Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 16:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
01/07/2022
Phương Hiểu Lệ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lần, vẫn không quá tin tưởng, "Tại sao lại là ban đêm? Tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ! Thì ra là có bí mật không muốn người khác biết!"
“Ha, tôi hiểu rồi!” Cô như bừng tỉnh điều gì đó, chỉ vào Lý Thanh Lâm nói: “Ông nhất định cũng muốn bán tôi đi! Tôi nói cho ông biết, tôi mới không thèm tin lời ông!
Cô rất tán thưởng não mình!
Người này khẳng định là không có ý tốt, chứ tại sao phải đợi đến buổi tối mới gặp được người?
Chắc định lừa bán cô!
Lý Thanh Lâm cạn lời ...
"Đồng chí Tiểu Phương, cô đừng có nói bậy, bọn ta đều là nông dân trung thực lương thiện, làm gì có cái chuyện buôn bán người ở đây!"
"Bây giờ xã hội đổi mới, loại bỏ tư tưởng phong kiến. Nếu là trước đây, chúng ta cũng sẽ không làm điều đó!"
Đây là việc lớn, Lý Thanh Lâm nói rất nghiêm túc, mua bán người không phải chuyện đùa.
Phương Hiểu Lệ do dự một lúc, vừa rồi cô túng quá làm liều, chụp cái mũ này cho người ta quả thật không tốt.
Cô hòa hoãn lại, nói: "Đại đội trưởng, tôi chỉ muốn gặp Trần Di, chỉ là gặp một lúc hỏi chút cũng không được sao?"
Yêu cầu này không khó đi, chỉ cần Trần Di không bị bán, tại sao lại không đáp ứng?
Lý Thanh Lâm cũng không còn cách nào khác, gật đầu nói: "Ta sẽ đưa cô đi gặp cô ấy, nhưng cô sau này không được nói linh tinh như vậy, sẽ ảnh hưởng tới người khác biết chưa?"
Phương Hiểu Lệ nghe vậy liền đồng ý, "Vậy thì đi thôi."
Chỉ cần nhìn thấy Trần Di, bảo cô làm cái gì cũng được.
Lý Thanh Lâm thở dài, người trong thành phố thật là không có được liền ko buông tha. Ai dà...
Cũng trách hắn, lúc trước không hỏi Trần Di chuyện này, nếu không làm sao mà kéo thêm nhiều phiền phức như vậy?
“Minh Thành, ra đây chúng ta cùng nhau đi đến nhà ngươi!” Lý Thanh Lâm hô một tiếng về phía phòng.
Phương Hiểu Lệ ngơ ngác đứng bên cạnh, đến nhà của ai?
Hạ Minh Thành bước ra, nhìn tới thanh niên trí thức kia, vừa rồi bọn họ nói chuyện hắn đều nghe hết.
Đại đội trưởng này, làm việc chẳng suy xét kỹ lưỡng.
Phương Hiểu Lệ nhìn người trước mặt có hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cư nhiên lại có nam nhân đẹp trai như vậy.
So với những thanh niên trí thức kia, người này trông thật đẹp, thoạt nhìn cũng rất văn nhã.
“Đi thôi.” Lý Thanh Lâm đi phía trước, theo sau là hai người.
Trên đường đi gặp không ít người, bây giờ trời có ít nắng cho nên mọi người đều ra ngoài đi dạo chút.
Quay lại nhìn Hạ Minh Thành cùng Phương Hiểu Lệ ở phía sau, thấy đám ngươi kia đang bàn tán sôi nổi, đoán chừng hắn cũng biết một ít.
Lý Thanh Lâm bĩu môi, liền nghĩ tới điều gì đó, nếu để người khác biết có một nữ thanh niên trí thức sống ở nhà Hạ Minh Thành, đến lúc đó cả đại đội Tiểu Hà có mà bàn tán tung chảo lên đấy chứ.
Bọn họ cả ngày không có chuyện để làm, chỉ biết tám chuyện không đâu.
May là hắn dự tính trước!
Phương Hiểu Lệ đang nghĩ về Trần Di, hoàn toàn không để ý tới, cho dù biết thì cô cũng không để ý đến họ.
Trần Di đang chuẩn bị bữa trưa, làm nhân cho bánh bao.
Cô cũng không thích ăn món này lắm, ngoài những món này thực sự không thể làm gì khác.
Sáng nay hai người ăn bánh bột ngô, còn có canh củ cải cắt nhỏ.
Gạo còn lại rất ít nên Hạ Minh Thành không làm nữa mà để cô giữ lại rồi ăn sau.
