Chương 36
Mộc Kiều
22/06/2015
Một đêm không ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, Nhược Thủy bị doạ bởi đôi mắt thâm đen của mình trong gương, nghĩ tới hôm nay còn phải đi Ngụy gia, đầu lại bắt đầu đau. May mà, Ngụy Ương hôm nay không về nhà, làm cho Nhược Thủy thoải mái không ít.
Lúc này vừa mới qua tết Nguyên Tiêu không lâu, bận rộn đến đi, Ngụy Bá Bình rốt cục rảnh rỗi ở nhà, cùng Ngụy lão tướng quân mỗi người một bên chơi cờ.
Nhược Thủy nhìn Ngụy Dịch đã lâu không gặp, cười nói: "Khí sắc không sai, gần đây anh không bận?"
Ngụy Dịch cũng cười: "Mới tháng giêng, cũng không có người kiện tụng."
Hai người cũng không nói chuyện trước đây, Nhược Thủy thấy thái độ của Ngụy Bá Bình đối với Ngụy Dịch dịu đi rất nhiều, cũng có thể hiểu được tình huống của anh cùng với Tạ Nhân Nhân.
Đang tán gẫu, Ngụy Dịch bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: "Nhược Nhược, em làm thế nào mà cùng Tạ Phỉ Phỉ có mâu thuẫn?"
"Tạ Phỉ Phỉ?" Nhược Thủy ở trong trí nhớ tìm tòi tên này một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Không có a, em với cô ta nói cũng chưa nói qua hai câu, làm sao có mâu thuẫn?"
"Vậy thật kỳ quái! " Ngụy Dịch cũng không giải thích: "Theo lý thuyết, hai người các em không có tiếp xúc, nó không có lý do gì đi hại em nha!"
"Hại em?" Nhược Thủy đầu đầy mờ mịt.
"Chính là chuyện trên mạng thời gian trước đó, chú nhỏ không phải đi tra xét sao, kết quả điều tra ra là Tạ Phỉ Phỉ làm." Ngụy Dịch thấy cô không biết, tuy rằng kỳ quái, nhưng vẫn một năm một mười nói cho cô.
Nhược Thủy cắn môi dưới, trong nháy mắt rất nhiều chuyện đều tụ lại một chỗ, chuyện "Vương Triều" hội sở trước đây, Lý Lộ Lộ mạc danh kỳ diệu dũng khí, câu nói cuối cùng của An thiếu... Toàn bộ đều chỉ về phía Tạ Phỉ Phỉ.
"Ừ, em cùng Lương Thần tốt như vậy, " Ngụy Dịch đoán, "Có thể hay không là nó ghen tị em?"
Nhược Thủy lắc đầu: "Em không biết. Cho dù là ghen tị nhưng cũng không đến mức như vậy đi? Chuyện làm hại người không có lợi này đối với nó có chỗ tốt gì sao?"
Ngụy Dịch cũng lắc đầu, hai người nhìn nhau, hoàn toàn không thể lý giải động cơ hành vi của Tạ Phỉ Phỉ. Có lẽ, não của ả không giống người bình thường...
Đột nhiên đã biết người khởi xướng, trong lòng Nhược Thủy lại không có cảm xúc phẫn nộ, có chút bị đè nén còn phần nhiều là khó hiểu.
Đã biết thì thế nào? Cô cũng không thể xông vào Tạ gia tát Tạ Phỉ Phỉ hai cái. Về phần âm mưu dương mưu khác của ả, Nhược Thủy cho tới bây giờ không lo sợ.
Có thể dựa vào trưởng bối trong nhà, nhưng Nhược Thủy không hy vọng bởi vì chuyện của mình liên lụy đến nhiều người. Suy nghĩ như vậy, còn không bằng không biết là ai làm! Thật sự buồn bực.
☻☻☻
Không quá vài ngày chính là sinh nhật hai mươi tám tuổi của Thôi đại thiếu, lúc trước không nói thì thôi, lần này là Lương Hàm tự mình đem thiệp mời đưa đến cửa, luôn dặn Nhược Thủy nhất định phải đi.
Nhược Thủy tuy rằng không thích những trường hợp như này, nhưng cũng không muốn phụ tâm ý của cô, chỉ đành đáp ứng.
