Chương 89
Thẩm Tang Du
12/08/2020
Editor: Kkoten
"Có người rơi xuống nước!"
Bên hồ có người hô.
Chờ Nạp Lan Chi đi đến bên hồ, thanh âm kêu gọi còn chưa có ngừng.
Mùa đông trên mặt hồ kết thành một tầng băng mỏng, mọi người xung quanh đều mặc áo lông vũ thật dày hoặc là áo khoác lớn bao lại thân thể, người phương bắc đại bộ phận đều sẽ không biết bơi lội.
Rất nhiều người đều chỉ dám ghé vào vòng bảo hộ xem, hoặc là lớn tiếng kêu cứu.
Nạp Lan Chi lập tức cởi áo lông vũ, cởi giày, cũng bất chấp không làm nóng thân thể, trực tiếp trạm vào vòng bảo hộ, một chân dẫm xuống,
Lạnh, rất lạnh!
Nạp Lan Chi cảm giác lạnh đến run rẩy, cả người trầm xuống nước, nỗ lực khắc phục thân thể bị đông cứng vì lạnh, Nạp Lan Chi bơi đi xuống, người đàn ông kia hơi thở sinh mệnh đã rất mỏng manh, đôi mắt khó khăn lắm mới mở ra một chút.
Nạp Lan Chi lôi kéo tay anh, người cận kề cái chết như bắt được phao cứu sinh, kéo rất chặt, Nạp Lan Chi nỗ lực đem anh kéo lên, dùng một bàn tay cố hết sức hoa động, cũng may người này còn không tính là ngốc, không có vùng vẫy loạn xạ, chậm rãi đi theo cô động lên.
Chỉ là mang theo một người đàn ông bơi thật sự quá lao lực, Nạp Lan Chi cảm giác chính mình lạnh đến không còn tri giác, mệt mỏi quá, thật lạnh. Cắn răng mang theo anh bơi tới cái lỗ trên mặt băng, đem anh kéo lên đi, nhưng không có chỗ để leo lên, người kia tìm thấy không khí vội vàng hít thở, người kia bắt đầu ôm lấy Nạp Lan Chi.
Nạp Lan Chi cũng bó tay không có biện pháp, thể lực của cô đã tiêu hao quá mức, cô chỉ có thể cùng người đàn ông kia chìm vào trong nước.
Chậm rãi trầm xuống, tựa hồ người kia cũng ý thức được, chậm rãi buông lỏng cô ra.
Nạp Lan Chi dùng một chút sức lực cuối cùng của bản thân, bơi tới phía dưới anh, đem anh nâng lên trên mặt băng, ý thức của cô đã có chút mơ hồ, cô mơ hồ có thể nghe thấy người trên bờ kêu "Mau đem người kéo lên", trên đầu buông lỏng, Nạp Lan Chi cả người sức lực cũng bị rút cạn.
"Còn có người chìm xuống......"
Nạp Lan Chi cảm giác thân thể của mình chậm rãi trầm xuông, lạnh a, thật lạnh. Ba ba, con không còn sức lực.
Nạp Lan Chi cảm giác trước mắt đều là nước, sau đó ý thức từng chút một tiêu tán.......
Đã lâu đã lâu, trước mắt Nạp Lan Chi xuất hiện màu xanh lục, trong lục mang một chút thiên vàng.
Đột nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc quần áo màu đen, cô thấy ba ba, mụ mụ, còn có anh trai, bọn họ ăn quần áo màu trắng, trong tay cầm, là ảnh chụp của cô?
Nạp Lan Chi nỗ lực muốn kêu bọn họ.
Bọn họ trên mặt đều là bi thương, Nạp Lan Chi có thể tinh tường nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của bọn họ. Ánh mắt nhìn lại phía sau, Nạp Lan Chi thấy đại gia gia, Nạp Lan Thừa Đức, Nạp Lan Minh, còn thấy cả Phó ba ba, Tạ Văn Phượng, Phó Trí Thành.
Vì sao bọn họ lại ở đây?
Bọn họ dựa theo nghi thức lễ tang an táng cô, ly biệt là lúc Thẩm Dĩnh lên tiếng khóc lớn, Nạp Lan Tông và Nạp Lan Thừa Lập con mắt đổ hồng giữ chặt mẹ cô, hồi lâu sau mới đem ba ấy lôi đi.
