Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 34:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
12/07/2022
Quay lại điểm thanh niên trí thức, Phương Hiểu Lệ thấy cô vào cửa, vội vàng chạy tới hỏi: "Hắn nói gì với cậu? mấy ngày nay đều là chuyện do hắn mang tới, hắn còn đến đến đây tìm cậu, không biết kiêng dè gì cả."
Cô cảm thấy rất khó chịu, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Hạ Minh Thành không tránh mặt người khác chưa tính, còn ngang nhiên tới đây, này không phải để người ta trông thấy nói cho sao?
Dù sao thì cô cũng không có ấn tượng tốt về Hạ Minh Thành.
Trần Di nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này không cần giữ bí mật, bèn nói: "Anh ta đến bàn bạc với tớ một chuyện, muốn kết hôn với tớ."
“Kết hôn?!” Phương Hiểu Lệ ngạc nhiên nhìn cô, ngập ngừng hỏi, “Trần Di, cậu có chắc muốn cắm rễ ở cái đất này không?”
" Hiện tại tuy rằng không thể trở về, nhưng ba tớ nói, trong hai năm có thể tìm cách cho chúng ta trở về thành, mọi người đều có thể quay trở lại."
Nơi này thoạt nhìn non xanh nước biếc hữu tình, nhưng chỉ có thể cày cấy ruộng đất, được phân lương thực, cả đời đều phải ở nông thôn.
Cô không thích nên không hiểu được suy nghĩ của Trần Di.
Trần Di thở dài nói: " Cậu cho rằng người trong nhà sẽ giúp tớ tìm cơ hội trở về thành sao?"
lời này vừa nói ra, Phương Hiểu Lệ tức khắc á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, cái quan hệ mẹ kế con chồng này, sao có thể chạy quan hệ cho con riêng của chồng?
Này không chỉ là tiêu tiền, còn muốn cả nhân tình.
Trần Di nói tiếp: "Tớ cũng đã nghĩ tới, thà ở đây còn hơn quay về bị coi thường. Đương nhiên, ở đây không nhất định phải một hai kết hôn."
Thực ra, cô chỉ muốn đợi đến kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục, sau đó gây dựng sự nghiệp.
Cô có không gian, không phải lo lắng về đồ ăn thức uống, nếu cô muốn bắt đầu kinh doanh bán một cái gì đó, cô có rất nhiều vốn.
Phương Hiểu Lệ thở phào nhẹ nhõm, kết hôn đồng nghĩa với việc sẽ ở lại đây mãi mãi.
Hộ khẩu nông thôn về thành phố càng khó hơn, ít nhất bây giờ hộ khẩu của họ liên kết với đại đội, không phải chứng thực.
“Cậu cứ nghĩ kĩ đi, đừng hấp tấp.” Cô chỉ nói một câu này, cô sợ nói quá nhiều Trần Di không vui.
Trần Di hiểu ý tốt của cô, gật đầu rồi đi nhóm lửa.
Mấy ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, cũng không chỉ là những ngày này.
Đã lâu rồi kể từ khi Trần Di đến đại đội Tiểu Hà.
Có một đoạn thời gian không tốt, tâm đều mệt mỏi.
Điều quan trọng nhất đối với cô lúc này là ngăn lại những tin đồn thất thiệt. Đáng tiếc, căn bản không có khả năng.
Nhìn ngọn lửa đang cháy trong bếp, Trần Di nghiêm túc nghĩ lại.
Nếu cô kết hôn với Hạ Minh Thành, cô cũng không cần phải sống ở đây.
Nhà hắn còn có phòng riêng, hai người cũng không cần ngủ cùng nhau đi?
Mặc dù cô không phải là người bảo thủ, nhưng cô cảm thấy nếu muốn ly hôn, cô sẽ không cần phí sức với Hạ Minh Thành sao?
Dù có làm gì đi chăng nữa, nếu đã kết hôn cô cũng không thể phụ lòng người ta được.
này cũng không được, kia cũng không xong.
"đĩ mẹ nó!"
Phương Hiểu Lệ đi ra nấu ăn, vừa vặn nghe thấy lời này, giật mình quay lại nhìn cô.
"Trần Di, cậu đang chửi thề!"
Trần Di:…
Cô gãi gãi đầu, xấu hổ trả lời, "Tớ đang khó chịu, cậu thông cảm một chút đi."
