Chương 53
Thẩm Tang Du
09/08/2020
Editor: kkoten
Di động của Nạp Lan Chi rớt xuống tấm thảm bên cạnh, máy sưởi đang mở, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Phó Trí Thành hơi mỉm cười, duỗi tay vén sợi tóc dính vào trên mặt cô lên.
Nạp Lan Chi cảm nhận được động tĩnh trên mặt, không thoải mái động động đầu, biến thành nằm nghiêng.
Phó Trí Thành ngồi xổm xuống, tay vuốt tóc cô, đầu hơi hơi thấp xuống, cánh môi ấm áp hôn lên má cô, chậm rãi đứng dậy, Phó Trí Thành nhìn cô ngủ đến cả mặt ngọt ngào, anh phiền muộn cười, tìm một cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên cho cô.
Đứng nhìn một lát, Phó Trí Thành mới quay về nằm trên giường.
Thời điểm Nạp Lan Chi tỉnh lại đã là sáng sớm, tối hôm qua vốn dĩ cô muốn chờ anh hạ sốt rồi về nhà, không nghĩ tới ngủ quên mất, cẩn thận đi đến bên mép giường, Nạp Lan Chi một tay đặt lên trán anh, một tay đặt trên trán mình, cảm giác nhiệt độ không sai biệt lắm, hẳn là hạ sốt rồi.
Nhẹ nhàng đi ra ngoài, Nạp Lan Chi vào phòng bếp dạo qua một vòng, vo gạo, bỏ vào nồi cơm điện bắt đầu nấu cháo.
Bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa, Nạp Lan Chi cả kinh, còn có ai có chìa khóa nhà anh chứ!
Tạ Văn Phượng đổi dép lê: "A Thành."
Nạp Lan Chi có chút xấu hổ, căng da đầu đi ra ngoài, "Cháu chào dì ạ, cái kia, Thành ca phát sốt, còn ở trong phòng ngủ."
Tạ Văn Phượng trong nháy mắt dại ra, lập tức phục hồi tinh thần lại, đồng thời đánh giá cô, cười nói: "Cháu tới chăm sóc nó sao? A Chi, thật là cảm ơn cháu."
Tóc hơi hỗn độn, quần áo có chút không chỉnh tề, tối qua ở lại chăm sóc A Thành? Tạ Văn Phượng tâm tư xoay vài lần, ánh mắt nhìn Nạp Lan Chi càng thêm nóng bỏng.
"Dì khách khí rồi ạ, cháu chỉ mua có chút thuốc thôi." Nạp Lan Chi bị Tạ Văn Phượng lôi kéo ngượng ngùng nói, đôi mắt mất tự nhiên nhìn về phía trên lầu.
"Hôm qua dì nghe A Thành nói không thoải mái, hai vợ chồng dì thì ở nơi khác, buổi tối mới về, sáng sớm tới xem nó thế nào. Hai ông bà ở nhà đều rất nhớ mấy đứa, buổi trưa liền cùng dì về đại viện ăn cơm, gần đây có phải cháu huấn luyện quá mệt mỏi không, sao lại gầy như thế." Tạ Văn Phượng vuốt tay cô, thịt không có phần, trên mặt cũng thế, khuôn mặt nhỏ gầy làm người ta thấy mà đau lòng.
Nạp Lan Chi cười sờ sờ mặt: "Phải không? Có khi thế ạ."
"Mẹ chồng dì nhìn thấy lại đau lòng cho xem cái , mấy đứa trẻ bây giờ cũng thật là, đứa thì giảm béo, đứa thì không biết nấu cơm, hoặc là biết làm cũng lười làm. Cháu đừng học mấy cô gái bây giờ, có chút da thịt mới đẹp, cháu còn phải bơi lội, thể lực hao phí nhiều......." Tạ Văn Phượng nhịn không được nhiều lời mấy câu, cuối cùng che che miệng, "Nói có hơi nhiều, già rồi, chính là có chút phiền."
Nạp Lan Chi lắc đầu, đối với câu cuối cùng tỏ vẻ hoang mang, ánh mắt khó hiểu: "Không có a, dì còn trẻ mà."
Cô ngữ khí vẫn luôn nghiêm túc như vậy, nếu như có một người chuyên nịnh nọt thì mình sẽ cảm thấy người đó miệng toàn nói những lời ba hoa, không thật lòng, còn nếu một người vốn dĩ rất ít nói, ngôn ngữ chân thành tha thiết khen mình, vui sướng giống như nhân đôi vậy.
Tạ Văn Phượng được con dâu tương lai khen, càng thêm cao hứng: "Mẹ chồng dì nói cháu là đứa nhỏ có tâm nhãn, quả không sai. Dì lên tầng xem A Thành thế nào, cháu đi nghỉ ngơi đi."
"Vậy cháu về nhà trước."
