[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 23:
Sở Thi Mị
07/11/2024
Đúng vậy, Thi Minh Võ không chết.
Kể từ khi Chu Thiệu không chịu phong Thi Minh Châu làm Hoàng Hậu, Thi gia đã sinh lòng cảnh giác. Họ liên tục gây sức ép, liên hệ với các đại thần, lên án Chu Thiệu vong ân bội nghĩa, ép hắn phải phong Thi Minh Châu lên ngôi Hậu. Nhưng khi tai họa ập đến với Thi gia, Thi Minh Võ đã nhanh chân chạy thoát khỏi kinh thành, trốn lên Tây Bắc, âm thầm tập hợp những tàn dư của Thi gia, dựa vào Ngũ hoàng tử Chu Tự và cùng hắn tiến đánh kinh thành, cuối cùng đưa Chu Tự lên ngôi hoàng đế.
Thi gia chỉ còn lại một mình Thi Minh Võ. Sau khi báo thù xong, hắn quỳ trước từ đường suốt một ngày một đêm, rồi từ bỏ binh quyền, nạp thêm một phòng vợ kế cùng mười mấy thiếp, sinh hạ vô số con cháu, chia cho bảy người em trai và Thi Minh Châu mỗi người một đứa để kéo dài hương hỏa của Thi gia.
Quãng đời còn lại của hắn đầy vinh hoa phú quý, ôm ấp mỹ nhân, sống đến 73 tuổi. Thậm chí một năm trước khi qua đời, hắn còn sinh thêm một đứa con trai út.
---
Phó Nam Quân lau khô nước mắt.
Trước kia, nàng yêu người nam nhân ấy bao nhiêu, giờ đây nàng lại hận hắn bấy nhiêu.
Vì người mà Thi Minh Võ tục huyền chính là Phó Tú Quân, người em gái cùng cha khác mẹ của nàng, con gái út của Vạn di nương.
Năm xưa, cha mẹ nàng từng có một khoảng thời gian xa cách, đúng lúc đó phụ thân gặp được một vũ cơ dịu dàng nhu mì tên Vạn thị, có đến chín phần giống mẫu thân nàng, liền giữ nàng ta làm tình nhân bên ngoài.
Khi Vạn thị sinh hai đứa con thì không thể giấu được nữa, phụ thân đành đưa nàng ta về phủ. Mẫu thân vì việc này mà ăn không ngon ngủ không yên suốt ba ngày, nhưng cũng chẳng thể làm gì, bởi cả kinh thành đều chờ xem bà thất bại. Cuối cùng bà đành nuốt hận vào lòng, đoạn tuyệt tình cảm với phụ thân, chỉ còn giữ mối quan hệ bề ngoài mà thôi.
Phụ thân trong lúc chán nản vì không nhận được sự dịu dàng từ mẫu thân, liền đêm đêm lưu lại phòng của Vạn thị, cứ như thể hai người bọn họ mới thật sự là vợ chồng. Vạn thị sinh được hai trai hai gái, đứa con gái nhỏ nhất là Phó Tú Quân, kém nàng những mười lăm tuổi.
Thi Minh Võ biết rõ nàng không thích Vạn thị, lại càng không ưa nổi cô em gái cùng cha khác mẹ có đến tám phần giống nàng cả về dung mạo lẫn tính cách, thế nhưng hắn vẫn cưới Tú Quân làm vợ kế.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Tú Quân chiếm lấy địa vị vốn thuộc về mình, nhìn trượng phu cùng nữ nhân khác sinh con đẻ cái, nhìn hắn khi Phó Tú Quân qua đời thì gào khóc đến kiệt sức, nắm tay nàng ta mà thốt lên: “Tú Quân, trong lòng ta chỉ có ngươi, đến nỗi tỷ tỷ ngươi, ta sớm đã quên mất dung nhan của nàng, nàng đã sớm trở thành quá khứ.”
Phó Tú Quân mãn nguyện mà nhắm mắt ra đi.
Chẳng bao lâu sau, Thi Minh Võ vì quá tưởng niệm Phó Tú Quân, đêm đêm mở cửa sổ, ngâm gió ngắm trăng mà nhớ về người xưa, cuối cùng nhiễm phong hàn, đi theo nàng ta.
Phó Nam Quân lau khô dòng lệ trên mặt, lẩm bẩm: “Nàng đã sớm trở thành quá khứ… Ha ha…”
Vừa khóc vừa cười, trong mắt nàng tràn ngập vẻ châm chọc.
Khi ấy, Thi Minh Võ có còn nhớ đến cái chết thảm của người vợ cả cùng ba đứa con của nàng không?
Đêm động phòng hoa chúc, chính hắn đã hứa, cả đời này, trong mắt và trong lòng hắn chỉ có mình nàng!
Vì tin vào lời hứa ấy, nàng đã hết lòng phụng dưỡng mẫu thân của hắn, cam tâm làm một người con dâu tận tụy, gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà, từ dọn dẹp dơ bẩn đến những công việc nặng nhọc. Từ một tiểu thư khuê các vốn được nuông chiều, thậm chí không dám giết một con gà, nàng đã trở thành người phụ nữ đôi tay dính đầy máu.
Vậy mà về sau, những việc nàng làm lại bị Thi Minh Võ xem là lý do để yên tâm chuyển tình yêu sang cho Tú Quân. Hắn ôm hôn Tú Quân, trên giường thì thầm: “Tú Quân là nữ nhân trong sáng nhất, lương thiện nhất thiên hạ.”
