Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo
Chương 29: Hơi... Chờ Mong
Trương Mặc Mặc
06/09/2024
Tần Tranh Vanh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô gái theo bản năng, xúc cảm mềm mại nhẵn mịn lập tức truyền đến từ lòng bàn tay.
Đập vào mắt anh là một cơ thể trắng bóng.
Vòng eo của cô gái nhỏ đến mức giống như anh chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm hết, con thỏ trắng trước ngực lại căng tràn… Anh không khống chế nổi đầu óc mình lại nhớ tới cảm giác co giãn đàn hồi khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được…
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Tranh Vanh cảm thấy dường như đại não của mình đã trống rỗng, xương cốt cũng bắt đầu t dại.
Khuôn mặt mịn màng trắng nõn của cô gái nhỏ lúc này đang đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu.
Tần Tranh Vanh vội vàng đỡ Tô Kiều đứng thẳng dậy, hoảng loạn nhét khăn tắm vào trong tay cô: “Này… Xin lỗi em!”
Nhìn theo bóng dáng hoảng loạn chạy trốn của người đàn ông, khóe môi Tô Kiều lại vô thức cong lên. Có lẽ là do đời trước khi ở trong trạng thái linh hồn cô đã từng tưởng tượng quá nhiều lần nếu như mìnhở bên người đàn ông này thì cuộc sống sẽ thế nào…
Cho nên vừa rồi xảy ra tiếp xúc thân mật ngoài ý muốn như vậy, cô không hề thấy phản cảm chỉ có một chút quẫn bách.
Thậm chí còn hơi... Chờ mong.
Tô Kiều lau khô nước trên người, mặc quần áo vào, đi ra ngoài. Ánh mắt đầu tiên đã trông thấy người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ của quân đội, ôm bó củi vừa chẻ xong vào phòng bếp.
Đường cong cơ bắp tràn đầy sức lực căng phồng lên, giọt mồ hôi lướt qua những múi cơ bắp đó càng tăng thêm vài phần gợi cảm.
Tô Kiều đi vào phòng bếp, xắn tay áo lên rất tự nhiên: “Anh Tranh Vanh, để em nấu cơm cho.”
Nghe thấy giọng cô, rõ ràng cơ thể người đàn ông hơi cứng đờ, bên tai và bên cổ đều đỏ thẫm.
“Không cần, để anh nấu là được rồi.” Tần Tranh Vanh không dám ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ, chỉ biết mở miệng cộc cằn.
Tô Kiều cũng không miễn cưỡng, mà mỉm cười, mở miệng nói: “Được, vậy anh Tranh Vanh nấu cơm nhé, em đi thu dọn nhà cửa.”
Người đàn ông cúi đầu thêm củi vào bếp, rầu rĩ đáp lại một tiếng.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ không biết phải làm gì của người đàn ông, Tô Kiều cảm thấy cực kỳ đang yếu, nụ cười trên khoé miệng cô cũng sung sướng thêm vài phần.
Trong phòng khách, ngoài lương thực đã bị Tần Tranh Vanh dọn xuống phòng bếp ra, tất cả mọi thứ hôm nay bọn họ mua về đều đang nằm trên cái bàn bát tiên giữa nhà.
Tô Kiều lấy thịt hôm nay mua về ra trước, sau đó bỏ vào rổ, mang ra giếng nước trong sân để giữ tươi. Sau đó lấy vải vóc, quần áo ra gấp gọn, bỏ vào phòng.
Bên này vừa thu dọn xong, bên phòng bếp cũng toả ra mùi hương thơm ngát. Cô đang định xuống phòng bếp xem thử thì người đàn ông đã bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp rồi, có một bát bánh canh nấu với thịt nạc băm và một nồi thịt thỏ kho tàu.
Tô Kiều dọn cơm lên bàn giúp anh, nhìn thấy nồi thịt thỏ kho tàu kia cô còn hơi kinh ngạc: “Anh Tranh Vanh, thịt thỏ ở đâu ra thế?
Tần Tranh Vanh né tránh ánh mắt sáng long lanh kia của cô, nói: “Bắt trên núi.”
Nói xong, anh vùi đầu vào ăn cơm.
Tô Kiều cười tủm tỉm nhìn anh: “Em thích nhất là thịt thỏ.”
Tần Tranh Vanh trả lời hàm hồ một tiếng: “Ừ, thích thì ăn nhiều chút.”
Anh không dám nói, tối qua sau khi gửi điện báo xin kết hôn ngay trong đêm, anh lại nghĩ đến cô thích ăn thịt thỏ, nên lại lên núi đặt bẫy, canh bẫy cả đêm mới bắt được con thỏ béo này, rồi trước khi trời sáng anh đã xử lý sạch sẽ, sau đó đợi cô dậy, vào thành phố lấy giấy đăng ký kết hôn với cô.