Sau đó một đám người tránh ra, cuối cùng chỉ còn lại có Phó ba ba, Tạ Văn Phượng còn có Phó Trí Thành.
Phó ba ba vỗ vỗ bả vai Phó Trí Thành, Phó Trí Thành khuôn mặt tiều tụy xả ra một cái tươi cười cứng đờ: "Ba mẹ, hai người đi trước đi."
Tạ Văn Phượng lo lắng nhìn anh một cái, bị Phó ba ba lôi đi.
A Thành. Nạp Lan Chi không tiếng động hô lên.
Phó Trí Thành đi tới hai bước, đi đến trước bia mộ của cô, quỳ một gối xuống đất, tay run rẩy vuốt ve ảnh chụp cô, trong ảnh chụp cô mỉm cười, thực không rõ ràng, nghe nói cô không thường xuyên cười, nhưng Phó Trí Thành nhìn lại cảm thấy cô tươi cười vẫn luôn giấu ở trong lòng, tuổi trẻ như vậy a, chính là.......
Phó Trí Thành nhắm mắt lại, "Thực xin lỗi......"
Nước mắt lướt qua gương mặt anh, dừng ở trên bó hoa trước bia mộ.
Không không không!
"A Chi! A Chi?"
Nạp Lan Chi mở to mắt, đối diện là hai mắt Phó Trí Thành lo lắng nhìn cô, Nạp Lan Chi thở phì phò.
Phó Trí Thành nâng cô dậy, xoa xoa mồ hôi trên trán cô, "Làm sao vậy? Mơ thây ác mộng sao?"
Nạp Lan Chi cảm giác cả người đều vô lực, hóa ra là mơ a, liếm liếm đôi môi trở nên trắng bệch.
"Uống chút nước ấm." Phó Trí Thành mở bình giữ ấm ra, đổ vào ly nước đặt ở bên môi cô.
Nạp Lan Chi uống mấy hớp, hòa hoãn lại tinh thần, cảnh trong mơ chân thật đến độ làm cô cảm thấy đó là sự thật. "Mơ thấy ác mộng, bị dọa."
Phó Trí Thành ôm cô, để cô dựa vào trên người mình, "Cái ác mộng gì."
"Em thấy cảnh mình sau khi chết."
"Nói bừa cái gì." Phó Trí Thành nhíu nhíu mày, dùng đầu dán vào trán cô.
Nạp Lan Chi cười cười, ôm eo anh, nhéo nhéo, có chút khuynh hướng thừa thịt, "Phó tiên sinh, cơ bụng của anh có phải mất rồi hay không?"
Phó Trí Thành tính trả thù mà nhéo nhéo mặt cô, "Ghét bỏ anh? Ân?"
"Đúng vậy, về sau biến thành bụng bia, liền không cần anh."
Phó Trí Thành cúi đầu cắn lỗ tai cô, "Em bồi anh vận động vận động......."
Nếu cầu hôn đều đã cầu, người nhà hai bên cũng muốn bắt đầu thương lượng chuyện hôn sự của hai người. Hai nhà đều quyết định để hai người làm đính hôn trước, chủ yếu do Nạp Lan Thừa Lập luyến tiếc, Nạp Lan Tông cũng cực lực phản đối kết hôn bây giờ.
Vậy đính hôn trước đi, tốt xấu gì cũng có cái danh phận.
Vốn dĩ nghi thức đính hôn rất đơn giản, nhưng Phó lão gia tử không hài lòng a, dựa theo ý tưởng của ông, trực tiếp kết hôn vừa đơn giản lại bớt việc nhất, hiện tại còn phải đính hôn, ông nội phó liền nói, thế thì không thể làm nhỏ được.
Nạp Lan Chi trừ bỏ bạn bè trong đội, thì chỉ có Hứa Nhược Thủy và Mộc Uyển Tình quan hệ tốt, nhưng sau khi Hứa Nhược Thủy vào đại học, hai người liên hệ cũng ít đi rất nhiều, chỉ có thể nói giao tình còn có thể. Mộc Uyển Tình mấy ngày nay cũng rất vội, show thời trang mùa thu qua đi, nhãn hiệu của cô ấy mức độ nổi tiếng tăng lên đắng kể, vẫn luôn vội công chuyện của nhãn hiệu.
