Trọng Sinh Niên Đại: Chị Cả Pháo Hôi Mang Em Gái Nghịch Tập
Chương 6: Từ Hôn (2)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
16/04/2023
Chỉ thư nhận lỗi còn chưa đủ, Điền Thiều còn lấy thêm 160 đồng tiền phí tổn thất danh dự.
Cát Hồng Hoa cảm thấy quá nhiều, phải biết rằng một công nhân thị trấn mỗi tháng chỉ có chừng 20 đồng tiền lương. Bà kéo kéo Điền Thiều sang một bên, nói: "Đại Nha, việc này truyền đi người khác sẽ cho rằng cháu tham tiền, về khó nói chuyện kết hôn."
Điền Thiều hơi kinh ngạc hỏi ngược lại: "Thím Cát, chỗ này chỉ có 6 người chúng ta, mọi người không nói thì người nào biết?"
Nói xong cô nhìn hướng Sử Thiết Sinh hỏi: "Nếu tôi nghe được bên ngoài có nửa câu linh tinh về tôi, tôi sẽ đưa bức thư này tới công an."
Nói xong, Sử Thiết Sinh vội vàng nói: "Cô yên tâm, tôi một chữ cũng không nói. Nếu nói ra, tôi sẽ tuyệt tử tuyệt tôn chết không có chỗ chôn."
Hắn bây giờ hối hận phát điên rồi. Sớm biết Điền Đại Nha sau khi ngã xuống sông trở nên giống như quỷ la sát thì vừa rồi hắn nên đồng ý từ hôn, không đỡ phải chạy tới cũng sẽ không bị ăn trận đòn thừa sống thiếu còn tổn thất nhiều tiền như vậy.
Điền Thiều hừ lạnh: "Rửa máu trên đầu và mặt rồi lăn đi."
Nhược điểm trong tay trong tay Điền Thiều, Sử Thiết Sinh nào còn dám có dị nghị, thu thập sạch sẽ bản thân rồi sốt sắng rời đi.
Đội trường Điền thấy sự việc đã giải quyết xong cũng mang theo Cát Hồng Hoa rời đi. Sau khi ra ngoài, ông nói với Cát Hồng Hoa: "Chuyện vừa rồi đừng ai nói ra ngoài, nếu không.... ngộ nhỡ Đại Nha thật luẩn quẩn trong lòng đi nhảy sông thì là tội lỗi lớn của bà đấy."
Cát Hồng Hoa cứng mặt, mất tự nhiên nói: "Đội trưởng, xem ông nói gì vậy, loại chuyện này tôi làm sao dám nói bậy."
"Biết là tốt rồi." Nói xong, ông rời đi.
Lý Quế Hoa chờ đội trường Điền bọn họ vừa đi lập tức tiến lên đoạt lấy tiền trong tay Điền Thiều, dáng vẻ không kịp chờ đợi giống như muộn một chút sẽ biến mất.
Điền Đại Lâm thấy Điền Thiều cau mày hỏi: "Đại Nha, tiền này chúng ta chớ cầm."
Điền Thiều rất kỳ quái hỏi: "Họ Sử lừa hôn lại hủy thanh danh của con, vì sao con không thể nhận bồi thường? Hơn nữa chỉ có khiến bỏ ra đại giới hắn mới biết được chúng ta không dễ chọc, bằng không nhất định sẽ trả thù chúng ta."
Con người là như vậy, ngu sợ làm càn, làm càn sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng. Sử Thiết Sinh biết cô hung ác không sợ chết, cũng không dám tùy ý ra tay.
Điền Đại Lâm nghe xong cảm thấy có đạo lý, trầm mặc nói: "Nếu qua chuyện này, về sau không cho phép con lại làm chuyện điên rồ nữa."