Tạ Văn Phượng trực tiếp đẩy cửa đi vào, Phó Trí Thành đã tỉnh lại dựa vào trên giường.
"Mẹ, mẹ luôn không gõ cửa."
Tạ Văn Phượng trừng mắt nhìn anh một cái: "Bây giờ mà đã ghét bỏ mẹ của con rồi a." Con mắt sáng chuyển động ở trong phòng một vòng, ánh mắt dừng lại ở cái chăn trên sô pha, tươi cười nhộn nhạo, "Con trai, sao con ngốc như vậy, để con gái nhà nhười ta ngủ trên sô pha!"
Phó Trí Thành xoa xoa ấn đường, đầu vẫn hơi đau, nhìn thấy mẹ anh đầu lại càng đau, "Con cũng muốn để cô ấy tới ngủ trên giường, chỉ là người ta tạm thời còn không muốn."
Tạ Văn Phượng tấm tắc hai tiếng, con trai này của bà là một lão cán bộ nghiêm túc cuối cùng cũng có mùa xuân rồi, "A Thành, con nói con xem theo đuổi người ta lâu như vậy như thế nào một chút tiến triển đều không có, có phải cần một chút trợ công hay không?"
"Nếu là ngài, vẫn là thôi đi." Phó Trí Thành lập tức đã bị mẹ anh thưởng cho một cái tát vào đầu.
"Tiểu tử thúi, còn dám ghét bỏ. Chờ lát nữa bồi ta đi mua đồ ăn, sau đó cùng A Chi về đại viện, ông bà ở nhà cũng nhớ mấy đứa rồi." Tạ Văn Phượng tùy tay tìm thuốc trong ngăn tủ, vừa thấy liền vui vẻ.
"Bản Lam Căn? A Thành, mẹ nhớ rõ con từ nhỏ đã ghét uống loại thuốc pha vào trong nước, khi còn nhỏ uy con uống thuốc so với chết còn thống khổ hơn, hiện tại cư nhiên uống thuốc này." Tạ Văn Phượng lấy ra một bao Bản Lam Căn, có chút tiếc nuối không nhìn thấy bộ dáng lúc con trai uống thuốc.
Nằm ở trong góc Lộc Cộc tung ta tung tăng hàm cắn theo một khối giẻ lau chạy tới.
Tạ Văn Phượng không có tiếp, "Đây là cái gì, ẩm ướt, Lộc Cộc, nước tiểu của con sao?"
Phó Trí Thành không chút để ý liếc mắt một cái: "Lộc Cộc, để lại chỗ cũ, đừng để nước tiểu làm bẩn sàn."
Lộc Cộc ném giẻ lau xuống, hướng Phó Trí Thành gâu gâu hai tiếng.
Tạ Văn Phượng ngửi ngửi mùi, không có mùi nước tiểu mới dám cầm lên, trên giẻ lau ngược lại có một cổ mùi thuốc, lại liên tưởng đến Bản Lam Căn trong tay, Tạ Văn Phượng chậm rãi nhìn về phía con trai đang ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Tiểu tử thúi, là mẹ đánh giá cao con rồi."
Nạp Lan Chi tắm rửa thay quần áo rồi mới sang nhà cách vách, Phó Trí Thành sửa soạn xong, nhìn qua tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn có chút ho khan.
"Anh lại không uống nước đường sao?" Nạp Lan Chi nghe thấy anh ho khan có chút khó chịu, quan tâm hỏi.
Phó Trí Thành nhìn vào mắt cô, nói láo không được nói thật cũng không được.
Tạ Văn Phượng mỉm cười nhìn anh một cái, nói: "Còn không mau uống đi, A Chi phiền cháu vào trong phòng lấy một chút."
Nạp Lan Chi không nghi ngờ anh, trong ánh nhìn chăm chú của hai người cộp cộp cộp chạy đi lên.
Phó Trí Thành giương miệng nhìn bóng dáng của cô.
Tạ Văn Phượng cúi đầu cười.
Nạp Lan Chi đem nước đường trị ho đưa tới trước mặt Phó Trí Thành, bị Tạ Văn Phượng chăm chú nhìn, Phó Trí Thành không thay đổi sắc mặt uống hết ly nước đường, rồi uống thêm một cốc nước lớn mới giảm bớt hương vị kỳ quái trong miệng.
"Đi thôi, không phải muốn đi mua đồ ăn sao?" Phó Trí Thành sắc mặt bình thản, nói với hai vị vẫn luôn xem anh phát sóng trực tiếp uống thuốc.
Tạ Văn Phượng đứng dậy: "Đi a!"
Phó Trí Thành đi theo phía sau hai người, nhanh tay lấy một cái kẹo mềm từ trên bàn trà, nhanh chóng nhét vào trong miệng.
