Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Chương 29: Hành Hiệp Trượng Nghĩa
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
31/10/2022
Editor: Cafe26
Trong miệng Kiều Uyển Uyển ngậm viên kẹo sữa thỏ trắng to thơm ngát, tay xách ấm nước nóng, cô cũng không lập tức trở về phòng ngay.
Mà cô đợi cho viên kẹo trong miêng tan chảy hết, sau đó ăn hết sạch hai củ khoai lang trong túi rồi mới quay về phòng.
Khách sạn không lớn, khách đến ở cũng không nhiều, hơn nữa hiện tại đã rất muộn, Kiều Uyển Uyển nhanh chân tìm được một chỗ vắng vẻ, để ăn uống.
Đó là một khu vườn nhỏ ở phía sau khách sạn, dưới mái hiên có ánh đèn sang màu vàng cam chiếu sáng, Kiều Uyển Uyển dựa lưng vào vách tường dưới mái hiên, đứng một cách uể oải, cảm thụ vị ngọt ngào của viên kẹo sữa thỏ trắng to trong miệng, từng chút từng chút ở trong miệng ngập tràn vị ngọt của kẹo sữa.
Ăn xong viên kẹo sữa thỏ trắng to, theo cái vị ngọt của kẹo sữa còn chưa tan hết trong miệng, cô lấy tiếp hai củ khoai lang trong túi ra cắn ăn.
Củ khoai lang nguội lạnh ăn vào lạnh nghẹn cả cổ họng, cô nhìn bốn phía tối đen như mực, gió đêm thổi mạnh, cảm giác có chút thê thảm.
Như cái kiểu ăn xin đứng ngoài đường ăn, vẫn là loại cảm giác lạnh ngắt đó, căn bản ăn không đủ no.
Cô không mang về phòng ăn, chính là không muốn bà Tống cảm thấy người trong nhà đối xử tệ bạc với cô, đến lúc đó lại tìm người trong nhà cô gây phiền phức.
Chỉ là như vậy, quá ấm ức cho bản thân rồi.
Nhưng do sợ để bà Tống phải chờ lâu, lại đi ra tìm cô, nên cô cũng không có thời gian ăn năn hối hận.
Ăn vội ăn vàng, cô vừa ăn không được mấy miếng thì đã nghẹn đầy cả cổ họng, chống dựa vào vách tường ho khan từng đợt.
Bỗng nhiên cảm giác như có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm cô, cô vừa ho vừa vặn vẹo khuôn mặt đỏ bừng cả lên do ho, nhìn về phía con đường nhỏ hẹp dài dẫn tới chổ này.
Bên đó vắng vẻ, không có nửa bóng người, Kiều Uyển Uyển đập đập lên ngực, dùng sức nuốt xuống mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đặc biệt !
Đến ngay cả việc ăn củ khoai lang lạnh đến rụng cả răng, cùng phải lén la lén lút ăn, đây là cuộc sống gì đây!
Cô phải nhanh chóng kiếm tiền, để mỗi ngày đều có thể ăn sơn hào hải vị!
Cô có không gian, nhưng phải chữa bệnh cứu người trước, mới có thể thăng cấp, chỉ có nâng cấp mở khóa kỹ năng mới mới để có thể làm giàu.
Cho nên, hiện tại cô phải nghĩ cách đi chữa bệnh cứu người mới được.
Trong miệng Kiều Uyển Uyển ngậm viên kẹo sữa thỏ trắng to thơm ngát, tay xách ấm nước nóng, cô cũng không lập tức trở về phòng ngay.
Mà cô đợi cho viên kẹo trong miêng tan chảy hết, sau đó ăn hết sạch hai củ khoai lang trong túi rồi mới quay về phòng.
Khách sạn không lớn, khách đến ở cũng không nhiều, hơn nữa hiện tại đã rất muộn, Kiều Uyển Uyển nhanh chân tìm được một chỗ vắng vẻ, để ăn uống.
Đó là một khu vườn nhỏ ở phía sau khách sạn, dưới mái hiên có ánh đèn sang màu vàng cam chiếu sáng, Kiều Uyển Uyển dựa lưng vào vách tường dưới mái hiên, đứng một cách uể oải, cảm thụ vị ngọt ngào của viên kẹo sữa thỏ trắng to trong miệng, từng chút từng chút ở trong miệng ngập tràn vị ngọt của kẹo sữa.
Ăn xong viên kẹo sữa thỏ trắng to, theo cái vị ngọt của kẹo sữa còn chưa tan hết trong miệng, cô lấy tiếp hai củ khoai lang trong túi ra cắn ăn.
Củ khoai lang nguội lạnh ăn vào lạnh nghẹn cả cổ họng, cô nhìn bốn phía tối đen như mực, gió đêm thổi mạnh, cảm giác có chút thê thảm.
Như cái kiểu ăn xin đứng ngoài đường ăn, vẫn là loại cảm giác lạnh ngắt đó, căn bản ăn không đủ no.
Cô không mang về phòng ăn, chính là không muốn bà Tống cảm thấy người trong nhà đối xử tệ bạc với cô, đến lúc đó lại tìm người trong nhà cô gây phiền phức.
Chỉ là như vậy, quá ấm ức cho bản thân rồi.
Nhưng do sợ để bà Tống phải chờ lâu, lại đi ra tìm cô, nên cô cũng không có thời gian ăn năn hối hận.
Ăn vội ăn vàng, cô vừa ăn không được mấy miếng thì đã nghẹn đầy cả cổ họng, chống dựa vào vách tường ho khan từng đợt.
Bỗng nhiên cảm giác như có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm cô, cô vừa ho vừa vặn vẹo khuôn mặt đỏ bừng cả lên do ho, nhìn về phía con đường nhỏ hẹp dài dẫn tới chổ này.
Bên đó vắng vẻ, không có nửa bóng người, Kiều Uyển Uyển đập đập lên ngực, dùng sức nuốt xuống mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đặc biệt !
Đến ngay cả việc ăn củ khoai lang lạnh đến rụng cả răng, cùng phải lén la lén lút ăn, đây là cuộc sống gì đây!
Cô phải nhanh chóng kiếm tiền, để mỗi ngày đều có thể ăn sơn hào hải vị!
Cô có không gian, nhưng phải chữa bệnh cứu người trước, mới có thể thăng cấp, chỉ có nâng cấp mở khóa kỹ năng mới mới để có thể làm giàu.
Cho nên, hiện tại cô phải nghĩ cách đi chữa bệnh cứu người mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.