Trong lòng Lý Quế Hoa khẽ động, con gái sau tự tử càng trở nên hung hãn cùng trước như là 2 người. Trong lòng bà nhảy thình thịch, cố trấn định hỏi: "Đại Nha, sao con đột nhiên khỏe như vậy, một cước đá đá người ngã xuống đất."
Điền Thiều sớm nghĩ xong lý do, nói: "Không phải sức lớn mà là vừa khéo, những thứ này đều là bà nội Chu dạy con, trước đây không dùng được cho nên không nói cho hai người biết."
Năm Đại Nha 6 tuổi, cõng Nhị Nha đi đánh cỏ heo không cẩn thận đập đầu chảy rất nhiều máu. Đúng lúc về thôn gặp một người già tên là Chu Ngọc Tú, bà ấy cho Đại Nha cầm máu xoa thuốc, cũng bởi vì bà cho thuốc nên trán Đại Nha không lưu lại sẹo.
Chồng Chu Ngọc Tú là người thôn Điền gia. Năm Đại Nha 5 tuổi, bà ôm theo tro cốt của chồng đi tới thôn Điền gia, mà trước đó đều không ai thấy qua bà. Nhưng dựa vào giấy hôn thú cùng chồng với 3 khối tiền, bà đã thuận lợi làm nhà trong thôn. Lúc đó người trong tộc khuyên bà nhận nuôi một đứa trẻ bà cũng không đồng ý, chỉ sinh hoạt 1 mình.
Lúc Đại Nha tám tuổi bà ấy không cẩn thận ngã gảy chân, trong đội phái người chăm sóc không tận tâm. Khi Đại Nha thăm nhìn thấy trực tiếp báo lên đội trưởng sau đó chủ động gánh vác chăm sóc người già, giặt quần áo nấu cơm bưng trà rót nước, phục vụ tận tâm tận lực.
Sau khi bà lão Chu Ngọc Tú khỏi chân đã dạy Đại Nha biết chữ. Đại Nha rất thông minh lại chịu được khổ, dựa vào sự giúp đỡ của bà tự giác lấy được bằng tốt nghiệp tiểu học.
Cũng chính vào năm ấy, Chu Ngọc Tú bệnh qua đời. Trước khi chết Chu Ngọc Tú căn dặn Đại Nha kiên trì học tập, tranh thủ lấy được bằng sơ trung. Cũng bởi vì di ngôn lúc lâm chung của bà, Đại Nha khắc khổ học tập lấy được bằng tốt nghiệp trung học.
Lý Quế Hoa lại hỏi: "Đại Nha, đầu năm con ngã bị thương cánh tay để lại sẹo rất lớn, con có nhớ bị thương tay nào không?"
Điền Thiều cảm thấy Lý Quế Hoa rất khôn khéo, lại thăm dò cô. Cô vén tay áo phải lên, lộ ra vết sẹo lớn như hình óc chó nói: "Mẹ, vết sẹo này không phải bị ngã mà là bị Nhị Nha làm bỏng."
Đầu năm bởi vì Nhị Nha bất mãn Tam Nha không nghe lời của nó, thuận tay cầm lên cành củi còn đang cháy dở quất tới. Điền Đại Nha nhìn thấy tiến lên ngăn cản làm gậy kia rơi vào tay cô, trên cánh tay bị bỏng một vệt to.
Lý Quế Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra con gái không bị quỷ nước ám thân. Như vậy cũng tốt, bị quỷ nước ám thân còn phải mời bà đồng tới trừ tà nữa.
Điền Đại Lâm không có suy nghĩ nhiều như vậy, ngẩng đầu nhìn trời một cái nói: "Được rồi, chúng ta mau đi lấy công điểm thôi."
Nói xong ông liền đi, bây giờ còn đủ thời gian kiếm 2,3 công điểm.
Lý Quế Hoa cầm tiền vào nhà giấu kỹ rồi khiêng một cái cuốc vội vội vàng vàng ra ngoài.
