Chương 44
Mộc Kiều
22/06/2015
Từ sân bay sau trở về, Nhược Thủy liền đi thẳng vào phòng ngủ, nước mắt làm sao cũng dừng không được.
Khi Ngụy Ương vào cửa, trời đã tối, rèm cửa sổ chỉ kéo một tầng, mơ hồ lộ ra chút ánh sáng, chiếu lên người Nhược Thủy đang co thành 1 đống ở trên giường.
"Ôi, Bảo Bối, đây là làm sao vậy?"
Ngụy Ương mở đèn, đem cô gái nhỏ cuộn thành một đoàn yên lặng rơi lệ ôm vào lòng, đau lòng không biết sao cho tốt.
Dỗ nửa ngày cũng không thấy hiệu quả, Ngụy Ương chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ, nói: "Bảo Bối, em hôm nay bỏ anh đi tiễn người đàn ông khác, trở về lại vì nó khóc lâu như vậy... Em bảo anh làm gì đây?"
Nhược Thủy quả nhiên ngừng khóc, ánh mắt rưng rưng vô tội lại ủy khuất nhìn anh, Ngụy Ương nháy mắt không chịu nổi, đem một giọt nước mắt trong suốt lau đi, môi ấm áp hôn lên đôi mắt khóc đỏ của cô.
Nhược Thủy dừng khóc, nhìn vào đôi mắt sáng rọi như ánh sao của anh, trong nháy mắt say mê, quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, lần đầu tiên chủ động hôn môi mềm mại của anh.
Ngụy Ương kinh hỉ không thể nói, rất nhanh liền từ bị động thành chủ động, tham nhập trong miệng cô, dây dưa đầu lưỡi của cô, ở chỗ cô mẫn cảm nhất chà đạp một phen.
Nhược Thủy bị công kích mưa rền gió dữ làm thất thần, dường như ẩn ẩn nghe được tiếng chuông cửa, miễn cưỡng từ trong miệng anh né ra, thở gấp nói: "Hinh như, hình như có người..."
"Mặc kệ nó, Bảo Bối..."
"... Ngô... ừm..."
Lại bị ngăn chặn, lại bị Ngụy Ương giở trò quen thuộc. Tuy rằng anh từng rất nghiêm túc cam đoan sau này sẽ trừ bỏ ôm hôn bên ngoài sẽ không tiến thêm nữa, nhưng thật sự động tình, ngay cả mẹ lão tử (ông mày) đều không nhớ rõ, huống chi là cái loại cam đoan không đáng tin cậy gì đó...
Trong phòng xuân ý nồng đậm, một bàn tay của Ngụy Ương đã xuyên qua áo ngực của Nhược Thủy, thành công chiếm đất, đang động tình, đột nhiên ——
"Hai người đang làm gì thế này?!"
Một tiếng rống long trời lở đất, đôi uyên ương nhỏ đang giao gáy chợt bừng tỉnh.
Đi theo phía sau Hách Liên Minh Tú, Ngụy lão phu nhân cũng thấy rõ tình huống trong phòng, khiếp sợ đến nỗi tay run run: "Con, Thúc An con..." Nói không ra lời..
Hách Liên Minh Tú cũng tức giận đến cả người phát run, gặp cảnh tượng trước mắt này thật sự là bà sao cũng không thể tưởng được!
Theo góc độ nhìn của hai bà, nửa thân mình của Ngụy Ương đều đặt ở trên người Nhược Thủy, quần áo của anh còn nguyên xi, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của Nhược Thủy, một bàn tay còn tiến vào trong quần áo của Nhược Thủy, cách T-shirt mỏng manh thậm chí có thể thấy vị trí cái tay kia!
Mà Nhược Thủy bị áp ở dưới, hai mắt sưng đỏ, tất nhiên là đã khóc, chắc là mới vừa rồi từ chối thật lâu (hai quý bà tưởng tượng quá phong phú – tác giả nói), sau khi được Ngụy Ương buông ra thở hồng hộc, hai gò má đỏ bừng, cái miệng nhỏ có chút sưng lên, trong mắt đầy hơi nước sương mù (còn không có phục hồi tinh thần lại– tác giả nói), nói không nên lời, thật đáng thương và ủy khuất!
