Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 1:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
29/06/2022
Truyện [Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian]
Tác giả : Nhĩ Đích Nhãn Thần
edit : nguyenna
________________
"Ta hận các ngươi! Ta hận các ngươi!" Trần Di đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt đỏ rực tràn đầy thù hận.
Cô hận không thể giết chết tất cả đám người kia! Ai muốn hại cô đều phải chết!
“Trần Di, cậu làm sao vậy?” Cô gái bên cạnh giật mình, nắm lấy cánh tay Trần Di, không biết cô đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt người đối diện, thiếu chút nữa hù chết cô ấy.
Trần Di…
Thật là đáng sợ mà.
Ánh mắt căm thù, còn có cái biểu tình dữ dằn cùng với sắc mặt trắng bệch kia gần như khiến cô ấy nghĩ rằng mình gặp quỷ giữa ban ngày!
Trần Di sững người khi nghe thấy âm thanh truyền tới kia, nhìn hoàn cảnh xung quanh, đúng là đang ở trong tàu hỏa.
Bất quá cái xe lửa sơn màu xanh này trông thật cũ kỹ, chung quanh mọi thứ hết thảy đều xa lạ, cô nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
Mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt tò mò, còn có thương hại, cũng có vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cái quái gì vậy?
“Tu tu tu ……”
Tiếng còi tàu vang lên, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài bao phủ một mảnh màu trắng, núi non trùng trùng điệp điệp thấp thoáng những bóng nhà giữa núi rừng, nghi ngút khói ...
Bầu trời trong xanh bát ngát, không một gợn mây.
Sao lại có thể?
Cô nhớ rõ sau một năm mạt thế đến, bầu trời đã trở nên âm u xám xịt, mặt trời chưa bao giờ ló ra.
Bên ngoài cát bụi bay tứ tung, cách xa mười dặm cũng không thấy có gì khác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ mình trọng sinh?
Có thể, có lẽ là vậy, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến Trần Di không kịp suy nghĩ, trong lòng có quá nhiều nghi vấn.
Cô áp xuống mọi sự nghi ngờ, cùng sự phẫn nộ trước đó, bình tĩnh lại một lúc, rồi quay đầu nhìn người bên cạnh.
Vừa rồi khi cô mất kiểm soát, chính cô gái này đã hỏi cô, còn biết tên cô nữa.
"Cái kia ..." Cô không biết người này tên là gì, do dự không biết nên nói như thế nào.
"Trần Di, cậu đừng buồn, chắc ba của cậu, khẳng định là bị người phụ nữ kia mê hoặc rồi! Cậu yên tâm, tớ vĩnh viễn đứng về phía cậu!"
Cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn trịa, nước da trắng nõn, nhìn sơ qua có thể biết là kiểu người không mưu mô.
Nói cái này cho cô biết để làm gì?
Trong vòng chưa đầy một giờ, Trần Di đã hiểu qua toàn bộ tình hình từ miệng của cô gái nhỏ Phương Hiểu Lệ này.
Hóa ra cô không còn là Trần Di của trước kia mà là Trần Di ở năm 1969.
Cô và Phương Hiểu Lệ lớn lên cùng nhau trong một con phố.
Cả hai đã học chung từ tiểu học cho đến lúc tốt nghiệp cao trung vào năm nay.
Cao trung ở thời đại này căn bản không được học mấy, ngược lại yêu cầu học sinh thường xuyên tham gia các hoạt động.
Sau khi ra trường, cả hai hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia cùng nhau xuống nông thôn hỗ trợ xây dựng.
Tình huống gia đình của nguyên chủ rất phức tạp, mẹ cô mất khi cô mới 10 tuổi, một năm sau cha cô là Trần Quốc Cường tái hôn cùng với Vương Lệ Mai.
Vương Lệ Mai mang theo một trai một gái, trạc tuổi nguyên chủ.
Thường ở trước mặt Trần Quốc Cường đối xử với nguyên chủ rất tốt, sau lưng không ngừng làm việc xấu.
Mà lần này nguyên chủ xuống nông thôn, vốn dĩ bên trên đã quyết định để con gái của Vương Lệ Mai là Trần Lị đi.
Nhưng Trần Lị bị dị ứng da nghiêm trọng, khiến Trần Di phải đi thay cô ta.
Nghe xong Phương Hiểu Lệ nói. Trần Di biết, có lẽ bên trong còn rất nhiều bí mật chưa được biết đến.
Nhưng bây giờ những việc kia đều không liên quan gì đến cô, cô đã xuống nông thôn rồi, giờ lại ở trên tàu, làm gì còn cách nào?
Theo cô thấy, xuống nông thôn không hẳn là chuyện xấu.