Điền Thiều cảm thấy rất uể oải, ôm đầu lại trở về phòng ngủ. Thấy Ngũ Nha theo sát một tấc cũng không rời, cười nói: "Yên tâm hủy hôn rồi, chị chắc chắn sẽ không tìm chết đâu, em đi chơi đi."
Nằm trên giường không bao lâu cô liền ngủ mất, đợi tỉnh giấc mặt trời đã xuống núi. Cô đi ra cửa thấy Tam Nha đang vo gạo, Ngũ Nha cho gà ăn.
Tam Nha vừa nhìn thấy chị gái cười hỏi: "Chị cả, chị khỏe chưa?"
Điền Thiều thấy con bé đổ nước vo gạo đi nhanh chóng lấy chậu gỗ đựng lại: "Về sau đừng đổ nước này, lấy chậu gỗ chứa."
Bây giờ là chế độ tập thể, trong nhà chỉ có thể nuôi gà không thể chăn heo, cho nên nước vo gạo giữ lại cũng không dùng đều trực tiếp đổ đi.
Tam Nha kỳ quái hỏi: "Chị cả, chị lấy nước gạo này làm gì?"
" Rửa mặt."
Rửa mặt bằng nước vo gạo có thể giúp trắng da, đành chịu thôi, hiện tại cô quá nghèo không mua nổi mỹ phẩm dưỡng trắng da. Đương nhiên, ngay cả có tiền cô cũng không mua được. Cho nên chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất.
Một trắng che trăm xấu, ngược lại thành đen dung nhan bị kéo xuống một nửa. Đại Nha không hiểu bảo dưỡng, còn cô lại rất yêu quý gương mặt này.
"A, rửa mặt bằng nước gạo? Không phải rất dơ sao?"
"Dùng nước gạo rửa trước rồi lại dùng nước giếng rửa sạch."
Tam Nha nhìn ra ngoài, sau đó thấp giọng nói: "Chị hai mà biết được nhất định lại mắng chị nữa."
Nhà bọn họ không có đào nước giếng, ăn nước dùng đều là đi gánh nước ở giếng ở thôn. Ngày thường đều là Điền Đại Lâm gánh nước, lúc ông bề bộn nhiều việc thì việc này lại rơi trên người Nhị Nha. Ngược lại không phải là Điền Đại Nha lười biếng mà là Nhị Nha sức lực lớn.
"Nó không dám mắng." Cô không phải nguyên chủ, dám nói năng không lễ độ với cô, cô sẽ cho nó nếm thử mùi vị bị người đè xuống đánh là thế nào.
Sau khi Điền Thiều rửa mặt xong liền đi ra sau nhà hái rau trong phần đất riêng của nhà mình. Bởi vì trong nhà có 7 người nên được phân 7 phần đất phần trăm. Nhà họ nhiều người lại chỉ có một lao động cường tráng, cho nên 2/3 trồng dưa còn dư lại trồng rau.
Chủng loại bên trong vườn rau xanh rất phong phú, có ớt, dây mướp, đậu giác, mướp đắng cùng rau muống. Điền Thiều hái được một ớt cùng các loại cà mới trở về.
Phòng bếp chỉ có dầu và muối, ngay cả dầu dùng mỡ heo thắng cũng đã thấy đáy. Điền Thiều thở dài một hơi, tự nhủ phải nhanh chóng vào thành phố tìm việc, nếu không...thật không sống nổi.
Điền Thiều mất một phen công phu làm ra 3 món 1 canh theo thứ tự là mướp đắng xào ớt, cà rang đậu sừng cùng với canh trứng gà mướp. Cũng may đời trước biết làm một ít bữa sáng bình thường, nếu không...chỉ bằng ký ức của Đại Nha làm đồ ăn đoán chừng không ăn nổi.
Tam Nha lo lắng nói: "Chị cả, chị dùng hết dầu rồi, mẹ về mà biết sẽ mắng chết chị."
