Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 18:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
01/07/2022
Đúng vậy, nếu Hạ Minh Thành này thật sự không phải người tốt, hắn sẽ hành động ngay.
“A.” Phương Hiểu Lệ gật gật đầu, nghĩ cũng có lý.
“Vậy cũng được, nếu có chuyện gì cậu nhất định phải chạy ra ngoài kêu to đấy!” Cô dặn dò, sợ Trần Di sẽ bị thương.
Nếu ngày đó đến, Trần Di sẽ không chạy ra ngoài hét lớn, nếu lúc đó mà làm vậy mọi người đều sẽ biết, về sau không thể ở lại đây được.
Mặc dù Trần Di không có loại dị năng nào, nhưng cô còn có một cái nhà kho!
Cái gì cũng có, trước kia mạt thế đến nhà nước không khống chế mọi việc, cho nên người bình thường cũng có mấy thứ này để phòng thân.
Mà tra nam ỷ vào có dị năng cấp 2, vậy nên hắn đã cho cô vài khẩu súng cùng rất nhiều đạn.
Nếu như Hạ Minh Thành này thật sự dám làm gì, Trần Di cô cũng không phải loại người mềm lòng.
Làm sao một người chết, sợ gì chứ?
Lúc này, Phương Hiểu Lệ đã biết rõ tình huống, vì vậy cô yên tâm rời đi cùng với Lý Thanh Lâm.
Trần Di mới nhớ ra, vì sao lại quên không hỏi đại đội trưởng về việc tìm nơi ở mới chứ.
Cô nhìn người đang trầm mặc đứng bên cạnh, hỏi: "Này? Đồng chí Hạ, đại đội trưởng có nói đã tìm được chỗ ở cho tôi chưa?"
Xem ra hôm nay Hạ Minh Thành tìm đại đội trưởng hỏi, nếu không bọn họ cũng không thể cùng nhau trở về đi?
Cô cũng có thể thấy được Hạ Minh Thành không thích nhiều người trong nhà.
Điều này có thể hiểu được, nếu dặt nó trên người mình , e rằng cô cũng sẽ không thích.
Nói không chừng lần đầu tiên liền cự tuyệt đấy chứ.
Hạ Minh Thành tức giận quay đầu lại, không muốn nhìn cô, "Không có!"
Giọng điệu của hắn tệ đến mức chẳng thèm liếc nhìn người bên cạnh.
Trần Di bĩu môi, không có thì không có, làm gì mà phải thái độ như vậy!
Quay đầu, cô đi thẳng vào phòng bếp, cơm trưa còn phải chuẩn bị a.
Bữa ăn vẫn chỉ đơn giản như vậy, bánh bao nhân rau.
Hỉ Minh Thành vốn dĩ không muốn ăn uống, bị người ta kêu là ế không cưới được vợ, làm gì còn hứng thú ngồi ăn cơm?
Nhưng khi nhìn thấy món dango thơm phức, hắn lại nhượng bộ.
Tôi không thể kìm được, và tôi không biết nữ thanh niên trí thức này đã làm như thế nào, ngon quá đi mất.
Nhưng nhìn thấy bánh bao thơm ngon kia hắn nghĩ lại nên ăn trước đã.
Không có biện pháp thì thôi, cũng không biết nữ thanh niên trí thức này sao lại nấu ăn ngon ngư vậy.
Hắn trước kia chưa từng ăn qua mấy thứ ngon như này đâu.
Ăn cơm xong, Hạ Minh Thành vào trong bếp rửa bát.
Quay đầu lại nhìn cái phòng kia, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Sau khi rửa bát xong, hắn liền vào thẳng trong nhà.
Trần Di không biết vừa rồi có người đang nhìn cô, cô đã đóng khóa kỹ cửa trước đó, sau đó tắt đèn đi vào không gian.
Tắm nước nóng mỗi tối chính là niềm yêu thích của cô, hiện tại tiền đồ xa vời, cô không biết tương lai sẽ ra sao.
Chính mình còn không biết phải làm gì.
"Aii, chán quá."
Hiện tại là cuối tháng 11, thời tiết ở vùng Đông Bắc rất lạnh.
Trần Di không chỉ chăm chỉ nấu ăn mỗi ngày mà còn giúp nhóm lửa.
Đi hái củi chỉ có thể nhờ đến Hạ Minh Thành, tuy rằng ở nhà củi ở nhà cũng đủ dùng, nhưng cứ dùng mãi cũng hết.
Trần Di nhìn thời gian, đã gần mười giờ. Hôm nay phải làm một bữa cơm thật ngon!
Cô lấy ra một ít bột mì từ không gian, trộn với một ít bột ngô, sau đó bắt đầu làm nhân.