Ngụy Ương là cầm thú!
Ngụy Ương phản ứng lại, động tác cực kỳ nhanh chóng đem chăn đắp lên người Nhược Thủy, đứng lên ngượng ngùng kêu một tiếng: "Mẹ..."
"Ba" một tiếng, thanh thúy vang dội, nhìn ra được Ngụy lão phu nhân xuống tay rất nặng, bởi vì nửa bên mặt của Ngụy Ương rất nhanh liền hiện ra năm ngón tay rõ ràng.
"Con còn có mặt mũi gọi mẹ! Mẹ không có đứa con như vậy!" Ngụy lão phu nhân tức giận đến cả người run lên.
Hách Liên Minh Tú hận không thể ăn sống Ngụy Ương, ánh mắt nhìn Ngụy Ương như là thối độc, hung tợn, lại chuyển hướng Nhược Thủy sợ hãi đang trên giường, nước mắt của bà lập tức rơi xuống.
Bà đi hai bước, đem Nhược Thủy đang bọc chăn kéo vào trong lòng, an ủi nói: "Nhược Nhược không sợ, Nhược Nhược không sợ, cô ở chỗ này..." Thấy Nhược Thủy như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh, bất an, nhịn không được khóc thành tiếng: "Ô... Nhược Nhược đáng thương của cô..."
Lão phu nhân nhìn thấy tình trạng cháu gái đáng thương như thế, khí huyết dâng lên, chỉ vào Ngụy Ương: "Con thật vô liêm sỉ! Ngay cả cháu gái đều xuống tay được... Con, con bảo mẹ nói với chị con như thế nào đây!!!" Dứt lời cũng chảy nước mắt, ngực rất đau, lộ ra vẻ tức giận đến hung ác, lại đau lòng vạn phần.
Lúc này Ngụy Ương đã hiểu được hai người đang hiểu lầm cái gì, nhưng anh cũng không nguyện nói rõ ràng, trong đầu tính toán đâm lao phải theo lao, liền quỳ gối "bùm" một tiếng trước mặt mẹ, khóc nói: "Mẹ, con thật sự yêu Nhược Nhược!"
Nhược Thủy bị biến đổi đột ngột liên tiếp này dọa đến, choáng váng nửa ngày, thấy Ngụy Ương quỳ xuống mới phản ứng lại, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô giật giật thân mình, muốn xuống giường nói rõ ràng, ít nhất không thể làm cho Ngụy Ương một mình gánh vác.
Bị một câu thổ lộ của Ngụy Ương kia hấp dẫn lực chú ý, cô Hách Liên thấy cháu gái nhỏ trong lòng nhúc nhích, nhất thời dùng một loại ánh mắt đánh giá tinh tế nhìn cháu gái, làm thân mình cô cứng đờ, không dám lại nhúc nhích.
Lão phu nhân đúng là vẫn còn đau lòng con, một bên là cháu ngoại không có huyết thống, bênh bên nào cũng không được, thấy Ngụy Ương nói tình chân ý thiết, bà nén tức giận xuống nhưng cũng nhớ tới nửa năm trước, Ngụy Ương vì tình khổ sở, tinh thần sa sút, nay nghĩ lại, phỏng chừng là đúng!
Bà vuốt vuốt ngực, nói với Hách Liên Minh Tú đang trấn an Nhược Thủy: "Minh Tú, chúng ta đi ra ngoài trước, để Nhược Nhược thu thập một chút."
Hách Liên Minh Tú nghĩ nghĩ, gật gật đầu, ôn nhu nói nhỏ vài câu với Nhược Thủy, liền đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Ngụy Ương còn quỳ ở nơi đó, Ngụy lão phu nhân nhìn anh, giận không thể nói, trách mắng: "Còn ở nơi này làm gì! Đi phòng khách quỳ!"
Ngụy Ương yên lặng đứng dậy, đi theo lão phu nhân ra ngoài, đến cửa quăng một ánh mắt trấn an cho Nhược Thủy.
Trong phòng rốt cục chỉ còn cô, Nhược Thủy nằm ngã lên gối đầu, hai mắt vô thần: chuyện này là sao nha?