"Không cần lo, mẹ sẽ không mắng chị đâu." Ngày hôm nay cô được bồi thường 160 đồng, nếu Lý Quế Hoa mắng cô tuyệt đối sẽ đốp chát trở về.
Cát Hồng Hoa cảm thấy quá nhiều, phải biết rằng một công nhân thị trấn mỗi tháng chỉ có chừng 20 đồng tiền lương. Bà kéo kéo Điền Thiều sang một bên, nói: "Đại Nha, việc này truyền đi người khác sẽ cho rằng cháu tham tiền, về khó nói chuyện kết hôn."
Điền Thiều hơi kinh ngạc hỏi ngược lại: "Thím Cát, chỗ này chỉ có 6 người chúng ta, mọi người không nói thì người nào biết?"
Nói xong cô nhìn hướng Sử Thiết Sinh hỏi: "Nếu tôi nghe được bên ngoài có nửa câu linh tinh về tôi, tôi sẽ đưa bức thư này tới công an."
Nói xong, Sử Thiết Sinh vội vàng nói: "Cô yên tâm, tôi một chữ cũng không nói. Nếu nói ra, tôi sẽ tuyệt tử tuyệt tôn chết không có chỗ chôn."
Hắn bây giờ hối hận phát điên rồi. Sớm biết Điền Đại Nha sau khi ngã xuống sông trở nên giống như quỷ la sát thì vừa rồi hắn nên đồng ý từ hôn, không đỡ phải chạy tới cũng sẽ không bị ăn trận đòn thừa sống thiếu còn tổn thất nhiều tiền như vậy.
Điền Thiều hừ lạnh: "Rửa máu trên đầu và mặt rồi lăn đi."
Nhược điểm trong tay trong tay Điền Thiều, Sử Thiết Sinh nào còn dám có dị nghị, thu thập sạch sẽ bản thân rồi sốt sắng rời đi.
Đội trường Điền thấy sự việc đã giải quyết xong cũng mang theo Cát Hồng Hoa rời đi. Sau khi ra ngoài, ông nói với Cát Hồng Hoa: "Chuyện vừa rồi đừng ai nói ra ngoài, nếu không.... ngộ nhỡ Đại Nha thật luẩn quẩn trong lòng đi nhảy sông thì là tội lỗi lớn của bà đấy."
Cát Hồng Hoa cứng mặt, mất tự nhiên nói: "Đội trưởng, xem ông nói gì vậy, loại chuyện này tôi làm sao dám nói bậy."
"Biết là tốt rồi." Nói xong, ông rời đi.
Lý Quế Hoa chờ đội trường Điền bọn họ vừa đi lập tức tiến lên đoạt lấy tiền trong tay Điền Thiều, dáng vẻ không kịp chờ đợi giống như muộn một chút sẽ biến mất.
Điền Đại Lâm thấy Điền Thiều cau mày hỏi: "Đại Nha, tiền này chúng ta chớ cầm."
Điền Thiều rất kỳ quái hỏi: "Họ Sử lừa hôn lại hủy thanh danh của con, vì sao con không thể nhận bồi thường? Hơn nữa chỉ có khiến bỏ ra đại giới hắn mới biết được chúng ta không dễ chọc, bằng không nhất định sẽ trả thù chúng ta."
Con người là như vậy, ngu sợ làm càn, làm càn sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng. Sử Thiết Sinh biết cô hung ác không sợ chết, cũng không dám tùy ý ra tay.
Điền Đại Lâm nghe xong cảm thấy có đạo lý, trầm mặc nói: "Nếu qua chuyện này, về sau không cho phép con lại làm chuyện điên rồ nữa."
Trong lòng Lý Quế Hoa khẽ động, con gái sau tự tử càng trở nên hung hãn cùng trước như là 2 người. Trong lòng bà nhảy thình thịch, cố trấn định hỏi: "Đại Nha, sao con đột nhiên khỏe như vậy, một cước đá đá người ngã xuống đất."
