Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo
Chương 27: Hình Như Cô Không Quá Thích Anh Chạm Vào (1)
Trương Mặc Mặc
15/08/2024
Chuyện này…
Không chỉ Tô Đại Vĩ trợn tròn mắt, Trần Quế Anh càng kích động hơn, dường như bà ta đã quên mất cơn đau trên người, lập tức nhào tới, cầm lấy quyển sổ bìa màu đỏ kia lên, xem thật kỹ.
Sau khi xem rõ ràng, bà ta tức giận đến mức giơ tay tát thẳng vào mặt Tô Kiều: “Ai cho mày tự quyết định kết hôn với một thằng nông dân quê mùa? Bà đánh chết mày, cái loại vô liêm sỉ này…”
Bàn tay Trần Quế Anh chưa kịp rơi xuống đã bị một bàn tay khác kiềm chế. Bà ta quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tranh Vanh, cơ thể khẽ run lên theo bản năng..
Tuy rằng bà ta chướng mắt Tần Tranh Vanh quê mùa này, nhưng khí thế áp bách trên người Tần Tranh Vanh thật sự khiến bà ta sợ hãi.
“Kiều Kiều là vợ tôi, tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô ấy!”
Trần Quế Anh cảm thấy xương tay mình sắp bị bóp nát, vội vàng hậm hực rụt tay lại: “Tao… Tao đã đánh cô ta đâu?”
Tô Đại Vĩ nhìn hai quyển sổ bìa đỏ chót kia, khuôn mặt như vỉ pha màu bị đổ, hiện lên đủ loại sắc thái.
Ông ta muốn nổi giận, nhưng nhìn Tần Tranh Vanh với thân hình cơ bắp bên cạnh, ông ta lại không dám, cuối cùng ành nuốt nước miếng, nói: “Kiều Kiều, sao con không nói trước với cha mẹ một tiếng chuyện con định kết hôn với đồng chí Tần? Cha mẹ chưa kịp chuẩn bị gì hết, còn hôn sự giữa con với Thiên Nghĩa thì phải làm sao?”
Đôi mắt hồ ly của Tô Kiều cong lên: “Cha, cha đã quên con với Bùi Thiên Nghĩa đã từ hôn rồi à? Còn về những thứ cha mẹ định chuẩn bị cho con, bây giờ chuẩn bị vẫn kịp mà.”
Đúng lúc ấy, đột nhiên Tô Nhan Nhan ở bên cạnh khóc òa lên: “Chị, sao chị lại như vậy? Anh Thiên Nghĩa tốt với chị biết mấy, chị lại đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy sẽ đau lòng lắm đó.”
Ánh mắt lạnh lùng xen chút trào phúng của Tô Kiều dừng trên người Tô Nhan Nhan: “Đúng là tốt thật, tốt đến mức ôm ôm ấp ấp cô trong tiệc rượu đính hôn của chúng tôi cơ mà.”
Câu chuyện rèm pha mang chút phấn hồng như vậy luôn là đề tài được người rảnh rỗi thích buôn chuyện nhất.
“Chậc, cô gái này phải không biết xấu hổ thế nào mới làm ra được chuyện ôm ôm ấp ấp với chồng sắp cưới của người khác trong tiệc đính hôn của người ta chứ…”
“Vậy chẳng phải là cô con gái nuôi kia của nhà họ Tô với chồng sắp cưới kia của Kiều Kiều đã làm loạn quan hệ nam nữ à? Sao Kiều Kiều không cử báo bọn họ?”
“Chồng sắp cưới cái gì, là chồng sắp cưới cũ! Không nghe thấy Kiều Kiều nói à, con bé đã từ hôn với thằng khốn kia rồi, hơn nữa Kiều Kiều đã đăng ký kết hôn với Tranh Vanh rồi.”
“Theo tôi thấy thì Kiều Kiều bị ông Tô bao bọc quá kỹ, khiến con bé quá ngây thơ, quá lương thiện. Đôi cẩu nam nữ làm loạn quan hệ như vậy, phải cử báo, phải kéo bọn họ đi lao động cải tạo mới đúng.”
...
Thôn dân tôi một câu anh một câu, chỉ hận không thể nhổ nước miếng vào Tô Nhan Nhan.
Tô Nhan Nhan muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, một khuôn mặt trắng bệch như sắp ngất xỉu, hàm răng đang cắn cánh môi khẽ run rẩy.
Cuối cùng cô ta không chịu nổi ánh mắt ghét bỏ của mọi người, đã lăn ra ngất xỉu trên mặt đất.
“Nhan Nhan!”
Tô Kiến Quân lo lắng hô to một tiếng.