Nhãn hiệu Mộc Uyển Tình cùng công ty Nạp Lan Tông hợp tác, hai người bởi vì công việc nên cũng thường xuyên gặp mặt. Nạp Lan Chi để Nạp Lan Tông chuyển thiệp mời, Nạp Lan Tông hơi hơi xấu hổ, tìm mọi cách để chối từ, bảo Nạp Lan Chi chính mình đưa.
Nạp Lan Chi ép hỏi, Nạp Lan Tông nói đoạn thời gian này Mộc Uyển Tình không muốn thấy hắn.
Trước khi đính hôn, Nạp Lan Chi gọi Mộc Uyển Tình tới nhà cùng cô tâm sự.
Nạp Lan Chi giống như vô tình mà đề cập tới chuyện cô ấy với Nạp Lan Tông, đều bị Mộc Uyển Tình thông minh lé tránh.
Bất đắc dĩ, Nạp Lan Chi cũng chỉ có thể theo hai người bọn họ. Hai người tắt đèn, lúc sau nằm ở trên giường, Nạp Lan Chi nhắm mắt lại, nội tâm rối rắm, trở mình, Mộc Uyển Tình bên người cũng phiên thanh, đều biết đối phương chưa ngủ.
"A Chi......."
"Uyển Tình......"
"Chuyện gì?" Hai người đồng thời hỏi.
"Chị nói trước."
"Em nói trước."
Trong bóng đêm, mặt đối mặt hai người đều phì cười.
"Cùng nhau nói."
Nạp Lan Chi: "Kiếp trước người Nạp Lan Tông thích là chị."
Mộc Uyển Tình: "Kiếp trước người em cứu là Phó Trí Thành."
Nạp Lan Chi và Mộc Uyển Tình đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt đều nhìn chằm chằm đối phương, Nạp Lan Chi cười trước, Mộc Uyển Tình cũng cong cong môi.
Thì ra là thế, nguyên lai hết thảy đều là vận mệnh chú định.
...........................HOÀN............................
"Có người rơi xuống nước!"
Bên hồ có người hô.
Chờ Nạp Lan Chi đi đến bên hồ, thanh âm kêu gọi còn chưa có ngừng.
Mùa đông trên mặt hồ kết thành một tầng băng mỏng, mọi người xung quanh đều mặc áo lông vũ thật dày hoặc là áo khoác lớn bao lại thân thể, người phương bắc đại bộ phận đều sẽ không biết bơi lội.
Rất nhiều người đều chỉ dám ghé vào vòng bảo hộ xem, hoặc là lớn tiếng kêu cứu.
Nạp Lan Chi lập tức cởi áo lông vũ, cởi giày, cũng bất chấp không làm nóng thân thể, trực tiếp trạm vào vòng bảo hộ, một chân dẫm xuống,
Lạnh, rất lạnh!
Nạp Lan Chi cảm giác lạnh đến run rẩy, cả người trầm xuống nước, nỗ lực khắc phục thân thể bị đông cứng vì lạnh, Nạp Lan Chi bơi đi xuống, người đàn ông kia hơi thở sinh mệnh đã rất mỏng manh, đôi mắt khó khăn lắm mới mở ra một chút.
Nạp Lan Chi lôi kéo tay anh, người cận kề cái chết như bắt được phao cứu sinh, kéo rất chặt, Nạp Lan Chi nỗ lực đem anh kéo lên, dùng một bàn tay cố hết sức hoa động, cũng may người này còn không tính là ngốc, không có vùng vẫy loạn xạ, chậm rãi đi theo cô động lên.
Chỉ là mang theo một người đàn ông bơi thật sự quá lao lực, Nạp Lan Chi cảm giác chính mình lạnh đến không còn tri giác, mệt mỏi quá, thật lạnh. Cắn răng mang theo anh bơi tới cái lỗ trên mặt băng, đem anh kéo lên đi, nhưng không có chỗ để leo lên, người kia tìm thấy không khí vội vàng hít thở, người kia bắt đầu ôm lấy Nạp Lan Chi.
