Trọng Sinh Năm 90 Gặp Sĩ Quan Bá Đạo Lạnh Lùng Cưng Chiều
Chương 4: Trùng Sinh 1998 -4
Như Châu Tự Bảo
06/01/2024
Lý Thục Phân nói tiếp: “Đừng sợ, đừng sợ, mơ toàn là giả. Con mau đi rửa mặt mũi rồi cũng mẹ xuống lầu, bà nội có chuyện tìm con.”
“Vâng.” Trình Dao gật đầu.
10 phút sau, Trình Dao rửa mặt xong và theo Lý Thục Phân cùng xuống nhà.
Trình lão thái thái ngồi ăn sáng trong nhà chính, bình thường bà ta ra vẻ là một người bà tốt, một người mẹ chồng tốt, khiến người ta không nhìn ra được bất cứ sự khác thường nào, ví dụ giống như là lúc này.
Trình lão thái thái cười tít mắt kéo tay Trình Dao: “A Dao, chú thím con sắp trở về rồi, bây giờ con ra chợ mua ít thịt về đây.”
Năm 1998.
Thịt lợn là hàng xa xỉ đối với một gia đình bình thường, rất nhiều gia đình thậm chí chỉ có những ngày lễ tết mới có thể ăn được nửa cân thịt.
Nhà họ Trình thì càng là quanh năm suốt tháng không nhìn thấy đồ ăn mặn.
Thậm chí Trình Quang Huy mỗi một tháng phải nộp toàn bộ 200 tệ tiền lương cũng không được ăn một thịt.
Từ đó có thể thấy Trình lão thái thái thiên vị nhà con trai, con dâu út đến thế nào.
“Vâng bà nội.” Trình Dao ngoan ngoãn nhận lấy tiền, hàng lông mi dài che đi sự thù hận nơi đáy mắt, lấy cái gùi và đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Trình Dao, đáy mắt của Trình lão thái thái toàn là vẻ căm ghét.
Trong mắt của Trình lão thái thái, Trình Dao vĩnh viễn chỉ là một đứa con hoang không được nuôi dạy đàng hoàng.
Nếu như năm đó không phải con dâu út ở trên thành phố làm bảo mẫu đột nhiên lại mang đứa con hoang này về bảo mình xử lý thì bà ta sẽ không mang Trình Dao về cái nhà này.
Nếu biết trước thì năm đó phải vứt đứa con hoang này xuống sông cho chết đuối rồi!
Đỡ phải bây giờ sống mà lãng phí cơm gạo.
Mặc dù thôn Đông Chi ở ngay gần thị trấn, nhưng muốn tới chợ ở trong thị trấn mua thịt thì bắt buộc phải đi qua ngọn núi lớn này.
nhìn thấy ngọn núi lớn ở trước mặt, Trình Dao nheo mắt.
Một nhà ba người bọn họ muốn rời xa đám người này, báo thù một cách thuận lợi, điều đầu tiên chính là phải có đủ tiền.
Có tiền thì mới có thể giải quyết vấn đề ăn ở đi lại.
Nếu như là Trình Dao của hơn 40 năm về trước thì chắc chắn sẽ bị hiện thực làm cho gục ngã.
Bởi vì nơi này ngoài núi lớn ra thì vẫn chỉ là núi lớn, núi lớn chỉ có thể trở thành vật cản bước chân của cô.
Nhưng Trình Dao của 40 năm sau thì không.
Ngọn núi lớn trước mặt này đối với Trình Dao của hiện tại mà nói, không những không trở thành vật cản bước chân cô, mà ngược lại còn là một kho báu của tự nhiên!
Cô sẽ lợi dụng ngọn núi lớn này để kiếm hũ vàng đầu tiên sau khi trùng sinh quay về.
“Vâng.” Trình Dao gật đầu.
10 phút sau, Trình Dao rửa mặt xong và theo Lý Thục Phân cùng xuống nhà.
Trình lão thái thái ngồi ăn sáng trong nhà chính, bình thường bà ta ra vẻ là một người bà tốt, một người mẹ chồng tốt, khiến người ta không nhìn ra được bất cứ sự khác thường nào, ví dụ giống như là lúc này.
Trình lão thái thái cười tít mắt kéo tay Trình Dao: “A Dao, chú thím con sắp trở về rồi, bây giờ con ra chợ mua ít thịt về đây.”
Năm 1998.
Thịt lợn là hàng xa xỉ đối với một gia đình bình thường, rất nhiều gia đình thậm chí chỉ có những ngày lễ tết mới có thể ăn được nửa cân thịt.
Nhà họ Trình thì càng là quanh năm suốt tháng không nhìn thấy đồ ăn mặn.
Thậm chí Trình Quang Huy mỗi một tháng phải nộp toàn bộ 200 tệ tiền lương cũng không được ăn một thịt.
Từ đó có thể thấy Trình lão thái thái thiên vị nhà con trai, con dâu út đến thế nào.
“Vâng bà nội.” Trình Dao ngoan ngoãn nhận lấy tiền, hàng lông mi dài che đi sự thù hận nơi đáy mắt, lấy cái gùi và đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Trình Dao, đáy mắt của Trình lão thái thái toàn là vẻ căm ghét.
Trong mắt của Trình lão thái thái, Trình Dao vĩnh viễn chỉ là một đứa con hoang không được nuôi dạy đàng hoàng.
Nếu như năm đó không phải con dâu út ở trên thành phố làm bảo mẫu đột nhiên lại mang đứa con hoang này về bảo mình xử lý thì bà ta sẽ không mang Trình Dao về cái nhà này.
Nếu biết trước thì năm đó phải vứt đứa con hoang này xuống sông cho chết đuối rồi!
Đỡ phải bây giờ sống mà lãng phí cơm gạo.
Mặc dù thôn Đông Chi ở ngay gần thị trấn, nhưng muốn tới chợ ở trong thị trấn mua thịt thì bắt buộc phải đi qua ngọn núi lớn này.
nhìn thấy ngọn núi lớn ở trước mặt, Trình Dao nheo mắt.
Một nhà ba người bọn họ muốn rời xa đám người này, báo thù một cách thuận lợi, điều đầu tiên chính là phải có đủ tiền.
Có tiền thì mới có thể giải quyết vấn đề ăn ở đi lại.
Nếu như là Trình Dao của hơn 40 năm về trước thì chắc chắn sẽ bị hiện thực làm cho gục ngã.
Bởi vì nơi này ngoài núi lớn ra thì vẫn chỉ là núi lớn, núi lớn chỉ có thể trở thành vật cản bước chân của cô.
Nhưng Trình Dao của 40 năm sau thì không.
Ngọn núi lớn trước mặt này đối với Trình Dao của hiện tại mà nói, không những không trở thành vật cản bước chân cô, mà ngược lại còn là một kho báu của tự nhiên!
Cô sẽ lợi dụng ngọn núi lớn này để kiếm hũ vàng đầu tiên sau khi trùng sinh quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.