Trần Quế Anh vội vàng nhào tới: “Nhan Nhan, Nhan Nhan, con gái ngoan của mẹ, con đừng dọa mẹ…”
Sắc mặt Tô Đại Vĩ cũng thay đổi, ông ta không rảnh quan tâm đến Tô Kiều nữa, vội vàng chạy về phía Tô Nhan Nhan.
Lúc này người nhà họ Tô đồng tâm hiệp lực bất thường. Tay Tô Kiến Quân bị trệch khớp, không còn sức lực, Trần Quế Anh lập tức hỗ trợ đỡ Tô Nhan Nhan lên lưng Tô Đại Vĩ, Tô Đại Vĩ thì cõng Tô Nhan Nhan chạy ra ngoài, vội vàng định đưa cô ta tới bệnh viện.
Khóe miệng Tô Kiều hơi cong lên, nở nụ cười trào phúng. Người nhà họ Tô đối xử với cô con gái nuôi Tô Nhan Nhan này hết lòng hết dạ thật đấy. Nhưng mà sau này khi Tô Nhan Nhan thật sự muốn lấy hết lòng hết dạ bọn họ, không biết bọn họ có nỡ cho cô ta hay không.
Nhìn theo đám người nhà họ Tô khẩn trương định chạy ra ngoài cổng, Tô Kiều tốt bụng không quên nhắc nhở một câu: “Cha mẹ, cha mẹ nhớ về nhà chuẩn bị của hồi môn cho con đấy nhé.”
Tô Đại Vĩ, Trần Quế Anh và Tô Kiến Quân đều nghiến răng, trong lòng thầm mắng tổ tiên mười tám đời nhà Tô Kiều.
Nhưng bọn họ đã quên mất, tổ tiên nhà Tô Kiều cũng là tổ tiên nhà bọn họ.
Nhìn người nhà họ Tô đã đi xa, Tô Kiều vừa lòng cất tờ cam kết Tô Đại Vĩ ký tên cho cô đi, chắc chắn cô sẽ tìm cơ hội để lấy lại mấy thứ này.
Làm xong, Tô Kiều tươi cười nói: “Các chú các thím, các anh các chị, hôm nay may mà có mọi người chống lưng cho Kiều Kiều, Kiều Kiều mới không bị bắt nạt, đợi thêm hai ngày nữa, cháu với anh Tranh Vanh sắp xếp thỏa đáng rồi, chúng cháu sẽ mời mọi người uống rượu.”
Không chỉ Tô Đại Vĩ trợn tròn mắt, Trần Quế Anh càng kích động hơn, dường như bà ta đã quên mất cơn đau trên người, lập tức nhào tới, cầm lấy quyển sổ bìa màu đỏ kia lên, xem thật kỹ.
Sau khi xem rõ ràng, bà ta tức giận đến mức giơ tay tát thẳng vào mặt Tô Kiều: “Ai cho mày tự quyết định kết hôn với một thằng nông dân quê mùa? Bà đánh chết mày, cái loại vô liêm sỉ này…”
Bàn tay Trần Quế Anh chưa kịp rơi xuống đã bị một bàn tay khác kiềm chế. Bà ta quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tranh Vanh, cơ thể khẽ run lên theo bản năng..
Tuy rằng bà ta chướng mắt Tần Tranh Vanh quê mùa này, nhưng khí thế áp bách trên người Tần Tranh Vanh thật sự khiến bà ta sợ hãi.
“Kiều Kiều là vợ tôi, tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô ấy!”
Trần Quế Anh cảm thấy xương tay mình sắp bị bóp nát, vội vàng hậm hực rụt tay lại: “Tao… Tao đã đánh cô ta đâu?”
Tô Đại Vĩ nhìn hai quyển sổ bìa đỏ chót kia, khuôn mặt như vỉ pha màu bị đổ, hiện lên đủ loại sắc thái.
Ông ta muốn nổi giận, nhưng nhìn Tần Tranh Vanh với thân hình cơ bắp bên cạnh, ông ta lại không dám, cuối cùng ành nuốt nước miếng, nói: “Kiều Kiều, sao con không nói trước với cha mẹ một tiếng chuyện con định kết hôn với đồng chí Tần? Cha mẹ chưa kịp chuẩn bị gì hết, còn hôn sự giữa con với Thiên Nghĩa thì phải làm sao?”
Đôi mắt hồ ly của Tô Kiều cong lên: “Cha, cha đã quên con với Bùi Thiên Nghĩa đã từ hôn rồi à? Còn về những thứ cha mẹ định chuẩn bị cho con, bây giờ chuẩn bị vẫn kịp mà.”