Tạ Văn Phượng dẫn theo hai người trẻ tuổi đến chợ bán thức ăn, dò hỏi hai người muốn ăn cái gì.
"A Chi không cần khách khí, hôm nay bà nội A Thành nấu, nhanh chọn món mình thích ăn."
Nạp Lan Chi nhìn đồ ăn nhiều như vậy, chớp chớp mắt: "Bà nội làm cái gì cháu đều thích."
"Mẹ nghe được cháu nói những lời này khẳng định sẽ rất cao hứng, nhưng mà vẫn đến chọn món mình thích đi." Tạ Văn Phượng kéo tay cô.
Chủ quán cười giới thiệu nói: "Hoa quả của nhà chúng tôi ăn rất ngon, còn tươi mới nữa, con dâu chị thích ăn sao?"
Con dâu, Tạ Văn Phượng trong mắt ý cười càng sâu, chỗ nếp nhăn nơi khoé mắt đều lộ ra.
Nạp Lan Chi mặt nóng lên, xấu hổ nhìn Phó Trí Thành, hình như đây đã là lần thứ hai.
"A Chi, cháu thích sao?" Tạ Văn Phượng cái gì cũng không giải thích, hỏi Nạp Lan Chi.
Nạp Lan Chi gật gật đầu.
Bệnh nhân Phó Trí Thành bị kéo tới xách đồ ăn, ho khan từng tiếng thật đúng là không đành lòng, Nạp Lan Chi duỗi tay muốn giúp anh cầm một ít.
Phó Trí Thành tránh thoát, chuyển hết sang một tay còn tay kia vịn lên vai cô, "Chút đồ này anh vẫn xách được, nếu là muốn giúp anh, thì để anh vịn vào một lúc."
Nạp Lan Chi lúc đầu có chút bị trói buộc không quen, đi tới đi lui liền không có cảm giác gì.
Tạ Văn Phượng dư quang nhìn thoáng qua hai người, khóe miệng lại cong lên vài phần, nện bước nhanh hơn, cùng hai người trẻ tuổi phía sau kéo ra khoảng cách.
Trở lại đại viện, Nạp Lan Chi bị hai vị lão nhân nhiệt tình thăm hỏi, tuy rằng lớn tuổi, nhưng hai vị lão nhân đối sự tình bên ngoài cũng có không ít hiểu biết, xuất phát từ quan tâm đối với Nạp Lan Chi, hai người cũng biết cô đoạn thời gian trước bị hắc.
"Về sau cháu ít tham gia mấy tiết mục bát nháo này đó đi, tránh cho thanh danh bị người ta làm bẩn, phải hảo hảo bơi lội." Lời nói của lão gia tử tuy rằng không lưu tình, ngữ khí cũng kiên định, nhưng lúc sau nhìn đến đôi mắt thanh triệt của Nạp Lan Chi, tựa như khí cầu bị xì hơi, "Tóm lại a, đừng nhận loạn mấy tiết mục loại này."
Bà nội Phó cười tủm tỉm mà nhìn ông nội Phó, giải thích nói: "Cháu đừng nhìn ông ấy bây giờ nói như thế, chứ mấy ngày hôm trước nhìn thấy cháu bị đưa tin thì tức chết, còn chỉ vào TV mắng chửi người ta. Ông ấy nói cũng có chút đạo lý, cháu tâm tư đơn thuần, vốn dĩ không phải người trong giới giải trí, cái vòng kia, vẫn là ít tiếp xúc mới tốt."
Nạp Lan Chi lý giải gật gật đầu, hướng ông nội Phó bên kia cười ngây ngô, "Cảm ơn ông."
Ông nội Phó thần sắc hơi hơi mất tự nhiên, trong nhà có một cháu trai một cháu gái, cháu trai là nghiêm khắc giáo dục, cháu gái so với cháu trai còn vô pháp vô thiên, ông chưa từng hưởng thụ qua cháu gái kiều kiều mềm mại làm nũng, sắc mặt lập tức liền nhu hòa.
Tạ Văn Phượng trêu ghẹo nói: "Hiện tại A Thành cùng Trí Ninh đều xếp sau, ba mẹ thương A Chi nhất."
Bà nội Phó đối đãi với con dâu giống như con gái, ra vẻ ghét bỏ nói: "Các ngươi vội này bận kia, cũng chỉ có A Chi thường đến thăm hai người bọn ta, không thương A Chi chứ còn thương ai nữa!"
Ông nội Phó ánh mắt cũng tỏ vẻ chính là như thế.
Tạ Văn Phượng nhìn Nạp Lan Chi nghiêm túc, trong lòng cũng yên tâm hơn, lão gia tử cùng lão thái thái nhìn người vài thập niên, thật đúng là chưa bị qua mắt bao giờ, trong viện nhiều nữ hài tử như vậy, Nạp Lan Chi cùng bọn họ cũng ở chung không đến điểm hai năm, được lão gia tử cùng lão thái thái toàn tâm tương đãi, ít nhất ở mặt nhân phẩm Tạ Văn Phượng đã có thể yên tâm.
