[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 15:
Sở Thi Mị
07/11/2024
Lúc này, Minh Châu bị hàn khí xâm nhập, lão thái thái khóc đến sưng cả mắt, còn lão thái gia thì trầm mặt đứng canh ở ngoài rèm. Làm muội muội, tất nhiên nàng phải tỏ ra hiếu thuận, để an ủi lão thái thái và lão thái gia.
Đây rõ là dùng “tiên lễ hậu binh” – trước mềm mỏng, sau mới lấy hiếu đạo và quyền thế áp người. Nếu lễ không thành, họ sẽ không ngại dùng quyền lực mà ép nàng.
Sau này, nếu Minh Châu quả thật khỏe lại, lời đạo sĩ về “bát tự xung khắc” chỉ càng thêm được xác chứng. Quốc công phủ khi ấy sẽ chỉ biết tìm cách xa lánh nàng, đẩy nàng ra càng xa càng tốt, thậm chí còn khinh ghét nàng, coi nàng là kẻ đem vận xui đến cho Minh Châu.
Nhưng Minh Châu vốn là nữ chủ trọng sinh mang lòng thù hận, cả đời này chỉ muốn trả đũa nàng. Nàng về sau làm sao còn có thể sống yên ổn? Có khi ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Lòng Thi Yểu lạnh ngắt.
Người ta nói, thỏ cùng đường cũng cắn người, chó đường cùng cũng nhảy tường. Cùng với việc hèn nhát mà sống lay lắt, chi bằng một lần nổi điên mà liều mạng với cả nhà.
Nàng dựa lưng vào gối mềm, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, giọng thều thào: “Đại tẩu, không phải ta không muốn dọn sang sân khác, nhưng chuyện tà ma quái lực, đồn ra ngoài sẽ tổn hại đến thanh danh Quốc công phủ. Ta ở Kim Lăng đã nghe nói nhiều về những đạo sĩ, hòa thượng từ phương xa tới, chuyên bày trò lừa bịp, lừa gạt tiền của kẻ ngốc.
Hay là đợi thêm hai ngày nữa? Nếu đại tỷ vẫn không chuyển biến tốt, khi ấy ta sẽ dọn đi, lúc đó người ngoài cũng sẽ thấy rằng chúng ta bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Còn nếu đại tỷ khỏe lại, thì rõ ràng đạo sĩ kia là kẻ nói nhăng nói cuội.
Đại tẩu thử nghĩ kỹ xem, đại tỷ vốn là người có phúc lớn, uống thuốc, lại được cả nhà chăm sóc, bệnh rồi cũng sẽ khỏi thôi. Nếu ta vội vàng dọn đi ngay, chẳng phải là trúng kế của đạo sĩ, làm người ta xem hắn như kẻ có quyền uy ư? Ai mà biết có kẻ nào lợi dụng hắn, gieo họa vu cổ cho Thi gia?”
Phó Nam Quân nghe vậy, trong lòng giật mình, chăm chú nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thi Yểu.
Nàng không ngờ Thi Yểu lại dám nói ra những lời như vậy.
Vu cổ là thứ bị triều đình cấm đoán nghiêm ngặt. Một khi phát hiện có người dùng vu cổ, đó là tội lớn có thể dẫn đến xét nhà diệt tộc!
Dù sao, nếu vu cổ bị lan tràn, chẳng phải ai bất mãn với hoàng đế cũng có thể dùng tiểu nhân hình nhân mà nguyền rủa hoàng đế sao?
Thi Yểu chính là dùng trung đạo để áp hiếu đạo của nàng.
Mà giữa trung và hiếu, tất nhiên trung vẫn đặt lên trên, hiếu phải ở sau.
Việc này không nói ra thì còn có thể coi là chuyện nhỏ, mời đạo sĩ xem phong thủy cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Nhưng một khi nói toạc ra, nếu không cẩn thận thì chính là tội khinh nhờn hoàng uy.
Phó Nam Quân phân vân, đúng lúc đó nha hoàn bên ngoài bước vào, vén rèm nói rằng thuốc đã sắc xong. Nàng liền mỉm cười nói: “Chuyện này cứ bàn sau, muội muội nói cũng có lý, quả là người có học. Thôi, uống thuốc trước đã.”
Nàng đứng lên, để nha hoàn ngồi vào vị trí của mình, hầu hạ Thi Yểu uống thuốc.
Thi Yểu uống xong thuốc, nhặt hai viên mứt hoa quả để làm dịu vị đắng, rồi súc miệng. Sau đó, nàng làm ra vẻ mệt mỏi, mơ màng nhắm mắt, mí mắt nặng trĩu như sắp ngủ.
Phó Nam Quân cúi đầu chào rồi cáo từ, một mạch bước đến phòng khách của đại phòng, cung kính hành lễ với Quốc công phu nhân.
Quốc công phu nhân xoa trán, sắc mặt mỏi mệt, chỉ một nha hoàn rồi nói: “Kể lại kết quả thẩm vấn cho đại nãi nãi ngươi nghe.”
Phó Nam Quân chăm chú lắng nghe, sắc mặt dần hiện lên vẻ phẫn nộ.
Cái cô thứ muội mới vào phủ này, quả nhiên không phải loại dễ đối phó.
Chỉ một lời nói vu vơ mà dám kinh động đến cả lão thái gia và thái phu nhân, khiến cả phủ nháo nhào lục soát, điều tra gắt gao, cứ như sợ có kẻ nào hạ độc hại Thi Minh Châu. Bị một đứa nha đầu làm cho phủ Quốc công gà bay chó chạy, khó trách sắc mặt của bà mẫu lại trầm xuống như vậy.
