không nhỏ luôn hô thẳng tên của anh này là như thế nào, kêu Trương Chấn là anh Chấn, kêu Phó Trí Ninh là chị Ninh, kêu anh lại biến thành hô thẳng tên họ không thì cái kia.
"Ừ, chỉ tạm biệt ông bà anh thôi sao?"
Nạp Lan Chi nhấp môi cười, "Cũng cùng anh tạm biệt, cảm ơn anh chiếu cố tôi, có lẽ lần sau gặp mặt là nửa năm sau."
Phó Trí Thành không có tiếp những lời này, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, hỏi: "Vì sao kêu Trương Chấn là anh Chấn, mà kêu anh lại là họ tên hoặc là cái kia vậy?"
Nạp Lan Chi ngây người, không nghĩ tới Phó Trí Thành sẽ hỏi vấn đề này, một giây đồng hồ sau, đại não mới bắt đầu tự hỏi, vì cái gì đâu? Nạp Lan Chi cũng rối rắm, vì cái gì có thể tự nhiên mà mở miệng kêu anh Chấn, lại không thể kêu anh Thành đây?
"Ân?" Phó Trí Thành âm điệu giơ lên.
"......anh Thành." Thức thời là trang tuấn kiệt.
Phó Trí Thành cười xoa xoa tóc cô, cô nguyên bản vì để thuận tiện nên cắt tóc đến bả vai, "Hảo hảo bơi, đến lúc đó anh sẽ tới cổ vũ cho em."
Tiểu cô nương nghiêm túc gật gật đầu, đầu óc còn không kịp tự hỏi hàm nghĩa lời nói của Phó Trí Thành.
Trước khi đi, trong đội được đến tin tức, bọn họ không cần ngồi máy bay hàng không dân dụng, máy bay chuyên dụng quốc gia sẽ đưa bọn họ đi nước A, bởi vì trùng hợp Bộ ngoại giao muốn đi nước xử lý chút chuyện, việc này vẫn do Phó Trí Ninh sắp xếp, ngồi cùng máy bay có thể vì Đội Quốc Gia giảm đi một bút phí tổn, huấn luyện viên trưởng đang xem báo cáo tài vụ niên độ năm trước liền lập tức đáp ứng.
Đều là vì nước nhà, nói thể diện cái gì!
Nạp Lan Chi lúc này mới hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Trí Thành.
Đội Quốc Gia cùng người của Bộ ngoại giao ở sân bay chạm mặt, Phó Trí Thành đi chậm lại, đi tới bên người Nạp Lan Chi, tiểu cô nương đeo một cái túi, nhìn qua phình phình.
Phó Trí Thành lo lắng cái túi này quá nặng đem tiểu cô nương áp hỏng mất, nói: "Nặng không? Anh giúp em cầm một lát đi."
Nạp Lan Chi nhìn nhìn các đồng bạn, lắc đầu, "Không nặng, chỉ có một ít quần áo thôi."
Phó Trí Thành cũng không bắt buộc, nhấc thử lên, quả thực không nặng.
Trên máy bay, Phó Trí Thành đi theo phía sau Nạp Lan Chi, yên lặng đem người phía sau che ở một bên, nhanh chóng đoạt được vị trí bên cạnh cô.
Nạp Lan Chi dựa vào cửa sổ, bên người chỉ có một chỗ, nhìn sườn mặt Phó Trí Thành, tiểu cô nương có chút rối rắm.
"Làm sao vậy?" Phó Trí Thành hỏi.
Nạp Lan Chi lắc đầu, sư tỷ hẳn sẽ không trách cô đi.
Mao Lanh Canh tới sau, ánh mắt đầu tiên nhìn đến nội tâm chính là một trận phun tào, nói tốt cùng nhau ngồi đâu? Ở phía sau Mao Lanh Canh, Trịnh Khải Ninh cũng ngẩn người.
Máy bay chuyên dụng quốc gia cùng máy bay dân dụng rốt cuộc là không giống nhau, phục vụ cùng độ thoải mái cách xa con phố.
Sau khi máy bay bay vững vàng trên không, Nạp Lan Chi bắt đầu đeo tai nghe vào, lấy ra sách tiếng Anh luyện nói.
Phó Trí Thành tuy rằng đang xem văn kiện, nhưng thanh âm vụn vặt của cô vẫn tiến vào lỗ tai, đúng là học sinh nghiêm túc, phát âm đã tương đối chuẩn xác, tuy rằng trọng âm đọc vẫn có điểm không chuẩn, đã không còn biệt nữu như trước.
Mới nói một tờ, sách vở đã bị lấy đi, Nạp Lan Chi khó hiểu nhìn Phó Trí Thành.
"Tốt nhất vẫn là ngủ đi, thời điểm chúng ta đến nước A, là ban ngày, phải điều chỉnh lại giờ giấc sinh học." Vận động viên thì càng phải điều chỉnh tốt, bằng không rất dễ mỏi mệt bởi vì đồng hồ sinh học sai lệch.
Nạp Lan Chi gật gật đầu, lấy lại sách đóng lại, nghe lời nhắm mắt ngủ.
Lúc đầu, Nạp Lan Chi cảm thấy tối hôm qua mình đã ngủ đủ rồi, tâm lý yên lặng, không bao lâu, đầu oai qua một bênh, tiểu cô nương liền ngủ.
Phó Trí Thành vẫy tay hướng tiếp viên hàng không, thấp giọng bảo cô ấy lấy giúp cái chăn, tiểu tâm vì cô đắp lên.
