Trọng Sinh Niên Đại: Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Con Làm Giàu
Chương 2: Tránh Ra, Để Tôi Cứu Nó (2)
Đông Kiều Vương
05/07/2024
Chuyện này đối với nguyên chủ mà nói, đó là đả kích trầm trọng, cũng không thể tránh được.
Bởi vì nguyên chủ vốn thích thanh niên trí thức Phong Khải cùng xuống nông thôn.
Mà lần này việc Tiểu Đậu Tử ngã xuống sông cũng không phải do nguyên chủ đẩy.
Chỉ là lúc ấy nguyên chủ nhìn thấy Tiểu Đậu Tử rơi xuống sông nên muốn kéo thằng bé lên.
Kết quả động tác đưa tay của cô lại bị người ta hiểu nhầm thành đẩy.
Hơn nữa nguyên chủ đúng thật không muốn gặp Tiêu Bắc và Tiểu Đậu Tử.
Vì vậy cho nên nguyên chủ rất khó giải thích.
Nhưng bây giờ có một việc quan trọng hơn - đó là cứu thằng bé.
Mặc kệ những thứ khác, cô vội vàng đứng lên khỏi mặt đất, sau đó dùng sức đẩy Tiêu Bắc sang một bên.
“Anh tránh ra, tôi cứu nó!”
Bởi vì Tiêu Bắc vừa buồn bã quá độ cho nên không kịp đề phòng bị đẩy ra.
Vừa nhìn thấy là người phụ nữ Tô Kỳ này đẩy mình, gân xanh trên trán anh trong nháy mắt nổi lên, đôi mắt tức giận nhìn cô, nói: “Tô Kỳ, cô muốn làm gì?”
Kèm theo đó là âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
Thôn dân vây xem cũng tức giận bình luận.
“Đúng vậy, Tô Kỳ, thằng bé đã bị cô hại chết rồi, cô còn muốn làm gì?”
“Loại phụ nữ như cô ác độc quá đấy, người chết rồi không thể để nó được yên tĩnh ư?”
“Câm miệng, tôi có thể cứu nó!” Tô Kỳ không thèm quay đầu lại hét lên.
Đám người ở xung quanh cũng không vì lời này mà tin tưởng cô.
Ngược lại càng khiến mọi người tức giận.
Có người nhanh miệng trào phúng: “Ha, cô cứu ư? Loại phụ nữ ác độc như cô thì muốn cứu thế nào?”
“Đúng rồi, đồ đàn bà xấu xa, hại người khác chưa đủ sao, đến cuối cùng còn muốn Tiểu Đậu Tử không được yên ổn ư?”
“Bảo cảnh sát bắt cô ta đi!”
“Tiêu Bắc, cậu không thể nghe cô ta, cô ta là người hại chết Tiểu Đậu Tử đó.”
——
Tô Kỳ không để ý tới những người này, cô chuẩn bị cứu người.
Dù sao trong thời gian này một phút một giây cũng không thể chậm trễ.
Tuy nhiên không đợi cô làm bước tiếp theo.
Cổ tay của cô đã bị Tiêu Bắc nắm chặt.
Lực nắm đủ mạnh để bẻ gãy cổ tay cô.
Thậm chí Tô Kỳ còn cảm thấy xương mình đang kêu lên.
Cô không sợ hãi nhìn thẳng vào cặp mắt hung ác nham hiểm kia.
“Nếu anh thật sự muốn thằng bé chết thì chặt tay tôi đi.”
Ý muốn giết người trong ánh mắt Tiêu Bắc không hề che giấu, anh hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt này.
Cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: “Vậy tốt nhất cô nên cầu nguyện Tiểu Đậu Tử không sao đi.”
Nếu không, anh nhất định sẽ không buông tha cho người phụ nữ này.
Nói xong anh buông tay ra, Tô Kỳ cũng mặc kệ cổ tay đang đau đớn.
Cô ấn vào lồng ngực cậu bé vài cái –
Bởi vì nguyên chủ vốn thích thanh niên trí thức Phong Khải cùng xuống nông thôn.
Mà lần này việc Tiểu Đậu Tử ngã xuống sông cũng không phải do nguyên chủ đẩy.
Chỉ là lúc ấy nguyên chủ nhìn thấy Tiểu Đậu Tử rơi xuống sông nên muốn kéo thằng bé lên.
Kết quả động tác đưa tay của cô lại bị người ta hiểu nhầm thành đẩy.
Hơn nữa nguyên chủ đúng thật không muốn gặp Tiêu Bắc và Tiểu Đậu Tử.
Vì vậy cho nên nguyên chủ rất khó giải thích.
Nhưng bây giờ có một việc quan trọng hơn - đó là cứu thằng bé.
Mặc kệ những thứ khác, cô vội vàng đứng lên khỏi mặt đất, sau đó dùng sức đẩy Tiêu Bắc sang một bên.
“Anh tránh ra, tôi cứu nó!”
Bởi vì Tiêu Bắc vừa buồn bã quá độ cho nên không kịp đề phòng bị đẩy ra.
Vừa nhìn thấy là người phụ nữ Tô Kỳ này đẩy mình, gân xanh trên trán anh trong nháy mắt nổi lên, đôi mắt tức giận nhìn cô, nói: “Tô Kỳ, cô muốn làm gì?”
Kèm theo đó là âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
Thôn dân vây xem cũng tức giận bình luận.
“Đúng vậy, Tô Kỳ, thằng bé đã bị cô hại chết rồi, cô còn muốn làm gì?”
“Loại phụ nữ như cô ác độc quá đấy, người chết rồi không thể để nó được yên tĩnh ư?”
“Câm miệng, tôi có thể cứu nó!” Tô Kỳ không thèm quay đầu lại hét lên.
Đám người ở xung quanh cũng không vì lời này mà tin tưởng cô.
Ngược lại càng khiến mọi người tức giận.
Có người nhanh miệng trào phúng: “Ha, cô cứu ư? Loại phụ nữ ác độc như cô thì muốn cứu thế nào?”
“Đúng rồi, đồ đàn bà xấu xa, hại người khác chưa đủ sao, đến cuối cùng còn muốn Tiểu Đậu Tử không được yên ổn ư?”
“Bảo cảnh sát bắt cô ta đi!”
“Tiêu Bắc, cậu không thể nghe cô ta, cô ta là người hại chết Tiểu Đậu Tử đó.”
——
Tô Kỳ không để ý tới những người này, cô chuẩn bị cứu người.
Dù sao trong thời gian này một phút một giây cũng không thể chậm trễ.
Tuy nhiên không đợi cô làm bước tiếp theo.
Cổ tay của cô đã bị Tiêu Bắc nắm chặt.
Lực nắm đủ mạnh để bẻ gãy cổ tay cô.
Thậm chí Tô Kỳ còn cảm thấy xương mình đang kêu lên.
Cô không sợ hãi nhìn thẳng vào cặp mắt hung ác nham hiểm kia.
“Nếu anh thật sự muốn thằng bé chết thì chặt tay tôi đi.”
Ý muốn giết người trong ánh mắt Tiêu Bắc không hề che giấu, anh hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt này.
Cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: “Vậy tốt nhất cô nên cầu nguyện Tiểu Đậu Tử không sao đi.”
Nếu không, anh nhất định sẽ không buông tha cho người phụ nữ này.
Nói xong anh buông tay ra, Tô Kỳ cũng mặc kệ cổ tay đang đau đớn.
Cô ấn vào lồng ngực cậu bé vài cái –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.