Nạp Lan Chi cũng bó tay không có biện pháp, thể lực của cô đã tiêu hao quá mức, cô chỉ có thể cùng người đàn ông kia chìm vào trong nước.
Chậm rãi trầm xuống, tựa hồ người kia cũng ý thức được, chậm rãi buông lỏng cô ra.
Nạp Lan Chi dùng một chút sức lực cuối cùng của bản thân, bơi tới phía dưới anh, đem anh nâng lên trên mặt băng, ý thức của cô đã có chút mơ hồ, cô mơ hồ có thể nghe thấy người trên bờ kêu "Mau đem người kéo lên", trên đầu buông lỏng, Nạp Lan Chi cả người sức lực cũng bị rút cạn.
"Còn có người chìm xuống......"
Nạp Lan Chi cảm giác thân thể của mình chậm rãi trầm xuông, lạnh a, thật lạnh. Ba ba, con không còn sức lực.
Nạp Lan Chi cảm giác trước mắt đều là nước, sau đó ý thức từng chút một tiêu tán.......
Đã lâu đã lâu, trước mắt Nạp Lan Chi xuất hiện màu xanh lục, trong lục mang một chút thiên vàng.
Đột nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc quần áo màu đen, cô thấy ba ba, mụ mụ, còn có anh trai, bọn họ ăn quần áo màu trắng, trong tay cầm, là ảnh chụp của cô?
Nạp Lan Chi nỗ lực muốn kêu bọn họ.
Bọn họ trên mặt đều là bi thương, Nạp Lan Chi có thể tinh tường nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của bọn họ. Ánh mắt nhìn lại phía sau, Nạp Lan Chi thấy đại gia gia, Nạp Lan Thừa Đức, Nạp Lan Minh, còn thấy cả Phó ba ba, Tạ Văn Phượng, Phó Trí Thành.
Vì sao bọn họ lại ở đây?
Bọn họ dựa theo nghi thức lễ tang an táng cô, ly biệt là lúc Thẩm Dĩnh lên tiếng khóc lớn, Nạp Lan Tông và Nạp Lan Thừa Lập con mắt đổ hồng giữ chặt mẹ cô, hồi lâu sau mới đem ba ấy lôi đi.
Sau đó một đám người tránh ra, cuối cùng chỉ còn lại có Phó ba ba, Tạ Văn Phượng còn có Phó Trí Thành.
Phó ba ba vỗ vỗ bả vai Phó Trí Thành, Phó Trí Thành khuôn mặt tiều tụy xả ra một cái tươi cười cứng đờ: "Ba mẹ, hai người đi trước đi."
Tạ Văn Phượng lo lắng nhìn anh một cái, bị Phó ba ba lôi đi.
A Thành. Nạp Lan Chi không tiếng động hô lên.
Phó Trí Thành đi tới hai bước, đi đến trước bia mộ của cô, quỳ một gối xuống đất, tay run rẩy vuốt ve ảnh chụp cô, trong ảnh chụp cô mỉm cười, thực không rõ ràng, nghe nói cô không thường xuyên cười, nhưng Phó Trí Thành nhìn lại cảm thấy cô tươi cười vẫn luôn giấu ở trong lòng, tuổi trẻ như vậy a, chính là.......
Phó Trí Thành nhắm mắt lại, "Thực xin lỗi......"
Nước mắt lướt qua gương mặt anh, dừng ở trên bó hoa trước bia mộ.
Không không không!
"A Chi! A Chi?"
Nạp Lan Chi mở to mắt, đối diện là hai mắt Phó Trí Thành lo lắng nhìn cô, Nạp Lan Chi thở phì phò.
Phó Trí Thành nâng cô dậy, xoa xoa mồ hôi trên trán cô, "Làm sao vậy? Mơ thây ác mộng sao?"
Nạp Lan Chi cảm giác cả người đều vô lực, hóa ra là mơ a, liếm liếm đôi môi trở nên trắng bệch.
"Uống chút nước ấm." Phó Trí Thành mở bình giữ ấm ra, đổ vào ly nước đặt ở bên môi cô.
Nạp Lan Chi uống mấy hớp, hòa hoãn lại tinh thần, cảnh trong mơ chân thật đến độ làm cô cảm thấy đó là sự thật. "Mơ thấy ác mộng, bị dọa."