"Ông nội Phó, bà nội Phó." Ngoài cửa truyền đến thanh âm trong trẻo.
Tạ Văn Phượng nhìn xung quanh một cái, ánh mắt dò hỏi hai ông bà Phó.
Bà nội Phó nói: "Hẳn là Lâm Tinh, đại nha đầu nhà Lâm gia xuất ngoại du học. Gần đây vẫn luôn tới bồi chúng ta tâm sự."
Tạ Văn Phượng đi theo chồng hàng năm ở bên ngoài, đối với mấy cô bé trong đại viện cũng không còn nhớ rõ, mơ hồ có chút ấn tượng. Chỉ nhớ nha đầu kia khi còn nhỏ thích đi theo A Thành.
Phó Trí Thành giống như không nghe thấy, vẫn cùng Nạp Lan Chi cúi đầu nói chuyện với nhau.
Lâm Tinh tươi cười điềm mỹ, " Cháu chào ông bà Phó, cháu ở bên ngoài hình như thấy được xe của Thành ca."
Phó Trí Thành nghe thấy tên của mình thì nâng nâng đầu, hướng cô ta gật gật đầu.
Lâm Tinh ánh mắt chạm đến Nạp Lan Chi, hơi hơi dừng một chút.
"Hóa ra là Tiểu Tinh, dì đều nhận không ra, thật là nữ mười tám biến a." Tạ Văn Phượng thân thiện đem cô ta kéo đến trên sô pha ngồi xuống.
Lâm Tinh: "Dì vẫn là bộ dáng cũ, chưa từng thay đổi."
"Đều già rồi." Tạ Văn Phượng tươi cười bất biến.
Ông nội Phó hỏi: "Ông cháu thân thể thế nào?"
"Khá tốt ạ, nhưng bác sĩ nói đường trong máu có hơi cao, phải khống chế ăn uống, nên ông cháu có chút không vui. Ông nội Phó, đây là điểm tâm cháu tự làm, mọi người nếm thử đi ạ." Lâm Tinh chỉ chỉ hộp giữ ấm trên bàn trà.
Ông nội Phó cùng bà nội Phó chỉ ăn một miếng, Tạ Văn Phượng rất nể tình ăn hai cái.
Khi Lâm Tinh hỏi Phó Trí Thành, Phó Trí Thành không ăn, Lâm Tinh có chút mất mát, vẫn nhẫn nại dò hỏi Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi không thích ăn loại điểm tâm này, cũng lắc đầu từ chối.
Hai người, người này dựa gần vào xem người kia chơi trò chơi, Lâm Tinh cảm giác bọn họ giống như là người một nhà, mà cô ta như thế nào cũng không chen vào được. Cô ta có chút bực bội vào WeChat, sau đó phát lên: Nếu người mình thích ở trước mặt mình cùng một cô gái khác thân mật, thì làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp!
Bà nội Phó giữ Lâm Tinh lại ăn trưa.
Lâm Tinh nhìn nhìn WeChat hồi phục, đây là acc nhỏ của cô ta, nhưng fans cũng có không ít.
Võng hữu 1: Diệt nữ nhân kia! -- ta cũng rất muốn.
Võng hữu 2: Tấu chết nam nhân kia! -- luyến tiếc.
......
Võng hữu n: Nếu người đàn ông kia không thích cô, như vậy hắn không đáng để cô yêu. Hắn biết cô thích hắn không? Không biết có thể tỏ tình nga ~ cố lên! Hy vọng hắn cũng thích ngươi.
Lâm Tinh tắt di động, tâm tư có chút trôi vào hư vô.
Ăn cơm trưa xong, ba vị trưởng bối đều không ở, Nạp Lan Chi làm tổ ở sô pha chơi di động, Lâm Tinh hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Phó Trí Thành: "Thành ca, em có lời muốn nói với anh."
Phó Trí Thành ngẩng đầu, nhìn cô ta mấy chục giây, cuối cùng đứng dậy cùng cô ta cùng nhau đi ra ngoài.
Nạp Lan Chi nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, cắn cắn môi dưới, lực chú ý thế nào cũng không thể quay lại di động.
"Thành ca, em thích anh, thích anh từ rất lâu, từ nhỏ đến sơ trung, sau đó cao trung đến đại học, vẫn luôn đều đi theo bước chân của anh." Lâm Tinh nắm nắm tay, giống như làm như vậy là có thể tiếp thêm dũng khí cho bản thân, thiếu nữ thần sắc kiên nghị lại không dám nhìn mặt người đàn ông đối diện.
Phó Trí Thành cúi đầu nhìn cô ta, một phút đồng hồ không nói gì, "Tiểu Tinh......"