Phương Hiểu Lệ không nói gì, quả thực ai gặp phải chuyện lộn xộn như vậy cũng sẽ khó chịu.
nói hai ba câu thô tục cũng thực bình thường, vì vậy cô hiểu.
(Hết chương này)
Cô cảm thấy rất khó chịu, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Hạ Minh Thành không tránh mặt người khác chưa tính, còn ngang nhiên tới đây, này không phải để người ta trông thấy nói cho sao?
Dù sao thì cô cũng không có ấn tượng tốt về Hạ Minh Thành.
Trần Di nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này không cần giữ bí mật, bèn nói: "Anh ta đến bàn bạc với tớ một chuyện, muốn kết hôn với tớ."
“Kết hôn?!” Phương Hiểu Lệ ngạc nhiên nhìn cô, ngập ngừng hỏi, “Trần Di, cậu có chắc muốn cắm rễ ở cái đất này không?”
" Hiện tại tuy rằng không thể trở về, nhưng ba tớ nói, trong hai năm có thể tìm cách cho chúng ta trở về thành, mọi người đều có thể quay trở lại."
Nơi này thoạt nhìn non xanh nước biếc hữu tình, nhưng chỉ có thể cày cấy ruộng đất, được phân lương thực, cả đời đều phải ở nông thôn.
Cô không thích nên không hiểu được suy nghĩ của Trần Di.
Trần Di thở dài nói: " Cậu cho rằng người trong nhà sẽ giúp tớ tìm cơ hội trở về thành sao?"
lời này vừa nói ra, Phương Hiểu Lệ tức khắc á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, cái quan hệ mẹ kế con chồng này, sao có thể chạy quan hệ cho con riêng của chồng?
Này không chỉ là tiêu tiền, còn muốn cả nhân tình.
Trần Di nói tiếp: "Tớ cũng đã nghĩ tới, thà ở đây còn hơn quay về bị coi thường. Đương nhiên, ở đây không nhất định phải một hai kết hôn."
Thực ra, cô chỉ muốn đợi đến kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục, sau đó gây dựng sự nghiệp.
Cô có không gian, không phải lo lắng về đồ ăn thức uống, nếu cô muốn bắt đầu kinh doanh bán một cái gì đó, cô có rất nhiều vốn.
Phương Hiểu Lệ thở phào nhẹ nhõm, kết hôn đồng nghĩa với việc sẽ ở lại đây mãi mãi.
Hộ khẩu nông thôn về thành phố càng khó hơn, ít nhất bây giờ hộ khẩu của họ liên kết với đại đội, không phải chứng thực.
“Cậu cứ nghĩ kĩ đi, đừng hấp tấp.” Cô chỉ nói một câu này, cô sợ nói quá nhiều Trần Di không vui.
Trần Di hiểu ý tốt của cô, gật đầu rồi đi nhóm lửa.
Mấy ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, cũng không chỉ là những ngày này.
Đã lâu rồi kể từ khi Trần Di đến đại đội Tiểu Hà.
Có một đoạn thời gian không tốt, tâm đều mệt mỏi.
Điều quan trọng nhất đối với cô lúc này là ngăn lại những tin đồn thất thiệt. Đáng tiếc, căn bản không có khả năng.
Nhìn ngọn lửa đang cháy trong bếp, Trần Di nghiêm túc nghĩ lại.
Nếu cô kết hôn với Hạ Minh Thành, cô cũng không cần phải sống ở đây.
Nhà hắn còn có phòng riêng, hai người cũng không cần ngủ cùng nhau đi?
Mặc dù cô không phải là người bảo thủ, nhưng cô cảm thấy nếu muốn ly hôn, cô sẽ không cần phí sức với Hạ Minh Thành sao?
Dù có làm gì đi chăng nữa, nếu đã kết hôn cô cũng không thể phụ lòng người ta được.
này cũng không được, kia cũng không xong.
"đĩ mẹ nó!"
Phương Hiểu Lệ đi ra nấu ăn, vừa vặn nghe thấy lời này, giật mình quay lại nhìn cô.
"Trần Di, cậu đang chửi thề!"
Trần Di:…
Cô gãi gãi đầu, xấu hổ trả lời, "Tớ đang khó chịu, cậu thông cảm một chút đi."
Phương Hiểu Lệ không nói gì, quả thực ai gặp phải chuyện lộn xộn như vậy cũng sẽ khó chịu.
nói hai ba câu thô tục cũng thực bình thường, vì vậy cô hiểu.
(Hết chương này)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.