Trọng Sinh Ngược Cặn Bã: Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 70: Ông Dạy Con Gái Tốt Thật
Tiểu Đậu Nha Nhi
02/10/2024
Hoắc Cẩn Ngôn vừa rời đi chưa bao lâu thì Trần Di nhận được điện thoại từ Trần Quang Hùng.
Nhìn thấy người gọi đến, da đầu của Trần Di căng cứng.
Cha cô ta gọi vào lúc này là có ý gì? Chẳng lẽ ông ta đã biết cô ta đã đắc tội với Hoắc Cẩn Ngôn rồi sao?
Không thể nào... không thể nào đâu!
Cô ta cố gắng lấy dũng khí và bắt máy: "Alo..."
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã truyền đến một tràng mắng chửi như bão tố.
"Mày lập tức lết ra hậu trường cho tao!"
Trần Di bị mắng đến mặt tái nhợt.
Có vẻ như cha cô ta đã biết thật rồi...
"Chú Vương, chú nhất định phải giúp cháu..."
Trần Di nắm chặt tay Vương Đông Lập, lo lắng cầu xin.
Nếu cha cô ta biết rằng cô ta đã đắc tội với Hoắc Cẩn Ngôn, chắc chắn ông ta sẽ giết chết cô ta.
"Tiểu thư, chuyện này tôi không giúp được đâu. Cô nên nghĩ cách giải thích với chủ tịch Trần thì hơn."
Chuyện này nếu không xử lý khéo, toàn bộ cơ nghiệp của nhà họ Trần có thể bị hủy hoại trong chớp mắt.
Trần Di như người chết đuối cố gắng níu kéo chút hi vọng cuối cùng, đi đến hậu trường. Ở đó, cô ta thấy cha mình đang đi qua đi lại, tức giận đến mức không thể ngồi yên.
"Ba..."
Trần Di khó khăn bước tới, khẽ gọi.
"Mày còn mặt mũi gọi tao là ba à! Nói đi, mày đã làm cái gì!"
Trần Quang Hùng tức đến suýt phát điên.
Vừa rồi trong lúc nghỉ giải lao, ông ta định nói chuyện hợp tác với Địch Dã, nhưng không ngờ lại bị anh ta từ chối ngay lập tức. Địch Dã còn lạnh lùng nhắc nhở ông ta rằng ông ta đã dạy được một đứa con gái ngoan.
Trần Quang Hùng lập tức nhận ra rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Trần Di.
"Ba, con xin lỗi!" Trần Di run rẩy toàn thân, sợ hãi đến mức không ngừng run lên. "Con thật sự không biết đó là Hoắc Cẩn Ngôn của tập đoàn Hoắc Thị, nên mới lỡ lời xúc phạm. Con sẽ tìm cách khiến anh ấy bỏ qua cho gia đình chúng ta!"
Trần Quang Hùng nghe thấy thế, suýt ngã quỵ xuống đất.
Làm sao lại có thể liên quan đến Hoắc Cẩn Ngôn...
---
Hoắc Cẩn Ngôn quay lại chỗ ngồi trong nội trường, khuôn mặt vẫn không có biểu hiện gì khác biệt so với trước đó, nhưng tay anh lại cầm theo mấy chai nước.
Chu Diệp cảm thấy Hoắc Cẩn Ngôn thật quá chu đáo!
Đang lúc bọn họ khát khô cổ, anh liền mang nước đến cho mọi người.
Hoắc Cẩn Ngôn vặn nắp chai nước ra, rồi đưa cho Thẩm Chi.
Thẩm Chi cầm lấy, uống một hơi mấy ngụm liền.
Cô vừa uống xong, Hoắc Cẩn Ngôn liền đóng nắp lại và cất chai nước vào túi.
Buổi diễn đã dần đi đến hồi kết.
Địch Dã đang đứng trên sân khấu cúi chào khán giả.
"Cảm ơn tất cả các fan, những người đã không quản đường xá xa xôi đến tham dự buổi diễn của tôi. Chính nhờ sự ủng hộ của các bạn mà tôi mới có thể có được vị trí như ngày hôm nay."
Địch Dã cúi chào 90 độ.
Ánh đèn trên sân khấu chuyển sang màu vàng ấm áp, chiếu lên bóng dáng hơi cúi của anh ta.
Anh ta đứng thẳng người, một nửa khuôn mặt hiện lên dưới ánh sáng vàng ấm áp, chiếc khuyên tai bên phải của anh ta phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Hình ảnh đó khiến anh ta trông bớt đi vài phần hoang dã thường thấy, thay vào đó là sự dịu dàng đầy sức hút.