Bữa cơm này, Tô Kiều ăn vô cùng thoả mãn.
Ăn xong, cô đứng dậy nói: “Anh Tranh Vanh, anh nấu cơm rồi, bát để em đi rửa.”
Vừa nói cô vừa vươn tay ra thu dọn bát đũa.
Nhưng tay cô chưa chạm tới cái bát, một bàn tay thô ráp khác đã giành trước một bước. Đồng thời, giọng trầm của người đàn ông cũng truyền vào tai cô: “Những việc này không cần em làm.”
Nhìn theo bóng dáng người đàn ông thu dọn bát đũa mang xuống phòng bếp, Tô Kiều không nhịn được lại bật cười. Người đàn ông này cũng rất bá đạo, nhưng mà kiểu bá đạo này lại khiến người ta cảm thấy yên tâm và hạnh phúc.
Nghĩ tới ngày mai bọn trẻ sẽ qua bên này, phải tranh thủ may xong áo ngủ cho bọn trẻ với được, Tô Kiều cũng đi làm việc của mình. Lúc người đàn ông rửa bát trong phòng bếp, thì cô đi lấy vải bông ra, bắt đầu may quần áo.
Vì là quần áo ngủ nên may rộng chút mặc vào càng thoải mái, cho nên, cô dựa theo tuổi tác của ba đứa nhỏ rồi ước lượng kích cỡ đại khái hơi lớn hơn bình thường.
Khi Tần Tranh Vanh thu dọn xong phòng bếp vào nhà thì trông thấy cô gái đang cời rất dịu dàng, yên tĩnh ngồi đó may quần áo cho bọn trẻ. Nhất thời, anh nhìn mà ngây người.
Ánh mắt anh vô thức nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của cô, nếu bọn họ có con, chắc chắn cô sẽ là một người mẹ tốt.
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tần Tranh Vanh mới giật mình.
Sở dĩ trong thôn lan truyền lời đồn đãi anh không thể sinh con là vì trước đó, anh thật sự chỉ định nuôi ba đứa trẻ chị gái mình để lại, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có con của chính mình.
Thậm chí ngay cả kết hôn anh cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng hiện tại trời xui đất khiến, anh đã kết hôn, nếu người cùng sinh con dưỡng cái với anh là Tô Kiều, anh cũng muốn có một đứa.
Đập vào mắt anh là một cơ thể trắng bóng.
Vòng eo của cô gái nhỏ đến mức giống như anh chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm hết, con thỏ trắng trước ngực lại căng tràn… Anh không khống chế nổi đầu óc mình lại nhớ tới cảm giác co giãn đàn hồi khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được…
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Tranh Vanh cảm thấy dường như đại não của mình đã trống rỗng, xương cốt cũng bắt đầu t dại.
Khuôn mặt mịn màng trắng nõn của cô gái nhỏ lúc này đang đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu.
Tần Tranh Vanh vội vàng đỡ Tô Kiều đứng thẳng dậy, hoảng loạn nhét khăn tắm vào trong tay cô: “Này… Xin lỗi em!”
Nhìn theo bóng dáng hoảng loạn chạy trốn của người đàn ông, khóe môi Tô Kiều lại vô thức cong lên. Có lẽ là do đời trước khi ở trong trạng thái linh hồn cô đã từng tưởng tượng quá nhiều lần nếu như mìnhở bên người đàn ông này thì cuộc sống sẽ thế nào…
Cho nên vừa rồi xảy ra tiếp xúc thân mật ngoài ý muốn như vậy, cô không hề thấy phản cảm chỉ có một chút quẫn bách.
Thậm chí còn hơi... Chờ mong.
Tô Kiều lau khô nước trên người, mặc quần áo vào, đi ra ngoài. Ánh mắt đầu tiên đã trông thấy người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ của quân đội, ôm bó củi vừa chẻ xong vào phòng bếp.
Đường cong cơ bắp tràn đầy sức lực căng phồng lên, giọt mồ hôi lướt qua những múi cơ bắp đó càng tăng thêm vài phần gợi cảm.
Tô Kiều đi vào phòng bếp, xắn tay áo lên rất tự nhiên: “Anh Tranh Vanh, để em nấu cơm cho.”
Nghe thấy giọng cô, rõ ràng cơ thể người đàn ông hơi cứng đờ, bên tai và bên cổ đều đỏ thẫm.
“Không cần, để anh nấu là được rồi.” Tần Tranh Vanh không dám ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ, chỉ biết mở miệng cộc cằn.