☻☻☻
Nhược Thủy thay xong quần áo đến phòng khách, Ngụy Ương còn quỳ, lão phu nhân ngồi thẳng lưng, Hách Liên Minh Tú ngồi qua một bên, không chịu đại lễ của anh.
Nhược Thủy cũng đi qua quỳ xuống, cô Hách Liên đau lòng: "Nhược Nhược đến chỗ cô ngồi xuống, không phải con sai, đừng quỳ!"
Lão phu nhân cũng nóng nảy, vươn tay muốn kéo cô gái nhỏ đứng lên: "Đều là người cậu hỗn trướng này của con làm chuyện tốt! Không liên quan tới con, đứa bé ngoan, đứng lên đừng quỳ."
Nhược Thủy lắc đầu, né tay lão phu nhân: "Con có sai. Con cũng thích cậu nhỏ."
Tay Ngụy lão phu nhân cứng ngắc ở giữa không trung, Hách Liên Minh Tú sững sờ tại chỗ.
Thật lâu sau, lão phu nhân lau lệ khóe mắt: "Con… đứa bé này, mềm lòng như vậy. Nó không xứng đáng làm cậu nhỏ của con, con còn thay nó nói chuyện..."
Nhược Thủy 囧: con không phải đáng thương anh ấy giúp anh ấy nói chuyện a! Con là thật tâm!
Nhưng cô còn chưa kịp giải thích, cô Hách Liên cũng đã nhận định đáp án này, bà lại rơi nước mắt, yêu thương vạn phần nhìn Nhược Thủy: "Con…. đứa bé này, chính là rất thiện lương!"
Cả người nổi da gà, đây là chuyện gì xảy ra?! Mình thật sự không có tốt đến vậy nha! Vì sao không ai tin tưởng mình nói sự thật? Đây là vì sao?
Nhược Thủy cơ hồ muốn rơi lệ đầy mặt, thấy Ngụy Ương bên cạnh quay đầu nhìn, ánh mắt thâm tình cùng vô cùng hối hận: "Nhược Nhược, là anh, là sai của anh, em không cần thay anh chịu tội, nếu bị trừng phạt, tất cả đều là sai của anh!"
"..."
Bạn học Ngụy Ương, anh là cha của nam chính trong truyện Quỳnh Dao sao?
Vô luận Nhược Thủy giải thích như thế nào, đều bị coi là thiện lương, mềm lòng không muốn cậu nhỏ bị trách tội... Cuối cùng Nhược Thủy chỉ có thể bảo trì trầm mặc, không giải thích nữa. Nhưng, ánh mắt càng ngày càng đau lòng là chuyện gì xảy ra?!!
Cô đã bị chuyện đêm nay kích thích đủ, hai vị trưởng bối cảm thấy cô gái nhỏ bị chấn kinh hẳn là mệt mỏi, cho nên trước mang theo hung thủ phạm tội rời khỏi hiện trường, áp tải về Ngụy gia thẩm vấn, về phần người bị hại ——
"Ngoan, Nhược Nhược cố gắng ngủ một giấc, ngày mai sẽ không có chuyện gì."
"..."
☻☻☻
Ngụy Ương đang ở cửa thư phòng lão gia tử quỳ ba giờ, trước đó còn trúng một quải trượng, may mà lão phu nhân ngăn cản, không là bị đánh thành tàn phế.
Không có Nhược Thủy, thái độ của quý bà Hách Liên lập tức không tốt, tuy rằng lão phu nhân là trưởng bối thân gia với nhà Hách Liên bọn họ, nhưng gặp loại chuyện này, Hách Liên Minh Tú sao có thể cho sắc mặt hoà nhã được!
Ngụy lão phu nhân cũng biết là lỗi của con mình, chỉ có thể năn nỉ Hách Liên Minh Tú đừng nói cho vợ chồng Hách Liên Thành cùng Ngụy Như Tuệ, bọn họ nhất định sẽ nghiêm trị không tha, cho Nhược Thủy cùng Hách Liên gia một cái công đạo vừa lòng.
