Trọng Sinh Năm 90 Gặp Sĩ Quan Bá Đạo Lạnh Lùng Cưng Chiều
Chương 19: Đãi Ngộ Mà Người Khác Mơ Ước 1
Như Châu Tự Bảo
21/04/2024
Lý Thành giơ tay véo mạnh vào đùi mình.
Shhh!
Đau quá.
Không phải đang mơ.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Quyền Cửu Ngôn nghiêng người lên xe.
Lý Thành ngồi ở ghế lái, thăm dò hỏi: "Anh Cửu, có phải anh..."
Trực giác mách bảo anh ấy.
Quyền Cửu Ngôn chắc chắn có ý với cô gái này, không thì anh đã không chủ động như vậy.
Lý Thành còn chưa nói hết câu thì đã bị Quyền Cửu Ngôn cắt ngang: “Không phải."
Không phải sao?
Phủ nhận nhanh quá!
Anh ấy còn chưa hỏi hết mà.
Lý Thành hơi nheo mắt lại, càng thấy sự việc không đơn giản, anh ấy tiếp tục hỏi: "Anh Cửu, anh thực sự không phải đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên sao?"
Trình Dao rất xinh đẹp, đừng nói là ở thôn Đông Chi, ngay cả ở Bắc Kinh, Lý Thành cũng chưa từng thấy người nào xinh hơn cô.
Quyền Cửu Ngôn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên cũng không có gì lạ.
Trình Dao cái gì cũng tốt.
Chỉ là thân phận hơi kém.
Phải biết rằng, đối tượng xem mắt mà gia đình anh Cửu sắp xếp cho, về cơ bản đều là con cháu của cán bộ cao cấp, còn có một số người du học nước ngoài về.
Thân phận như Trình Dao, nếu đưa về Bắc Kinh e rằng sẽ khó mà báo cáo.
Quyền Cửu Ngôn nhìn về phía trước, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tôi không thích những cô gái kém tôi hơn 3 tuổi, quá trẻ con nên sau này sẽ có khoảng cách thế hệ, ngoài ra, cô ấy đẹp quá. Cậu chưa nghe câu này sao?"
"Câu gì cơ?" Lý Thành tò mò hỏi.
Quyền Cửu Ngôn từng chữ từng chữ một nói: "Hồng nhan họa thủy."
Nói xong, Quyền Cửu Ngôn tiếp tục bổ sung: "Tóm lại, cô ấy không phải là mẫu người tôi thích."
Cho nên.
Dù Trình Dao có xinh đẹp đến mấy, anh cũng sẽ không thích Trình Dao.
Lý Thành gãi đầu, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Sao lại có người không thích mỹ nhân chứ?
Quyền Cửu Ngôn tiếp tục nói: "Đến Cục Công an một chuyến đi."
"Đến đó làm gì?" Lý Thành ngẩn ra.
Quyền Cửu Ngôn híp mắt: “Trấn chỉnh an ninh ở huyện Đông Chi."
Ban ngày ban mặt mà trộm cắp đã dám ra ngoài!
Tối đến thì còn ra sao nữa?
Lý Thành lập tức hiểu ý: “Vâng!"
---
Trình Dao đi thẳng về phía làng.
Ba giờ chiều.
Dân làng đều đang bận rộn ở ruộng đồng, cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp, cô vô thức sờ túi nilon cuộn tròn trong túi.
Con cừu non bán được 60 đồng, nấm bụng dê tổng cộng bán được 50 đồng, nhân sâm bán được 1500 đồng.
Trừ tiền ăn và tiền mua huyết thanh, bây giờ cô còn 1458 đồng.
1458 đồng ở nông thôn là thu nhập gần nửa năm của một gia đình bình thường.
Shhh!
Đau quá.
Không phải đang mơ.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Quyền Cửu Ngôn nghiêng người lên xe.
Lý Thành ngồi ở ghế lái, thăm dò hỏi: "Anh Cửu, có phải anh..."
Trực giác mách bảo anh ấy.
Quyền Cửu Ngôn chắc chắn có ý với cô gái này, không thì anh đã không chủ động như vậy.
Lý Thành còn chưa nói hết câu thì đã bị Quyền Cửu Ngôn cắt ngang: “Không phải."
Không phải sao?
Phủ nhận nhanh quá!
Anh ấy còn chưa hỏi hết mà.
Lý Thành hơi nheo mắt lại, càng thấy sự việc không đơn giản, anh ấy tiếp tục hỏi: "Anh Cửu, anh thực sự không phải đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên sao?"
Trình Dao rất xinh đẹp, đừng nói là ở thôn Đông Chi, ngay cả ở Bắc Kinh, Lý Thành cũng chưa từng thấy người nào xinh hơn cô.
Quyền Cửu Ngôn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên cũng không có gì lạ.
Trình Dao cái gì cũng tốt.
Chỉ là thân phận hơi kém.
Phải biết rằng, đối tượng xem mắt mà gia đình anh Cửu sắp xếp cho, về cơ bản đều là con cháu của cán bộ cao cấp, còn có một số người du học nước ngoài về.
Thân phận như Trình Dao, nếu đưa về Bắc Kinh e rằng sẽ khó mà báo cáo.
Quyền Cửu Ngôn nhìn về phía trước, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tôi không thích những cô gái kém tôi hơn 3 tuổi, quá trẻ con nên sau này sẽ có khoảng cách thế hệ, ngoài ra, cô ấy đẹp quá. Cậu chưa nghe câu này sao?"
"Câu gì cơ?" Lý Thành tò mò hỏi.
Quyền Cửu Ngôn từng chữ từng chữ một nói: "Hồng nhan họa thủy."
Nói xong, Quyền Cửu Ngôn tiếp tục bổ sung: "Tóm lại, cô ấy không phải là mẫu người tôi thích."
Cho nên.
Dù Trình Dao có xinh đẹp đến mấy, anh cũng sẽ không thích Trình Dao.
Lý Thành gãi đầu, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Sao lại có người không thích mỹ nhân chứ?
Quyền Cửu Ngôn tiếp tục nói: "Đến Cục Công an một chuyến đi."
"Đến đó làm gì?" Lý Thành ngẩn ra.
Quyền Cửu Ngôn híp mắt: “Trấn chỉnh an ninh ở huyện Đông Chi."
Ban ngày ban mặt mà trộm cắp đã dám ra ngoài!
Tối đến thì còn ra sao nữa?
Lý Thành lập tức hiểu ý: “Vâng!"
---
Trình Dao đi thẳng về phía làng.
Ba giờ chiều.
Dân làng đều đang bận rộn ở ruộng đồng, cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp, cô vô thức sờ túi nilon cuộn tròn trong túi.
Con cừu non bán được 60 đồng, nấm bụng dê tổng cộng bán được 50 đồng, nhân sâm bán được 1500 đồng.
Trừ tiền ăn và tiền mua huyết thanh, bây giờ cô còn 1458 đồng.
1458 đồng ở nông thôn là thu nhập gần nửa năm của một gia đình bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.