Trọng Sinh Năm 90 Gặp Sĩ Quan Bá Đạo Lạnh Lùng Cưng Chiều
Chương 42: Kế Sách Của Trình Dao 2
Như Châu Tự Bảo
21/04/2024
Nên tất nhiên ông ấy cũng từng bắt gặp rùa núi hoang dã.
Không chỉ rùa núi hoang dã.
Mà thậm chí ông ấy còn ăn cả trứng rùa núi hoang dã.
Nói xong, ông cụ nhìn Trình Dao rồi hỏi tiếp: "Cô bé, rùa núi hoang dã này của cháu bán thế nào?"
Trình Dao cười nói: "Con rùa núi hoang dã này nặng mười cân rưỡi, nếu ông muốn thì tính cho ông 200 tệ."
Nghe vậy, bà cụ nhìn ông cụ: “Nếu thực sự là rùa núi hoang dã thì giá này cũng không đắt."
Dù sao rùa núi hoang dã đâu phải lúc nào cũng có.
Quả nhiên.
Chỉ có người hiểu hàng thì đồ tốt mới có giá trị.
Trình Dao biết, lần này mình đến nhà ga là đúng rồi.
Nghĩ một lúc, Trình Dao lại lấy ra từ trong giỏ một chùm quả đỏ: “Đúng rồi ông ơi, cháu còn có một ít ngũ vị tử tươi vừa mới hái, nếu ông muốn mua cả thì tính luôn 210 tệ."
Trình Dao nhìn thấy ngũ vị tử khi đang đào khoai lang núi.
"Ngũ vị tử?" Ông cụ nheo mắt: “Đây là thuốc Đông y phải không?"
Trình Dao gật đầu: “Đúng vậy, cháu thấy sắc mặt của ông không được tốt, có vẻ như ông thường xuyên mất ngủ, ngũ vị tử này không chỉ có tác dụng sinh tân ích khí, bổ thận an thần mà còn có thể cải thiện giấc ngủ, ngũ vị tử tươi còn có thể cải thiện tim mạch, tăng cường sức đề kháng của cơ thể, rất tốt cho sức khỏe của người già."
Ông cụ sửng sốt: “Cháu còn nhìn ra được cả ta thường xuyên mất ngủ nữa sao?"
Gần đây, ông ấy thực sự ngủ không ngon.
"Vâng, nếu cháu không nhầm thì ông đã mất ngủ khoảng nửa tháng rồi."
Ông cụ nghe xong thì vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn Trình Dao: “Cô bé này có tài đấy!"
Mặc dù cô bé này ăn mặc không được đẹp, chiếc áo sơ mi màu xanh đã gần như bạc trắng, nhưng khí chất lại rất tốt, không giống đứa trẻ sinh ra ở nông thôn, ngược lại giống như một đứa trẻ thành phố được học hành tử tế.
Thật hiếm thấy!
Trình Dao mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Ông cụ tiếp tục nói: "Đúng rồi, ngũ vị tử này của cháu ăn thế nào?"
"Ngâm nước uống là được ạ, một ngày ngâm 5-6 quả, có thể ngâm lại uống trong một ngày."
"Được, vậy ta lấy hết." Ông cụ vui vẻ lấy ví tiền ra từ trong túi: “Cô bé đếm xem, tổng cộng là 210 tệ."
Trình Dao đếm lại, không thiếu không thừa, vừa đúng 210: “Cảm ơn ông ạ."
Ông cụ cười nói: "Không có gì, cô bé này, có duyên thì lần sau gặp lại, tuổi của cháu không thích hợp để đi buôn bán, đi học đi!"
Không chỉ rùa núi hoang dã.
Mà thậm chí ông ấy còn ăn cả trứng rùa núi hoang dã.
Nói xong, ông cụ nhìn Trình Dao rồi hỏi tiếp: "Cô bé, rùa núi hoang dã này của cháu bán thế nào?"
Trình Dao cười nói: "Con rùa núi hoang dã này nặng mười cân rưỡi, nếu ông muốn thì tính cho ông 200 tệ."
Nghe vậy, bà cụ nhìn ông cụ: “Nếu thực sự là rùa núi hoang dã thì giá này cũng không đắt."
Dù sao rùa núi hoang dã đâu phải lúc nào cũng có.
Quả nhiên.
Chỉ có người hiểu hàng thì đồ tốt mới có giá trị.
Trình Dao biết, lần này mình đến nhà ga là đúng rồi.
Nghĩ một lúc, Trình Dao lại lấy ra từ trong giỏ một chùm quả đỏ: “Đúng rồi ông ơi, cháu còn có một ít ngũ vị tử tươi vừa mới hái, nếu ông muốn mua cả thì tính luôn 210 tệ."
Trình Dao nhìn thấy ngũ vị tử khi đang đào khoai lang núi.
"Ngũ vị tử?" Ông cụ nheo mắt: “Đây là thuốc Đông y phải không?"
Trình Dao gật đầu: “Đúng vậy, cháu thấy sắc mặt của ông không được tốt, có vẻ như ông thường xuyên mất ngủ, ngũ vị tử này không chỉ có tác dụng sinh tân ích khí, bổ thận an thần mà còn có thể cải thiện giấc ngủ, ngũ vị tử tươi còn có thể cải thiện tim mạch, tăng cường sức đề kháng của cơ thể, rất tốt cho sức khỏe của người già."
Ông cụ sửng sốt: “Cháu còn nhìn ra được cả ta thường xuyên mất ngủ nữa sao?"
Gần đây, ông ấy thực sự ngủ không ngon.
"Vâng, nếu cháu không nhầm thì ông đã mất ngủ khoảng nửa tháng rồi."
Ông cụ nghe xong thì vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn Trình Dao: “Cô bé này có tài đấy!"
Mặc dù cô bé này ăn mặc không được đẹp, chiếc áo sơ mi màu xanh đã gần như bạc trắng, nhưng khí chất lại rất tốt, không giống đứa trẻ sinh ra ở nông thôn, ngược lại giống như một đứa trẻ thành phố được học hành tử tế.
Thật hiếm thấy!
Trình Dao mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Ông cụ tiếp tục nói: "Đúng rồi, ngũ vị tử này của cháu ăn thế nào?"
"Ngâm nước uống là được ạ, một ngày ngâm 5-6 quả, có thể ngâm lại uống trong một ngày."
"Được, vậy ta lấy hết." Ông cụ vui vẻ lấy ví tiền ra từ trong túi: “Cô bé đếm xem, tổng cộng là 210 tệ."
Trình Dao đếm lại, không thiếu không thừa, vừa đúng 210: “Cảm ơn ông ạ."
Ông cụ cười nói: "Không có gì, cô bé này, có duyên thì lần sau gặp lại, tuổi của cháu không thích hợp để đi buôn bán, đi học đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.