[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 6:
Sở Thi Mị
07/11/2024
Sau đó, Thi Yểu tiếp tục chào hỏi từng người một, từ đại tẩu Phó Nam Quân, nhị tẩu Nhạc An Ninh, tam tẩu Đào Tử Di, tứ tẩu Cung Toàn, ngũ tẩu Tề Uyển, đến lục tẩu Vương Phiền, hành lễ ngang hàng.
Thái phu nhân nắm tay Thi Yểu, kéo nàng ngồi bên cạnh, trấn an nỗi bất an của nàng khi vừa mới về kinh, hỏi thăm cuộc sống hàng ngày ở Kim Lăng và những điều trên đường đi.
Thi Yểu lần lượt đáp lại từng câu hỏi.
Thái phu nhân vui vẻ gật đầu: “Có ai khi dễ ngươi và di nương của ngươi không?”
Thi Yểu dừng lại một chút rồi đáp: “Nể mặt tổ phụ tổ mẫu, cả thành Kim Lăng chẳng ai dám đến cửa khinh nhục.”
Thái phu nhân hài lòng cười: “Có thể thấy di nương của ngươi nuôi dạy ngươi rất tốt, nhìn ngươi quả là một hài tử khỏe mạnh, lanh lợi.”
Thi Yểu mỉm cười ngượng ngùng: “Thay mặt di nương tạ ơn tổ mẫu khen ngợi.”
Đang trò chuyện, bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng huyên náo. Thái phu nhân nhíu mày, định quát lớn thì rèm cửa bị xốc mạnh, đại nha hoàn mặt tròn vội vàng chạy vào báo: “Lão thái thái, không hay rồi! Cô nương rơi xuống nước!”
Tim Thi Yểu chợt trầm xuống.
Thi gia chỉ có hai cô nương, nàng trước nay không ở kinh thành, nên đám hạ nhân trong phủ đương nhiên gọi Thi Minh Châu là “Cô nương”.
Vậy nên, là Thi Minh Châu rơi xuống nước?
Nàng vốn nghĩ Thi Minh Châu ra ngoài phủ làm khách, không ngờ nàng ta cũng ở trong phủ, chỉ là vì Thi Yểu vừa mới nhập phủ nên Thi Minh Châu không ở đây hầu bệnh mà thôi.
Thế nhưng, cớ sao vừa đúng lúc nàng về phủ, Thi Minh Châu lại rơi xuống nước?
Các nữ quyến vừa nghe tin Thi Minh Châu rơi xuống nước, lập tức hoảng loạn.
Quốc công phu nhân nghiêm trang thường ngày nay cũng không giữ nổi bình tĩnh, vội kêu lên “Châu Châu!”, vừa nhấc người liền lao ra ngoài.
“Ôi, Châu Châu của ta! Sao lại rơi xuống nước! Trời đang lạnh thế này, chẳng phải là nguy hiểm tính mạng sao! Mau cứu người! Đừng cản ta!” Thái phu nhân thở gấp, đá bay đôi giày xa tanh để chạy ra ngoài, may có tam phu nhân Dung thị và lục nãi nãi Vương Phiền ngăn lại, giúp bà mang giày ấm, rồi dìu nhau vội vã chạy về phía Vân Mộng hồ, nơi Thi Minh Châu rơi xuống nước.
Không một ai để ý đến Thi Yểu.
Thi Yểu lấy chiếc áo khoác chưa hong khô của mình, nhanh chóng theo sát phía sau Thái phu nhân.
Trên đường đi, đại nha hoàn mặt tròn vội vàng giải thích: “Cô nương nghe nói Nhị cô nương về phủ, liền vội vàng đến Cam Lộc Đường gặp muội muội, ai ngờ khi đi ngang qua Vân Mộng hồ, một cơn gió tà thổi tới, cô nương không đứng vững, thế là bị gió thổi ngã xuống hồ! Vú nuôi của Dực ca nhi đang ngồi bên hồ đập băng giặt tã, chỗ đó băng mỏng, cô nương liền rơi vào lỗ băng!”
Thi Yểu khẽ run lên, đôi mi dài rủ xuống.
Đúng là tai họa giáng xuống đầu!
Thi Minh Châu rơi xuống hồ, chẳng phải là vì nàng hay sao?
Ngay lập tức, nàng cảm nhận được những ánh mắt dò xét của các nữ quyến nhà họ Thi lướt qua mình. Thi Yểu không dám đối diện, cũng không cần nghĩ nhiều đã hiểu rõ trong lòng họ. Chắc hẳn họ đều cho rằng nàng mang vận xui xẻo, vừa đặt chân vào cửa phủ, đã khiến viên ngọc quý nhất của Thi gia gặp nạn.
Cả đoàn người hối hả kéo đến Vân Mộng hồ.
Một lão ma ma mập mạp đang ấn ngực Thi Minh Châu để ép nước ra khỏi bụng nàng.
Các nha hoàn đứng thành vòng tròn xung quanh, cởi áo khoác ngoài, che chắn cho Thi Minh Châu khỏi gió lạnh.
Quốc công phu nhân Trịnh thị đã tới trước, ngồi bên cạnh nữ nhi, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn giữ bình tĩnh, chỉ huy nhóm vú già mang chậu than tới, chuẩn bị giường nệm và nước ấm.
"Khụ khụ khụ..." Thi Minh Châu ho khan, phun ra ngụm nước, ánh mắt lờ đờ dưới mí mắt khẽ động.
“Đã tỉnh rồi! Cứu sống rồi!”
