Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Chương 45: Nghe Lời
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
02/11/2022
Editor: Cafe26
Trong tay Kiều Uyển Uyển cầm kim châm dài nhọn, nhìn Tống Duyên Minh chẳng những không có giữ ông Tống, còn ở đó nghi ngờ cô, sự nhẫn nại của cô cũng coi như không còn, thanh âm lạnh lẽo nói.
“Xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiêm! Nhanh chóng giữ bác Tống lại”.
Ngữ khí của cô mang theo luồng áp bức làm cho người ta theo bản năng đều muốn nghe theo, làm cho bà Tống trực tiếp đưa tay túm lấy ông Tống đang lăn lộn: “Muốn đâm ở chỗ nào? Nhanh lên”.
Kiều Uyển Uyển gọi bà Tống là vì căn bản cảm thấy bà Tống không có thù địch gì với cô, không nghĩ tới bà Tống so với Tống Duyên Minh còn kiên quyết hơn.
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm nhìn Tống Duyên Minh không tin cô, trong lòng như nói hãy chờ xem bị cô đánh vào mặt đi!
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhỏ nhắn vươn ra nhanh chóng tìm chuẩn huyệt vị trên người ông Tống, bắt đầu châm cứu, chậm rãi châm cứu.
Ánh mắt cô chuyên tâm, gương mặt xinh đẹp toát lên mị lực nghiêm túc chuyên tâm.
Đâm xong một huyệt vị, cô lại đâm liên tiếp hai ba cái huyệt vị khác.
Bà Tống lão nhìn những cây kim châm dài nhọn kia, từng mũi từng mũi đâm vào da thịt chồng, giống như đang đâm vào trong lòng bà, mà đau đớn theo.
Bà ngước mắt nhìn động tác châm cứu trong tay Kiều Uyển Uyển vừa nhanh vừa thành thạo, đôi mắt hoa đào kia lại không chớp một cái, thủ đoạn độc ác.
“Cô nhẹ tay một chút”.
Bà Tống nhịn không được mói nói Kiều Uyển Uyển, ngữ khí cũng không dám nặng nề, sợ chọc giận Kiều Uyển Uyển, oán khí tất cả đều xuất hiện trên chồng bà.
Hiện tại chồng bà, nhìn như thịt bày trên bàn của Kiều Uyển Uyển, vẫn do cô tùy ý cắt xén.
Kiều Uyển Uyển: “Yên tâm, không đau như trong tưởng tượng của bác đâu, không tin bác hỏi bác trai”.
Bà Tống vừa lấy khăn ra lau mồ hôi cho ông Tống, vừa đỏ mắt hỏi: “Lão Tống, nếu ngươi đau, ông liền hét lên, nơi này sẽ không có ai chê cười ông, không cần âm thầm chịu đựng vậy”.
Kiều Uyển Uyển nghe thấy trong lòng như nghẹn lại.
Cũng may ông Tống nói một câu công bằng: “So với vừa rồi tốt hơn nhiều rồi”.
“Thật ư!” Bà Tống không dám tin mà hỏi.
Bà bảo Kiều Uyển Uyển châm cứu, cũng là kiểu còn nước còn tát, không nghĩ tới thật đúng là có hiệu quả.
Trên mặt Tống Duyên Minh cũng lộ ra không dám tin.
Kiều Uyển Uyển học thuật châm cứu khi nào?
Vì sao lúc hắn điều tra, hoàn toàn không nghe người ta nói qua việc này.
Trong ánh mắt khiếp sợ của họ, Kiều Uyển Uyển giương môi đỏ mọng, như vậy sẽ làm kinh động mọi người rồi, cái lợi hại thật sự của ta còn chưa cho mọi người nhìn thấy.
Ánh mắt cô ngạo kiều, giọng điệu quan tâm nói với ông Tống: “Chờ một chút, bác sẽ không cảm thấy đau nữa”.
Trong tay Kiều Uyển Uyển cầm kim châm dài nhọn, nhìn Tống Duyên Minh chẳng những không có giữ ông Tống, còn ở đó nghi ngờ cô, sự nhẫn nại của cô cũng coi như không còn, thanh âm lạnh lẽo nói.
“Xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiêm! Nhanh chóng giữ bác Tống lại”.
Ngữ khí của cô mang theo luồng áp bức làm cho người ta theo bản năng đều muốn nghe theo, làm cho bà Tống trực tiếp đưa tay túm lấy ông Tống đang lăn lộn: “Muốn đâm ở chỗ nào? Nhanh lên”.
Kiều Uyển Uyển gọi bà Tống là vì căn bản cảm thấy bà Tống không có thù địch gì với cô, không nghĩ tới bà Tống so với Tống Duyên Minh còn kiên quyết hơn.
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm nhìn Tống Duyên Minh không tin cô, trong lòng như nói hãy chờ xem bị cô đánh vào mặt đi!
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhỏ nhắn vươn ra nhanh chóng tìm chuẩn huyệt vị trên người ông Tống, bắt đầu châm cứu, chậm rãi châm cứu.
Ánh mắt cô chuyên tâm, gương mặt xinh đẹp toát lên mị lực nghiêm túc chuyên tâm.
Đâm xong một huyệt vị, cô lại đâm liên tiếp hai ba cái huyệt vị khác.
Bà Tống lão nhìn những cây kim châm dài nhọn kia, từng mũi từng mũi đâm vào da thịt chồng, giống như đang đâm vào trong lòng bà, mà đau đớn theo.
Bà ngước mắt nhìn động tác châm cứu trong tay Kiều Uyển Uyển vừa nhanh vừa thành thạo, đôi mắt hoa đào kia lại không chớp một cái, thủ đoạn độc ác.
“Cô nhẹ tay một chút”.
Bà Tống nhịn không được mói nói Kiều Uyển Uyển, ngữ khí cũng không dám nặng nề, sợ chọc giận Kiều Uyển Uyển, oán khí tất cả đều xuất hiện trên chồng bà.
Hiện tại chồng bà, nhìn như thịt bày trên bàn của Kiều Uyển Uyển, vẫn do cô tùy ý cắt xén.
Kiều Uyển Uyển: “Yên tâm, không đau như trong tưởng tượng của bác đâu, không tin bác hỏi bác trai”.
Bà Tống vừa lấy khăn ra lau mồ hôi cho ông Tống, vừa đỏ mắt hỏi: “Lão Tống, nếu ngươi đau, ông liền hét lên, nơi này sẽ không có ai chê cười ông, không cần âm thầm chịu đựng vậy”.
Kiều Uyển Uyển nghe thấy trong lòng như nghẹn lại.
Cũng may ông Tống nói một câu công bằng: “So với vừa rồi tốt hơn nhiều rồi”.
“Thật ư!” Bà Tống không dám tin mà hỏi.
Bà bảo Kiều Uyển Uyển châm cứu, cũng là kiểu còn nước còn tát, không nghĩ tới thật đúng là có hiệu quả.
Trên mặt Tống Duyên Minh cũng lộ ra không dám tin.
Kiều Uyển Uyển học thuật châm cứu khi nào?
Vì sao lúc hắn điều tra, hoàn toàn không nghe người ta nói qua việc này.
Trong ánh mắt khiếp sợ của họ, Kiều Uyển Uyển giương môi đỏ mọng, như vậy sẽ làm kinh động mọi người rồi, cái lợi hại thật sự của ta còn chưa cho mọi người nhìn thấy.
Ánh mắt cô ngạo kiều, giọng điệu quan tâm nói với ông Tống: “Chờ một chút, bác sẽ không cảm thấy đau nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.