Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo
Chương 25: Bớt Chọc Tôi! Nếu Không, Tôi Sẽ Giết Cô Đấy! (1)
Trương Mặc Mặc
14/08/2024
Vừa rồi khi Tô Kiều đánh Trần Quế Anh, Tô Kiến Quân không có phản ứng gì. Thế mà lúc này thấy Tô Nhan Nhan bị đánh, anh ta lại đau lòng đến mức hai mắt đỏ bừng.
Anh ta vội vàng nhào qua, đỡ lấy Tô Nhan Nhan, ánh mắt hung tợn trừng Tô Kiều: “Mẹ nhà mày, con đĩ Tô Kiều này, mày dám đánh Nhan Nhan à, hôm nay tao muốn mày…”
Tô Kiến Quân vừa giơ tay lên, đã bị một bàn tay to lớn bóp chặt.
“Răng rắc ——”
“A ——”
Sau tiếng chệch khớp là tiếng kêu thảm thiết của Tô Kiến Quân, khớp khủy tay, khớp cổ tay của anh ta đều bị Tần Tranh Vanh trực tiếp tháo chệch ra rồi.
Tô Đại Vĩ ở bên cạnh nhìn cảnh này, mặt mũi cũng trắng bệch.
Tô Kiều cảm kích nhìn qua khuôn mặt vô cảm của Tần Tranh Vanh.
Lúc này cô đã không còn quan tâm mình có để lại ấn tượng không tốt cho Tần Tranh Vanh hay không nữa rồi, cô chỉ muốn xử lý người nhà họ Tô để xả mối hận hai đời một lần.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, Tô Nhan Nhan còn đâm đầu vào họng súng: “Chị, cha mẹ không nuôi chị vì chị bị ôm nhầm ở bệnh viện thôi, không phải do bọn họ cố ý không nuôi dưỡng. Nếu chị muốn trách thì trách em đi, do em chiếm vị trí của chị, đều là lỗi của em…”
Tô Kiều cười mỉa một tiếng, lại cất bước đi đến gần Tô Nhan Nhan.
Nhìn biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Kiều, Tô Nhan Nhan cảm thấy như đang nhìn thấy ác quỷ bò ra từ địa ngục để lấy mạng cô ta.
Cô ta lập tức rúc vào lòng Tô Kiến Quân theo bản năng, giọng nũng nịu: “Anh Hai…”
Cho dù tay đã bị tháo khớp, nhưng không ảnh hưởng đến việc Tô Kiến Quân đứng là làm hộ hoa sứ giả.
Tô Nhan Nhan vừa gọi một tiếng, anh ta lập tức đứng dậy: “Tô Kiều, mày định làm gì? Mày bị ôm nhầm ở bệnh viện là do số phận của mày không tốt, còn trách được ai?”
Tô Kiều trực tiếp giơ tay, lại là một cái tát trời giáng đánh thẳng vào mặtTô Kiến Quân: “Đúng, do số phận tôi không tốt, tôi nhận! Nhưng nếu họ Tô các người còn dám có ý đồ xấu với những thứ thuộc về tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cút!”
Tô Nhan Nhan trợn trừng mắt, hơi cạn lời. Rốt cuộc anh Hai có đầu óc không vậy? Gia đình đã bị trộm sạch rồi, còn đang muốn dựa vào tiền bán căn nhà này của Tô Kiều để duy trì cuộc sống đó, vậy mà anh ta còn nói với Tô Kiều mấy câu như vậy…
Tô Kiến Quân tức giận muốn chết, nhưng nhìn Tần Tranh Vanh như hổ rình mồi bên cạnh, anh ta lập tức rụt cổ theo bản năng, rắm cũng không dám đánh một cái.
Nhưng ở góc độ mà anh ta tự cho là Tần Tranh Vanh không nhìn thấy, anh ta lại hung hăng liếc xéo Tô Kiều một cái.
Lúc này, Tô Nhan Nhan lại lau nước mắt, khóc như hoa lê dưới mưa, nói: “Chị, chúng ta là người một nhà, nhất thiết phải làm ầm ĩ như vậy sao? Cha mẹ chỉ hy vọng chị có thể yên tâm cùng sinh sống với chúng em trong thành phố, không động một tí là giận dỗi về quê chịu khổ nữa mà thôi.”
Tô Đại Vĩ cũng đứng dậy, nói lời thấm thía: “Kiều Kiều, cha biết trong chuyện hôn sự với nhà họ Bùi, cha mẹ đã khiến con phải chịu ấm ức. Con đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn về nhà với cha mẹ, cho cha mẹ cơ hội bù đắp cho con, được không?”
Tô Kiều lạnh lùng nhìn Tô Đại Vĩ.