Có ít cải trắng trong bếp, thịt thì không có.
(hết chương)
“A.” Phương Hiểu Lệ gật gật đầu, nghĩ cũng có lý.
“Vậy cũng được, nếu có chuyện gì cậu nhất định phải chạy ra ngoài kêu to đấy!” Cô dặn dò, sợ Trần Di sẽ bị thương.
Nếu ngày đó đến, Trần Di sẽ không chạy ra ngoài hét lớn, nếu lúc đó mà làm vậy mọi người đều sẽ biết, về sau không thể ở lại đây được.
Mặc dù Trần Di không có loại dị năng nào, nhưng cô còn có một cái nhà kho!
Cái gì cũng có, trước kia mạt thế đến nhà nước không khống chế mọi việc, cho nên người bình thường cũng có mấy thứ này để phòng thân.
Mà tra nam ỷ vào có dị năng cấp 2, vậy nên hắn đã cho cô vài khẩu súng cùng rất nhiều đạn.
Nếu như Hạ Minh Thành này thật sự dám làm gì, Trần Di cô cũng không phải loại người mềm lòng.
Làm sao một người chết, sợ gì chứ?
Lúc này, Phương Hiểu Lệ đã biết rõ tình huống, vì vậy cô yên tâm rời đi cùng với Lý Thanh Lâm.
Trần Di mới nhớ ra, vì sao lại quên không hỏi đại đội trưởng về việc tìm nơi ở mới chứ.
Cô nhìn người đang trầm mặc đứng bên cạnh, hỏi: "Này? Đồng chí Hạ, đại đội trưởng có nói đã tìm được chỗ ở cho tôi chưa?"
Xem ra hôm nay Hạ Minh Thành tìm đại đội trưởng hỏi, nếu không bọn họ cũng không thể cùng nhau trở về đi?
Cô cũng có thể thấy được Hạ Minh Thành không thích nhiều người trong nhà.
Điều này có thể hiểu được, nếu dặt nó trên người mình , e rằng cô cũng sẽ không thích.
Nói không chừng lần đầu tiên liền cự tuyệt đấy chứ.
Hạ Minh Thành tức giận quay đầu lại, không muốn nhìn cô, "Không có!"
Giọng điệu của hắn tệ đến mức chẳng thèm liếc nhìn người bên cạnh.
Trần Di bĩu môi, không có thì không có, làm gì mà phải thái độ như vậy!
Quay đầu, cô đi thẳng vào phòng bếp, cơm trưa còn phải chuẩn bị a.
Bữa ăn vẫn chỉ đơn giản như vậy, bánh bao nhân rau.
Hỉ Minh Thành vốn dĩ không muốn ăn uống, bị người ta kêu là ế không cưới được vợ, làm gì còn hứng thú ngồi ăn cơm?
Nhưng khi nhìn thấy món dango thơm phức, hắn lại nhượng bộ.
Tôi không thể kìm được, và tôi không biết nữ thanh niên trí thức này đã làm như thế nào, ngon quá đi mất.
Nhưng nhìn thấy bánh bao thơm ngon kia hắn nghĩ lại nên ăn trước đã.
Không có biện pháp thì thôi, cũng không biết nữ thanh niên trí thức này sao lại nấu ăn ngon ngư vậy.
Hắn trước kia chưa từng ăn qua mấy thứ ngon như này đâu.
Ăn cơm xong, Hạ Minh Thành vào trong bếp rửa bát.
Quay đầu lại nhìn cái phòng kia, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Sau khi rửa bát xong, hắn liền vào thẳng trong nhà.
Trần Di không biết vừa rồi có người đang nhìn cô, cô đã đóng khóa kỹ cửa trước đó, sau đó tắt đèn đi vào không gian.
Tắm nước nóng mỗi tối chính là niềm yêu thích của cô, hiện tại tiền đồ xa vời, cô không biết tương lai sẽ ra sao.
Chính mình còn không biết phải làm gì.
"Aii, chán quá."
Hiện tại là cuối tháng 11, thời tiết ở vùng Đông Bắc rất lạnh.
Trần Di không chỉ chăm chỉ nấu ăn mỗi ngày mà còn giúp nhóm lửa.
Đi hái củi chỉ có thể nhờ đến Hạ Minh Thành, tuy rằng ở nhà củi ở nhà cũng đủ dùng, nhưng cứ dùng mãi cũng hết.
Trần Di nhìn thời gian, đã gần mười giờ. Hôm nay phải làm một bữa cơm thật ngon!
Cô lấy ra một ít bột mì từ không gian, trộn với một ít bột ngô, sau đó bắt đầu làm nhân.
Có ít cải trắng trong bếp, thịt thì không có.
(hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.