Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 32:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
12/07/2022
“Trần Di, cậu nghĩ như thế nào?” Phương Hiểu Lệ không biết vì sao mình lại hỏi câu này.
Trần Di nghi hoặc hỏi: "Cái gì a?"
"Chính là chuyện của cậu và đồng chí Hạ đấy! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có người đến làm phiền cậu!" Phương Hiểu Lệ ngồi dậy, nương ánh trăng nhìn về phía cô.
Theo cô ấy, vấn đề này đặt trong thành có thể chấp nhận được.
Nếu mọi người cứ truyền tai nhau thế này, về sau làm sao gả chồng được nữa?
chẳng lẽ muốn một người cả đời sao? Quá viển vông.
Trần Di cũng ngồi dậy, nói: "Hiểu Lệ, có một số việc tớ không thể khống chế được. Nói nữa, miệng mọc trên người người khác, tớ có thể quản sao?"
“Thật sự không được…… Tớ liền đi khác đại đội.”
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi, mỗi ngày gặp chuyện này ai mà không phiền? Về sau còn có thể sinh sống bình thường không?
Phương Hiểu Lệ nghe vậy thở dài, "Trần Di, cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi, tất cả những thanh niên trí thức trong đại đội phụ cận đều biết chuyện của cậu, hai ngày trước còn có người đến hỏi đấy."
“Bọn họ cũng là nghe người khác nói, lại đây xác nhận một chút, cậu cảm thấy những đại đội trong công xã này còn có thể đi sao?”
Ban đầu cô không dám nói với Trần Di về điều này, sợ rằng cô sẽ tức giận.
Bây giờ không thể không nói ra. Nhìn xem, không phải chỉ cần đổi chỗ khác là xong.
Trần Di không nói, trong lòng ngạc nhiên, cô không nghĩ tới mấy điều này.
Cô thậm chí còn tưởng rằng mình trở thành người nổi tiếng?
Hai người cũng chưa nói chuyện.
Mấy ngày kế tiếp, Trần Di liên tục bị gọi ra.
Cứ cách một hoặc hai ngày, sẽ có người đến làm mai.
Thật sự có điểm giống với mẹ con Vương Xuân Hoa trước đây.
Đa số là mấy lão già, hoặc là mất vợ nhưng đều nhờ người tới mai mối.
Trần Di cũng không phải là không thể kết hôn, cô không thèm để ý. Nhưng hiện tại cô lại rơi vào khốn cảnh, mỗi ngày bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, dù là không để bụng, nhưng nhiều người tìm đến cũng phiền.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô quyết định đến gặp Lý Thanh Lâm để bàn bạc. Xem có cách nào chuyển tới địa phương khác, không quan trọng là bao xa.
Lý Thanh Lâm nhìn một chai rượu, còn có hai lon thịt hộp trên bàn.
“Tiểu Trần, ngươi làm gì vậy?” Tuy rằng hắn vẻ mặt thèm thuồng, nhưng là cũng có giới hạn cuối.
Trần Di vẻ mặt cười khổ, nói: "Đại đội trưởng, mấy ngày nay ngài cũng biết tình hình của tôi đúng không? Tôi muốn chuyển đi nơi khác, xa một chút cũng được."
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi, thực sự không nghĩ đến trước đây sống chung mái nhà với một người nam nhân lại xảy ra lắm chuyện như vậy.
Giờ chuyện đã xảy ra như vậy, cũng không trách ai được.
Lý Thanh Lâm dường như đã đoán ra, lắc đầu đáp: "Tiểu Trần, mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ. Nếu thật sự dễ dàng có thể đổi chỗ, tôi đã chuyển cô đi từ lúc trước rồi."
Muốn được chuyển cũng phải báo, dù sao hắn dễ dàng thả người, bên kia cũng phải có người nhận mới được.
Hơn nữa, sự tình bây giờ không ai quan tâm, muốn tìm cũng không tìm được ai.
Trần Di không ngờ mọi chuyện lại rắc rối như vậy, nhất thời không biết phải nói gì.
Hai người im lặng hồi lâu, không ai nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Lý Thanh Lâm nói: "Ta không thể làm gì được, về sau ta sẽ không để những người khác đến nhà thanh niên trí thức. Cô có thể ở đó không ra ngoài, nếu có bất cứ điều gì cần làm, để tiểu Phương làm giúp, ta cũng không có biện pháp."
Sự việc đã đến nước này, hắn cảm thấy trừ bỏ hai người trẻ tuổi kết hôn, không có biện pháp nào giải quyết được.
Trần Di cũng hiểu rằng trốn tránh như thế này mãi cũng không phải cách.
Chẳng lẽ cô phải kết hôn với một người không quen? Như vậy là có thể thoát khỏi hiện trạng này?