Hừ, người cha từ trên trời rơi xuống này thật sự coi cô là kẻ ngốc sao?
“Bù đắp cho tôi? Tôi nhớ nhà các người đã bị trộm sạch rồi mà, ông định lấy gì ra để bù đắp cho tôi? Chẳng lẽ, ông định bán căn nhà của ông nội tôi để lấy tiền bù đắp cho tôi sao?”
Trên mặt Tô Đại Vĩ lộ vẻ ngượng ngùng: “Kiều Kiều, hoàn cảnh gia đình chúng ta bây giờ thật sự không tốt lắm, con xem, dù sao sau này con cũng không dùng đến căn nhà ở nông thôn này, hay là chúng ta tạm thời bán đi, giúp gia đình ta vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã. Đợi con kết hôn rồi, cha hứa sẽ cho con thêm của hồi môn, để con vẻ vang gả qua nhà chồng, có được không?
Tô Kiều: A, sao đời trước cô không biết Tô Đại Vĩ biết cho người khác ăn bánh vẽ như vậy nhỉ?
Nhưng cũng đúng thôi, đời trước sau khi bỏ ra quá nhiều tình cảm trên người bọn họ không nhận được hồi báo, căn bản không cần bọn họ vẽ bánh nướng lừa gạt cô, chính cô đã tự PUA mình trước rồi.
Đôi mắt hồ ly của Tô Kiều nheo lại lộ ra vẻ tinh ranh. Cô trưng ra vẻ mặt ngây thơ xen lẫn chờ mong nhìn Tô Đại Vĩ: “Cha, khi con kết hôn, cha sẽ chuẩn bị cho con rất nhiều của hồi môn thật chứ?”
Thấy Tô Kiều đã cắn câu, ánh mắt Tô Đại Vĩ chợt lóe lên: “Đương nhiên rồi, con là con gái ruột của cha, cha có thể bạc đãi con sao?”
Ngẫm nghĩ một lát, Tô Kiều tỏ vẻ ngây ngô, nói: “Vậychúng ta phải nói rõ từ trước, cha định cho con những thứ gì làm của hồi môn.”
Sắc mặt Tô Đại Vĩ cứng đờ, khẽ nghiến răng hàm. Con nhãi chết tiệt này trở nên khôn khéo như vậy từ khi nào thế nhỉ? Vậy mà biết đưa ra điều kiện với ông ta rồi…
Nhưng trước mắt ông ta phải bán căn nhà rách nát này để lấy tiền quay vòng, nên không thể không nhân nhượng.
Anh ta vội vàng nhào qua, đỡ lấy Tô Nhan Nhan, ánh mắt hung tợn trừng Tô Kiều: “Mẹ nhà mày, con đĩ Tô Kiều này, mày dám đánh Nhan Nhan à, hôm nay tao muốn mày…”
Tô Kiến Quân vừa giơ tay lên, đã bị một bàn tay to lớn bóp chặt.
“Răng rắc ——”
“A ——”
Sau tiếng chệch khớp là tiếng kêu thảm thiết của Tô Kiến Quân, khớp khủy tay, khớp cổ tay của anh ta đều bị Tần Tranh Vanh trực tiếp tháo chệch ra rồi.
Tô Đại Vĩ ở bên cạnh nhìn cảnh này, mặt mũi cũng trắng bệch.
Tô Kiều cảm kích nhìn qua khuôn mặt vô cảm của Tần Tranh Vanh.
Lúc này cô đã không còn quan tâm mình có để lại ấn tượng không tốt cho Tần Tranh Vanh hay không nữa rồi, cô chỉ muốn xử lý người nhà họ Tô để xả mối hận hai đời một lần.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, Tô Nhan Nhan còn đâm đầu vào họng súng: “Chị, cha mẹ không nuôi chị vì chị bị ôm nhầm ở bệnh viện thôi, không phải do bọn họ cố ý không nuôi dưỡng. Nếu chị muốn trách thì trách em đi, do em chiếm vị trí của chị, đều là lỗi của em…”
Tô Kiều cười mỉa một tiếng, lại cất bước đi đến gần Tô Nhan Nhan.
Nhìn biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Kiều, Tô Nhan Nhan cảm thấy như đang nhìn thấy ác quỷ bò ra từ địa ngục để lấy mạng cô ta.
Cô ta lập tức rúc vào lòng Tô Kiến Quân theo bản năng, giọng nũng nịu: “Anh Hai…”
Cho dù tay đã bị tháo khớp, nhưng không ảnh hưởng đến việc Tô Kiến Quân đứng là làm hộ hoa sứ giả.