Di động của Nạp Lan Chi rớt xuống tấm thảm bên cạnh, máy sưởi đang mở, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Phó Trí Thành hơi mỉm cười, duỗi tay vén sợi tóc dính vào trên mặt cô lên.
Nạp Lan Chi cảm nhận được động tĩnh trên mặt, không thoải mái động động đầu, biến thành nằm nghiêng.
Phó Trí Thành ngồi xổm xuống, tay vuốt tóc cô, đầu hơi hơi thấp xuống, cánh môi ấm áp hôn lên má cô, chậm rãi đứng dậy, Phó Trí Thành nhìn cô ngủ đến cả mặt ngọt ngào, anh phiền muộn cười, tìm một cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên cho cô.
Đứng nhìn một lát, Phó Trí Thành mới quay về nằm trên giường.
Thời điểm Nạp Lan Chi tỉnh lại đã là sáng sớm, tối hôm qua vốn dĩ cô muốn chờ anh hạ sốt rồi về nhà, không nghĩ tới ngủ quên mất, cẩn thận đi đến bên mép giường, Nạp Lan Chi một tay đặt lên trán anh, một tay đặt trên trán mình, cảm giác nhiệt độ không sai biệt lắm, hẳn là hạ sốt rồi.
Nhẹ nhàng đi ra ngoài, Nạp Lan Chi vào phòng bếp dạo qua một vòng, vo gạo, bỏ vào nồi cơm điện bắt đầu nấu cháo.
Bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa, Nạp Lan Chi cả kinh, còn có ai có chìa khóa nhà anh chứ!
Tạ Văn Phượng đổi dép lê: "A Thành."
Nạp Lan Chi có chút xấu hổ, căng da đầu đi ra ngoài, "Cháu chào dì ạ, cái kia, Thành ca phát sốt, còn ở trong phòng ngủ."
Tạ Văn Phượng trong nháy mắt dại ra, lập tức phục hồi tinh thần lại, đồng thời đánh giá cô, cười nói: "Cháu tới chăm sóc nó sao? A Chi, thật là cảm ơn cháu."
Tóc hơi hỗn độn, quần áo có chút không chỉnh tề, tối qua ở lại chăm sóc A Thành? Tạ Văn Phượng tâm tư xoay vài lần, ánh mắt nhìn Nạp Lan Chi càng thêm nóng bỏng.
"Dì khách khí rồi ạ, cháu chỉ mua có chút thuốc thôi." Nạp Lan Chi bị Tạ Văn Phượng lôi kéo ngượng ngùng nói, đôi mắt mất tự nhiên nhìn về phía trên lầu.
"Hôm qua dì nghe A Thành nói không thoải mái, hai vợ chồng dì thì ở nơi khác, buổi tối mới về, sáng sớm tới xem nó thế nào. Hai ông bà ở nhà đều rất nhớ mấy đứa, buổi trưa liền cùng dì về đại viện ăn cơm, gần đây có phải cháu huấn luyện quá mệt mỏi không, sao lại gầy như thế." Tạ Văn Phượng vuốt tay cô, thịt không có phần, trên mặt cũng thế, khuôn mặt nhỏ gầy làm người ta thấy mà đau lòng.
Nạp Lan Chi cười sờ sờ mặt: "Phải không? Có khi thế ạ."
"Mẹ chồng dì nhìn thấy lại đau lòng cho xem cái , mấy đứa trẻ bây giờ cũng thật là, đứa thì giảm béo, đứa thì không biết nấu cơm, hoặc là biết làm cũng lười làm. Cháu đừng học mấy cô gái bây giờ, có chút da thịt mới đẹp, cháu còn phải bơi lội, thể lực hao phí nhiều......." Tạ Văn Phượng nhịn không được nhiều lời mấy câu, cuối cùng che che miệng, "Nói có hơi nhiều, già rồi, chính là có chút phiền."
Nạp Lan Chi lắc đầu, đối với câu cuối cùng tỏ vẻ hoang mang, ánh mắt khó hiểu: "Không có a, dì còn trẻ mà."
Cô ngữ khí vẫn luôn nghiêm túc như vậy, nếu như có một người chuyên nịnh nọt thì mình sẽ cảm thấy người đó miệng toàn nói những lời ba hoa, không thật lòng, còn nếu một người vốn dĩ rất ít nói, ngôn ngữ chân thành tha thiết khen mình, vui sướng giống như nhân đôi vậy.
Tạ Văn Phượng được con dâu tương lai khen, càng thêm cao hứng: "Mẹ chồng dì nói cháu là đứa nhỏ có tâm nhãn, quả không sai. Dì lên tầng xem A Thành thế nào, cháu đi nghỉ ngơi đi."
"Vậy cháu về nhà trước."
