Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian
Chương 9:
Nhĩ Đích Nhãn Thần
30/06/2022
Cô đứng dậy đem mọi thứ thu vào không gian, sau đó xịt một ít nước làm mát không khí quanh nhà.
Làm như vậy sáng mai sẽ không còn mùi lẩu trong nhà.
Nhìn trên giường, Trần Di lấy bộ chăn đệm của mình ra, tiếp theo lau qua tấm chiếu.
Tối nay cô sẽ ngủ trên giường đất, trước kia cô cũng đi nông trại trải nghiệm qua, lúc đó quả thực thư giãn, bây giờ được thử lại.
Thêm củi vào lò, Trần Di nằm an tĩnh nằm trên chiếc giường.
Sau hai ngày nghỉ ngơi cô sớm đã quen.
Không còn mạt thế hỗn loạn, hienj tại còn có thể cảm nhận được hoà bình, thật sự không dễ dàng gì.
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Di nhìn tuyết bay đầy trời, cô còn cho rằng trời chưa sáng.
Vừa nhìn đồng hồ, đã 8 giờ.
Bên ngoài gió tuyết gào thét cuồn cuộn, cách xa năm mét mà không thể nhìn rõ thấy gì.
"Thời tiết quỷ gì vậy?"
Cô chưa từng trải qua mùa đông ở vùng Đông Bắc, vừa nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đang lúc cô xuất thần, cách đó không xa một người đàn ông cõng bọc hành lý đi tới.
Trần Di sửng sốt một chút, đây là nhà của người khác, có thể họ đến tìm chủ nhân căn nhà đi.
Cô nhanh chóng gấp chăn bông trên giường, cũng như để gọn các hành lý khác.
Người bên ngoài mở cửa không được, sau đó đập vài tiếng.
"Mở cửa!"
Nghe giọng điệu không kiên nhẫn này, Trần Di ăn nhờ ở đậu nhà người ta cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể im lặng đi mở cửa.
“Mẹ nó, lạnh quá!” Người đàn ông vừa bước vào cửa liền phủi tuyết trên người.
Từ đầu gối đi xuống đều là màu trắng của tuyết, nhìn dáng vẻ này có lẽ hắn đã ở bên ngoài rất lâu rồi.
“Cô là thanh niên trí thức kia?” Nam nhân một bên tháo mũ xuống, một bên hỏi.
Trần Di gật gật đầu, cái gì mà kêu thanh niên trí thức kia?
Nam nhân không thèm để ý đến cô, trực tiếp lướt qua đi vào buồng trong, dùng cây chổi làm bằng cao lương quét quét trên đùi và trên giày đi tuyết.
“Tôi tên Hạ Minh Thành, là chủ nhân của ngôi nhà này.” Hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Đại đội trưởng đã tìm được nhà khác cho cô ở, lát nữa ông ấy sẽ tới đón cô”.
Nói xong, hắn ném cây chổi vào góc tường, ngồi lên trên giường.
Trần Di lúc này mới nhìn đến diện mạo của hắn, trông còn trẻ, khí chất thành thục, khuôn mặt cũng thực anh tuấn.
Bất quá cô đã thấy qua rất nhiều mỹ nam mỹ nữ rồi, trực tiếp nói: "Hai ngày này phiền toái, đúng là không tiện cho anh rồi."
Mặc kệ nói như thế nào, cô đã ở nhà người ta hai đêm rồi.
Đối với hắn khách khí một chút, tóm lại cũng không phải khó mở miệng.
Hạ Minh Thành ngạc nhiên nhìn Trần Di, thành thật mà nói, hắn đã gặp qua rất nhiều thanh niên trí thức.
Một đám không coi ai ra gì, tự xưng là người thành phố, trong thôn thấy ai cũng chướng mắt, bọn họ chỉ lui tới trong kí túc xá thanh niên trí thức.
Mà cái vị đồng chí nữ trẻ trung xinh đẹp trước mặt này, cư nhiên không có làm ra bất kỳ hành vi nào khiến hắn chán ghét.
Trước đó nghe nói có thanh niên trí thức tới đây ở nhà mình, hắn có chút không cao hứng .
Bây giờ xem ra, cũng không có khó chịu như vậy nữa.
“Không thành vấn đề.” Hắn đáp lại một câu, sau đó quay người sắp xếp đồ đạc của mình.
Trần Di thấy hắn không muốn nói nữa nên cô cũng không mở miệng.
Cô ấy không thể quá gấp rút vội vàng, vẫn là chờ đại đội trưởng đến đây.
Hai người ngồi bên giường, Hạ Minh Thành thu thập đồ đạc của mình, lần lượt lấy ra một cái đùi dê, một vại sữa mạch nha.
Gia hỏa này thật giỏi, mấy thứ này không dễ mua trong niên đại này đâu.