"Không chỉ vậy, tôi còn muốn cảm ơn một người ở đây. Chính cô ấy đã kéo tôi ra khỏi bóng tối, cứu rỗi cuộc đời tôi. Giữa cuộc đời đầy bùn lầy và tăm tối, cô ấy là ánh sáng soi đường cho tôi."
Thẩm Chi chống cằm, đôi mắt hơi cụp xuống, trong mắt cô thoáng hiện lên sự xúc động.
Buổi diễn kết thúc, tất cả các fan đều rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Lâm Vãn Vãn khóc đến mức nghẹn ngào, Chu Diệp đứng cạnh cũng không biết dỗ dành ra sao, chỉ biết cầm cả xấp khăn giấy đứng đó mà nhìn cô ấy.
Ở cổng nhà hát lớn, dòng người đông nghịt đang chờ xe.
"Mọi người mau bắt xe đi, xem ai gọi được trước!"
"Trời đất! Đây có phải là người không vậy! Số thứ tự đã lên đến năm trăm rồi, liệu chúng ta có về được không?"
Chu Diệp và Trần Bì than vãn.
Đúng lúc này, Hoắc Cẩn Ngôn thản nhiên nói: "Trễ thế này, các cậu về nhà không an toàn. Tôi đã gọi xe rồi, họ sẽ đưa mọi người về nhà an toàn."
"Thế này ngại quá..."
Chu Diệp và mọi người cười ngượng ngùng, nhưng trong lòng cảm thấy Hoắc Cẩn Ngôn thực sự quá tuyệt vời.
Bọn họ đã nhìn thấy hết rồi, trong mắt Hoắc Cẩn Ngôn chỉ có Thẩm Chi mà thôi!
Vừa chung thủy vừa chu đáo!
"Mọi người đều là bạn học của Tiểu Chi, không cần phải khách sáo với tôi."
Hoắc Cẩn Ngôn gật đầu nói.
Khoảng năm phút sau, ba chiếc xe đã dừng ngay ngắn trước cổng nhà hát.
Nhìn vào logo của những chiếc xe, họ không thể đoán ra được giá trị của chúng. Tuy nhiên, Chu Diệp và những người khác vẫn nghĩ rằng Hoắc Cẩn Ngôn không có điều kiện khá giả lắm.
Bọn họ còn tưởng rằng Hoắc Cẩn Ngôn gọi xe taxi, nhưng hóa ra lại là xe riêng.
Họ đoán chắc anh đã thuê xe.
Thật là chu đáo.
Trước đó, Hoắc Cẩn Ngôn đã hỏi Thẩm Chi về địa chỉ của từng người bạn. Dựa theo hướng đi của từng người, anh đã sắp xếp ba chiếc xe.
Chu Diệp, Trần Bì và một nam sinh khác sẽ đi chung một chiếc vì họ cùng đường.
Lâm Vãn Vãn nhà xa hơn, nên đi một mình một chiếc.
Bốn nam sinh còn lại thì đi chung một chiếc.
Lâm Vãn Vãn ngồi một mình trong xe có chút sợ hãi, thêm vào đó, khuôn mặt của tài xế lại trông rất nghiêm nghị...
"Yên tâm đi, anh ấy sẽ đưa cậu về nhà an toàn."
Thẩm Chi trấn an cô ấy. Người mà Hoắc Cẩn Ngôn sắp xếp chắc chắn là đáng tin cậy nhất.
Thấy Lâm Vãn Vãn vẫn hơi sợ, Thẩm Chi đề nghị: "Hay là cậu đi chung với bọn tớ, bọn tớ sẽ đưa cậu về nhà trước, rồi quay lại cũng được."
"Không cần đâu."
Lâm Vãn Vãn lắc đầu, cô ấy không muốn làm bóng đèn chút nào.
"Cô ấy ngồi một mình một chiếc xe thì cô đơn lắm. Hay là như này, cô ấy ngồi chung với chúng tôi, chúng tôi đưa cô ấy về trước rồi quay lại cũng được."
Chu Diệp thò đầu ra khỏi cửa xe và nói to.
Thẩm Chi gật đầu.
Như vậy cũng ổn.
Sau khi tiễn mọi người xong, Thẩm Chi và Hoắc Cẩn Ngôn cũng lên xe.
