Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 38:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
12/07/2022
Hạ Minh Thành không nói chuyện này nữa, liền đổi chủ đề, "Giấy đăng ký kết hôn do đại đội trưởng xử lý, hai ngày nữa tôi sẽ xử lí tốt mọi việc, hai chúng ta liền đi chụp ảnh."
Nhất định phải có ảnh cưới, hắn muốn chụp chung với Trần Di.
Trần Di cũng không phản đối, gật đầu đồng ý. Hạ Minh Thành lo phần còn lại, cô không cần phải quản.
Hai người tách ra, Trần Di trở lại điểm thanh niên trí thức.
không biết đến bao lâu mới có thể dọn đi, vì vậy cô không vội thu dọn đồ đạc của mình.
Không lâu sau khi cô quay lại, Phương Hiểu Lệ cũng trở về.
"Trần Di, cậu cùng Hạ Minh Thành nói cái gì vậy? Vừa rồi có rất nhiều người nhìn các cậu."
Cô cũng thấy hai người đi nói chuyện một mình, bất quá không có tới quấy rầy.
Sự việc đã được quyết định, cô chỉ có thể hy vọng Hạ Minh Thành đối xử tốt với Trần Di một chút.
Trần Di trả lời: "Chỉ là bàn chuyện kết hôn, cần hai ngày nữa."
Vài ngày nữa là Tết Dương lịch, qua nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Phương Hiểu Lệ gật đầu, hỏi: "Cậu không định nói một tiếng với gia đình sao? Đây là một việc lớn đó."
“Nói có thể thế nào, bọn họ cũng sẽ không tới.” Giọng của Trần Di bình đạm, căn bản không nghĩ liên lạc với bọn họ.
e rằng bọn họ cũng nghĩ như cô, tốt hơn hết là đừng bao giờ quay về.
Phương Hiểu Lệ muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trần Di nhìn cô cười, "Đừng lo lắng, tớ không sao, tớ vẫn phải thông báo cho cậu trước. Mà này, lần sau cậu có lên trấn có thể giúp tớ gửi thư đi, lát nữa tớ sẽ viết rồi đưa cho cậu."
Mặc kệ nói như thế nào, Trần gia bên kia hẳn là biết tin tức. Cô nghĩ chắc bọn họ sẽ tin, một người đã không thích thì sẽ không bao giờ quay lại.
Phương Hiểu Lệ gật đầu đồng ý, thanh niên trí thức sẽ đến thị trấn để gửi thư hoặc mua đồ hàng tháng, mọi người sẽ gửi thư về nhà vào thời điểm này.
Bức thư của Trần Di đơn giản, chính là tôi sắp kết hôn, nên báo cho gia đình biết.
Về phần còn lại, cô không có gì để nói. Phỏng chừng người ta cũng không muốn nghe nó, tin tức này là tốt nhất rồi.
Phương Hiểu Lệ nhìn vào phong thư hỏi, "Tại sao cậu không ghi địa chỉ?"
Không có địa chỉ thì gửi thư thế nào?
Trần Di làm sao biết nhà nguyên chủ ở đâu? Cho nên căn bản là không có viết.
Cô thẳng thừng trả lời: "Tớ không muốn ghi cái địa chỉ nhà đó, cậu điền giúp tớ đi."
Phương Hiểu Lệ suy nghĩ cẩn thận, đoán rằng Trần Di không muốn nhắc đến gia đình đó, càng cảm thấy đáng thương cho cô.
Giúp cô điền địa chỉ xong, Phương Hiểu Lệ cất lá thư đi. Tuần tới là ngày để đi đến thị trấn, đến lúc đó gửi cùng thư của mình là được.
Về phần tem thì ai cũng có, nhưng Trần Di chưa đưa cho cô, thứ này vài xu, hơn nữa cô có nhiều hơn nên không sao.
Hai ngày này trôi qua nhanh chóng, Lý Thanh Lâm giúp làm xong giấy đăng ký kết hôn.
Bởi vì ở đây treo hộ khẩu, lại có giấy giới thiệu của Trần Di, làm rất dễ dàng.
Hạ Minh Thành làm việc cũng nhanh chóng, có tin đồn trong đại đội. Hắn mua radio, còn có máy may, cùng với đồng hồ, xe đạp.
Xe đạp là kiểu nữ, thời buổi này rất ít người mua xe kiểu nữ, đại đa số đều mua nhị bát, chủ yếu là phương tiện cho nam nhân ra khỏi cửa.
Trần Di sau khi nghe xong thì thở dài, cô nói những thứ này không quan trọng, người ta vẫn mua.
Cô trong lòng có chút cảm động, nếu Hạ Minh Thành không mua, cô cũng không nói gì.
Nhưng người ta lại để ý rất nhiều, chuẩn bị mọi thứ mà lẽ ra phải có, có thể nói là rất tốt.
Ở quê làm gì có ai chuẩ bị được mấy món đại kiện này? Nhiều lắm chỉ là mấy bộ quần áo mới hoặc một cái gì đó.
Phải nói rằng Hạ Minh Thành là một người rất tốt.