Tiệc tối ngày đó Nhược Thủy kéo Trịnh Hạo Sơ cùng tham dự.
Sau khi anh họ Hạo Sơ đã trải qua cuộc sống quân giáo tàn khốc, khuôn mặt nguyên bản môi hồng, răng trắng, tuấn tú hoàn toàn bị phơi nắng thành mạch nha, tuy rằng vẫn tuấn tú, nhưng cùng bộ dáng lúc trước là hai loại khác nhau hoàn toàn.
Tuy rằng như vậy cũng tốt lắm, nhưng là, được rồi, Nhược Thủy thừa nhận, cô chính là thích tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) như vậy...
Kim đồng ngọc nữ hai người vừa vào liền hấp dẫn không ít ánh mắt, đang tiếp đón khách nhân Thôi Tiến Đông cùng Lương Hàm lập tức liền đi tới.
Thôi Tiến Đông nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Trịnh Hạo Sơ, một quyền đánh lên vai anh, cười nói: "Cừ thật, đàn ông mười tám biến đổi nha!"
Lương Hàm cũng gặp qua Trịnh Hạo Sơ ngày bé, không nghĩ tới mới vài năm không gặp, anh thế nhưng thay đổi lớn như vậy, nhất thời sợ hãi than không thôi.
Cho đến khi hai người rời đi tiếp đón những người khác, Nhược Thủy mới cười ra tiếng. Trịnh Hạo Sơ nhéo nhéo lỗ tai em họ, căm giận nói: "Em cười đi! Hừ, ngày bé em liền chê anh trắng trẻo, hiện tại anh rốt cục không trắng, em thế nhưng còn chê anh đen! Hách Liên Nhược Thủy, em nha đầu không lương tâm chết tiệt kia!"
Nhược Thủy che miệng, nhưng ý cười lại như thế nào cũng không thể ngừng: "Trước khác nay khác thôi! Nói gì thì nói, bộ dáng này của anh, em thật sự thích ứng không được..."
Dung mạo so với con gái còn thanh tú hơn, nay màu da ngăm đen, đang nhìn bộ dáng thay đổi của anh họ, Nhược Thủy liền cảm thấy có chút không khoẻ.
"Tiểu Nhược đang cười cái gì? Sao vui vẻ như vậy?"
Lương Thần xa xa liền nhìn thấy Nhược Thủy đang cười to, tuy rằng cảm xúc không thể hoàn toàn tiêu tan, nhưng lúc này có Trịnh Hạo Sơ , hai người trong lúc đó hẳn là sẽ không quá mức xấu hổ.
Trịnh Hạo Sơ không cần quay đầu đều biết là Lương Thần đến đây, chỉ vào Nhược Thủy nói: "Còn có thể cười cái gì, từ khi mình phơi nắng bị đen, con bé đều cười hai ngày! Thật không hiểu chuyện này có cái gì buồn cười..." Vừa than thở vừa mang theo oán giận.
Lương Thần vừa nghe, khóe miệng nhịn không được cũng nhếch lên, "Ừ, quả thật buồn cười."
Trịnh Hạo Sơ đen mặt, "Các người liền cười đi, hừ!" ╭(╯^╰)╮
☻☻☻
Cách đó không xa, Ngụy Ương nhìn ba người trẻ tuổi phong nhã hào hoa, sắc mặt âm trầm đáng sợ, ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Thôi đại thiếu tranh thủ lúc rảnh rỗi, lại đây nhìn, hoảng sợ!
"Tao hiểu được, ngài là tới đập phá quán. Còn không có bắt đầu đâu, mày đây là uống bao nhiêu rồi?"
"Không uống bao nhiêu." Sắc mặt Ngụy Ương không thay đổi, tiếp tục nhìn chằm chằm phía kia làm cho anh không thoải mái.
Thôi Tiến Đông nhìn theo ánh mắt của anh, nhất thời hiểu rõ. Kéo anh ngồi xuống, tùy tay cầm ly nước chanh trong khay bên cạnh, cười nói: "Ghen tị người ta tuổi trẻ?"
Ngụy Ương hừ lạnh một tiếng.