Phó Trí Thành ôm cô, để cô dựa vào trên người mình, "Cái ác mộng gì."
"Em thấy cảnh mình sau khi chết."
"Nói bừa cái gì." Phó Trí Thành nhíu nhíu mày, dùng đầu dán vào trán cô.
Nạp Lan Chi cười cười, ôm eo anh, nhéo nhéo, có chút khuynh hướng thừa thịt, "Phó tiên sinh, cơ bụng của anh có phải mất rồi hay không?"
Phó Trí Thành tính trả thù mà nhéo nhéo mặt cô, "Ghét bỏ anh? Ân?"
"Đúng vậy, về sau biến thành bụng bia, liền không cần anh."
Phó Trí Thành cúi đầu cắn lỗ tai cô, "Em bồi anh vận động vận động......."
Nếu cầu hôn đều đã cầu, người nhà hai bên cũng muốn bắt đầu thương lượng chuyện hôn sự của hai người. Hai nhà đều quyết định để hai người làm đính hôn trước, chủ yếu do Nạp Lan Thừa Lập luyến tiếc, Nạp Lan Tông cũng cực lực phản đối kết hôn bây giờ.
Vậy đính hôn trước đi, tốt xấu gì cũng có cái danh phận.
Vốn dĩ nghi thức đính hôn rất đơn giản, nhưng Phó lão gia tử không hài lòng a, dựa theo ý tưởng của ông, trực tiếp kết hôn vừa đơn giản lại bớt việc nhất, hiện tại còn phải đính hôn, ông nội phó liền nói, thế thì không thể làm nhỏ được.
Nạp Lan Chi trừ bỏ bạn bè trong đội, thì chỉ có Hứa Nhược Thủy và Mộc Uyển Tình quan hệ tốt, nhưng sau khi Hứa Nhược Thủy vào đại học, hai người liên hệ cũng ít đi rất nhiều, chỉ có thể nói giao tình còn có thể. Mộc Uyển Tình mấy ngày nay cũng rất vội, show thời trang mùa thu qua đi, nhãn hiệu của cô ấy mức độ nổi tiếng tăng lên đắng kể, vẫn luôn vội công chuyện của nhãn hiệu.
Nhãn hiệu Mộc Uyển Tình cùng công ty Nạp Lan Tông hợp tác, hai người bởi vì công việc nên cũng thường xuyên gặp mặt. Nạp Lan Chi để Nạp Lan Tông chuyển thiệp mời, Nạp Lan Tông hơi hơi xấu hổ, tìm mọi cách để chối từ, bảo Nạp Lan Chi chính mình đưa.
Nạp Lan Chi ép hỏi, Nạp Lan Tông nói đoạn thời gian này Mộc Uyển Tình không muốn thấy hắn.
Trước khi đính hôn, Nạp Lan Chi gọi Mộc Uyển Tình tới nhà cùng cô tâm sự.
Nạp Lan Chi giống như vô tình mà đề cập tới chuyện cô ấy với Nạp Lan Tông, đều bị Mộc Uyển Tình thông minh lé tránh.
Bất đắc dĩ, Nạp Lan Chi cũng chỉ có thể theo hai người bọn họ. Hai người tắt đèn, lúc sau nằm ở trên giường, Nạp Lan Chi nhắm mắt lại, nội tâm rối rắm, trở mình, Mộc Uyển Tình bên người cũng phiên thanh, đều biết đối phương chưa ngủ.
"A Chi......."
"Uyển Tình......"
"Chuyện gì?" Hai người đồng thời hỏi.
"Chị nói trước."
"Em nói trước."
Trong bóng đêm, mặt đối mặt hai người đều phì cười.
"Cùng nhau nói."
Nạp Lan Chi: "Kiếp trước người Nạp Lan Tông thích là chị."
Mộc Uyển Tình: "Kiếp trước người em cứu là Phó Trí Thành."
Nạp Lan Chi và Mộc Uyển Tình đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt đều nhìn chằm chằm đối phương, Nạp Lan Chi cười trước, Mộc Uyển Tình cũng cong cong môi.
Thì ra là thế, nguyên lai hết thảy đều là vận mệnh chú định.
...........................HOÀN............................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.