[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 19:
Sở Thi Mị
07/11/2024
Lão quốc công đã lên tiếng, nàng cứ ngỡ mình sẽ không phải nhúng tay vào chuyện này. Nào ngờ, khi dùng bữa tối, bà mẫu lại ám chỉ rằng tốt nhất nên hành động lúc Thi Yểu còn đang hôn mê, tránh để nàng làm loạn, ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của Thi Minh Châu và để đám hạ nhân khỏi có cơ hội bàn tán lung tung.
Phó Nam Quân âm thầm than khổ, đành phải quay lại Quan Sư viện, trước tiên là nhắc nhở chuyện xử phạt Tùng Lam và Sơn Nại.
Thi Yểu nghe xong, chỉ vỗ vỗ ngực, nói: “Thì ra chỉ là một ngụm nước bọt, ta cứ tưởng bọn họ hạ độc, làm ta giật mình, cứ ngỡ như trong mấy truyện tiên sinh kể, có kẻ địch phái người tới ám sát chủ nhân Quốc công phủ.”
Phó Nam Quân cười nhạt: “Dưới chân thiên tử, ai dám làm càn như vậy chứ?”
Nàng không màng đến thật giả trong lời của Thi Yểu, bởi mọi người đều đã cho rằng Thi Yểu biết chuyện Tùng Lam, nên việc nàng biện minh cho Thi Yểu bây giờ chỉ làm mất mặt chính mình.
Phó Nam Quân chỉ vào một nha hoàn theo sau mình, nói: “Nàng tên là Thu Thạch, là đại nha hoàn của ta, thường ngày tính tình thật thà trung hậu nhất. Muội muội cũng biết, trong phủ bao nhiêu việc lớn nhỏ, nhất thời không tìm được người thích hợp, nên ta để Thu Thạch tới hầu hạ muội muội, để ta cũng an tâm hơn.”
Thi Yểu gật đầu: “Đa tạ đại tẩu tử đã lo nghĩ.”
Phó Nam Quân ngồi chưa được bao lâu thì cáo từ ra về, trước khi đi còn kín đáo nháy mắt với Thu Thạch. Thi Yểu thấy vậy cũng chỉ nghĩ rằng mình tạm thời an toàn mà thôi.
Người trong Quốc công phủ sau khi nghe lời “uy hiếp” của nàng, dù có ghét bỏ cũng không sao cả. Từ khoảnh khắc Thi Minh Châu đẩy nàng xuống nước, tất cả những người yêu chiều Minh Châu trong Thi gia đều đứng về phe đối lập với nàng rồi. Bọn họ có bực dọc hay bất mãn cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Chính nàng mới là người nên bực dọc và nhức nhối.
Sau sự việc Tùng Lam nhổ nước bọt vào thuốc, trong lòng Thi Yểu nảy sinh cảm giác lo sợ, cả người sốt cao không dứt, giấc ngủ cũng chẳng an ổn. Hễ trong phòng có chút động tĩnh, nàng liền bừng tỉnh ngay.
Đêm đã về khuya, Thu Thạch khẽ khàng mở cửa sổ, để gió lạnh lùa vào, Thi Yểu lập tức giật mình tỉnh giấc.
Qua khe hở của màn giường, nàng thấy Thu Thạch cầm đèn bão, từ cửa sổ tiến vào rồi chầm chậm đi về phía nàng.
Thu Thạch cúi đầu nhìn nàng, thấy mắt nàng vẫn nhắm chặt, liền kéo màn giường ra thêm một chút. Có lẽ thấy vẫn chưa đủ, Thu Thạch lại đưa tay kéo tấm chăn xuống, để lộ bờ vai của Thi Yểu ra ngoài.
Sau khi làm xong, Thu Thạch lén lút rời khỏi phòng, quay về phòng bên cạnh, đóng kín cửa sổ, chui vào ổ chăn, mở to mắt nằm im chờ đợi.