Tạ Văn Phượng trực tiếp đẩy cửa đi vào, Phó Trí Thành đã tỉnh lại dựa vào trên giường.
"Mẹ, mẹ luôn không gõ cửa."
Tạ Văn Phượng trừng mắt nhìn anh một cái: "Bây giờ mà đã ghét bỏ mẹ của con rồi a." Con mắt sáng chuyển động ở trong phòng một vòng, ánh mắt dừng lại ở cái chăn trên sô pha, tươi cười nhộn nhạo, "Con trai, sao con ngốc như vậy, để con gái nhà nhười ta ngủ trên sô pha!"
Phó Trí Thành xoa xoa ấn đường, đầu vẫn hơi đau, nhìn thấy mẹ anh đầu lại càng đau, "Con cũng muốn để cô ấy tới ngủ trên giường, chỉ là người ta tạm thời còn không muốn."
Tạ Văn Phượng tấm tắc hai tiếng, con trai này của bà là một lão cán bộ nghiêm túc cuối cùng cũng có mùa xuân rồi, "A Thành, con nói con xem theo đuổi người ta lâu như vậy như thế nào một chút tiến triển đều không có, có phải cần một chút trợ công hay không?"
"Nếu là ngài, vẫn là thôi đi." Phó Trí Thành lập tức đã bị mẹ anh thưởng cho một cái tát vào đầu.
"Tiểu tử thúi, còn dám ghét bỏ. Chờ lát nữa bồi ta đi mua đồ ăn, sau đó cùng A Chi về đại viện, ông bà ở nhà cũng nhớ mấy đứa rồi." Tạ Văn Phượng tùy tay tìm thuốc trong ngăn tủ, vừa thấy liền vui vẻ.
"Bản Lam Căn? A Thành, mẹ nhớ rõ con từ nhỏ đã ghét uống loại thuốc pha vào trong nước, khi còn nhỏ uy con uống thuốc so với chết còn thống khổ hơn, hiện tại cư nhiên uống thuốc này." Tạ Văn Phượng lấy ra một bao Bản Lam Căn, có chút tiếc nuối không nhìn thấy bộ dáng lúc con trai uống thuốc.
Nằm ở trong góc Lộc Cộc tung ta tung tăng hàm cắn theo một khối giẻ lau chạy tới.
Tạ Văn Phượng không có tiếp, "Đây là cái gì, ẩm ướt, Lộc Cộc, nước tiểu của con sao?"
Phó Trí Thành không chút để ý liếc mắt một cái: "Lộc Cộc, để lại chỗ cũ, đừng để nước tiểu làm bẩn sàn."
Lộc Cộc ném giẻ lau xuống, hướng Phó Trí Thành gâu gâu hai tiếng.
Tạ Văn Phượng ngửi ngửi mùi, không có mùi nước tiểu mới dám cầm lên, trên giẻ lau ngược lại có một cổ mùi thuốc, lại liên tưởng đến Bản Lam Căn trong tay, Tạ Văn Phượng chậm rãi nhìn về phía con trai đang ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Tiểu tử thúi, là mẹ đánh giá cao con rồi."
Nạp Lan Chi tắm rửa thay quần áo rồi mới sang nhà cách vách, Phó Trí Thành sửa soạn xong, nhìn qua tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn có chút ho khan.
"Anh lại không uống nước đường sao?" Nạp Lan Chi nghe thấy anh ho khan có chút khó chịu, quan tâm hỏi.
Phó Trí Thành nhìn vào mắt cô, nói láo không được nói thật cũng không được.
Tạ Văn Phượng mỉm cười nhìn anh một cái, nói: "Còn không mau uống đi, A Chi phiền cháu vào trong phòng lấy một chút."
Nạp Lan Chi không nghi ngờ anh, trong ánh nhìn chăm chú của hai người cộp cộp cộp chạy đi lên.
Phó Trí Thành giương miệng nhìn bóng dáng của cô.
Tạ Văn Phượng cúi đầu cười.
Nạp Lan Chi đem nước đường trị ho đưa tới trước mặt Phó Trí Thành, bị Tạ Văn Phượng chăm chú nhìn, Phó Trí Thành không thay đổi sắc mặt uống hết ly nước đường, rồi uống thêm một cốc nước lớn mới giảm bớt hương vị kỳ quái trong miệng.
"Đi thôi, không phải muốn đi mua đồ ăn sao?" Phó Trí Thành sắc mặt bình thản, nói với hai vị vẫn luôn xem anh phát sóng trực tiếp uống thuốc.
Tạ Văn Phượng đứng dậy: "Đi a!"
Phó Trí Thành đi theo phía sau hai người, nhanh tay lấy một cái kẹo mềm từ trên bàn trà, nhanh chóng nhét vào trong miệng.
Tạ Văn Phượng dẫn theo hai người trẻ tuổi đến chợ bán thức ăn, dò hỏi hai người muốn ăn cái gì.