(hết chương)
Tác giả : Nhĩ Đích Nhãn Thần
edit : nguyenna
________________
"Ta hận các ngươi! Ta hận các ngươi!" Trần Di đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt đỏ rực tràn đầy thù hận.
Cô hận không thể giết chết tất cả đám người kia! Ai muốn hại cô đều phải chết!
“Trần Di, cậu làm sao vậy?” Cô gái bên cạnh giật mình, nắm lấy cánh tay Trần Di, không biết cô đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt người đối diện, thiếu chút nữa hù chết cô ấy.
Trần Di…
Thật là đáng sợ mà.
Ánh mắt căm thù, còn có cái biểu tình dữ dằn cùng với sắc mặt trắng bệch kia gần như khiến cô ấy nghĩ rằng mình gặp quỷ giữa ban ngày!
Trần Di sững người khi nghe thấy âm thanh truyền tới kia, nhìn hoàn cảnh xung quanh, đúng là đang ở trong tàu hỏa.
Bất quá cái xe lửa sơn màu xanh này trông thật cũ kỹ, chung quanh mọi thứ hết thảy đều xa lạ, cô nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
Mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt tò mò, còn có thương hại, cũng có vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cái quái gì vậy?
“Tu tu tu ……”
Tiếng còi tàu vang lên, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài bao phủ một mảnh màu trắng, núi non trùng trùng điệp điệp thấp thoáng những bóng nhà giữa núi rừng, nghi ngút khói ...
Bầu trời trong xanh bát ngát, không một gợn mây.
Sao lại có thể?
Cô nhớ rõ sau một năm mạt thế đến, bầu trời đã trở nên âm u xám xịt, mặt trời chưa bao giờ ló ra.
Bên ngoài cát bụi bay tứ tung, cách xa mười dặm cũng không thấy có gì khác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ mình trọng sinh?
Có thể, có lẽ là vậy, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến Trần Di không kịp suy nghĩ, trong lòng có quá nhiều nghi vấn.
Cô áp xuống mọi sự nghi ngờ, cùng sự phẫn nộ trước đó, bình tĩnh lại một lúc, rồi quay đầu nhìn người bên cạnh.
Vừa rồi khi cô mất kiểm soát, chính cô gái này đã hỏi cô, còn biết tên cô nữa.
"Cái kia ..." Cô không biết người này tên là gì, do dự không biết nên nói như thế nào.
"Trần Di, cậu đừng buồn, chắc ba của cậu, khẳng định là bị người phụ nữ kia mê hoặc rồi! Cậu yên tâm, tớ vĩnh viễn đứng về phía cậu!"
Cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn trịa, nước da trắng nõn, nhìn sơ qua có thể biết là kiểu người không mưu mô.
Nói cái này cho cô biết để làm gì?
Trong vòng chưa đầy một giờ, Trần Di đã hiểu qua toàn bộ tình hình từ miệng của cô gái nhỏ Phương Hiểu Lệ này.
Hóa ra cô không còn là Trần Di của trước kia mà là Trần Di ở năm 1969.
Cô và Phương Hiểu Lệ lớn lên cùng nhau trong một con phố.
Cả hai đã học chung từ tiểu học cho đến lúc tốt nghiệp cao trung vào năm nay.
Cao trung ở thời đại này căn bản không được học mấy, ngược lại yêu cầu học sinh thường xuyên tham gia các hoạt động.
Sau khi ra trường, cả hai hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia cùng nhau xuống nông thôn hỗ trợ xây dựng.
Tình huống gia đình của nguyên chủ rất phức tạp, mẹ cô mất khi cô mới 10 tuổi, một năm sau cha cô là Trần Quốc Cường tái hôn cùng với Vương Lệ Mai.
Vương Lệ Mai mang theo một trai một gái, trạc tuổi nguyên chủ.
Thường ở trước mặt Trần Quốc Cường đối xử với nguyên chủ rất tốt, sau lưng không ngừng làm việc xấu.
Mà lần này nguyên chủ xuống nông thôn, vốn dĩ bên trên đã quyết định để con gái của Vương Lệ Mai là Trần Lị đi.
Nhưng Trần Lị bị dị ứng da nghiêm trọng, khiến Trần Di phải đi thay cô ta.
Nghe xong Phương Hiểu Lệ nói. Trần Di biết, có lẽ bên trong còn rất nhiều bí mật chưa được biết đến.
Nhưng bây giờ những việc kia đều không liên quan gì đến cô, cô đã xuống nông thôn rồi, giờ lại ở trên tàu, làm gì còn cách nào?
Theo cô thấy, xuống nông thôn không hẳn là chuyện xấu.
(hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.