Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 20:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
01/07/2022
Thậm chí cho thêm mỡ lợn thì tuyệt, sủi cảo không nhân kia ăn cũng ngon.
Hạ Minh Thành có chút kinh ngạc, không ngờ nữ thanh niên trí thức này lại còn rất biết cách làm a.
Hắn gật đầu đầu không nói gì nữa, nghiêm túc vùi đầu vào ăn.
“Anh Thành có ở nhà không?” Bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói.
Trần Di nghe âm thanh này thấy rất quen thuộc, đây không phải là cô gái đến lúc sáng sao? Sao lại quay về đây.
Cô quay đầu nhìn Hạ Minh Thành, không biết nên làm thế nào.
Cô có thể vào không gian khi không có ai, nhưng có người ở đây, làm sao vào được nữa?
Đời này cô sẽ không cho ai biết sự tồn tại không gian của cô, nếu bị phát hiện cô sẽ trốn vào trong núi sâu, đợi đến khi cải cách mở cửa mới ra vậy.
Trần Di thấy nếu đó là tương lai, chính cô sẽ nghẹn chết mất.
Hạ Minh Thành nhìn thấy ánh mắt cô, biết cô sợ bị người khác phát hiện, nói: "Cô vào phòng nhỏ chờ một lát, tôi sẽ tống cổ cô ta đi."
Trần Di gật đầu, phương pháp này là tốt nhất.
Chỉ là lúc cô đi ra cửa sau, trong lòng có chút lo lắng nhỡ người kia còn nhanh chân hơn mình thì sao.
Quả nhiên, cô vừa mở cửa ra, cô gái kia đã tự mở cửa chạy vọt vào.
Hạ Minh Thành cũng nghe thấy tiếng mở cửa, đại đội hắn nhà cách nhà khá xa, ban ngày cũng không có ai khóa cửa đi?
Vì vậy hắn cũng không có thói quen khóa cửa, trừ phi ra ngoài trong nhà không có ai.
"Cô ..." Cô gái kia sững người khi nhìn thấy Trần Di, "Cô là ai? Sao lại ở trong nhà anh Thành?"
Nhìn thấy ánh mắt thù địch của cô gái, Trần Di có chút bất đắc dĩ, này không phải xong rồi sao?
Hạ Minh Thành lập tức đi ra, vừa nhìn thấy người tới liền nói: "Vương Xuân Lệ? Ngươi tới đây làm gì?"
Rõ ràng là hắn không vui.
Vương Xuân Lệ lúc này không có thời gian truy hỏi Trần Di, nhanh chóng nói: "Anh Thành, em nghe nói anh đã về, nên người ta mới muốn đến gặp anh."
Mặt mày đầy ủy khuất, chỉ đến xem mặt thôi mà làm dữ vậy?
Đặc biệt là khi nhìn thấy trong nhà Hạ Minh Thành có người phụ nữ khác, điều này khiến cô ta không thể nhịn nổi chút nào.
Bởi vì ngại vẫn còn có người ở đây, nếu không cô ta sẽ túm lấy Trần Di hỏi cho ra nhẽ.
Hạ Minh Thành cau mày, lạnh giọng nói: "Đến gặp ta sao? Ngươi không biết ta ở nhà một mình sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đột nhiên xông tới như vậy, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
Nói thế nào?
Vương Xuân Lệ chỉ ước rằng những người khác sẽ thấy, vì thế Hạ Minh Thành chỉ có thể kết hôn với cô ta!
Nhưng mà chuyện này không thể nói ra.
“Anh Thành, cô ta là ai?” Cô ta chỉ vào Trần Di, trong ánh mắt đầy ghen ghét và tò mò.
Phải biết rằng Hạ Minh Thành chưa bao giờ đưa một nữ nhân nào về nhà, đây vẫn là lần đầu tiên.
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Hạ Minh Thành trợn tròn mắt, chán ghét nói: “Cút nhanh! Ta không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi.’’
Nói xong hắn trực tiếp đóng cửa, để lại Vương Xuân Lệ bên ngoài.
Vương Xuân Lệ nhìn cánh cửa đóng chặt, muốn vươn tay đẩy cửa, nhưng nó không nhúc nhích.
Muốn mở miệng chất vấn, cô ta lấy cái thân phận gì để hỏi?
Cô ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, xoay người bỏ đi.
Trần Di nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, phỏng chừng chuyện này đã được giải quyết xong.
Không cần hỏi ý kiến người trong phòng, cô đi thẳng vào nhà.
Hạ Minh Thành há to miệng nhai đồ ăn, sau đó nói: "Mau ăn đi, hôm nay lạnh quá, sủi cảo cũng đều lạnh rồi."