"A Chi không cần khách khí, hôm nay bà nội A Thành nấu, nhanh chọn món mình thích ăn."
Nạp Lan Chi nhìn đồ ăn nhiều như vậy, chớp chớp mắt: "Bà nội làm cái gì cháu đều thích."
"Mẹ nghe được cháu nói những lời này khẳng định sẽ rất cao hứng, nhưng mà vẫn đến chọn món mình thích đi." Tạ Văn Phượng kéo tay cô.
Chủ quán cười giới thiệu nói: "Hoa quả của nhà chúng tôi ăn rất ngon, còn tươi mới nữa, con dâu chị thích ăn sao?"
Con dâu, Tạ Văn Phượng trong mắt ý cười càng sâu, chỗ nếp nhăn nơi khoé mắt đều lộ ra.
Nạp Lan Chi mặt nóng lên, xấu hổ nhìn Phó Trí Thành, hình như đây đã là lần thứ hai.
"A Chi, cháu thích sao?" Tạ Văn Phượng cái gì cũng không giải thích, hỏi Nạp Lan Chi.
Nạp Lan Chi gật gật đầu.
Bệnh nhân Phó Trí Thành bị kéo tới xách đồ ăn, ho khan từng tiếng thật đúng là không đành lòng, Nạp Lan Chi duỗi tay muốn giúp anh cầm một ít.
Phó Trí Thành tránh thoát, chuyển hết sang một tay còn tay kia vịn lên vai cô, "Chút đồ này anh vẫn xách được, nếu là muốn giúp anh, thì để anh vịn vào một lúc."
Nạp Lan Chi lúc đầu có chút bị trói buộc không quen, đi tới đi lui liền không có cảm giác gì.
Tạ Văn Phượng dư quang nhìn thoáng qua hai người, khóe miệng lại cong lên vài phần, nện bước nhanh hơn, cùng hai người trẻ tuổi phía sau kéo ra khoảng cách.
Trở lại đại viện, Nạp Lan Chi bị hai vị lão nhân nhiệt tình thăm hỏi, tuy rằng lớn tuổi, nhưng hai vị lão nhân đối sự tình bên ngoài cũng có không ít hiểu biết, xuất phát từ quan tâm đối với Nạp Lan Chi, hai người cũng biết cô đoạn thời gian trước bị hắc.
"Về sau cháu ít tham gia mấy tiết mục bát nháo này đó đi, tránh cho thanh danh bị người ta làm bẩn, phải hảo hảo bơi lội." Lời nói của lão gia tử tuy rằng không lưu tình, ngữ khí cũng kiên định, nhưng lúc sau nhìn đến đôi mắt thanh triệt của Nạp Lan Chi, tựa như khí cầu bị xì hơi, "Tóm lại a, đừng nhận loạn mấy tiết mục loại này."
Bà nội Phó cười tủm tỉm mà nhìn ông nội Phó, giải thích nói: "Cháu đừng nhìn ông ấy bây giờ nói như thế, chứ mấy ngày hôm trước nhìn thấy cháu bị đưa tin thì tức chết, còn chỉ vào TV mắng chửi người ta. Ông ấy nói cũng có chút đạo lý, cháu tâm tư đơn thuần, vốn dĩ không phải người trong giới giải trí, cái vòng kia, vẫn là ít tiếp xúc mới tốt."
Nạp Lan Chi lý giải gật gật đầu, hướng ông nội Phó bên kia cười ngây ngô, "Cảm ơn ông."
Ông nội Phó thần sắc hơi hơi mất tự nhiên, trong nhà có một cháu trai một cháu gái, cháu trai là nghiêm khắc giáo dục, cháu gái so với cháu trai còn vô pháp vô thiên, ông chưa từng hưởng thụ qua cháu gái kiều kiều mềm mại làm nũng, sắc mặt lập tức liền nhu hòa.
Tạ Văn Phượng trêu ghẹo nói: "Hiện tại A Thành cùng Trí Ninh đều xếp sau, ba mẹ thương A Chi nhất."
Bà nội Phó đối đãi với con dâu giống như con gái, ra vẻ ghét bỏ nói: "Các ngươi vội này bận kia, cũng chỉ có A Chi thường đến thăm hai người bọn ta, không thương A Chi chứ còn thương ai nữa!"
Ông nội Phó ánh mắt cũng tỏ vẻ chính là như thế.
Tạ Văn Phượng nhìn Nạp Lan Chi nghiêm túc, trong lòng cũng yên tâm hơn, lão gia tử cùng lão thái thái nhìn người vài thập niên, thật đúng là chưa bị qua mắt bao giờ, trong viện nhiều nữ hài tử như vậy, Nạp Lan Chi cùng bọn họ cũng ở chung không đến điểm hai năm, được lão gia tử cùng lão thái thái toàn tâm tương đãi, ít nhất ở mặt nhân phẩm Tạ Văn Phượng đã có thể yên tâm.