Tô Nhan Nhan vừa gọi một tiếng, anh ta lập tức đứng dậy: “Tô Kiều, mày định làm gì? Mày bị ôm nhầm ở bệnh viện là do số phận của mày không tốt, còn trách được ai?”
Tô Kiều trực tiếp giơ tay, lại là một cái tát trời giáng đánh thẳng vào mặtTô Kiến Quân: “Đúng, do số phận tôi không tốt, tôi nhận! Nhưng nếu họ Tô các người còn dám có ý đồ xấu với những thứ thuộc về tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cút!”
Tô Nhan Nhan trợn trừng mắt, hơi cạn lời. Rốt cuộc anh Hai có đầu óc không vậy? Gia đình đã bị trộm sạch rồi, còn đang muốn dựa vào tiền bán căn nhà này của Tô Kiều để duy trì cuộc sống đó, vậy mà anh ta còn nói với Tô Kiều mấy câu như vậy…
Tô Kiến Quân tức giận muốn chết, nhưng nhìn Tần Tranh Vanh như hổ rình mồi bên cạnh, anh ta lập tức rụt cổ theo bản năng, rắm cũng không dám đánh một cái.
Nhưng ở góc độ mà anh ta tự cho là Tần Tranh Vanh không nhìn thấy, anh ta lại hung hăng liếc xéo Tô Kiều một cái.
Lúc này, Tô Nhan Nhan lại lau nước mắt, khóc như hoa lê dưới mưa, nói: “Chị, chúng ta là người một nhà, nhất thiết phải làm ầm ĩ như vậy sao? Cha mẹ chỉ hy vọng chị có thể yên tâm cùng sinh sống với chúng em trong thành phố, không động một tí là giận dỗi về quê chịu khổ nữa mà thôi.”
Tô Đại Vĩ cũng đứng dậy, nói lời thấm thía: “Kiều Kiều, cha biết trong chuyện hôn sự với nhà họ Bùi, cha mẹ đã khiến con phải chịu ấm ức. Con đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn về nhà với cha mẹ, cho cha mẹ cơ hội bù đắp cho con, được không?”
Tô Kiều lạnh lùng nhìn Tô Đại Vĩ.
Hừ, người cha từ trên trời rơi xuống này thật sự coi cô là kẻ ngốc sao?
“Bù đắp cho tôi? Tôi nhớ nhà các người đã bị trộm sạch rồi mà, ông định lấy gì ra để bù đắp cho tôi? Chẳng lẽ, ông định bán căn nhà của ông nội tôi để lấy tiền bù đắp cho tôi sao?”
Trên mặt Tô Đại Vĩ lộ vẻ ngượng ngùng: “Kiều Kiều, hoàn cảnh gia đình chúng ta bây giờ thật sự không tốt lắm, con xem, dù sao sau này con cũng không dùng đến căn nhà ở nông thôn này, hay là chúng ta tạm thời bán đi, giúp gia đình ta vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã. Đợi con kết hôn rồi, cha hứa sẽ cho con thêm của hồi môn, để con vẻ vang gả qua nhà chồng, có được không?
Tô Kiều: A, sao đời trước cô không biết Tô Đại Vĩ biết cho người khác ăn bánh vẽ như vậy nhỉ?
Nhưng cũng đúng thôi, đời trước sau khi bỏ ra quá nhiều tình cảm trên người bọn họ không nhận được hồi báo, căn bản không cần bọn họ vẽ bánh nướng lừa gạt cô, chính cô đã tự PUA mình trước rồi.
Đôi mắt hồ ly của Tô Kiều nheo lại lộ ra vẻ tinh ranh. Cô trưng ra vẻ mặt ngây thơ xen lẫn chờ mong nhìn Tô Đại Vĩ: “Cha, khi con kết hôn, cha sẽ chuẩn bị cho con rất nhiều của hồi môn thật chứ?”
Thấy Tô Kiều đã cắn câu, ánh mắt Tô Đại Vĩ chợt lóe lên: “Đương nhiên rồi, con là con gái ruột của cha, cha có thể bạc đãi con sao?”
Ngẫm nghĩ một lát, Tô Kiều tỏ vẻ ngây ngô, nói: “Vậychúng ta phải nói rõ từ trước, cha định cho con những thứ gì làm của hồi môn.”
Sắc mặt Tô Đại Vĩ cứng đờ, khẽ nghiến răng hàm. Con nhãi chết tiệt này trở nên khôn khéo như vậy từ khi nào thế nhỉ? Vậy mà biết đưa ra điều kiện với ông ta rồi…
Nhưng trước mắt ông ta phải bán căn nhà rách nát này để lấy tiền quay vòng, nên không thể không nhân nhượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.