Đúng lúc ấy, đột nhiên Tô Nhan Nhan ở bên cạnh khóc òa lên: “Chị, sao chị lại như vậy? Anh Thiên Nghĩa tốt với chị biết mấy, chị lại đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy sẽ đau lòng lắm đó.”
Ánh mắt lạnh lùng xen chút trào phúng của Tô Kiều dừng trên người Tô Nhan Nhan: “Đúng là tốt thật, tốt đến mức ôm ôm ấp ấp cô trong tiệc rượu đính hôn của chúng tôi cơ mà.”
Câu chuyện rèm pha mang chút phấn hồng như vậy luôn là đề tài được người rảnh rỗi thích buôn chuyện nhất.
“Chậc, cô gái này phải không biết xấu hổ thế nào mới làm ra được chuyện ôm ôm ấp ấp với chồng sắp cưới của người khác trong tiệc đính hôn của người ta chứ…”
“Vậy chẳng phải là cô con gái nuôi kia của nhà họ Tô với chồng sắp cưới kia của Kiều Kiều đã làm loạn quan hệ nam nữ à? Sao Kiều Kiều không cử báo bọn họ?”
“Chồng sắp cưới cái gì, là chồng sắp cưới cũ! Không nghe thấy Kiều Kiều nói à, con bé đã từ hôn với thằng khốn kia rồi, hơn nữa Kiều Kiều đã đăng ký kết hôn với Tranh Vanh rồi.”
“Theo tôi thấy thì Kiều Kiều bị ông Tô bao bọc quá kỹ, khiến con bé quá ngây thơ, quá lương thiện. Đôi cẩu nam nữ làm loạn quan hệ như vậy, phải cử báo, phải kéo bọn họ đi lao động cải tạo mới đúng.”
...
Thôn dân tôi một câu anh một câu, chỉ hận không thể nhổ nước miếng vào Tô Nhan Nhan.
Tô Nhan Nhan muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, một khuôn mặt trắng bệch như sắp ngất xỉu, hàm răng đang cắn cánh môi khẽ run rẩy.
Cuối cùng cô ta không chịu nổi ánh mắt ghét bỏ của mọi người, đã lăn ra ngất xỉu trên mặt đất.
“Nhan Nhan!”
Tô Kiến Quân lo lắng hô to một tiếng.
Trần Quế Anh vội vàng nhào tới: “Nhan Nhan, Nhan Nhan, con gái ngoan của mẹ, con đừng dọa mẹ…”
Sắc mặt Tô Đại Vĩ cũng thay đổi, ông ta không rảnh quan tâm đến Tô Kiều nữa, vội vàng chạy về phía Tô Nhan Nhan.
Lúc này người nhà họ Tô đồng tâm hiệp lực bất thường. Tay Tô Kiến Quân bị trệch khớp, không còn sức lực, Trần Quế Anh lập tức hỗ trợ đỡ Tô Nhan Nhan lên lưng Tô Đại Vĩ, Tô Đại Vĩ thì cõng Tô Nhan Nhan chạy ra ngoài, vội vàng định đưa cô ta tới bệnh viện.
Khóe miệng Tô Kiều hơi cong lên, nở nụ cười trào phúng. Người nhà họ Tô đối xử với cô con gái nuôi Tô Nhan Nhan này hết lòng hết dạ thật đấy. Nhưng mà sau này khi Tô Nhan Nhan thật sự muốn lấy hết lòng hết dạ bọn họ, không biết bọn họ có nỡ cho cô ta hay không.
Nhìn theo đám người nhà họ Tô khẩn trương định chạy ra ngoài cổng, Tô Kiều tốt bụng không quên nhắc nhở một câu: “Cha mẹ, cha mẹ nhớ về nhà chuẩn bị của hồi môn cho con đấy nhé.”
Tô Đại Vĩ, Trần Quế Anh và Tô Kiến Quân đều nghiến răng, trong lòng thầm mắng tổ tiên mười tám đời nhà Tô Kiều.
Nhưng bọn họ đã quên mất, tổ tiên nhà Tô Kiều cũng là tổ tiên nhà bọn họ.
Nhìn người nhà họ Tô đã đi xa, Tô Kiều vừa lòng cất tờ cam kết Tô Đại Vĩ ký tên cho cô đi, chắc chắn cô sẽ tìm cơ hội để lấy lại mấy thứ này.
Làm xong, Tô Kiều tươi cười nói: “Các chú các thím, các anh các chị, hôm nay may mà có mọi người chống lưng cho Kiều Kiều, Kiều Kiều mới không bị bắt nạt, đợi thêm hai ngày nữa, cháu với anh Tranh Vanh sắp xếp thỏa đáng rồi, chúng cháu sẽ mời mọi người uống rượu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.