"Chuyện kia cũng không có biện pháp, có nhiều tiền cũng mua không được tuổi trẻ. Lại nói tiếp mày cũng không còn trẻ, tuổi sắp ba mươi rồi." Chuyện Thôi đại thiếu thích làm nhất chính là xát muối lên miệng vết thương của Ngụy Ương.
Quả nhiên, sắc mặt Ngụy Ương càng trầm thêm, lại uống thêm một ly rượu.
Thôi Tiến Đông thấy thế, cũng không dám lại kích thích anh: "Được rồi được rồi, đừng uống nữa. Đợi lát nữa say, tao cũng không đưa mày trở về đâu. Mày ở đây mà cô đơn, cũng không có người tới đón mày..." Theo thói quen bổ thêm một đao.
Mắt của Ngụy Ương như một con dao sắc bén bay đến, lúc này mới làm cho hắn im miệng. Chỉ là Thôi Tiến Đông nhìn nhìn Ngụy Ương, lại nhìn nhìn ba người Nhược Thủy cách đó không xa, bỗng nhiên nở nụ cười - hắn quyết định giúp người anh em một phen.
☻☻☻
Thời điểm tan tiệc, Nhược Thủy tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy Trịnh Hạo Sơ, lại đụng phải Lương Hàm đang tiễn khách. Nghe cô hỏi, Lương Hàm cười nói: "Lúc nãy đã tính nói với em, nhiều người quá liền quên. Tiểu Thần cùng Hạo Sơ hai người không biết sao liền uống say, lúc nãy chị kêu người ta đưa hai người bọn họ vào phòng nghỉ ngơi, em đợi lát nữa đi, trong chốc lát chị đưa em trở về."
Nhược Thủy lắc đầu, "Không cần, lái xe dưới lầu. Nếu Hạo Sơ anh ấy uống say, em đi trước."
Lương Hàm thấy thế, cũng không giữ cô, đang muốn đưa cô ra đại sảnh, Thôi Tiến Đông không biết từ nơi nào hiện ra, có chút lo lắng nói với Nhược Thủy: "Cậu em nó hôm nay uống không ít rượu, lúc nãy anh không giữ lại, lúc em đi xuống nhân tiện nhìn một cái, trăm ngàn lần đừng cho nó lái xe!"
Nhược Thủy ngẩn ra, lập tức gật gật đầu, bước nhanh xuống tầng. Phía sau, Thôi đại thiếu sờ sờ cằm, vừa lòng nở nụ cười.
Lương Hàm vừa thấy bộ dáng này của anh nhất định là trong bụng có ý nghĩ xấu, chỉ không biết có chuyện gì gạt cô, cười lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.
"Ôi chao, vợ ơi, em đi đâu vậy?" Thôi Tiến Đông hô to.
Lương Hàm trở lại, liếc trắng mắt: "Ai là vợ của anh, có chứng cớ không? Không có anh đừng nói lung tung."
"Hai ta đều đính hôn ba năm, ai chẳng biết em là vợ của anh, đến, hôn một cái!"
"Anh... Ngô, ngô."
���
Nhược Thủy gõ gõ cửa kính xe đang đóng chặt, Ngụy Ương có chút mơ hồ đem cửa kính xe hạ xuống, một cỗ hương rượu nhất thời xông vào mũi.
Hương vị này cô thập phần không thích, nhưng lúc này chỉ có thể chịu đựng,: "Cậu nhỏ, cậu uống quá nhiều không thể lái xe, để xe lại nơi này, con đưa cậu trở về."
Mắt Ngụy Ương đầy sương mù, dùng sức lắc đầu: "Không, anh không cần, anh không ngồi xe của em!"
Nhược Thủy dỗ nửa ngày anh cũng không chịu xuống xe, rơi vào đường cùng cô chỉ có thể ôn tồn thương nghị với người nào đó, sau khi uống rượu chỉ số thông minh đột nhiên hạ thấp: "Vậy cậu ngồi sang bên cạnh đi, con lái xe của cậu, đưa cậu về nhà được không?"
Ngụy Ương trầm tư trong chốc lát, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu. Nhược Thủy thở dài, kêu lái xe Hách Liên Minh Tú phái tới đi trước, chính mình lên xe Ngụy Ương.