Đợi một lúc lâu, bên ngoài không có thêm động tĩnh gì, Thi Yểu mới mở mắt.
Nàng kéo chăn lên đắp kín người, kéo màn giường che thật kỹ, nhưng hơi lạnh vẫn như những mũi kim len lỏi vào, khiến đầu óc nàng lạnh buốt, cả người run lên, đầu óc cũng mờ mịt, không sao tỉnh táo nổi.
Giọng nàng nghẹn ngào, yếu ớt như tiếng thì thào đứt quãng: “Sổ Công Đức… Đổi cho Phó Nam Quân… trọng sinh đi!”
---
Trong đầu nàng, Sổ Công Đức hiện lên, xuất hiện hai hàng chữ:
> Công đức giá trị: 1099
> Xin hỏi ký chủ có xác nhận dùng 1000 điểm công đức để đổi lấy một điểm trọng sinh không?
Thi Yểu thì thầm trả lời trong đầu: “Xác nhận.”
Sổ Công Đức lại biến hóa:
> Công đức giá trị: 99
> Trọng sinh điểm: 1
> Xin hỏi ký chủ có muốn dùng một điểm trọng sinh lên Phó Nam Quân? Dùng xong không thể thu hồi, Phó Nam Quân sẽ nhận được ký ức từ kiếp trước.
Thi Yểu đáp: “Xác nhận.”
> Đổi thành công, Phó Nam Quân đã trọng sinh.
> Công đức giá trị: 99.
Thi Yểu mạnh mẽ lau đi hai giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã trào ra.
Giãy giụa thế nào cũng vô dụng!
Những hành động của Thu Thạch chắc chắn là do Phó Nam Quân bày mưu tính kế. Bất kể là Phó Nam Quân muốn giết nàng để trả thù thay cho Thi Minh Châu, hay chỉ đơn giản là tuân lệnh Quốc công phu nhân và những người khác trong Quốc công phủ, hoặc là cố ý để nàng bệnh nặng thêm, như lần trước ném nàng cho Tùng Lam và Sơn Nại mà chẳng màng đến hậu quả – tóm lại, Phó Nam Quân căn bản không xem mạng sống của nàng ra gì cả.
Phó Nam Quân âm thầm than khổ, đành phải quay lại Quan Sư viện, trước tiên là nhắc nhở chuyện xử phạt Tùng Lam và Sơn Nại.
Thi Yểu nghe xong, chỉ vỗ vỗ ngực, nói: “Thì ra chỉ là một ngụm nước bọt, ta cứ tưởng bọn họ hạ độc, làm ta giật mình, cứ ngỡ như trong mấy truyện tiên sinh kể, có kẻ địch phái người tới ám sát chủ nhân Quốc công phủ.”
Phó Nam Quân cười nhạt: “Dưới chân thiên tử, ai dám làm càn như vậy chứ?”
Nàng không màng đến thật giả trong lời của Thi Yểu, bởi mọi người đều đã cho rằng Thi Yểu biết chuyện Tùng Lam, nên việc nàng biện minh cho Thi Yểu bây giờ chỉ làm mất mặt chính mình.
Phó Nam Quân chỉ vào một nha hoàn theo sau mình, nói: “Nàng tên là Thu Thạch, là đại nha hoàn của ta, thường ngày tính tình thật thà trung hậu nhất. Muội muội cũng biết, trong phủ bao nhiêu việc lớn nhỏ, nhất thời không tìm được người thích hợp, nên ta để Thu Thạch tới hầu hạ muội muội, để ta cũng an tâm hơn.”
Thi Yểu gật đầu: “Đa tạ đại tẩu tử đã lo nghĩ.”
Phó Nam Quân ngồi chưa được bao lâu thì cáo từ ra về, trước khi đi còn kín đáo nháy mắt với Thu Thạch. Thi Yểu thấy vậy cũng chỉ nghĩ rằng mình tạm thời an toàn mà thôi.