"Ông nội Phó, bà nội Phó." Ngoài cửa truyền đến thanh âm trong trẻo.
Tạ Văn Phượng nhìn xung quanh một cái, ánh mắt dò hỏi hai ông bà Phó.
Bà nội Phó nói: "Hẳn là Lâm Tinh, đại nha đầu nhà Lâm gia xuất ngoại du học. Gần đây vẫn luôn tới bồi chúng ta tâm sự."
Tạ Văn Phượng đi theo chồng hàng năm ở bên ngoài, đối với mấy cô bé trong đại viện cũng không còn nhớ rõ, mơ hồ có chút ấn tượng. Chỉ nhớ nha đầu kia khi còn nhỏ thích đi theo A Thành.
Phó Trí Thành giống như không nghe thấy, vẫn cùng Nạp Lan Chi cúi đầu nói chuyện với nhau.
Lâm Tinh tươi cười điềm mỹ, " Cháu chào ông bà Phó, cháu ở bên ngoài hình như thấy được xe của Thành ca."
Phó Trí Thành nghe thấy tên của mình thì nâng nâng đầu, hướng cô ta gật gật đầu.
Lâm Tinh ánh mắt chạm đến Nạp Lan Chi, hơi hơi dừng một chút.
"Hóa ra là Tiểu Tinh, dì đều nhận không ra, thật là nữ mười tám biến a." Tạ Văn Phượng thân thiện đem cô ta kéo đến trên sô pha ngồi xuống.
Lâm Tinh: "Dì vẫn là bộ dáng cũ, chưa từng thay đổi."
"Đều già rồi." Tạ Văn Phượng tươi cười bất biến.
Ông nội Phó hỏi: "Ông cháu thân thể thế nào?"
"Khá tốt ạ, nhưng bác sĩ nói đường trong máu có hơi cao, phải khống chế ăn uống, nên ông cháu có chút không vui. Ông nội Phó, đây là điểm tâm cháu tự làm, mọi người nếm thử đi ạ." Lâm Tinh chỉ chỉ hộp giữ ấm trên bàn trà.
Ông nội Phó cùng bà nội Phó chỉ ăn một miếng, Tạ Văn Phượng rất nể tình ăn hai cái.
Khi Lâm Tinh hỏi Phó Trí Thành, Phó Trí Thành không ăn, Lâm Tinh có chút mất mát, vẫn nhẫn nại dò hỏi Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi không thích ăn loại điểm tâm này, cũng lắc đầu từ chối.
Hai người, người này dựa gần vào xem người kia chơi trò chơi, Lâm Tinh cảm giác bọn họ giống như là người một nhà, mà cô ta như thế nào cũng không chen vào được. Cô ta có chút bực bội vào WeChat, sau đó phát lên: Nếu người mình thích ở trước mặt mình cùng một cô gái khác thân mật, thì làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp!
Bà nội Phó giữ Lâm Tinh lại ăn trưa.
Lâm Tinh nhìn nhìn WeChat hồi phục, đây là acc nhỏ của cô ta, nhưng fans cũng có không ít.
Võng hữu 1: Diệt nữ nhân kia! -- ta cũng rất muốn.
Võng hữu 2: Tấu chết nam nhân kia! -- luyến tiếc.
......
Võng hữu n: Nếu người đàn ông kia không thích cô, như vậy hắn không đáng để cô yêu. Hắn biết cô thích hắn không? Không biết có thể tỏ tình nga ~ cố lên! Hy vọng hắn cũng thích ngươi.
Lâm Tinh tắt di động, tâm tư có chút trôi vào hư vô.
Ăn cơm trưa xong, ba vị trưởng bối đều không ở, Nạp Lan Chi làm tổ ở sô pha chơi di động, Lâm Tinh hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Phó Trí Thành: "Thành ca, em có lời muốn nói với anh."
Phó Trí Thành ngẩng đầu, nhìn cô ta mấy chục giây, cuối cùng đứng dậy cùng cô ta cùng nhau đi ra ngoài.
Nạp Lan Chi nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, cắn cắn môi dưới, lực chú ý thế nào cũng không thể quay lại di động.
"Thành ca, em thích anh, thích anh từ rất lâu, từ nhỏ đến sơ trung, sau đó cao trung đến đại học, vẫn luôn đều đi theo bước chân của anh." Lâm Tinh nắm nắm tay, giống như làm như vậy là có thể tiếp thêm dũng khí cho bản thân, thiếu nữ thần sắc kiên nghị lại không dám nhìn mặt người đàn ông đối diện.
Phó Trí Thành cúi đầu nhìn cô ta, một phút đồng hồ không nói gì, "Tiểu Tinh......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.