Buổi sáng tỉnh lại, Nhược Thủy bị doạ bởi đôi mắt thâm đen của mình trong gương, nghĩ tới hôm nay còn phải đi Ngụy gia, đầu lại bắt đầu đau. May mà, Ngụy Ương hôm nay không về nhà, làm cho Nhược Thủy thoải mái không ít.
Lúc này vừa mới qua tết Nguyên Tiêu không lâu, bận rộn đến đi, Ngụy Bá Bình rốt cục rảnh rỗi ở nhà, cùng Ngụy lão tướng quân mỗi người một bên chơi cờ.
Nhược Thủy nhìn Ngụy Dịch đã lâu không gặp, cười nói: "Khí sắc không sai, gần đây anh không bận?"
Ngụy Dịch cũng cười: "Mới tháng giêng, cũng không có người kiện tụng."
Hai người cũng không nói chuyện trước đây, Nhược Thủy thấy thái độ của Ngụy Bá Bình đối với Ngụy Dịch dịu đi rất nhiều, cũng có thể hiểu được tình huống của anh cùng với Tạ Nhân Nhân.
Đang tán gẫu, Ngụy Dịch bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: "Nhược Nhược, em làm thế nào mà cùng Tạ Phỉ Phỉ có mâu thuẫn?"
"Tạ Phỉ Phỉ?" Nhược Thủy ở trong trí nhớ tìm tòi tên này một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Không có a, em với cô ta nói cũng chưa nói qua hai câu, làm sao có mâu thuẫn?"
"Vậy thật kỳ quái! " Ngụy Dịch cũng không giải thích: "Theo lý thuyết, hai người các em không có tiếp xúc, nó không có lý do gì đi hại em nha!"
"Hại em?" Nhược Thủy đầu đầy mờ mịt.
"Chính là chuyện trên mạng thời gian trước đó, chú nhỏ không phải đi tra xét sao, kết quả điều tra ra là Tạ Phỉ Phỉ làm." Ngụy Dịch thấy cô không biết, tuy rằng kỳ quái, nhưng vẫn một năm một mười nói cho cô.
Nhược Thủy cắn môi dưới, trong nháy mắt rất nhiều chuyện đều tụ lại một chỗ, chuyện "Vương Triều" hội sở trước đây, Lý Lộ Lộ mạc danh kỳ diệu dũng khí, câu nói cuối cùng của An thiếu... Toàn bộ đều chỉ về phía Tạ Phỉ Phỉ.
"Ừ, em cùng Lương Thần tốt như vậy, " Ngụy Dịch đoán, "Có thể hay không là nó ghen tị em?"
Nhược Thủy lắc đầu: "Em không biết. Cho dù là ghen tị nhưng cũng không đến mức như vậy đi? Chuyện làm hại người không có lợi này đối với nó có chỗ tốt gì sao?"
Ngụy Dịch cũng lắc đầu, hai người nhìn nhau, hoàn toàn không thể lý giải động cơ hành vi của Tạ Phỉ Phỉ. Có lẽ, não của ả không giống người bình thường...
Đột nhiên đã biết người khởi xướng, trong lòng Nhược Thủy lại không có cảm xúc phẫn nộ, có chút bị đè nén còn phần nhiều là khó hiểu.
Đã biết thì thế nào? Cô cũng không thể xông vào Tạ gia tát Tạ Phỉ Phỉ hai cái. Về phần âm mưu dương mưu khác của ả, Nhược Thủy cho tới bây giờ không lo sợ.
Có thể dựa vào trưởng bối trong nhà, nhưng Nhược Thủy không hy vọng bởi vì chuyện của mình liên lụy đến nhiều người. Suy nghĩ như vậy, còn không bằng không biết là ai làm! Thật sự buồn bực.
☻☻☻
Không quá vài ngày chính là sinh nhật hai mươi tám tuổi của Thôi đại thiếu, lúc trước không nói thì thôi, lần này là Lương Hàm tự mình đem thiệp mời đưa đến cửa, luôn dặn Nhược Thủy nhất định phải đi.
Nhược Thủy tuy rằng không thích những trường hợp như này, nhưng cũng không muốn phụ tâm ý của cô, chỉ đành đáp ứng.