Trời đất bao la, trước hết phải ăn no cái bụng!
(hết chương)
Hạ Minh Thành có chút kinh ngạc, không ngờ nữ thanh niên trí thức này lại còn rất biết cách làm a.
Hắn gật đầu đầu không nói gì nữa, nghiêm túc vùi đầu vào ăn.
“Anh Thành có ở nhà không?” Bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói.
Trần Di nghe âm thanh này thấy rất quen thuộc, đây không phải là cô gái đến lúc sáng sao? Sao lại quay về đây.
Cô quay đầu nhìn Hạ Minh Thành, không biết nên làm thế nào.
Cô có thể vào không gian khi không có ai, nhưng có người ở đây, làm sao vào được nữa?
Đời này cô sẽ không cho ai biết sự tồn tại không gian của cô, nếu bị phát hiện cô sẽ trốn vào trong núi sâu, đợi đến khi cải cách mở cửa mới ra vậy.
Trần Di thấy nếu đó là tương lai, chính cô sẽ nghẹn chết mất.
Hạ Minh Thành nhìn thấy ánh mắt cô, biết cô sợ bị người khác phát hiện, nói: "Cô vào phòng nhỏ chờ một lát, tôi sẽ tống cổ cô ta đi."
Trần Di gật đầu, phương pháp này là tốt nhất.
Chỉ là lúc cô đi ra cửa sau, trong lòng có chút lo lắng nhỡ người kia còn nhanh chân hơn mình thì sao.
Quả nhiên, cô vừa mở cửa ra, cô gái kia đã tự mở cửa chạy vọt vào.
Hạ Minh Thành cũng nghe thấy tiếng mở cửa, đại đội hắn nhà cách nhà khá xa, ban ngày cũng không có ai khóa cửa đi?
Vì vậy hắn cũng không có thói quen khóa cửa, trừ phi ra ngoài trong nhà không có ai.
"Cô ..." Cô gái kia sững người khi nhìn thấy Trần Di, "Cô là ai? Sao lại ở trong nhà anh Thành?"
Nhìn thấy ánh mắt thù địch của cô gái, Trần Di có chút bất đắc dĩ, này không phải xong rồi sao?
Hạ Minh Thành lập tức đi ra, vừa nhìn thấy người tới liền nói: "Vương Xuân Lệ? Ngươi tới đây làm gì?"
Rõ ràng là hắn không vui.
Vương Xuân Lệ lúc này không có thời gian truy hỏi Trần Di, nhanh chóng nói: "Anh Thành, em nghe nói anh đã về, nên người ta mới muốn đến gặp anh."
Mặt mày đầy ủy khuất, chỉ đến xem mặt thôi mà làm dữ vậy?
Đặc biệt là khi nhìn thấy trong nhà Hạ Minh Thành có người phụ nữ khác, điều này khiến cô ta không thể nhịn nổi chút nào.
Bởi vì ngại vẫn còn có người ở đây, nếu không cô ta sẽ túm lấy Trần Di hỏi cho ra nhẽ.
Hạ Minh Thành cau mày, lạnh giọng nói: "Đến gặp ta sao? Ngươi không biết ta ở nhà một mình sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đột nhiên xông tới như vậy, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
Nói thế nào?
Vương Xuân Lệ chỉ ước rằng những người khác sẽ thấy, vì thế Hạ Minh Thành chỉ có thể kết hôn với cô ta!
Nhưng mà chuyện này không thể nói ra.
“Anh Thành, cô ta là ai?” Cô ta chỉ vào Trần Di, trong ánh mắt đầy ghen ghét và tò mò.
Phải biết rằng Hạ Minh Thành chưa bao giờ đưa một nữ nhân nào về nhà, đây vẫn là lần đầu tiên.
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Hạ Minh Thành trợn tròn mắt, chán ghét nói: “Cút nhanh! Ta không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi.’’
Nói xong hắn trực tiếp đóng cửa, để lại Vương Xuân Lệ bên ngoài.
Vương Xuân Lệ nhìn cánh cửa đóng chặt, muốn vươn tay đẩy cửa, nhưng nó không nhúc nhích.
Muốn mở miệng chất vấn, cô ta lấy cái thân phận gì để hỏi?
Cô ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, xoay người bỏ đi.
Trần Di nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, phỏng chừng chuyện này đã được giải quyết xong.
Không cần hỏi ý kiến người trong phòng, cô đi thẳng vào nhà.
Hạ Minh Thành há to miệng nhai đồ ăn, sau đó nói: "Mau ăn đi, hôm nay lạnh quá, sủi cảo cũng đều lạnh rồi."
Trời đất bao la, trước hết phải ăn no cái bụng!
(hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.