Xe của họ vừa chạy được một đoạn thì một chiếc xe khác chặn đường phía trước.
Cửa xe hạ xuống, người trong xe tháo kính râm và khẩu trang.
Là Địch Dã.
Nhìn thấy người gọi đến, da đầu của Trần Di căng cứng.
Cha cô ta gọi vào lúc này là có ý gì? Chẳng lẽ ông ta đã biết cô ta đã đắc tội với Hoắc Cẩn Ngôn rồi sao?
Không thể nào... không thể nào đâu!
Cô ta cố gắng lấy dũng khí và bắt máy: "Alo..."
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã truyền đến một tràng mắng chửi như bão tố.
"Mày lập tức lết ra hậu trường cho tao!"
Trần Di bị mắng đến mặt tái nhợt.
Có vẻ như cha cô ta đã biết thật rồi...
"Chú Vương, chú nhất định phải giúp cháu..."
Trần Di nắm chặt tay Vương Đông Lập, lo lắng cầu xin.
Nếu cha cô ta biết rằng cô ta đã đắc tội với Hoắc Cẩn Ngôn, chắc chắn ông ta sẽ giết chết cô ta.
"Tiểu thư, chuyện này tôi không giúp được đâu. Cô nên nghĩ cách giải thích với chủ tịch Trần thì hơn."
Chuyện này nếu không xử lý khéo, toàn bộ cơ nghiệp của nhà họ Trần có thể bị hủy hoại trong chớp mắt.
Trần Di như người chết đuối cố gắng níu kéo chút hi vọng cuối cùng, đi đến hậu trường. Ở đó, cô ta thấy cha mình đang đi qua đi lại, tức giận đến mức không thể ngồi yên.
"Ba..."
Trần Di khó khăn bước tới, khẽ gọi.
"Mày còn mặt mũi gọi tao là ba à! Nói đi, mày đã làm cái gì!"
Trần Quang Hùng tức đến suýt phát điên.
Vừa rồi trong lúc nghỉ giải lao, ông ta định nói chuyện hợp tác với Địch Dã, nhưng không ngờ lại bị anh ta từ chối ngay lập tức. Địch Dã còn lạnh lùng nhắc nhở ông ta rằng ông ta đã dạy được một đứa con gái ngoan.
Trần Quang Hùng lập tức nhận ra rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Trần Di.
"Ba, con xin lỗi!" Trần Di run rẩy toàn thân, sợ hãi đến mức không ngừng run lên. "Con thật sự không biết đó là Hoắc Cẩn Ngôn của tập đoàn Hoắc Thị, nên mới lỡ lời xúc phạm. Con sẽ tìm cách khiến anh ấy bỏ qua cho gia đình chúng ta!"
Trần Quang Hùng nghe thấy thế, suýt ngã quỵ xuống đất.
Làm sao lại có thể liên quan đến Hoắc Cẩn Ngôn...
---
Hoắc Cẩn Ngôn quay lại chỗ ngồi trong nội trường, khuôn mặt vẫn không có biểu hiện gì khác biệt so với trước đó, nhưng tay anh lại cầm theo mấy chai nước.
Chu Diệp cảm thấy Hoắc Cẩn Ngôn thật quá chu đáo!
Đang lúc bọn họ khát khô cổ, anh liền mang nước đến cho mọi người.
Hoắc Cẩn Ngôn vặn nắp chai nước ra, rồi đưa cho Thẩm Chi.
Thẩm Chi cầm lấy, uống một hơi mấy ngụm liền.
Cô vừa uống xong, Hoắc Cẩn Ngôn liền đóng nắp lại và cất chai nước vào túi.
Buổi diễn đã dần đi đến hồi kết.
Địch Dã đang đứng trên sân khấu cúi chào khán giả.
"Cảm ơn tất cả các fan, những người đã không quản đường xá xa xôi đến tham dự buổi diễn của tôi. Chính nhờ sự ủng hộ của các bạn mà tôi mới có thể có được vị trí như ngày hôm nay."
Địch Dã cúi chào 90 độ.
Ánh đèn trên sân khấu chuyển sang màu vàng ấm áp, chiếu lên bóng dáng hơi cúi của anh ta.
Anh ta đứng thẳng người, một nửa khuôn mặt hiện lên dưới ánh sáng vàng ấm áp, chiếc khuyên tai bên phải của anh ta phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Hình ảnh đó khiến anh ta trông bớt đi vài phần hoang dã thường thấy, thay vào đó là sự dịu dàng đầy sức hút.