Trần Di cảm thấy, chính mình thật quá đáng, hố người ta như vậy thật là vô đạo đức.
Vậy sau này tốt với hắn ta một chút đi?
(Hết chương này)
Nhất định phải có ảnh cưới, hắn muốn chụp chung với Trần Di.
Trần Di cũng không phản đối, gật đầu đồng ý. Hạ Minh Thành lo phần còn lại, cô không cần phải quản.
Hai người tách ra, Trần Di trở lại điểm thanh niên trí thức.
không biết đến bao lâu mới có thể dọn đi, vì vậy cô không vội thu dọn đồ đạc của mình.
Không lâu sau khi cô quay lại, Phương Hiểu Lệ cũng trở về.
"Trần Di, cậu cùng Hạ Minh Thành nói cái gì vậy? Vừa rồi có rất nhiều người nhìn các cậu."
Cô cũng thấy hai người đi nói chuyện một mình, bất quá không có tới quấy rầy.
Sự việc đã được quyết định, cô chỉ có thể hy vọng Hạ Minh Thành đối xử tốt với Trần Di một chút.
Trần Di trả lời: "Chỉ là bàn chuyện kết hôn, cần hai ngày nữa."
Vài ngày nữa là Tết Dương lịch, qua nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Phương Hiểu Lệ gật đầu, hỏi: "Cậu không định nói một tiếng với gia đình sao? Đây là một việc lớn đó."
“Nói có thể thế nào, bọn họ cũng sẽ không tới.” Giọng của Trần Di bình đạm, căn bản không nghĩ liên lạc với bọn họ.
e rằng bọn họ cũng nghĩ như cô, tốt hơn hết là đừng bao giờ quay về.
Phương Hiểu Lệ muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trần Di nhìn cô cười, "Đừng lo lắng, tớ không sao, tớ vẫn phải thông báo cho cậu trước. Mà này, lần sau cậu có lên trấn có thể giúp tớ gửi thư đi, lát nữa tớ sẽ viết rồi đưa cho cậu."
Mặc kệ nói như thế nào, Trần gia bên kia hẳn là biết tin tức. Cô nghĩ chắc bọn họ sẽ tin, một người đã không thích thì sẽ không bao giờ quay lại.
Phương Hiểu Lệ gật đầu đồng ý, thanh niên trí thức sẽ đến thị trấn để gửi thư hoặc mua đồ hàng tháng, mọi người sẽ gửi thư về nhà vào thời điểm này.
Bức thư của Trần Di đơn giản, chính là tôi sắp kết hôn, nên báo cho gia đình biết.
Về phần còn lại, cô không có gì để nói. Phỏng chừng người ta cũng không muốn nghe nó, tin tức này là tốt nhất rồi.
Phương Hiểu Lệ nhìn vào phong thư hỏi, "Tại sao cậu không ghi địa chỉ?"
Không có địa chỉ thì gửi thư thế nào?
Trần Di làm sao biết nhà nguyên chủ ở đâu? Cho nên căn bản là không có viết.
Cô thẳng thừng trả lời: "Tớ không muốn ghi cái địa chỉ nhà đó, cậu điền giúp tớ đi."
Phương Hiểu Lệ suy nghĩ cẩn thận, đoán rằng Trần Di không muốn nhắc đến gia đình đó, càng cảm thấy đáng thương cho cô.
Giúp cô điền địa chỉ xong, Phương Hiểu Lệ cất lá thư đi. Tuần tới là ngày để đi đến thị trấn, đến lúc đó gửi cùng thư của mình là được.
Về phần tem thì ai cũng có, nhưng Trần Di chưa đưa cho cô, thứ này vài xu, hơn nữa cô có nhiều hơn nên không sao.
Hai ngày này trôi qua nhanh chóng, Lý Thanh Lâm giúp làm xong giấy đăng ký kết hôn.
Bởi vì ở đây treo hộ khẩu, lại có giấy giới thiệu của Trần Di, làm rất dễ dàng.
Hạ Minh Thành làm việc cũng nhanh chóng, có tin đồn trong đại đội. Hắn mua radio, còn có máy may, cùng với đồng hồ, xe đạp.
Xe đạp là kiểu nữ, thời buổi này rất ít người mua xe kiểu nữ, đại đa số đều mua nhị bát, chủ yếu là phương tiện cho nam nhân ra khỏi cửa.
Trần Di sau khi nghe xong thì thở dài, cô nói những thứ này không quan trọng, người ta vẫn mua.
Cô trong lòng có chút cảm động, nếu Hạ Minh Thành không mua, cô cũng không nói gì.
Nhưng người ta lại để ý rất nhiều, chuẩn bị mọi thứ mà lẽ ra phải có, có thể nói là rất tốt.
Ở quê làm gì có ai chuẩ bị được mấy món đại kiện này? Nhiều lắm chỉ là mấy bộ quần áo mới hoặc một cái gì đó.
Phải nói rằng Hạ Minh Thành là một người rất tốt.
Trần Di cảm thấy, chính mình thật quá đáng, hố người ta như vậy thật là vô đạo đức.
Vậy sau này tốt với hắn ta một chút đi?
(Hết chương này)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.