Người trong Quốc công phủ sau khi nghe lời “uy hiếp” của nàng, dù có ghét bỏ cũng không sao cả. Từ khoảnh khắc Thi Minh Châu đẩy nàng xuống nước, tất cả những người yêu chiều Minh Châu trong Thi gia đều đứng về phe đối lập với nàng rồi. Bọn họ có bực dọc hay bất mãn cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Chính nàng mới là người nên bực dọc và nhức nhối.
Sau sự việc Tùng Lam nhổ nước bọt vào thuốc, trong lòng Thi Yểu nảy sinh cảm giác lo sợ, cả người sốt cao không dứt, giấc ngủ cũng chẳng an ổn. Hễ trong phòng có chút động tĩnh, nàng liền bừng tỉnh ngay.
Đêm đã về khuya, Thu Thạch khẽ khàng mở cửa sổ, để gió lạnh lùa vào, Thi Yểu lập tức giật mình tỉnh giấc.
Qua khe hở của màn giường, nàng thấy Thu Thạch cầm đèn bão, từ cửa sổ tiến vào rồi chầm chậm đi về phía nàng.
Thu Thạch cúi đầu nhìn nàng, thấy mắt nàng vẫn nhắm chặt, liền kéo màn giường ra thêm một chút. Có lẽ thấy vẫn chưa đủ, Thu Thạch lại đưa tay kéo tấm chăn xuống, để lộ bờ vai của Thi Yểu ra ngoài.
Sau khi làm xong, Thu Thạch lén lút rời khỏi phòng, quay về phòng bên cạnh, đóng kín cửa sổ, chui vào ổ chăn, mở to mắt nằm im chờ đợi.
Đợi một lúc lâu, bên ngoài không có thêm động tĩnh gì, Thi Yểu mới mở mắt.
Nàng kéo chăn lên đắp kín người, kéo màn giường che thật kỹ, nhưng hơi lạnh vẫn như những mũi kim len lỏi vào, khiến đầu óc nàng lạnh buốt, cả người run lên, đầu óc cũng mờ mịt, không sao tỉnh táo nổi.
Giọng nàng nghẹn ngào, yếu ớt như tiếng thì thào đứt quãng: “Sổ Công Đức… Đổi cho Phó Nam Quân… trọng sinh đi!”
---
Trong đầu nàng, Sổ Công Đức hiện lên, xuất hiện hai hàng chữ:
> Công đức giá trị: 1099
> Xin hỏi ký chủ có xác nhận dùng 1000 điểm công đức để đổi lấy một điểm trọng sinh không?
Thi Yểu thì thầm trả lời trong đầu: “Xác nhận.”
Sổ Công Đức lại biến hóa:
> Công đức giá trị: 99
> Trọng sinh điểm: 1
> Xin hỏi ký chủ có muốn dùng một điểm trọng sinh lên Phó Nam Quân? Dùng xong không thể thu hồi, Phó Nam Quân sẽ nhận được ký ức từ kiếp trước.
Thi Yểu đáp: “Xác nhận.”
> Đổi thành công, Phó Nam Quân đã trọng sinh.
> Công đức giá trị: 99.
Thi Yểu mạnh mẽ lau đi hai giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã trào ra.
Giãy giụa thế nào cũng vô dụng!
Những hành động của Thu Thạch chắc chắn là do Phó Nam Quân bày mưu tính kế. Bất kể là Phó Nam Quân muốn giết nàng để trả thù thay cho Thi Minh Châu, hay chỉ đơn giản là tuân lệnh Quốc công phu nhân và những người khác trong Quốc công phủ, hoặc là cố ý để nàng bệnh nặng thêm, như lần trước ném nàng cho Tùng Lam và Sơn Nại mà chẳng màng đến hậu quả – tóm lại, Phó Nam Quân căn bản không xem mạng sống của nàng ra gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.