“Trần Di!” Phương Hiểu Lệ vừa bước vào cửa, nhìn thấy cô đang nấu cơm, nước mắt lập tức rơi xuống.
(hết chương)
“Ha, tôi hiểu rồi!” Cô như bừng tỉnh điều gì đó, chỉ vào Lý Thanh Lâm nói: “Ông nhất định cũng muốn bán tôi đi! Tôi nói cho ông biết, tôi mới không thèm tin lời ông!
Cô rất tán thưởng não mình!
Người này khẳng định là không có ý tốt, chứ tại sao phải đợi đến buổi tối mới gặp được người?
Chắc định lừa bán cô!
Lý Thanh Lâm cạn lời ...
"Đồng chí Tiểu Phương, cô đừng có nói bậy, bọn ta đều là nông dân trung thực lương thiện, làm gì có cái chuyện buôn bán người ở đây!"
"Bây giờ xã hội đổi mới, loại bỏ tư tưởng phong kiến. Nếu là trước đây, chúng ta cũng sẽ không làm điều đó!"
Đây là việc lớn, Lý Thanh Lâm nói rất nghiêm túc, mua bán người không phải chuyện đùa.
Phương Hiểu Lệ do dự một lúc, vừa rồi cô túng quá làm liều, chụp cái mũ này cho người ta quả thật không tốt.
Cô hòa hoãn lại, nói: "Đại đội trưởng, tôi chỉ muốn gặp Trần Di, chỉ là gặp một lúc hỏi chút cũng không được sao?"
Yêu cầu này không khó đi, chỉ cần Trần Di không bị bán, tại sao lại không đáp ứng?
Lý Thanh Lâm cũng không còn cách nào khác, gật đầu nói: "Ta sẽ đưa cô đi gặp cô ấy, nhưng cô sau này không được nói linh tinh như vậy, sẽ ảnh hưởng tới người khác biết chưa?"
Phương Hiểu Lệ nghe vậy liền đồng ý, "Vậy thì đi thôi."
Chỉ cần nhìn thấy Trần Di, bảo cô làm cái gì cũng được.
Lý Thanh Lâm thở dài, người trong thành phố thật là không có được liền ko buông tha. Ai dà...
Cũng trách hắn, lúc trước không hỏi Trần Di chuyện này, nếu không làm sao mà kéo thêm nhiều phiền phức như vậy?
“Minh Thành, ra đây chúng ta cùng nhau đi đến nhà ngươi!” Lý Thanh Lâm hô một tiếng về phía phòng.
Phương Hiểu Lệ ngơ ngác đứng bên cạnh, đến nhà của ai?
Hạ Minh Thành bước ra, nhìn tới thanh niên trí thức kia, vừa rồi bọn họ nói chuyện hắn đều nghe hết.
Đại đội trưởng này, làm việc chẳng suy xét kỹ lưỡng.
Phương Hiểu Lệ nhìn người trước mặt có hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cư nhiên lại có nam nhân đẹp trai như vậy.
So với những thanh niên trí thức kia, người này trông thật đẹp, thoạt nhìn cũng rất văn nhã.
“Đi thôi.” Lý Thanh Lâm đi phía trước, theo sau là hai người.
Trên đường đi gặp không ít người, bây giờ trời có ít nắng cho nên mọi người đều ra ngoài đi dạo chút.
Quay lại nhìn Hạ Minh Thành cùng Phương Hiểu Lệ ở phía sau, thấy đám ngươi kia đang bàn tán sôi nổi, đoán chừng hắn cũng biết một ít.
Lý Thanh Lâm bĩu môi, liền nghĩ tới điều gì đó, nếu để người khác biết có một nữ thanh niên trí thức sống ở nhà Hạ Minh Thành, đến lúc đó cả đại đội Tiểu Hà có mà bàn tán tung chảo lên đấy chứ.
Bọn họ cả ngày không có chuyện để làm, chỉ biết tám chuyện không đâu.
May là hắn dự tính trước!
Phương Hiểu Lệ đang nghĩ về Trần Di, hoàn toàn không để ý tới, cho dù biết thì cô cũng không để ý đến họ.
Trần Di đang chuẩn bị bữa trưa, làm nhân cho bánh bao.
Cô cũng không thích ăn món này lắm, ngoài những món này thực sự không thể làm gì khác.
Sáng nay hai người ăn bánh bột ngô, còn có canh củ cải cắt nhỏ.
Gạo còn lại rất ít nên Hạ Minh Thành không làm nữa mà để cô giữ lại rồi ăn sau.
“Trần Di!” Phương Hiểu Lệ vừa bước vào cửa, nhìn thấy cô đang nấu cơm, nước mắt lập tức rơi xuống.
(hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.