Thành thật mà nói, cô thực sự không muốn thỏa hiệp như thế này.
(Hết chương này)
Trần Di nghi hoặc hỏi: "Cái gì a?"
"Chính là chuyện của cậu và đồng chí Hạ đấy! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có người đến làm phiền cậu!" Phương Hiểu Lệ ngồi dậy, nương ánh trăng nhìn về phía cô.
Theo cô ấy, vấn đề này đặt trong thành có thể chấp nhận được.
Nếu mọi người cứ truyền tai nhau thế này, về sau làm sao gả chồng được nữa?
chẳng lẽ muốn một người cả đời sao? Quá viển vông.
Trần Di cũng ngồi dậy, nói: "Hiểu Lệ, có một số việc tớ không thể khống chế được. Nói nữa, miệng mọc trên người người khác, tớ có thể quản sao?"
“Thật sự không được…… Tớ liền đi khác đại đội.”
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi, mỗi ngày gặp chuyện này ai mà không phiền? Về sau còn có thể sinh sống bình thường không?
Phương Hiểu Lệ nghe vậy thở dài, "Trần Di, cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi, tất cả những thanh niên trí thức trong đại đội phụ cận đều biết chuyện của cậu, hai ngày trước còn có người đến hỏi đấy."
“Bọn họ cũng là nghe người khác nói, lại đây xác nhận một chút, cậu cảm thấy những đại đội trong công xã này còn có thể đi sao?”
Ban đầu cô không dám nói với Trần Di về điều này, sợ rằng cô sẽ tức giận.
Bây giờ không thể không nói ra. Nhìn xem, không phải chỉ cần đổi chỗ khác là xong.
Trần Di không nói, trong lòng ngạc nhiên, cô không nghĩ tới mấy điều này.
Cô thậm chí còn tưởng rằng mình trở thành người nổi tiếng?
Hai người cũng chưa nói chuyện.
Mấy ngày kế tiếp, Trần Di liên tục bị gọi ra.
Cứ cách một hoặc hai ngày, sẽ có người đến làm mai.
Thật sự có điểm giống với mẹ con Vương Xuân Hoa trước đây.
Đa số là mấy lão già, hoặc là mất vợ nhưng đều nhờ người tới mai mối.
Trần Di cũng không phải là không thể kết hôn, cô không thèm để ý. Nhưng hiện tại cô lại rơi vào khốn cảnh, mỗi ngày bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, dù là không để bụng, nhưng nhiều người tìm đến cũng phiền.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô quyết định đến gặp Lý Thanh Lâm để bàn bạc. Xem có cách nào chuyển tới địa phương khác, không quan trọng là bao xa.
Lý Thanh Lâm nhìn một chai rượu, còn có hai lon thịt hộp trên bàn.
“Tiểu Trần, ngươi làm gì vậy?” Tuy rằng hắn vẻ mặt thèm thuồng, nhưng là cũng có giới hạn cuối.
Trần Di vẻ mặt cười khổ, nói: "Đại đội trưởng, mấy ngày nay ngài cũng biết tình hình của tôi đúng không? Tôi muốn chuyển đi nơi khác, xa một chút cũng được."
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi, thực sự không nghĩ đến trước đây sống chung mái nhà với một người nam nhân lại xảy ra lắm chuyện như vậy.
Giờ chuyện đã xảy ra như vậy, cũng không trách ai được.
Lý Thanh Lâm dường như đã đoán ra, lắc đầu đáp: "Tiểu Trần, mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ. Nếu thật sự dễ dàng có thể đổi chỗ, tôi đã chuyển cô đi từ lúc trước rồi."
Muốn được chuyển cũng phải báo, dù sao hắn dễ dàng thả người, bên kia cũng phải có người nhận mới được.
Hơn nữa, sự tình bây giờ không ai quan tâm, muốn tìm cũng không tìm được ai.
Trần Di không ngờ mọi chuyện lại rắc rối như vậy, nhất thời không biết phải nói gì.
Hai người im lặng hồi lâu, không ai nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Lý Thanh Lâm nói: "Ta không thể làm gì được, về sau ta sẽ không để những người khác đến nhà thanh niên trí thức. Cô có thể ở đó không ra ngoài, nếu có bất cứ điều gì cần làm, để tiểu Phương làm giúp, ta cũng không có biện pháp."
Sự việc đã đến nước này, hắn cảm thấy trừ bỏ hai người trẻ tuổi kết hôn, không có biện pháp nào giải quyết được.
Trần Di cũng hiểu rằng trốn tránh như thế này mãi cũng không phải cách.
Chẳng lẽ cô phải kết hôn với một người không quen? Như vậy là có thể thoát khỏi hiện trạng này?
Thành thật mà nói, cô thực sự không muốn thỏa hiệp như thế này.
(Hết chương này)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.