Đây rõ là dùng “tiên lễ hậu binh” – trước mềm mỏng, sau mới lấy hiếu đạo và quyền thế áp người. Nếu lễ không thành, họ sẽ không ngại dùng quyền lực mà ép nàng.
Sau này, nếu Minh Châu quả thật khỏe lại, lời đạo sĩ về “bát tự xung khắc” chỉ càng thêm được xác chứng. Quốc công phủ khi ấy sẽ chỉ biết tìm cách xa lánh nàng, đẩy nàng ra càng xa càng tốt, thậm chí còn khinh ghét nàng, coi nàng là kẻ đem vận xui đến cho Minh Châu.
Nhưng Minh Châu vốn là nữ chủ trọng sinh mang lòng thù hận, cả đời này chỉ muốn trả đũa nàng. Nàng về sau làm sao còn có thể sống yên ổn? Có khi ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Lòng Thi Yểu lạnh ngắt.
Người ta nói, thỏ cùng đường cũng cắn người, chó đường cùng cũng nhảy tường. Cùng với việc hèn nhát mà sống lay lắt, chi bằng một lần nổi điên mà liều mạng với cả nhà.
Nàng dựa lưng vào gối mềm, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, giọng thều thào: “Đại tẩu, không phải ta không muốn dọn sang sân khác, nhưng chuyện tà ma quái lực, đồn ra ngoài sẽ tổn hại đến thanh danh Quốc công phủ. Ta ở Kim Lăng đã nghe nói nhiều về những đạo sĩ, hòa thượng từ phương xa tới, chuyên bày trò lừa bịp, lừa gạt tiền của kẻ ngốc.
Hay là đợi thêm hai ngày nữa? Nếu đại tỷ vẫn không chuyển biến tốt, khi ấy ta sẽ dọn đi, lúc đó người ngoài cũng sẽ thấy rằng chúng ta bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Còn nếu đại tỷ khỏe lại, thì rõ ràng đạo sĩ kia là kẻ nói nhăng nói cuội.
Đại tẩu thử nghĩ kỹ xem, đại tỷ vốn là người có phúc lớn, uống thuốc, lại được cả nhà chăm sóc, bệnh rồi cũng sẽ khỏi thôi. Nếu ta vội vàng dọn đi ngay, chẳng phải là trúng kế của đạo sĩ, làm người ta xem hắn như kẻ có quyền uy ư? Ai mà biết có kẻ nào lợi dụng hắn, gieo họa vu cổ cho Thi gia?”
Phó Nam Quân nghe vậy, trong lòng giật mình, chăm chú nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thi Yểu.
Nàng không ngờ Thi Yểu lại dám nói ra những lời như vậy.
Vu cổ là thứ bị triều đình cấm đoán nghiêm ngặt. Một khi phát hiện có người dùng vu cổ, đó là tội lớn có thể dẫn đến xét nhà diệt tộc!
Dù sao, nếu vu cổ bị lan tràn, chẳng phải ai bất mãn với hoàng đế cũng có thể dùng tiểu nhân hình nhân mà nguyền rủa hoàng đế sao?
Thi Yểu chính là dùng trung đạo để áp hiếu đạo của nàng.
Mà giữa trung và hiếu, tất nhiên trung vẫn đặt lên trên, hiếu phải ở sau.
Việc này không nói ra thì còn có thể coi là chuyện nhỏ, mời đạo sĩ xem phong thủy cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Nhưng một khi nói toạc ra, nếu không cẩn thận thì chính là tội khinh nhờn hoàng uy.
Phó Nam Quân phân vân, đúng lúc đó nha hoàn bên ngoài bước vào, vén rèm nói rằng thuốc đã sắc xong. Nàng liền mỉm cười nói: “Chuyện này cứ bàn sau, muội muội nói cũng có lý, quả là người có học. Thôi, uống thuốc trước đã.”
Nàng đứng lên, để nha hoàn ngồi vào vị trí của mình, hầu hạ Thi Yểu uống thuốc.
Thi Yểu uống xong thuốc, nhặt hai viên mứt hoa quả để làm dịu vị đắng, rồi súc miệng. Sau đó, nàng làm ra vẻ mệt mỏi, mơ màng nhắm mắt, mí mắt nặng trĩu như sắp ngủ.
Phó Nam Quân cúi đầu chào rồi cáo từ, một mạch bước đến phòng khách của đại phòng, cung kính hành lễ với Quốc công phu nhân.
Quốc công phu nhân xoa trán, sắc mặt mỏi mệt, chỉ một nha hoàn rồi nói: “Kể lại kết quả thẩm vấn cho đại nãi nãi ngươi nghe.”
Phó Nam Quân chăm chú lắng nghe, sắc mặt dần hiện lên vẻ phẫn nộ.
Cái cô thứ muội mới vào phủ này, quả nhiên không phải loại dễ đối phó.
Chỉ một lời nói vu vơ mà dám kinh động đến cả lão thái gia và thái phu nhân, khiến cả phủ nháo nhào lục soát, điều tra gắt gao, cứ như sợ có kẻ nào hạ độc hại Thi Minh Châu. Bị một đứa nha đầu làm cho phủ Quốc công gà bay chó chạy, khó trách sắc mặt của bà mẫu lại trầm xuống như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.