Điền Thiều sớm nghĩ xong lý do, nói: "Không phải sức lớn mà là vừa khéo, những thứ này đều là bà nội Chu dạy con, trước đây không dùng được cho nên không nói cho hai người biết."
Năm Đại Nha 6 tuổi, cõng Nhị Nha đi đánh cỏ heo không cẩn thận đập đầu chảy rất nhiều máu. Đúng lúc về thôn gặp một người già tên là Chu Ngọc Tú, bà ấy cho Đại Nha cầm máu xoa thuốc, cũng bởi vì bà cho thuốc nên trán Đại Nha không lưu lại sẹo.
Chồng Chu Ngọc Tú là người thôn Điền gia. Năm Đại Nha 5 tuổi, bà ôm theo tro cốt của chồng đi tới thôn Điền gia, mà trước đó đều không ai thấy qua bà. Nhưng dựa vào giấy hôn thú cùng chồng với 3 khối tiền, bà đã thuận lợi làm nhà trong thôn. Lúc đó người trong tộc khuyên bà nhận nuôi một đứa trẻ bà cũng không đồng ý, chỉ sinh hoạt 1 mình.
Lúc Đại Nha tám tuổi bà ấy không cẩn thận ngã gảy chân, trong đội phái người chăm sóc không tận tâm. Khi Đại Nha thăm nhìn thấy trực tiếp báo lên đội trưởng sau đó chủ động gánh vác chăm sóc người già, giặt quần áo nấu cơm bưng trà rót nước, phục vụ tận tâm tận lực.
Sau khi bà lão Chu Ngọc Tú khỏi chân đã dạy Đại Nha biết chữ. Đại Nha rất thông minh lại chịu được khổ, dựa vào sự giúp đỡ của bà tự giác lấy được bằng tốt nghiệp tiểu học.
Cũng chính vào năm ấy, Chu Ngọc Tú bệnh qua đời. Trước khi chết Chu Ngọc Tú căn dặn Đại Nha kiên trì học tập, tranh thủ lấy được bằng sơ trung. Cũng bởi vì di ngôn lúc lâm chung của bà, Đại Nha khắc khổ học tập lấy được bằng tốt nghiệp trung học.
Lý Quế Hoa lại hỏi: "Đại Nha, đầu năm con ngã bị thương cánh tay để lại sẹo rất lớn, con có nhớ bị thương tay nào không?"
Điền Thiều cảm thấy Lý Quế Hoa rất khôn khéo, lại thăm dò cô. Cô vén tay áo phải lên, lộ ra vết sẹo lớn như hình óc chó nói: "Mẹ, vết sẹo này không phải bị ngã mà là bị Nhị Nha làm bỏng."
Đầu năm bởi vì Nhị Nha bất mãn Tam Nha không nghe lời của nó, thuận tay cầm lên cành củi còn đang cháy dở quất tới. Điền Đại Nha nhìn thấy tiến lên ngăn cản làm gậy kia rơi vào tay cô, trên cánh tay bị bỏng một vệt to.
Lý Quế Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra con gái không bị quỷ nước ám thân. Như vậy cũng tốt, bị quỷ nước ám thân còn phải mời bà đồng tới trừ tà nữa.
Điền Đại Lâm không có suy nghĩ nhiều như vậy, ngẩng đầu nhìn trời một cái nói: "Được rồi, chúng ta mau đi lấy công điểm thôi."
Nói xong ông liền đi, bây giờ còn đủ thời gian kiếm 2,3 công điểm.
Lý Quế Hoa cầm tiền vào nhà giấu kỹ rồi khiêng một cái cuốc vội vội vàng vàng ra ngoài.
Điền Thiều cảm thấy rất uể oải, ôm đầu lại trở về phòng ngủ. Thấy Ngũ Nha theo sát một tấc cũng không rời, cười nói: "Yên tâm hủy hôn rồi, chị chắc chắn sẽ không tìm chết đâu, em đi chơi đi."