Tiệc tối ngày đó Nhược Thủy kéo Trịnh Hạo Sơ cùng tham dự.
Sau khi anh họ Hạo Sơ đã trải qua cuộc sống quân giáo tàn khốc, khuôn mặt nguyên bản môi hồng, răng trắng, tuấn tú hoàn toàn bị phơi nắng thành mạch nha, tuy rằng vẫn tuấn tú, nhưng cùng bộ dáng lúc trước là hai loại khác nhau hoàn toàn.
Tuy rằng như vậy cũng tốt lắm, nhưng là, được rồi, Nhược Thủy thừa nhận, cô chính là thích tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) như vậy...
Kim đồng ngọc nữ hai người vừa vào liền hấp dẫn không ít ánh mắt, đang tiếp đón khách nhân Thôi Tiến Đông cùng Lương Hàm lập tức liền đi tới.
Thôi Tiến Đông nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Trịnh Hạo Sơ, một quyền đánh lên vai anh, cười nói: "Cừ thật, đàn ông mười tám biến đổi nha!"
Lương Hàm cũng gặp qua Trịnh Hạo Sơ ngày bé, không nghĩ tới mới vài năm không gặp, anh thế nhưng thay đổi lớn như vậy, nhất thời sợ hãi than không thôi.
Cho đến khi hai người rời đi tiếp đón những người khác, Nhược Thủy mới cười ra tiếng. Trịnh Hạo Sơ nhéo nhéo lỗ tai em họ, căm giận nói: "Em cười đi! Hừ, ngày bé em liền chê anh trắng trẻo, hiện tại anh rốt cục không trắng, em thế nhưng còn chê anh đen! Hách Liên Nhược Thủy, em nha đầu không lương tâm chết tiệt kia!"
Nhược Thủy che miệng, nhưng ý cười lại như thế nào cũng không thể ngừng: "Trước khác nay khác thôi! Nói gì thì nói, bộ dáng này của anh, em thật sự thích ứng không được..."
Dung mạo so với con gái còn thanh tú hơn, nay màu da ngăm đen, đang nhìn bộ dáng thay đổi của anh họ, Nhược Thủy liền cảm thấy có chút không khoẻ.
"Tiểu Nhược đang cười cái gì? Sao vui vẻ như vậy?"
Lương Thần xa xa liền nhìn thấy Nhược Thủy đang cười to, tuy rằng cảm xúc không thể hoàn toàn tiêu tan, nhưng lúc này có Trịnh Hạo Sơ , hai người trong lúc đó hẳn là sẽ không quá mức xấu hổ.
Trịnh Hạo Sơ không cần quay đầu đều biết là Lương Thần đến đây, chỉ vào Nhược Thủy nói: "Còn có thể cười cái gì, từ khi mình phơi nắng bị đen, con bé đều cười hai ngày! Thật không hiểu chuyện này có cái gì buồn cười..." Vừa than thở vừa mang theo oán giận.
Lương Thần vừa nghe, khóe miệng nhịn không được cũng nhếch lên, "Ừ, quả thật buồn cười."
Trịnh Hạo Sơ đen mặt, "Các người liền cười đi, hừ!" ╭(╯^╰)╮
☻☻☻
Cách đó không xa, Ngụy Ương nhìn ba người trẻ tuổi phong nhã hào hoa, sắc mặt âm trầm đáng sợ, ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Thôi đại thiếu tranh thủ lúc rảnh rỗi, lại đây nhìn, hoảng sợ!
"Tao hiểu được, ngài là tới đập phá quán. Còn không có bắt đầu đâu, mày đây là uống bao nhiêu rồi?"
"Không uống bao nhiêu." Sắc mặt Ngụy Ương không thay đổi, tiếp tục nhìn chằm chằm phía kia làm cho anh không thoải mái.
Thôi Tiến Đông nhìn theo ánh mắt của anh, nhất thời hiểu rõ. Kéo anh ngồi xuống, tùy tay cầm ly nước chanh trong khay bên cạnh, cười nói: "Ghen tị người ta tuổi trẻ?"
Ngụy Ương hừ lạnh một tiếng.
