Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Chương 43: Không Tin Cô
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
02/11/2022
Editor: Cafe26
Kiều Uyển Uyển có thể là người biết cốt truyện gốc, bằng không cô cũng không dám khoe khoang, tối nay ông Tống phát bệnh, hơn nữa còn bị sỏi bàng quang.
Loại bệnh này khi không phát bệnh, thì không có việc gì, nhưng một khi phát bệnh, thì đúng là có thể làm cho người sống đau chết!
“Lão Tống, Sao ông lại lăn trên mặt đất như vậy ?”
Bà Tống vừa bước cửa liền nhìn thấy Ông Tống vốn đang nằm trên giường, nay đang nằm lăn lộn trên mặt đất, với khuôn mặt đau đớn cực độ và vặn vẹo, mồ hôi lạnh toát ra từng hạt to như hạt đậu lăn xuống.
Tống Duyên Minh theo sát phía sau bà Tống thấy vậy, vội vàng tiến lên muốn đỡ ông Tống đứng dậy, nhưng ông Tống lại gạt bay tay anh ra, rồi tiếp tục ôm bụng lăn qua lăn về trên mặt đất, cắn chặt hai hàm răng, không phát ra tiếng kêu la thống khổ.
Rõ ràng là đau đến chịu hết nỗi, không muốn để cho người khác đụng vào.
Ông Tống trước đây đã từng tham gia quân ngũ, từng xông pha chiến trường nhưng chưa từng sợ bị đau như vậy, cũng không hé răng hừ một tiếng.
Quả nhiên giống như miêu tả trong cốt truyện gốc, ông đúng là một người cứng rắn!
Đối với loại đàn ông này, Kiều Uyển Uyển tự nhiên cảm thấy bội phục
Hơn nữa kiếp trước cô chính là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là bổn phận của cô.
Chỉ là không có gạo thì sao mà nấu thành cơm được đây, cô có sẵn y thuật cũng không cách nào thực hiện.
Ý niệm này vừa loáng hiện lên trong đầu, trong tay cô cư nhiên có thêm một cái túi nhỏ kỳ diệu.
Đây, đây là cái gì!
Kiều Uyển Uyển hoảng hốt mở to đôi mắt hoa đào lớn, nhìn chiếc túi nhỏ vô duyên vô cớ nằm trong tay.
Cô vừa mới than thở, không có kim châm thì trong tay lập tức có xuất hiện thêm một cái túi như vậy, bên trong túi sẽ không chứa kim châm?
Mở túi ra xem, cô chợt vui mừng, bên trong túi lại đúng thật là có chứa kim châm.
Nhất định là không gian theo thân cảm ứng được nhu cầu của cô, đem túi kim châm này truyền tới.
Cô lại nhìn lướt qua Tống Duyên Minh cùng bà Tống, cũng may họ đều đang tập trung chú ý trên người ông Tống đang đau đớn lăn lộn khắp nơi, cũng không mấy chú ý tới một màn quỷ dị phát sinh trên người cô.
Cô nhẹ cả lòng, nắm lấy một túi kim châm bước qua.
Kiều Uyển Uyển có thể là người biết cốt truyện gốc, bằng không cô cũng không dám khoe khoang, tối nay ông Tống phát bệnh, hơn nữa còn bị sỏi bàng quang.
Loại bệnh này khi không phát bệnh, thì không có việc gì, nhưng một khi phát bệnh, thì đúng là có thể làm cho người sống đau chết!
“Lão Tống, Sao ông lại lăn trên mặt đất như vậy ?”
Bà Tống vừa bước cửa liền nhìn thấy Ông Tống vốn đang nằm trên giường, nay đang nằm lăn lộn trên mặt đất, với khuôn mặt đau đớn cực độ và vặn vẹo, mồ hôi lạnh toát ra từng hạt to như hạt đậu lăn xuống.
Tống Duyên Minh theo sát phía sau bà Tống thấy vậy, vội vàng tiến lên muốn đỡ ông Tống đứng dậy, nhưng ông Tống lại gạt bay tay anh ra, rồi tiếp tục ôm bụng lăn qua lăn về trên mặt đất, cắn chặt hai hàm răng, không phát ra tiếng kêu la thống khổ.
Rõ ràng là đau đến chịu hết nỗi, không muốn để cho người khác đụng vào.
Ông Tống trước đây đã từng tham gia quân ngũ, từng xông pha chiến trường nhưng chưa từng sợ bị đau như vậy, cũng không hé răng hừ một tiếng.
Quả nhiên giống như miêu tả trong cốt truyện gốc, ông đúng là một người cứng rắn!
Đối với loại đàn ông này, Kiều Uyển Uyển tự nhiên cảm thấy bội phục
Hơn nữa kiếp trước cô chính là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là bổn phận của cô.
Chỉ là không có gạo thì sao mà nấu thành cơm được đây, cô có sẵn y thuật cũng không cách nào thực hiện.
Ý niệm này vừa loáng hiện lên trong đầu, trong tay cô cư nhiên có thêm một cái túi nhỏ kỳ diệu.
Đây, đây là cái gì!
Kiều Uyển Uyển hoảng hốt mở to đôi mắt hoa đào lớn, nhìn chiếc túi nhỏ vô duyên vô cớ nằm trong tay.
Cô vừa mới than thở, không có kim châm thì trong tay lập tức có xuất hiện thêm một cái túi như vậy, bên trong túi sẽ không chứa kim châm?
Mở túi ra xem, cô chợt vui mừng, bên trong túi lại đúng thật là có chứa kim châm.
Nhất định là không gian theo thân cảm ứng được nhu cầu của cô, đem túi kim châm này truyền tới.
Cô lại nhìn lướt qua Tống Duyên Minh cùng bà Tống, cũng may họ đều đang tập trung chú ý trên người ông Tống đang đau đớn lăn lộn khắp nơi, cũng không mấy chú ý tới một màn quỷ dị phát sinh trên người cô.
Cô nhẹ cả lòng, nắm lấy một túi kim châm bước qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.