Mao Lanh Canh ám chọc chọc Trịnh Khải Ninh: "Tiểu sư muội đây là lại nhiễm đào hoa? Kia hình như là em trai của Trí Ninh tỷ a."
Trịnh Khải Ninh ánh mắt vẫn luôn chú ý bên kia, nhìn một màn anh đắp chăn cho cô, đàn ông cũng có trực giác, Trịnh Khải Ninh bốc lên một cổ nguy cơ.
Đội Quốc Gia cùng Bộ ngoại giao xuống phi cơ liền tách ra, Đội Quốc Gia chạy tới chỗ ban tổ chức chuẩn bị cho bọn họ.
Ban tổ chức cho các đội thời gian điều chỉnh là ba ngày, Nạp Lan Chi từng tham gia rất nhiều thi đấu quốc tế, đã học được trong vòng 3 ngày thích ứng hoàn cảnh mới như thế nào hơn nữa đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất.
Hiện tại cô chỉ báo danh nội dung thi 200m, đây là hạng mục chủ lực của cô.
Có lẽ số lần tham gia thi đấu nhiều, Nạp Lan Chi nhìn thấy cũng đều là mấy gương mặt quen thuộc, thậm chí còn chào hỏi không ít người, có một cô gái nước M vẫn luôn cùng cô tiến vào trận chung kết ở mấy cuộc thi, tên là Susan Miller.
Lần này Susan cũng tới, cô gái trẻ tuổi này vừa thấy Nạp Lan Chi đến liền khiêu chiến với cô, Nạp Lan Chi tất nhiên cũng sẽ không chịu thua, đồng ý khiêu chiến.
Một đường quá quan trảm tướng, Nạp Lan Chi rốt cuộc vào đến trận chung kết, lần này so trước với mấy lần nhẹ nhàng hơn nhiều, chính cô cũng cảm giác chính mình trạng thái thực không tồi.
Trận chung kết ngày ấy, Phó Trí Thành tới nơi thi đấu, Phó Trí Thành từng xem qua video cô thi đấu, rất nhiều, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Cô gái nhỏ mặc đồng phục đỏ tươi của Đội Quốc Gia, vóc dáng lại cao, đã 1m7, nhưng thiên gầy, đứng ở trong đám người da trắng người da đen, có vẻ nhỏ xinh.
Lần đầu tiên đi nước F thi đấu, các tuyển thủ của quốc gia khác sẽ cười nhạo nước Z phái ra một tuyển thủ như vậy, nhưng đến bây giờ, không có người nào dám không đem Nạp Lan Chi làm đối thủ.
Thiếu nữ này trưởng thành rất nhanh.
Phó Trí Thành nhìn cô nỗ lực kéo dài khoảng cách, xoay người xinh đẹp, một khắc kia màn hình lớn thoáng hiện tên cô, Phó Trí Thành vui mừng cười, dùng hết sức vỗ tay giành cho cô gái của anh.
Đúng vậy, quán quân, ngôi vị quán quân chính thức đầu tiên trong sự nghiệp của Nạp Lan Chi!
Chui ra khỏi mặt nước, Nạp Lan Chi trong mắt lập loè không thể tin tưởng, miệng vẫn cong lên.
Toàn trường đều vì cô mà hoan hô, giờ khắc này, cô chính là trung tâm thế giới.
Phó Trí Thành cũng không có nhiều thời gian như vậy, nhìn đến kết quả thì lập tức rời đi, còn không quên nhắn tin chúc mừng cô.
Nạp Lan Chi đối với ngôi vị quán quân này chờ đợi đã lâu, cô biết cô hiện tại còn chưa tới mười tám tuổi, giành quán quân có điểm hy vọng xa vời, nhưng không nghĩ tới hy vọng xa vời tới nhanh như vậy, đột ngột như vậy!
Cùng các đồng đội ôm chúc mừng, Nạp Lan Chi bổ nhào vào trên người Vương Thiến.
Vương Thiến cũng là ngoài ý muốn, "Lần này trạng thái thật quá tuyệt vời!"
Nạp Lan Chi cười cong lên đôi mắt.
Ngày đó nghi thức trao giải kết thúc, Nạp Lan Chi tiếp nhận phóng viên truyền thông phỏng vấn, quán quân trẻ tuổi còn chưa quen ánh đèn chiếu vào cùng một loạt microphone.
Vào ban đêm đầu đề báo chí trong nước đều là: 《Thiếu nữ thiên tài bơi lội nước Z, mười chín tuổi giành được ngôi vị quán quân vô địch bơi lội thế giới! 》 ( 19 tuổi là tuổi mụ )
《 Thế hệ bơi lội mới! Nạp Lan Chi đoạt vòng nguyệt quế, từng thắng Anita, Lộ Lâm 》
《Hiệp hội bơi lội quốc tế kiểm kê quán quân, xuất hiện ra tới một đám tiểu kiện tướng mới》
Có lẽ, vận khí quá tốt, trời cao cũng phải ganh tỵ, đắm chìm trong vui sướng ngày thứ hai, Hiệp hội bơi lội quốc tế gửi tới một phần thông báo làm toàn bộ Đội Quốc Gia lâm vào trầm thấp.
【 Trải qua kiểm tra nước tiểu ngày hôm qua, giám định ra trong cơ thể đội viên Nạp Lan Chi thuộc Đội Quốc Gia nước Z có chứa thành phần thuốc kích thích bị quốc tế cấm dùng....... ngôi vị quán quân thi đấu lần này bị bãi bỏ....... Mong Đội Quốc Gia nước Z xử phát đội viên của mình. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.