Khà khà, ta vừa edit vừa phì cười với cái vụ bắt gian tại trận trong chương này!>
*Xì poi: 2 người làm sao để wa cửa đây?
Khi Ngụy Ương vào cửa, trời đã tối, rèm cửa sổ chỉ kéo một tầng, mơ hồ lộ ra chút ánh sáng, chiếu lên người Nhược Thủy đang co thành 1 đống ở trên giường.
"Ôi, Bảo Bối, đây là làm sao vậy?"
Ngụy Ương mở đèn, đem cô gái nhỏ cuộn thành một đoàn yên lặng rơi lệ ôm vào lòng, đau lòng không biết sao cho tốt.
Dỗ nửa ngày cũng không thấy hiệu quả, Ngụy Ương chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ, nói: "Bảo Bối, em hôm nay bỏ anh đi tiễn người đàn ông khác, trở về lại vì nó khóc lâu như vậy... Em bảo anh làm gì đây?"
Nhược Thủy quả nhiên ngừng khóc, ánh mắt rưng rưng vô tội lại ủy khuất nhìn anh, Ngụy Ương nháy mắt không chịu nổi, đem một giọt nước mắt trong suốt lau đi, môi ấm áp hôn lên đôi mắt khóc đỏ của cô.
Nhược Thủy dừng khóc, nhìn vào đôi mắt sáng rọi như ánh sao của anh, trong nháy mắt say mê, quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, lần đầu tiên chủ động hôn môi mềm mại của anh.
Ngụy Ương kinh hỉ không thể nói, rất nhanh liền từ bị động thành chủ động, tham nhập trong miệng cô, dây dưa đầu lưỡi của cô, ở chỗ cô mẫn cảm nhất chà đạp một phen.
Nhược Thủy bị công kích mưa rền gió dữ làm thất thần, dường như ẩn ẩn nghe được tiếng chuông cửa, miễn cưỡng từ trong miệng anh né ra, thở gấp nói: "Hinh như, hình như có người..."
"Mặc kệ nó, Bảo Bối..."
"... Ngô... ừm..."
Lại bị ngăn chặn, lại bị Ngụy Ương giở trò quen thuộc. Tuy rằng anh từng rất nghiêm túc cam đoan sau này sẽ trừ bỏ ôm hôn bên ngoài sẽ không tiến thêm nữa, nhưng thật sự động tình, ngay cả mẹ lão tử (ông mày) đều không nhớ rõ, huống chi là cái loại cam đoan không đáng tin cậy gì đó...
Trong phòng xuân ý nồng đậm, một bàn tay của Ngụy Ương đã xuyên qua áo ngực của Nhược Thủy, thành công chiếm đất, đang động tình, đột nhiên ——
"Hai người đang làm gì thế này?!"
Một tiếng rống long trời lở đất, đôi uyên ương nhỏ đang giao gáy chợt bừng tỉnh.
Đi theo phía sau Hách Liên Minh Tú, Ngụy lão phu nhân cũng thấy rõ tình huống trong phòng, khiếp sợ đến nỗi tay run run: "Con, Thúc An con..." Nói không ra lời..
Hách Liên Minh Tú cũng tức giận đến cả người phát run, gặp cảnh tượng trước mắt này thật sự là bà sao cũng không thể tưởng được!
Theo góc độ nhìn của hai bà, nửa thân mình của Ngụy Ương đều đặt ở trên người Nhược Thủy, quần áo của anh còn nguyên xi, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của Nhược Thủy, một bàn tay còn tiến vào trong quần áo của Nhược Thủy, cách T-shirt mỏng manh thậm chí có thể thấy vị trí cái tay kia!
Mà Nhược Thủy bị áp ở dưới, hai mắt sưng đỏ, tất nhiên là đã khóc, chắc là mới vừa rồi từ chối thật lâu (hai quý bà tưởng tượng quá phong phú – tác giả nói), sau khi được Ngụy Ương buông ra thở hồng hộc, hai gò má đỏ bừng, cái miệng nhỏ có chút sưng lên, trong mắt đầy hơi nước sương mù (còn không có phục hồi tinh thần lại– tác giả nói), nói không nên lời, thật đáng thương và ủy khuất!
Ngụy Ương là cầm thú!