Mọi người như nín thở, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thái phu nhân mừng rỡ đến rơi lệ, vội đẩy các nha hoàn ra, tiến lên nắm lấy tay Thi Minh Châu, không ngừng gọi “Tâm can bảo bối” để trấn an nàng, như thể muốn gọi hồn cháu gái quay trở về.
Thái phu nhân nắm tay Thi Yểu, kéo nàng ngồi bên cạnh, trấn an nỗi bất an của nàng khi vừa mới về kinh, hỏi thăm cuộc sống hàng ngày ở Kim Lăng và những điều trên đường đi.
Thi Yểu lần lượt đáp lại từng câu hỏi.
Thái phu nhân vui vẻ gật đầu: “Có ai khi dễ ngươi và di nương của ngươi không?”
Thi Yểu dừng lại một chút rồi đáp: “Nể mặt tổ phụ tổ mẫu, cả thành Kim Lăng chẳng ai dám đến cửa khinh nhục.”
Thái phu nhân hài lòng cười: “Có thể thấy di nương của ngươi nuôi dạy ngươi rất tốt, nhìn ngươi quả là một hài tử khỏe mạnh, lanh lợi.”
Thi Yểu mỉm cười ngượng ngùng: “Thay mặt di nương tạ ơn tổ mẫu khen ngợi.”
Đang trò chuyện, bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng huyên náo. Thái phu nhân nhíu mày, định quát lớn thì rèm cửa bị xốc mạnh, đại nha hoàn mặt tròn vội vàng chạy vào báo: “Lão thái thái, không hay rồi! Cô nương rơi xuống nước!”
Tim Thi Yểu chợt trầm xuống.
Thi gia chỉ có hai cô nương, nàng trước nay không ở kinh thành, nên đám hạ nhân trong phủ đương nhiên gọi Thi Minh Châu là “Cô nương”.
Vậy nên, là Thi Minh Châu rơi xuống nước?
Nàng vốn nghĩ Thi Minh Châu ra ngoài phủ làm khách, không ngờ nàng ta cũng ở trong phủ, chỉ là vì Thi Yểu vừa mới nhập phủ nên Thi Minh Châu không ở đây hầu bệnh mà thôi.
Thế nhưng, cớ sao vừa đúng lúc nàng về phủ, Thi Minh Châu lại rơi xuống nước?
Các nữ quyến vừa nghe tin Thi Minh Châu rơi xuống nước, lập tức hoảng loạn.
Quốc công phu nhân nghiêm trang thường ngày nay cũng không giữ nổi bình tĩnh, vội kêu lên “Châu Châu!”, vừa nhấc người liền lao ra ngoài.
“Ôi, Châu Châu của ta! Sao lại rơi xuống nước! Trời đang lạnh thế này, chẳng phải là nguy hiểm tính mạng sao! Mau cứu người! Đừng cản ta!” Thái phu nhân thở gấp, đá bay đôi giày xa tanh để chạy ra ngoài, may có tam phu nhân Dung thị và lục nãi nãi Vương Phiền ngăn lại, giúp bà mang giày ấm, rồi dìu nhau vội vã chạy về phía Vân Mộng hồ, nơi Thi Minh Châu rơi xuống nước.
Không một ai để ý đến Thi Yểu.
Thi Yểu lấy chiếc áo khoác chưa hong khô của mình, nhanh chóng theo sát phía sau Thái phu nhân.
Trên đường đi, đại nha hoàn mặt tròn vội vàng giải thích: “Cô nương nghe nói Nhị cô nương về phủ, liền vội vàng đến Cam Lộc Đường gặp muội muội, ai ngờ khi đi ngang qua Vân Mộng hồ, một cơn gió tà thổi tới, cô nương không đứng vững, thế là bị gió thổi ngã xuống hồ! Vú nuôi của Dực ca nhi đang ngồi bên hồ đập băng giặt tã, chỗ đó băng mỏng, cô nương liền rơi vào lỗ băng!”
Thi Yểu khẽ run lên, đôi mi dài rủ xuống.
Đúng là tai họa giáng xuống đầu!
Thi Minh Châu rơi xuống hồ, chẳng phải là vì nàng hay sao?
Ngay lập tức, nàng cảm nhận được những ánh mắt dò xét của các nữ quyến nhà họ Thi lướt qua mình. Thi Yểu không dám đối diện, cũng không cần nghĩ nhiều đã hiểu rõ trong lòng họ. Chắc hẳn họ đều cho rằng nàng mang vận xui xẻo, vừa đặt chân vào cửa phủ, đã khiến viên ngọc quý nhất của Thi gia gặp nạn.
Cả đoàn người hối hả kéo đến Vân Mộng hồ.
Một lão ma ma mập mạp đang ấn ngực Thi Minh Châu để ép nước ra khỏi bụng nàng.
Các nha hoàn đứng thành vòng tròn xung quanh, cởi áo khoác ngoài, che chắn cho Thi Minh Châu khỏi gió lạnh.
Quốc công phu nhân Trịnh thị đã tới trước, ngồi bên cạnh nữ nhi, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn giữ bình tĩnh, chỉ huy nhóm vú già mang chậu than tới, chuẩn bị giường nệm và nước ấm.
"Khụ khụ khụ..." Thi Minh Châu ho khan, phun ra ngụm nước, ánh mắt lờ đờ dưới mí mắt khẽ động.
“Đã tỉnh rồi! Cứu sống rồi!”
Mọi người như nín thở, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thái phu nhân mừng rỡ đến rơi lệ, vội đẩy các nha hoàn ra, tiến lên nắm lấy tay Thi Minh Châu, không ngừng gọi “Tâm can bảo bối” để trấn an nàng, như thể muốn gọi hồn cháu gái quay trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.