Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 4:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
29/06/2022
Trên đường đi, Lý Thanh Lâm nói về tình hình của đại đội Tiể Hà, đại đội tổng cộng có hơn 100 hộ, tính ra khá đông, còn có đại đội chỉ có hai mươi mấy hộ thôi.
Đại đội của bọn họ đã có mười thanh niên trí thức, đa số là nam nhân, có tám người, cho nên lần này được chia tới hai đồng chí nữ, hắn chỉ oán giận một câu, cũng không có phản đối.
Mặt khác tỉ lệ nam nữ thanh niên trí thức trong đại đội sẽ được cân bằng.
Phải biết rằng đàn ông dù vô dụng nhưng so với phụ nữ còn làm được nhiều hơn, cho nên hắn rất thích nam thanh niên trí thức tới.
Xe bò lắc lư hơn nửa giờ, Phương Hiểu Lệ nhịn không được mở miệng hỏi: “Đại đội trưởng, chúng ta còn chưa tới sao?”
Hôm nay cũng quá lạnh, cô ấy sắp không chịu được nữa.
Áo khoác dù có bông dày đến đâu cũng không thể chống chọi được với gió lạnh.
Trần Di cũng cảm thấy rất lạnh, sắc trời càng ngày càng tối, mới bốn giờ chiều mà trời đã đen gần hết.
Bốn giờ chiều từ công xã tới đây. Gió càng lúc càng mạnh, chẳng mấy chốc tuyết đã bắt đầu rơi.
"Nửa giờ nữa chúng ta sẽ đến, cứ nhịn một chút đi. Hai ngày qua trời không có tuyết, các ngươi cúi đầu xuống, hôm nay nhiệt độ giảm mạnh." Lý Thanh Lâm đáp, rồi tiếp tục đánh xe.
Phương Hiểu Lệ bĩu môi nhìn Trần Di, "Cậu lạnh không? Tớ có khăn quàng cổ trong túi hành lý, lấy ra cho cậu quấn a!"
Cô ấy đang đội mũ còn có một chiếc khăn quàng cổ, vẫn cảm thấy lạnh.
Nhưng Trần Di chỉ đội mũ, không có quàng khăn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì lạnh.
Vừa rồi vẫn luôn thích thú ngắm nhìn phong cảnh, lúc này trời càng lạnh, mới phát hiện người bên cạnh mình đã đông lạnh như thế này.
Trần Di lắc lắc đầu, trong không gian của cô cái gì cũng đều có, lúc trước cùng tra nam lập tiểu đội thu thập vật tư, tìm vài cái nhà xưởng còn có siêu thị.
Cô không dám nói mình cái gì cũng có, vẫn còn đang trên đường về thôn.
Hơn nữa cô ngồi ở phía sau lưng Lý Thanh Lâm, gió đều bị cản lại.
Có máy hắn gió làm bằng người, ngu gì không dùng chứ?
Xóc nảy một hồi lâu, cuối cùng họ cũng nhìn thấy hình dáng những ngôi nhà phía trước.
Đến gần mới phát hiện, cơ hồ mọi nhà đều không có ánh đèn, có mấy nhà cũng chỉ là ánh sáng lờ mờ.
Lý Thanh Lâm đậu xe trong sân, ở đây có một dãy nhà, thoạt nhìn hẳn là rất lớn.
“Xuống xe đi, đã đến kí túc xá của thanh niên trí thức rồi.” Hắn hỗ trợ xách hành lý, hai người đồ vật mang theo thật sự không ít.
“Đai đội trưởng đến rồi.” Lúc này cánh cửa phòng được mở ra, vài người đi ra.
Phía trước là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, "Đại đội trưởng, cái giường đất trong phòng kia đã bị sập, chúng tôi cũng không thể sửa chữa nó."
“Giường đất sụp?” Lý Thanh Lâm sửng sốt một chút, sau đó đi theo nam nhân vào phòng xem xét.
Quả nhiên, giường đất đã gãy một nửa, trong phòng còn có một ít mùi khói từ bếp tản ra.
Bàn ghế sạch sẽ, chỉ có cái giường là hỏng.
“Này là làm sao?” Lý Thanh Lâm buồn bực nhăn chặt mày.
Hắn quay đầu lại hỏi: "Vương Tiến, còn có phòng trống nào không dùng không ? Trước tiên phải giải quyết một chút."
Vương Tiến là người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, anh ta lắc đầu, "Tôi có thể sắp xếp cho một người."
Hai nữ thanh niên mới tới kia chắc chắn không thể ngủ cùng phòng với nam nhân, nhưng phòng của nữ thanh niên trí thức đều là hai người chung, hiện tại một phòng chỉ có thể chứa nhiều lắm ba người, lại có hai người thế này hơi khó.