Kể từ khi Chu Thiệu không chịu phong Thi Minh Châu làm Hoàng Hậu, Thi gia đã sinh lòng cảnh giác. Họ liên tục gây sức ép, liên hệ với các đại thần, lên án Chu Thiệu vong ân bội nghĩa, ép hắn phải phong Thi Minh Châu lên ngôi Hậu. Nhưng khi tai họa ập đến với Thi gia, Thi Minh Võ đã nhanh chân chạy thoát khỏi kinh thành, trốn lên Tây Bắc, âm thầm tập hợp những tàn dư của Thi gia, dựa vào Ngũ hoàng tử Chu Tự và cùng hắn tiến đánh kinh thành, cuối cùng đưa Chu Tự lên ngôi hoàng đế.
Thi gia chỉ còn lại một mình Thi Minh Võ. Sau khi báo thù xong, hắn quỳ trước từ đường suốt một ngày một đêm, rồi từ bỏ binh quyền, nạp thêm một phòng vợ kế cùng mười mấy thiếp, sinh hạ vô số con cháu, chia cho bảy người em trai và Thi Minh Châu mỗi người một đứa để kéo dài hương hỏa của Thi gia.
Quãng đời còn lại của hắn đầy vinh hoa phú quý, ôm ấp mỹ nhân, sống đến 73 tuổi. Thậm chí một năm trước khi qua đời, hắn còn sinh thêm một đứa con trai út.
---
Phó Nam Quân lau khô nước mắt.
Trước kia, nàng yêu người nam nhân ấy bao nhiêu, giờ đây nàng lại hận hắn bấy nhiêu.
Vì người mà Thi Minh Võ tục huyền chính là Phó Tú Quân, người em gái cùng cha khác mẹ của nàng, con gái út của Vạn di nương.
Năm xưa, cha mẹ nàng từng có một khoảng thời gian xa cách, đúng lúc đó phụ thân gặp được một vũ cơ dịu dàng nhu mì tên Vạn thị, có đến chín phần giống mẫu thân nàng, liền giữ nàng ta làm tình nhân bên ngoài.
Khi Vạn thị sinh hai đứa con thì không thể giấu được nữa, phụ thân đành đưa nàng ta về phủ. Mẫu thân vì việc này mà ăn không ngon ngủ không yên suốt ba ngày, nhưng cũng chẳng thể làm gì, bởi cả kinh thành đều chờ xem bà thất bại. Cuối cùng bà đành nuốt hận vào lòng, đoạn tuyệt tình cảm với phụ thân, chỉ còn giữ mối quan hệ bề ngoài mà thôi.
Phụ thân trong lúc chán nản vì không nhận được sự dịu dàng từ mẫu thân, liền đêm đêm lưu lại phòng của Vạn thị, cứ như thể hai người bọn họ mới thật sự là vợ chồng. Vạn thị sinh được hai trai hai gái, đứa con gái nhỏ nhất là Phó Tú Quân, kém nàng những mười lăm tuổi.
Thi Minh Võ biết rõ nàng không thích Vạn thị, lại càng không ưa nổi cô em gái cùng cha khác mẹ có đến tám phần giống nàng cả về dung mạo lẫn tính cách, thế nhưng hắn vẫn cưới Tú Quân làm vợ kế.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Tú Quân chiếm lấy địa vị vốn thuộc về mình, nhìn trượng phu cùng nữ nhân khác sinh con đẻ cái, nhìn hắn khi Phó Tú Quân qua đời thì gào khóc đến kiệt sức, nắm tay nàng ta mà thốt lên: “Tú Quân, trong lòng ta chỉ có ngươi, đến nỗi tỷ tỷ ngươi, ta sớm đã quên mất dung nhan của nàng, nàng đã sớm trở thành quá khứ.”
Phó Tú Quân mãn nguyện mà nhắm mắt ra đi.
Chẳng bao lâu sau, Thi Minh Võ vì quá tưởng niệm Phó Tú Quân, đêm đêm mở cửa sổ, ngâm gió ngắm trăng mà nhớ về người xưa, cuối cùng nhiễm phong hàn, đi theo nàng ta.
Phó Nam Quân lau khô dòng lệ trên mặt, lẩm bẩm: “Nàng đã sớm trở thành quá khứ… Ha ha…”
Vừa khóc vừa cười, trong mắt nàng tràn ngập vẻ châm chọc.
Khi ấy, Thi Minh Võ có còn nhớ đến cái chết thảm của người vợ cả cùng ba đứa con của nàng không?
Đêm động phòng hoa chúc, chính hắn đã hứa, cả đời này, trong mắt và trong lòng hắn chỉ có mình nàng!
Vì tin vào lời hứa ấy, nàng đã hết lòng phụng dưỡng mẫu thân của hắn, cam tâm làm một người con dâu tận tụy, gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà, từ dọn dẹp dơ bẩn đến những công việc nặng nhọc. Từ một tiểu thư khuê các vốn được nuông chiều, thậm chí không dám giết một con gà, nàng đã trở thành người phụ nữ đôi tay dính đầy máu.
Vậy mà về sau, những việc nàng làm lại bị Thi Minh Võ xem là lý do để yên tâm chuyển tình yêu sang cho Tú Quân. Hắn ôm hôn Tú Quân, trên giường thì thầm: “Tú Quân là nữ nhân trong sáng nhất, lương thiện nhất thiên hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.