"Không chỉ vậy, tôi còn muốn cảm ơn một người ở đây. Chính cô ấy đã kéo tôi ra khỏi bóng tối, cứu rỗi cuộc đời tôi. Giữa cuộc đời đầy bùn lầy và tăm tối, cô ấy là ánh sáng soi đường cho tôi."
Thẩm Chi chống cằm, đôi mắt hơi cụp xuống, trong mắt cô thoáng hiện lên sự xúc động.
Buổi diễn kết thúc, tất cả các fan đều rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Lâm Vãn Vãn khóc đến mức nghẹn ngào, Chu Diệp đứng cạnh cũng không biết dỗ dành ra sao, chỉ biết cầm cả xấp khăn giấy đứng đó mà nhìn cô ấy.
Ở cổng nhà hát lớn, dòng người đông nghịt đang chờ xe.
"Mọi người mau bắt xe đi, xem ai gọi được trước!"
"Trời đất! Đây có phải là người không vậy! Số thứ tự đã lên đến năm trăm rồi, liệu chúng ta có về được không?"
Chu Diệp và Trần Bì than vãn.
Đúng lúc này, Hoắc Cẩn Ngôn thản nhiên nói: "Trễ thế này, các cậu về nhà không an toàn. Tôi đã gọi xe rồi, họ sẽ đưa mọi người về nhà an toàn."
"Thế này ngại quá..."
Chu Diệp và mọi người cười ngượng ngùng, nhưng trong lòng cảm thấy Hoắc Cẩn Ngôn thực sự quá tuyệt vời.
Bọn họ đã nhìn thấy hết rồi, trong mắt Hoắc Cẩn Ngôn chỉ có Thẩm Chi mà thôi!
Vừa chung thủy vừa chu đáo!
"Mọi người đều là bạn học của Tiểu Chi, không cần phải khách sáo với tôi."
Hoắc Cẩn Ngôn gật đầu nói.
Khoảng năm phút sau, ba chiếc xe đã dừng ngay ngắn trước cổng nhà hát.
Nhìn vào logo của những chiếc xe, họ không thể đoán ra được giá trị của chúng. Tuy nhiên, Chu Diệp và những người khác vẫn nghĩ rằng Hoắc Cẩn Ngôn không có điều kiện khá giả lắm.
Bọn họ còn tưởng rằng Hoắc Cẩn Ngôn gọi xe taxi, nhưng hóa ra lại là xe riêng.
Họ đoán chắc anh đã thuê xe.
Thật là chu đáo.
Trước đó, Hoắc Cẩn Ngôn đã hỏi Thẩm Chi về địa chỉ của từng người bạn. Dựa theo hướng đi của từng người, anh đã sắp xếp ba chiếc xe.
Chu Diệp, Trần Bì và một nam sinh khác sẽ đi chung một chiếc vì họ cùng đường.
Lâm Vãn Vãn nhà xa hơn, nên đi một mình một chiếc.
Bốn nam sinh còn lại thì đi chung một chiếc.
Lâm Vãn Vãn ngồi một mình trong xe có chút sợ hãi, thêm vào đó, khuôn mặt của tài xế lại trông rất nghiêm nghị...
"Yên tâm đi, anh ấy sẽ đưa cậu về nhà an toàn."
Thẩm Chi trấn an cô ấy. Người mà Hoắc Cẩn Ngôn sắp xếp chắc chắn là đáng tin cậy nhất.
Thấy Lâm Vãn Vãn vẫn hơi sợ, Thẩm Chi đề nghị: "Hay là cậu đi chung với bọn tớ, bọn tớ sẽ đưa cậu về nhà trước, rồi quay lại cũng được."
"Không cần đâu."
Lâm Vãn Vãn lắc đầu, cô ấy không muốn làm bóng đèn chút nào.
"Cô ấy ngồi một mình một chiếc xe thì cô đơn lắm. Hay là như này, cô ấy ngồi chung với chúng tôi, chúng tôi đưa cô ấy về trước rồi quay lại cũng được."
Chu Diệp thò đầu ra khỏi cửa xe và nói to.
Thẩm Chi gật đầu.
Như vậy cũng ổn.
Sau khi tiễn mọi người xong, Thẩm Chi và Hoắc Cẩn Ngôn cũng lên xe.
Xe của họ vừa chạy được một đoạn thì một chiếc xe khác chặn đường phía trước.
Cửa xe hạ xuống, người trong xe tháo kính râm và khẩu trang.
Là Địch Dã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.