(hết chương này)
Đại đội của bọn họ đã có mười thanh niên trí thức, đa số là nam nhân, có tám người, cho nên lần này được chia tới hai đồng chí nữ, hắn chỉ oán giận một câu, cũng không có phản đối.
Mặt khác tỉ lệ nam nữ thanh niên trí thức trong đại đội sẽ được cân bằng.
Phải biết rằng đàn ông dù vô dụng nhưng so với phụ nữ còn làm được nhiều hơn, cho nên hắn rất thích nam thanh niên trí thức tới.
Xe bò lắc lư hơn nửa giờ, Phương Hiểu Lệ nhịn không được mở miệng hỏi: “Đại đội trưởng, chúng ta còn chưa tới sao?”
Hôm nay cũng quá lạnh, cô ấy sắp không chịu được nữa.
Áo khoác dù có bông dày đến đâu cũng không thể chống chọi được với gió lạnh.
Trần Di cũng cảm thấy rất lạnh, sắc trời càng ngày càng tối, mới bốn giờ chiều mà trời đã đen gần hết.
Bốn giờ chiều từ công xã tới đây. Gió càng lúc càng mạnh, chẳng mấy chốc tuyết đã bắt đầu rơi.
"Nửa giờ nữa chúng ta sẽ đến, cứ nhịn một chút đi. Hai ngày qua trời không có tuyết, các ngươi cúi đầu xuống, hôm nay nhiệt độ giảm mạnh." Lý Thanh Lâm đáp, rồi tiếp tục đánh xe.
Phương Hiểu Lệ bĩu môi nhìn Trần Di, "Cậu lạnh không? Tớ có khăn quàng cổ trong túi hành lý, lấy ra cho cậu quấn a!"
Cô ấy đang đội mũ còn có một chiếc khăn quàng cổ, vẫn cảm thấy lạnh.
Nhưng Trần Di chỉ đội mũ, không có quàng khăn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì lạnh.
Vừa rồi vẫn luôn thích thú ngắm nhìn phong cảnh, lúc này trời càng lạnh, mới phát hiện người bên cạnh mình đã đông lạnh như thế này.
Trần Di lắc lắc đầu, trong không gian của cô cái gì cũng đều có, lúc trước cùng tra nam lập tiểu đội thu thập vật tư, tìm vài cái nhà xưởng còn có siêu thị.
Cô không dám nói mình cái gì cũng có, vẫn còn đang trên đường về thôn.
Hơn nữa cô ngồi ở phía sau lưng Lý Thanh Lâm, gió đều bị cản lại.
Có máy hắn gió làm bằng người, ngu gì không dùng chứ?
Xóc nảy một hồi lâu, cuối cùng họ cũng nhìn thấy hình dáng những ngôi nhà phía trước.
Đến gần mới phát hiện, cơ hồ mọi nhà đều không có ánh đèn, có mấy nhà cũng chỉ là ánh sáng lờ mờ.
Lý Thanh Lâm đậu xe trong sân, ở đây có một dãy nhà, thoạt nhìn hẳn là rất lớn.
“Xuống xe đi, đã đến kí túc xá của thanh niên trí thức rồi.” Hắn hỗ trợ xách hành lý, hai người đồ vật mang theo thật sự không ít.
“Đai đội trưởng đến rồi.” Lúc này cánh cửa phòng được mở ra, vài người đi ra.
Phía trước là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, "Đại đội trưởng, cái giường đất trong phòng kia đã bị sập, chúng tôi cũng không thể sửa chữa nó."
“Giường đất sụp?” Lý Thanh Lâm sửng sốt một chút, sau đó đi theo nam nhân vào phòng xem xét.
Quả nhiên, giường đất đã gãy một nửa, trong phòng còn có một ít mùi khói từ bếp tản ra.
Bàn ghế sạch sẽ, chỉ có cái giường là hỏng.
“Này là làm sao?” Lý Thanh Lâm buồn bực nhăn chặt mày.
Hắn quay đầu lại hỏi: "Vương Tiến, còn có phòng trống nào không dùng không ? Trước tiên phải giải quyết một chút."
Vương Tiến là người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, anh ta lắc đầu, "Tôi có thể sắp xếp cho một người."
Hai nữ thanh niên mới tới kia chắc chắn không thể ngủ cùng phòng với nam nhân, nhưng phòng của nữ thanh niên trí thức đều là hai người chung, hiện tại một phòng chỉ có thể chứa nhiều lắm ba người, lại có hai người thế này hơi khó.
(hết chương này)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.