Nằm trên giường không bao lâu cô liền ngủ mất, đợi tỉnh giấc mặt trời đã xuống núi. Cô đi ra cửa thấy Tam Nha đang vo gạo, Ngũ Nha cho gà ăn.
Tam Nha vừa nhìn thấy chị gái cười hỏi: "Chị cả, chị khỏe chưa?"
Điền Thiều thấy con bé đổ nước vo gạo đi nhanh chóng lấy chậu gỗ đựng lại: "Về sau đừng đổ nước này, lấy chậu gỗ chứa."
Bây giờ là chế độ tập thể, trong nhà chỉ có thể nuôi gà không thể chăn heo, cho nên nước vo gạo giữ lại cũng không dùng đều trực tiếp đổ đi.
Tam Nha kỳ quái hỏi: "Chị cả, chị lấy nước gạo này làm gì?"
" Rửa mặt."
Rửa mặt bằng nước vo gạo có thể giúp trắng da, đành chịu thôi, hiện tại cô quá nghèo không mua nổi mỹ phẩm dưỡng trắng da. Đương nhiên, ngay cả có tiền cô cũng không mua được. Cho nên chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất.
Một trắng che trăm xấu, ngược lại thành đen dung nhan bị kéo xuống một nửa. Đại Nha không hiểu bảo dưỡng, còn cô lại rất yêu quý gương mặt này.
"A, rửa mặt bằng nước gạo? Không phải rất dơ sao?"
"Dùng nước gạo rửa trước rồi lại dùng nước giếng rửa sạch."
Tam Nha nhìn ra ngoài, sau đó thấp giọng nói: "Chị hai mà biết được nhất định lại mắng chị nữa."
Nhà bọn họ không có đào nước giếng, ăn nước dùng đều là đi gánh nước ở giếng ở thôn. Ngày thường đều là Điền Đại Lâm gánh nước, lúc ông bề bộn nhiều việc thì việc này lại rơi trên người Nhị Nha. Ngược lại không phải là Điền Đại Nha lười biếng mà là Nhị Nha sức lực lớn.
"Nó không dám mắng." Cô không phải nguyên chủ, dám nói năng không lễ độ với cô, cô sẽ cho nó nếm thử mùi vị bị người đè xuống đánh là thế nào.
Sau khi Điền Thiều rửa mặt xong liền đi ra sau nhà hái rau trong phần đất riêng của nhà mình. Bởi vì trong nhà có 7 người nên được phân 7 phần đất phần trăm. Nhà họ nhiều người lại chỉ có một lao động cường tráng, cho nên 2/3 trồng dưa còn dư lại trồng rau.
Chủng loại bên trong vườn rau xanh rất phong phú, có ớt, dây mướp, đậu giác, mướp đắng cùng rau muống. Điền Thiều hái được một ớt cùng các loại cà mới trở về.
Phòng bếp chỉ có dầu và muối, ngay cả dầu dùng mỡ heo thắng cũng đã thấy đáy. Điền Thiều thở dài một hơi, tự nhủ phải nhanh chóng vào thành phố tìm việc, nếu không...thật không sống nổi.
Điền Thiều mất một phen công phu làm ra 3 món 1 canh theo thứ tự là mướp đắng xào ớt, cà rang đậu sừng cùng với canh trứng gà mướp. Cũng may đời trước biết làm một ít bữa sáng bình thường, nếu không...chỉ bằng ký ức của Đại Nha làm đồ ăn đoán chừng không ăn nổi.
Tam Nha lo lắng nói: "Chị cả, chị dùng hết dầu rồi, mẹ về mà biết sẽ mắng chết chị."
"Không cần lo, mẹ sẽ không mắng chị đâu." Ngày hôm nay cô được bồi thường 160 đồng, nếu Lý Quế Hoa mắng cô tuyệt đối sẽ đốp chát trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.