Ngụy Ương phản ứng lại, động tác cực kỳ nhanh chóng đem chăn đắp lên người Nhược Thủy, đứng lên ngượng ngùng kêu một tiếng: "Mẹ..."
"Ba" một tiếng, thanh thúy vang dội, nhìn ra được Ngụy lão phu nhân xuống tay rất nặng, bởi vì nửa bên mặt của Ngụy Ương rất nhanh liền hiện ra năm ngón tay rõ ràng.
"Con còn có mặt mũi gọi mẹ! Mẹ không có đứa con như vậy!" Ngụy lão phu nhân tức giận đến cả người run lên.
Hách Liên Minh Tú hận không thể ăn sống Ngụy Ương, ánh mắt nhìn Ngụy Ương như là thối độc, hung tợn, lại chuyển hướng Nhược Thủy sợ hãi đang trên giường, nước mắt của bà lập tức rơi xuống.
Bà đi hai bước, đem Nhược Thủy đang bọc chăn kéo vào trong lòng, an ủi nói: "Nhược Nhược không sợ, Nhược Nhược không sợ, cô ở chỗ này..." Thấy Nhược Thủy như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh, bất an, nhịn không được khóc thành tiếng: "Ô... Nhược Nhược đáng thương của cô..."
Lão phu nhân nhìn thấy tình trạng cháu gái đáng thương như thế, khí huyết dâng lên, chỉ vào Ngụy Ương: "Con thật vô liêm sỉ! Ngay cả cháu gái đều xuống tay được... Con, con bảo mẹ nói với chị con như thế nào đây!!!" Dứt lời cũng chảy nước mắt, ngực rất đau, lộ ra vẻ tức giận đến hung ác, lại đau lòng vạn phần.
Lúc này Ngụy Ương đã hiểu được hai người đang hiểu lầm cái gì, nhưng anh cũng không nguyện nói rõ ràng, trong đầu tính toán đâm lao phải theo lao, liền quỳ gối "bùm" một tiếng trước mặt mẹ, khóc nói: "Mẹ, con thật sự yêu Nhược Nhược!"
Nhược Thủy bị biến đổi đột ngột liên tiếp này dọa đến, choáng váng nửa ngày, thấy Ngụy Ương quỳ xuống mới phản ứng lại, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô giật giật thân mình, muốn xuống giường nói rõ ràng, ít nhất không thể làm cho Ngụy Ương một mình gánh vác.
Bị một câu thổ lộ của Ngụy Ương kia hấp dẫn lực chú ý, cô Hách Liên thấy cháu gái nhỏ trong lòng nhúc nhích, nhất thời dùng một loại ánh mắt đánh giá tinh tế nhìn cháu gái, làm thân mình cô cứng đờ, không dám lại nhúc nhích.
Lão phu nhân đúng là vẫn còn đau lòng con, một bên là cháu ngoại không có huyết thống, bênh bên nào cũng không được, thấy Ngụy Ương nói tình chân ý thiết, bà nén tức giận xuống nhưng cũng nhớ tới nửa năm trước, Ngụy Ương vì tình khổ sở, tinh thần sa sút, nay nghĩ lại, phỏng chừng là đúng!
Bà vuốt vuốt ngực, nói với Hách Liên Minh Tú đang trấn an Nhược Thủy: "Minh Tú, chúng ta đi ra ngoài trước, để Nhược Nhược thu thập một chút."
Hách Liên Minh Tú nghĩ nghĩ, gật gật đầu, ôn nhu nói nhỏ vài câu với Nhược Thủy, liền đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Ngụy Ương còn quỳ ở nơi đó, Ngụy lão phu nhân nhìn anh, giận không thể nói, trách mắng: "Còn ở nơi này làm gì! Đi phòng khách quỳ!"
Ngụy Ương yên lặng đứng dậy, đi theo lão phu nhân ra ngoài, đến cửa quăng một ánh mắt trấn an cho Nhược Thủy.
Trong phòng rốt cục chỉ còn cô, Nhược Thủy nằm ngã lên gối đầu, hai mắt vô thần: chuyện này là sao nha?
