Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Chương 11: Trực Tiếp Trói Đưa Đi Động Phòng
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
29/10/2022
Editor: Cafe26
Sân nhà họ rất rộng, Kiều Uyển Uyển muốn bỏ chạy, nhất định sẽ bị Lý Thúy Lan phát hiện ra.
Dưới tình thế cấp bách, cô đem con mèo hoa ngồi xổm bên cạnh mình ném ra ngoài.
“Meo meo—”
Bốn chân con mèo hoa nhẹ nhàng tiếp đất rơi vào trong nhà chính, lúc lắc cái đuôi.
Lý Thúy Lan thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi xuống ăn cơm, cùng người nhà tiếp tục nói về hôn sự của Kiều Uyển Uyển.
Nhưng, Kiều Uyển Uyển không nghe tiếp nữa, xoay người từ cửa sau chạy đi.
Nói là chạy, thực tế cũng cũng chạy không xa.
Trong thôn cách thị trấn nếu đi bộ cần rất nhiều giờ, đi thị trấn ngồi xe cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ.
Hơn nữa thời đại này, đi xa đều phải có thư giới thiệu, không tự do như hiện tại, nếu như không có thư giới thiệu sẽ bị coi là người di cư từ nông thôn lên thành phố mà bắt đi.
Trên người Kiều Uyển Uyển chỉ mang theo, hai củ khoai lang to bằng nắm tay lấy từ trong bếp nhà, cùng với ít tiền riêng cất giấu trong người.
Trước tiên chỉ có thể chạy một mạch đến thị trấn trốn đi, rồi tính tiếp.
Bây giờ là 5-6 giờ tối.
Người dân trong thôn làm đồng bận rộn cả ngày, hơn nữa thời tiết buổi tối mát mẻ, đại đa số mọi người đều ở dưới gốc cây đa chỗ cổng làng hóng mát nói chuyện phiếm.
Bọn họ nhìn thấy Kiều Uyển Uyển, nhịn không được liền hỏi: “Uyển Uyển! Nghe nói hôm nay Tống Duyên Minh tới nhà cô tìm cô, thím nhà cô sao không mở cửa cho người ta?”
Kiều Uyển Uyển hướng chạy ra khỏi thôn thì dừng lại, cô quay người nhìn về phía người phụ nữ đang nói: “Vừa rồi Dì nói Tống Duyên Minh đến nhà tôi”.
“Đúng vậy, rất nhiều trong thôn đều nhìn thấy, chị dâu nhà cô ngăn cản không cho vào, nói cô không ở nhà”.
“Chuyện khi nào vậy?”
“Là lúc trưa nay, khoảng một giờ gì đó”.
Kiều Uyển Uyển ở trong lòng tính toán thời gian, đoán ra Tống Duyên Minh do chờ không được cô, mới đến nhà tìm, đúng lúc đó cô bị Lý Thúy Lan đánh ngất xỉu, đúng là như vậy.
Tống Duyên Minh xuất thân là con cháu cán bộ, khí chất rất kiêu ngạo, hôm nay chịu tức giận này, không chừng không muốn cưới cô nữa?
Nghĩ tới đây, tâm trạng tồi tệ của cô bị gia đình bức hôn thoáng giảm bớt.
Cô nói lời cảm ơn người phụ nữ kia, tiếp tục bước nhanh về phía thị trấn, cũng không để ý có một người đàn ông, sau khi cô đi đã vội vàng chạy về phía nhà Vương Lai Phúc.
Người đàn ông này tên là Lưu Tam, là tai mắt của Vương Lai Phúc, sau khi Tống Duyên Minh tới tìm Kiều Uyển Uyển, đặc biệt phái tới theo dõi Kiều Uyển Uyển.
Sân nhà họ rất rộng, Kiều Uyển Uyển muốn bỏ chạy, nhất định sẽ bị Lý Thúy Lan phát hiện ra.
Dưới tình thế cấp bách, cô đem con mèo hoa ngồi xổm bên cạnh mình ném ra ngoài.
“Meo meo—”
Bốn chân con mèo hoa nhẹ nhàng tiếp đất rơi vào trong nhà chính, lúc lắc cái đuôi.
Lý Thúy Lan thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi xuống ăn cơm, cùng người nhà tiếp tục nói về hôn sự của Kiều Uyển Uyển.
Nhưng, Kiều Uyển Uyển không nghe tiếp nữa, xoay người từ cửa sau chạy đi.
Nói là chạy, thực tế cũng cũng chạy không xa.
Trong thôn cách thị trấn nếu đi bộ cần rất nhiều giờ, đi thị trấn ngồi xe cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ.
Hơn nữa thời đại này, đi xa đều phải có thư giới thiệu, không tự do như hiện tại, nếu như không có thư giới thiệu sẽ bị coi là người di cư từ nông thôn lên thành phố mà bắt đi.
Trên người Kiều Uyển Uyển chỉ mang theo, hai củ khoai lang to bằng nắm tay lấy từ trong bếp nhà, cùng với ít tiền riêng cất giấu trong người.
Trước tiên chỉ có thể chạy một mạch đến thị trấn trốn đi, rồi tính tiếp.
Bây giờ là 5-6 giờ tối.
Người dân trong thôn làm đồng bận rộn cả ngày, hơn nữa thời tiết buổi tối mát mẻ, đại đa số mọi người đều ở dưới gốc cây đa chỗ cổng làng hóng mát nói chuyện phiếm.
Bọn họ nhìn thấy Kiều Uyển Uyển, nhịn không được liền hỏi: “Uyển Uyển! Nghe nói hôm nay Tống Duyên Minh tới nhà cô tìm cô, thím nhà cô sao không mở cửa cho người ta?”
Kiều Uyển Uyển hướng chạy ra khỏi thôn thì dừng lại, cô quay người nhìn về phía người phụ nữ đang nói: “Vừa rồi Dì nói Tống Duyên Minh đến nhà tôi”.
“Đúng vậy, rất nhiều trong thôn đều nhìn thấy, chị dâu nhà cô ngăn cản không cho vào, nói cô không ở nhà”.
“Chuyện khi nào vậy?”
“Là lúc trưa nay, khoảng một giờ gì đó”.
Kiều Uyển Uyển ở trong lòng tính toán thời gian, đoán ra Tống Duyên Minh do chờ không được cô, mới đến nhà tìm, đúng lúc đó cô bị Lý Thúy Lan đánh ngất xỉu, đúng là như vậy.
Tống Duyên Minh xuất thân là con cháu cán bộ, khí chất rất kiêu ngạo, hôm nay chịu tức giận này, không chừng không muốn cưới cô nữa?
Nghĩ tới đây, tâm trạng tồi tệ của cô bị gia đình bức hôn thoáng giảm bớt.
Cô nói lời cảm ơn người phụ nữ kia, tiếp tục bước nhanh về phía thị trấn, cũng không để ý có một người đàn ông, sau khi cô đi đã vội vàng chạy về phía nhà Vương Lai Phúc.
Người đàn ông này tên là Lưu Tam, là tai mắt của Vương Lai Phúc, sau khi Tống Duyên Minh tới tìm Kiều Uyển Uyển, đặc biệt phái tới theo dõi Kiều Uyển Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.