"Chuyện kia cũng không có biện pháp, có nhiều tiền cũng mua không được tuổi trẻ. Lại nói tiếp mày cũng không còn trẻ, tuổi sắp ba mươi rồi." Chuyện Thôi đại thiếu thích làm nhất chính là xát muối lên miệng vết thương của Ngụy Ương.
Quả nhiên, sắc mặt Ngụy Ương càng trầm thêm, lại uống thêm một ly rượu.
Thôi Tiến Đông thấy thế, cũng không dám lại kích thích anh: "Được rồi được rồi, đừng uống nữa. Đợi lát nữa say, tao cũng không đưa mày trở về đâu. Mày ở đây mà cô đơn, cũng không có người tới đón mày..." Theo thói quen bổ thêm một đao.
Mắt của Ngụy Ương như một con dao sắc bén bay đến, lúc này mới làm cho hắn im miệng. Chỉ là Thôi Tiến Đông nhìn nhìn Ngụy Ương, lại nhìn nhìn ba người Nhược Thủy cách đó không xa, bỗng nhiên nở nụ cười - hắn quyết định giúp người anh em một phen.
☻☻☻
Thời điểm tan tiệc, Nhược Thủy tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy Trịnh Hạo Sơ, lại đụng phải Lương Hàm đang tiễn khách. Nghe cô hỏi, Lương Hàm cười nói: "Lúc nãy đã tính nói với em, nhiều người quá liền quên. Tiểu Thần cùng Hạo Sơ hai người không biết sao liền uống say, lúc nãy chị kêu người ta đưa hai người bọn họ vào phòng nghỉ ngơi, em đợi lát nữa đi, trong chốc lát chị đưa em trở về."
Nhược Thủy lắc đầu, "Không cần, lái xe dưới lầu. Nếu Hạo Sơ anh ấy uống say, em đi trước."
Lương Hàm thấy thế, cũng không giữ cô, đang muốn đưa cô ra đại sảnh, Thôi Tiến Đông không biết từ nơi nào hiện ra, có chút lo lắng nói với Nhược Thủy: "Cậu em nó hôm nay uống không ít rượu, lúc nãy anh không giữ lại, lúc em đi xuống nhân tiện nhìn một cái, trăm ngàn lần đừng cho nó lái xe!"
Nhược Thủy ngẩn ra, lập tức gật gật đầu, bước nhanh xuống tầng. Phía sau, Thôi đại thiếu sờ sờ cằm, vừa lòng nở nụ cười.
Lương Hàm vừa thấy bộ dáng này của anh nhất định là trong bụng có ý nghĩ xấu, chỉ không biết có chuyện gì gạt cô, cười lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.
"Ôi chao, vợ ơi, em đi đâu vậy?" Thôi Tiến Đông hô to.
Lương Hàm trở lại, liếc trắng mắt: "Ai là vợ của anh, có chứng cớ không? Không có anh đừng nói lung tung."
"Hai ta đều đính hôn ba năm, ai chẳng biết em là vợ của anh, đến, hôn một cái!"
"Anh... Ngô, ngô."
���
Nhược Thủy gõ gõ cửa kính xe đang đóng chặt, Ngụy Ương có chút mơ hồ đem cửa kính xe hạ xuống, một cỗ hương rượu nhất thời xông vào mũi.
Hương vị này cô thập phần không thích, nhưng lúc này chỉ có thể chịu đựng,: "Cậu nhỏ, cậu uống quá nhiều không thể lái xe, để xe lại nơi này, con đưa cậu trở về."
Mắt Ngụy Ương đầy sương mù, dùng sức lắc đầu: "Không, anh không cần, anh không ngồi xe của em!"
Nhược Thủy dỗ nửa ngày anh cũng không chịu xuống xe, rơi vào đường cùng cô chỉ có thể ôn tồn thương nghị với người nào đó, sau khi uống rượu chỉ số thông minh đột nhiên hạ thấp: "Vậy cậu ngồi sang bên cạnh đi, con lái xe của cậu, đưa cậu về nhà được không?"
Ngụy Ương trầm tư trong chốc lát, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu. Nhược Thủy thở dài, kêu lái xe Hách Liên Minh Tú phái tới đi trước, chính mình lên xe Ngụy Ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.