Tô Kiều cũng không miễn cưỡng, mà mỉm cười, mở miệng nói: “Được, vậy anh Tranh Vanh nấu cơm nhé, em đi thu dọn nhà cửa.”
Người đàn ông cúi đầu thêm củi vào bếp, rầu rĩ đáp lại một tiếng.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ không biết phải làm gì của người đàn ông, Tô Kiều cảm thấy cực kỳ đang yếu, nụ cười trên khoé miệng cô cũng sung sướng thêm vài phần.
Trong phòng khách, ngoài lương thực đã bị Tần Tranh Vanh dọn xuống phòng bếp ra, tất cả mọi thứ hôm nay bọn họ mua về đều đang nằm trên cái bàn bát tiên giữa nhà.
Tô Kiều lấy thịt hôm nay mua về ra trước, sau đó bỏ vào rổ, mang ra giếng nước trong sân để giữ tươi. Sau đó lấy vải vóc, quần áo ra gấp gọn, bỏ vào phòng.
Bên này vừa thu dọn xong, bên phòng bếp cũng toả ra mùi hương thơm ngát. Cô đang định xuống phòng bếp xem thử thì người đàn ông đã bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp rồi, có một bát bánh canh nấu với thịt nạc băm và một nồi thịt thỏ kho tàu.
Tô Kiều dọn cơm lên bàn giúp anh, nhìn thấy nồi thịt thỏ kho tàu kia cô còn hơi kinh ngạc: “Anh Tranh Vanh, thịt thỏ ở đâu ra thế?
Tần Tranh Vanh né tránh ánh mắt sáng long lanh kia của cô, nói: “Bắt trên núi.”
Nói xong, anh vùi đầu vào ăn cơm.
Tô Kiều cười tủm tỉm nhìn anh: “Em thích nhất là thịt thỏ.”
Tần Tranh Vanh trả lời hàm hồ một tiếng: “Ừ, thích thì ăn nhiều chút.”
Anh không dám nói, tối qua sau khi gửi điện báo xin kết hôn ngay trong đêm, anh lại nghĩ đến cô thích ăn thịt thỏ, nên lại lên núi đặt bẫy, canh bẫy cả đêm mới bắt được con thỏ béo này, rồi trước khi trời sáng anh đã xử lý sạch sẽ, sau đó đợi cô dậy, vào thành phố lấy giấy đăng ký kết hôn với cô.
Bữa cơm này, Tô Kiều ăn vô cùng thoả mãn.
Ăn xong, cô đứng dậy nói: “Anh Tranh Vanh, anh nấu cơm rồi, bát để em đi rửa.”
Vừa nói cô vừa vươn tay ra thu dọn bát đũa.
Nhưng tay cô chưa chạm tới cái bát, một bàn tay thô ráp khác đã giành trước một bước. Đồng thời, giọng trầm của người đàn ông cũng truyền vào tai cô: “Những việc này không cần em làm.”
Nhìn theo bóng dáng người đàn ông thu dọn bát đũa mang xuống phòng bếp, Tô Kiều không nhịn được lại bật cười. Người đàn ông này cũng rất bá đạo, nhưng mà kiểu bá đạo này lại khiến người ta cảm thấy yên tâm và hạnh phúc.
Nghĩ tới ngày mai bọn trẻ sẽ qua bên này, phải tranh thủ may xong áo ngủ cho bọn trẻ với được, Tô Kiều cũng đi làm việc của mình. Lúc người đàn ông rửa bát trong phòng bếp, thì cô đi lấy vải bông ra, bắt đầu may quần áo.
Vì là quần áo ngủ nên may rộng chút mặc vào càng thoải mái, cho nên, cô dựa theo tuổi tác của ba đứa nhỏ rồi ước lượng kích cỡ đại khái hơi lớn hơn bình thường.
Khi Tần Tranh Vanh thu dọn xong phòng bếp vào nhà thì trông thấy cô gái đang cời rất dịu dàng, yên tĩnh ngồi đó may quần áo cho bọn trẻ. Nhất thời, anh nhìn mà ngây người.
Ánh mắt anh vô thức nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của cô, nếu bọn họ có con, chắc chắn cô sẽ là một người mẹ tốt.
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tần Tranh Vanh mới giật mình.
Sở dĩ trong thôn lan truyền lời đồn đãi anh không thể sinh con là vì trước đó, anh thật sự chỉ định nuôi ba đứa trẻ chị gái mình để lại, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có con của chính mình.
Thậm chí ngay cả kết hôn anh cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng hiện tại trời xui đất khiến, anh đã kết hôn, nếu người cùng sinh con dưỡng cái với anh là Tô Kiều, anh cũng muốn có một đứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.