☻☻☻
Nhược Thủy thay xong quần áo đến phòng khách, Ngụy Ương còn quỳ, lão phu nhân ngồi thẳng lưng, Hách Liên Minh Tú ngồi qua một bên, không chịu đại lễ của anh.
Nhược Thủy cũng đi qua quỳ xuống, cô Hách Liên đau lòng: "Nhược Nhược đến chỗ cô ngồi xuống, không phải con sai, đừng quỳ!"
Lão phu nhân cũng nóng nảy, vươn tay muốn kéo cô gái nhỏ đứng lên: "Đều là người cậu hỗn trướng này của con làm chuyện tốt! Không liên quan tới con, đứa bé ngoan, đứng lên đừng quỳ."
Nhược Thủy lắc đầu, né tay lão phu nhân: "Con có sai. Con cũng thích cậu nhỏ."
Tay Ngụy lão phu nhân cứng ngắc ở giữa không trung, Hách Liên Minh Tú sững sờ tại chỗ.
Thật lâu sau, lão phu nhân lau lệ khóe mắt: "Con… đứa bé này, mềm lòng như vậy. Nó không xứng đáng làm cậu nhỏ của con, con còn thay nó nói chuyện..."
Nhược Thủy 囧: con không phải đáng thương anh ấy giúp anh ấy nói chuyện a! Con là thật tâm!
Nhưng cô còn chưa kịp giải thích, cô Hách Liên cũng đã nhận định đáp án này, bà lại rơi nước mắt, yêu thương vạn phần nhìn Nhược Thủy: "Con…. đứa bé này, chính là rất thiện lương!"
Cả người nổi da gà, đây là chuyện gì xảy ra?! Mình thật sự không có tốt đến vậy nha! Vì sao không ai tin tưởng mình nói sự thật? Đây là vì sao?
Nhược Thủy cơ hồ muốn rơi lệ đầy mặt, thấy Ngụy Ương bên cạnh quay đầu nhìn, ánh mắt thâm tình cùng vô cùng hối hận: "Nhược Nhược, là anh, là sai của anh, em không cần thay anh chịu tội, nếu bị trừng phạt, tất cả đều là sai của anh!"
"..."
Bạn học Ngụy Ương, anh là cha của nam chính trong truyện Quỳnh Dao sao?
Vô luận Nhược Thủy giải thích như thế nào, đều bị coi là thiện lương, mềm lòng không muốn cậu nhỏ bị trách tội... Cuối cùng Nhược Thủy chỉ có thể bảo trì trầm mặc, không giải thích nữa. Nhưng, ánh mắt càng ngày càng đau lòng là chuyện gì xảy ra?!!
Cô đã bị chuyện đêm nay kích thích đủ, hai vị trưởng bối cảm thấy cô gái nhỏ bị chấn kinh hẳn là mệt mỏi, cho nên trước mang theo hung thủ phạm tội rời khỏi hiện trường, áp tải về Ngụy gia thẩm vấn, về phần người bị hại ——
"Ngoan, Nhược Nhược cố gắng ngủ một giấc, ngày mai sẽ không có chuyện gì."
"..."
☻☻☻
Ngụy Ương đang ở cửa thư phòng lão gia tử quỳ ba giờ, trước đó còn trúng một quải trượng, may mà lão phu nhân ngăn cản, không là bị đánh thành tàn phế.
Không có Nhược Thủy, thái độ của quý bà Hách Liên lập tức không tốt, tuy rằng lão phu nhân là trưởng bối thân gia với nhà Hách Liên bọn họ, nhưng gặp loại chuyện này, Hách Liên Minh Tú sao có thể cho sắc mặt hoà nhã được!
Ngụy lão phu nhân cũng biết là lỗi của con mình, chỉ có thể năn nỉ Hách Liên Minh Tú đừng nói cho vợ chồng Hách Liên Thành cùng Ngụy Như Tuệ, bọn họ nhất định sẽ nghiêm trị không tha, cho Nhược Thủy cùng Hách Liên gia một cái công đạo vừa lòng.
Khà khà, ta vừa edit vừa phì cười với cái vụ bắt gian tại trận trong chương này!>
*Xì poi: 2 người làm sao để wa cửa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.