Chẳng lẽ cứ lấy hết ra bày trước mặt người khác sao?
(hết chương)
Làm như vậy sáng mai sẽ không còn mùi lẩu trong nhà.
Nhìn trên giường, Trần Di lấy bộ chăn đệm của mình ra, tiếp theo lau qua tấm chiếu.
Tối nay cô sẽ ngủ trên giường đất, trước kia cô cũng đi nông trại trải nghiệm qua, lúc đó quả thực thư giãn, bây giờ được thử lại.
Thêm củi vào lò, Trần Di nằm an tĩnh nằm trên chiếc giường.
Sau hai ngày nghỉ ngơi cô sớm đã quen.
Không còn mạt thế hỗn loạn, hienj tại còn có thể cảm nhận được hoà bình, thật sự không dễ dàng gì.
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Di nhìn tuyết bay đầy trời, cô còn cho rằng trời chưa sáng.
Vừa nhìn đồng hồ, đã 8 giờ.
Bên ngoài gió tuyết gào thét cuồn cuộn, cách xa năm mét mà không thể nhìn rõ thấy gì.
"Thời tiết quỷ gì vậy?"
Cô chưa từng trải qua mùa đông ở vùng Đông Bắc, vừa nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đang lúc cô xuất thần, cách đó không xa một người đàn ông cõng bọc hành lý đi tới.
Trần Di sửng sốt một chút, đây là nhà của người khác, có thể họ đến tìm chủ nhân căn nhà đi.
Cô nhanh chóng gấp chăn bông trên giường, cũng như để gọn các hành lý khác.
Người bên ngoài mở cửa không được, sau đó đập vài tiếng.
"Mở cửa!"
Nghe giọng điệu không kiên nhẫn này, Trần Di ăn nhờ ở đậu nhà người ta cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể im lặng đi mở cửa.
“Mẹ nó, lạnh quá!” Người đàn ông vừa bước vào cửa liền phủi tuyết trên người.
Từ đầu gối đi xuống đều là màu trắng của tuyết, nhìn dáng vẻ này có lẽ hắn đã ở bên ngoài rất lâu rồi.
“Cô là thanh niên trí thức kia?” Nam nhân một bên tháo mũ xuống, một bên hỏi.
Trần Di gật gật đầu, cái gì mà kêu thanh niên trí thức kia?
Nam nhân không thèm để ý đến cô, trực tiếp lướt qua đi vào buồng trong, dùng cây chổi làm bằng cao lương quét quét trên đùi và trên giày đi tuyết.
“Tôi tên Hạ Minh Thành, là chủ nhân của ngôi nhà này.” Hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Đại đội trưởng đã tìm được nhà khác cho cô ở, lát nữa ông ấy sẽ tới đón cô”.
Nói xong, hắn ném cây chổi vào góc tường, ngồi lên trên giường.
Trần Di lúc này mới nhìn đến diện mạo của hắn, trông còn trẻ, khí chất thành thục, khuôn mặt cũng thực anh tuấn.
Bất quá cô đã thấy qua rất nhiều mỹ nam mỹ nữ rồi, trực tiếp nói: "Hai ngày này phiền toái, đúng là không tiện cho anh rồi."
Mặc kệ nói như thế nào, cô đã ở nhà người ta hai đêm rồi.
Đối với hắn khách khí một chút, tóm lại cũng không phải khó mở miệng.
Hạ Minh Thành ngạc nhiên nhìn Trần Di, thành thật mà nói, hắn đã gặp qua rất nhiều thanh niên trí thức.
Một đám không coi ai ra gì, tự xưng là người thành phố, trong thôn thấy ai cũng chướng mắt, bọn họ chỉ lui tới trong kí túc xá thanh niên trí thức.
Mà cái vị đồng chí nữ trẻ trung xinh đẹp trước mặt này, cư nhiên không có làm ra bất kỳ hành vi nào khiến hắn chán ghét.
Trước đó nghe nói có thanh niên trí thức tới đây ở nhà mình, hắn có chút không cao hứng .
Bây giờ xem ra, cũng không có khó chịu như vậy nữa.
“Không thành vấn đề.” Hắn đáp lại một câu, sau đó quay người sắp xếp đồ đạc của mình.
Trần Di thấy hắn không muốn nói nữa nên cô cũng không mở miệng.
Cô ấy không thể quá gấp rút vội vàng, vẫn là chờ đại đội trưởng đến đây.
Hai người ngồi bên giường, Hạ Minh Thành thu thập đồ đạc của mình, lần lượt lấy ra một cái đùi dê, một vại sữa mạch nha.
Gia hỏa này thật giỏi, mấy thứ này không dễ mua trong niên đại này đâu.
Chẳng lẽ cứ lấy hết ra bày trước mặt người khác sao?
(hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.