Trọng Sinh Ngược Cặn Bã: Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu

Chương 55: Anh Thả Lỏng Chút Đi, Cứng Quá Rồi

Tiểu Đậu Nha Nhi

02/10/2024

Mỗi lời Hoắc Cẩn Ngôn nói ra đều khiến lồng ngực anh đau đớn thêm một phần, cuối cùng cơ thể anh không chịu nổi mà co lại.

Toàn bộ trọng lượng đè lên Thẩm Chi, khiến cô suýt nghẹt thở.

Nhưng cô đã hiểu ra vấn đề.

Hoắc Cẩn Ngôn đang cảm thấy không an toàn.

“Có phải anh nhìn thấy em gặp một người đàn ông không?” Thẩm Chi dần dần đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.

Hoắc Cẩn Ngôn không trả lời, chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, như thể đang lặng lẽ trách móc.

Xem ra là đúng rồi.

Thẩm Chi thở dài trong lòng, có vẻ như kế hoạch tạo bất ngờ đã thành ra khiến anh sợ hãi.

“Anh có tin em được không? Em và anh ta chỉ là bạn bình thường thôi, chẳng lẽ em không có quyền gặp gỡ bạn bè sao?”

“Em đã lừa anh.”

Cô nói cô mệt và muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Ngay cả gặp anh cũng không muốn, vậy mà lại ăn mặc xinh đẹp để đi gặp người đàn ông khác.

Thẩm Chi thở dài, khó khăn lôi điện thoại ra từ túi, mở khung tin nhắn giữa cô và Thẩm Mặc Bạch.

“Này, tự xem đi. Em vốn định đến gặp anh, định tạo cho anh một bất ngờ.”

“Còn người đàn ông kia chỉ là bạn của em, anh ta có việc cần gặp em, chúng em chỉ gặp nhau chốc lát. Gặp xong em đã vội vàng đến đây gặp anh rồi.”

Hoắc Cẩn Ngôn nhìn vào màn hình điện thoại, nhịp thở hỗn loạn của anh dần dần lắng xuống.

Trên màn hình là tin nhắn của cô gửi cho Thẩm Mặc Bạch, nói rằng cô đang trên đường đi gặp Hoắc Cẩn Ngôn, còn hỏi anh ta xem bộ đồ nào đẹp hơn, vì cô muốn mặc sao cho Hoắc Cẩn Ngôn thích.

“Hoắc Cẩn Ngôn, anh hành xử như vậy, em không thích chút nào.”

Thẩm Chi đợi đến khi anh bình tĩnh lại mới nói.

“Xin lỗi…”

Hoắc Cẩn Ngôn bối rối.

Liệu cô có giận anh không…

“Trước tiên hãy mở cửa sổ ra, căn phòng này hôi quá.”

Thẩm Chi nhìn anh, chẳng còn cách nào khác.

Hoắc Cẩn Ngôn lập tức đứng dậy khỏi người cô, mở rèm cửa và cửa sổ.

Sau khi không khí trong phòng đã thoáng hơn, anh đứng sang một bên, không biết phải làm gì, trông giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.

Thẩm Chi thở dài, bước tới và ôm lấy anh.



“Hoắc Cẩn Ngôn, anh như thế này khiến em thấy đau lòng.”

“Là lỗi của em. Sau này em sẽ không nói dối anh nữa. Em chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh thôi, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn thế này.”

“Anh rất tốt mà, Hoắc Cẩn Ngôn.”

Cô nói từng chữ một: “Thật sự rất tốt. Em cũng thật sự rất thích anh.”

“Không phải vì cảm thấy áy náy với anh, càng không phải vì khi chân anh khỏi em sẽ bỏ rơi anh. Thật sự, em rất thích anh.”

“Về sau, đừng giận dỗi vô cớ nữa được không? Có hiểu lầm gì, em hy vọng anh sẽ trực tiếp nói với em. Điều cấm kỵ nhất giữa hai người là nghi kỵ lẫn nhau.”

“Tiểu Chi…”

Hoắc Cẩn Ngôn giọng khàn đặc.

“Nhưng anh Hoắc của chúng ta cũng có tiến bộ đấy chứ, trước đây mà anh nhìn thấy thì đã tóm em lại rồi.”

“Anh đã nghĩ đến chuyện đó rồi.” Hoắc Cẩn Ngôn trả lời chắc chắn.

Thẩm Chi dở khóc dở cười, quyết định không bàn thêm chuyện này nữa.

“Anh ra ngoài làm gì thế?”

“Anh đi mua bánh ngọt của tiệm Đào Ký.”

“Bánh đâu?”

Hoắc Cẩn Ngôn vội lấy túi bánh ra.

“Em ăn không?”

Anh hỏi, giọng đầy cẩn trọng.

Anh luôn cảm thấy tự ti trước Thẩm Chi.

Không tin rằng cô có thể yêu anh.

“Em giận no rồi, ăn gì nữa?”

Thẩm Chi nói xong thấy Hoắc Cẩn Ngôn mặt buồn hơn, liền nói thêm: “Để trừng phạt anh vì đã ghen tuông vô lý, anh phải ăn hết số bánh này.”

“Anh mua cho em mà.”

“Không muốn ăn sao?”

“...Không.”

“Vậy em sẽ nhìn anh ăn.”

Hoắc Cẩn Ngôn đành phải cầm lấy bánh ngọt và ăn.

Thẩm Chi biết anh không thích đồ ngọt, nên bắt anh ăn là để trừng phạt vì sự thiếu tự tin của anh.

Nhưng khi thấy anh ăn đến cái thứ hai, cô lại mủi lòng.



Cô lấy phần bánh còn lại từ tay anh.

“Nằm xuống, để em xoa bóp chân cho anh.”

“Em hết giận rồi à?” Hoắc Cẩn Ngôn hỏi.

“Còn một chút.” Thẩm Chi thành thật trả lời, thật ra không phải là giận, mà là cô đau lòng hơn.

Hoắc Cẩn Ngôn không nói gì nữa, ngoan ngoãn nằm xuống.

Bên ngoài, Hoắc Phong và Hoắc Vũ thấy Thẩm Chi vào lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, có chút lo lắng, bèn cố gắng nghe lén.

Rồi…

Những âm thanh khó diễn tả vang ra từ bên trong.

“Anh thả lỏng chút đi, cứng quá rồi.”

“Tay em mỏi hết rồi.”

“Có phải anh nhanh quá rồi không?”

“Em còn chưa bắt đầu mà, sao anh đã không chịu nổi rồi?”

“Hoắc Cẩn Ngôn, anh yếu quá đấy.”

“...”

Hoắc Vũ trợn tròn mắt.

Sự trong trắng của chủ nhân sắp bị hủy hoại bởi người phụ nữ này!

Không được, không thể nào!

Hoắc Vũ chuẩn bị xông vào!

Hoắc Phong vội kéo anh ta lại, hạ giọng thật thấp: “Cậu điên à, không sợ chủ nhân tống cậu sang châu phi đào than à!”

“Hy sinh tôi! Cũng không thể để chủ nhân hy sinh!”

Hoắc Vũ hùng hồn nói, đúng lúc đó, cánh cửa mở ra từ bên trong.

Hoắc Cẩn Ngôn và Thẩm Chi bước ra.

Hoắc Vũ lập tức rụt người lại.

Nhìn những giọt mồ hôi trên trán Hoắc Cẩn Ngôn, anh ta không khỏi nghĩ thầm.

Mới có vài phút đã xong rồi sao?

Xem ra…

Chủ nhân thực sự có vẻ yếu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Ngược Cặn Bã: Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook