Trọng Sinh Niên Đại: Nàng Dâu Ở Đại Viện Vừa Xinh Đẹp Lại Hiên Ngang
Chương 1: Xuyên Không
Xuân Quang Mãn Viên
15/07/2024
“Xin hãy nén đau thương.”
Nhìn linh đường đông đúc người qua lại, trong đầu Vân Y một mảng mê mang.
Đây là tình huống gì vậy?
Không đợi cô hiểu rõ tình hình, một cô gái mặc áo sơ mi kẻ caro đi đến trước mặt cô, khom lưng trào phúng nói: “Sở Vân Nhất, lần này không có ai che chở cho cô nữa, ngày lành của cô chấm dứt rồi.”
Vân Y ngẩng đầu muốn nhìn rõ người đến là ai, bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, cơ thể không kiểm soát được mà ngã xuống.
“Mau đến đây, Vân Nhất té xỉu rồi.”
“Tội con bé thật, ông cụ Sở tốt như thế, sao nói đi là đi ngay, để lại một mình Vân Nhất, về sau con bé phải làm sao đây?”
Khi tỉnh lại, Vân Y phát hiện mình xuyên không!
Lần này cô xuyên thành cô gái đáng thương mang biệt danh ‘não yêu đương’ đồng âm với tên của cô, hơn nữa còn xuyên đến niên đại mà cha mẹ kiếp trước của cô sinh ra, cái thời đại mà ‘tìm người phải hô, giao thông phải đi bộ, mua đồ còn phải dùng vé’.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô thử dùng ý niệm liên hệ không gian của mình, kết quả không cảm nhận được gì, xem ra thật sự dùng cơ duyên bản thân kiếp trước để đổi lấy kiếp này sống lại.
Nghĩ đến vài ngày trước nguyên chủ không chỉ nhường công việc mẹ nuôi để lại cho em gái người cô thích Tôn Hiểu Yến, mà còn bị người ta lừa gạt báo danh, một tuần sau sẽ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Trong lúc đi mua vật tư, phát hiện Tôn Thụy Minh vẫn luôn nói thích cô lại ở sau lưng cô gặp riêng cô gái khác!
Mà cô gái kia không phải ai khác, chính là Tô Ái Ngọc vẫn cực lực khuyên bảo cô xuống nông thôn, người được Tôn Thụy Minh gọi là em họ xa.
Nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ, cô mới biết toàn bộ nhà họ Tôn vẫn luôn tính kế cô.
Nguyên chủ nhất thời không tiếp nhận được sự thật này, cũng không có dũng khí trở mặt với Tôn Thụy Minh, thất hồn lạc phách trở về nhà.
Nhưng còn chưa vào cửa, cô lại nghe được tin, ông nội cô trên đường về Bắc Kinh xảy ra chuyện, đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Lúc cô chạy tới, bác sĩ phụ trách cấp cứu vừa đi ra: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, vết thương quá nặng, để người nhà vào gặp mặt lần cuối đi.”
Nguyên chủ giống như điên vọt vào, nhìn thấy toàn thân ông cụ Sở đầy máu, bị dọa cả người run rẩy, nước mắt trong nháy mắt rơi như mưa: “Ông nội, ông bị sao thế ạ?”
Trong mắt ông cụ tràn đầy lưu luyến: “Đừng khóc, sau này phải… chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nhìn linh đường đông đúc người qua lại, trong đầu Vân Y một mảng mê mang.
Đây là tình huống gì vậy?
Không đợi cô hiểu rõ tình hình, một cô gái mặc áo sơ mi kẻ caro đi đến trước mặt cô, khom lưng trào phúng nói: “Sở Vân Nhất, lần này không có ai che chở cho cô nữa, ngày lành của cô chấm dứt rồi.”
Vân Y ngẩng đầu muốn nhìn rõ người đến là ai, bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, cơ thể không kiểm soát được mà ngã xuống.
“Mau đến đây, Vân Nhất té xỉu rồi.”
“Tội con bé thật, ông cụ Sở tốt như thế, sao nói đi là đi ngay, để lại một mình Vân Nhất, về sau con bé phải làm sao đây?”
Khi tỉnh lại, Vân Y phát hiện mình xuyên không!
Lần này cô xuyên thành cô gái đáng thương mang biệt danh ‘não yêu đương’ đồng âm với tên của cô, hơn nữa còn xuyên đến niên đại mà cha mẹ kiếp trước của cô sinh ra, cái thời đại mà ‘tìm người phải hô, giao thông phải đi bộ, mua đồ còn phải dùng vé’.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô thử dùng ý niệm liên hệ không gian của mình, kết quả không cảm nhận được gì, xem ra thật sự dùng cơ duyên bản thân kiếp trước để đổi lấy kiếp này sống lại.
Nghĩ đến vài ngày trước nguyên chủ không chỉ nhường công việc mẹ nuôi để lại cho em gái người cô thích Tôn Hiểu Yến, mà còn bị người ta lừa gạt báo danh, một tuần sau sẽ xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Trong lúc đi mua vật tư, phát hiện Tôn Thụy Minh vẫn luôn nói thích cô lại ở sau lưng cô gặp riêng cô gái khác!
Mà cô gái kia không phải ai khác, chính là Tô Ái Ngọc vẫn cực lực khuyên bảo cô xuống nông thôn, người được Tôn Thụy Minh gọi là em họ xa.
Nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ, cô mới biết toàn bộ nhà họ Tôn vẫn luôn tính kế cô.
Nguyên chủ nhất thời không tiếp nhận được sự thật này, cũng không có dũng khí trở mặt với Tôn Thụy Minh, thất hồn lạc phách trở về nhà.
Nhưng còn chưa vào cửa, cô lại nghe được tin, ông nội cô trên đường về Bắc Kinh xảy ra chuyện, đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Lúc cô chạy tới, bác sĩ phụ trách cấp cứu vừa đi ra: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, vết thương quá nặng, để người nhà vào gặp mặt lần cuối đi.”
Nguyên chủ giống như điên vọt vào, nhìn thấy toàn thân ông cụ Sở đầy máu, bị dọa cả người run rẩy, nước mắt trong nháy mắt rơi như mưa: “Ông nội, ông bị sao thế ạ?”
Trong mắt ông cụ tràn đầy lưu luyến: “Đừng khóc, sau này phải… chăm sóc tốt cho bản thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.