Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương

Chương 17: An Quốc

Giang Sơn Thương Lan

30/05/2022

Hiện giờ Bạc Dĩ Nhu đã là một minh tinh siêu hot, tối qua còn tăng thêm lượng lớn fan hâm mộ. Sáng nay từ lúc cô bước ra khỏi cửa nhà thì dường như bất cứ ai nhìn thấy cô cũng đều biết đến cô. Hoặc phải nói là họ vốn đã biết đến cô từ lâu, nhưng trước ngày hôm qua họ không có dũng khí bắt chuyện với cô, dù sao thì trông cô cũng không có vẻ bình dị gần gũi cho lắm, hoa hồng tuy đẹp nhưng có gai, khó tránh khiến người ta phải sợ nếu chạm vào sẽ bị cào rách tay.

Nhưng những đoạn phim tối qua, những câu chuyện gây cảm động kia dường như đã phủ thêm một lớp ánh sáng dịu nhẹ cho Bạc Dĩ Nhu. Trông cô vẫn có vẻ khó tiếp cận nhưng thực tế cô lại là một người hiền hòa tốt bụng vô cùng.

“Tôi đã mua một khoang chiếu cho con tôi rồi. Thử qua mấy lần tôi thấy quá thần kỳ, liền mua cho mình và vợ một bộ. Chỉ muốn hỏi có thể giao hàng nhanh hơn không?”

“Người thân của tôi định cư ở nước ngoài, biết tôi ở cùng khách sạn với cô nên nhờ tôi hỏi cô xem bao giờ thì ở nước ngoài có thể mua được Thần Châu?”

“Ôi trời ơi! Cô còn đẹp hơn trên TV nữa!… Cô đi cùng một thang máy với tôi nè a a a a a… Căng thẳng quá, không thở nổi luôn… Cô đẹp quá đi mất a a a a!”

“…”

Bạc Dĩ Nhu bình thản đáp lại câu chào hỏi thân thiện cuối cùng xong, vừa đi vừa duỗi tay ra: “Cái kính râm tôi vừa mua hôm qua đâu rồi?”

Quản gia An lấy ra một cái kính râm trông ngầu đến mức không thể kết bạn từ trong chiếc vali xách tay phong cách retro trên tay mình. Đây là cái kính Bạc Dĩ Nhu mua về từ buổi đấu giá nào đó vào ngày hôm qua. Gọng kính được khảm bằng đá quý màu xanh và hai dây chuyền nạm kim cương buông thõng từ hai bên rủ xuống đến sau gáy. Đây là sản phẩm phiên bản giới hạn của một thương hiệu quốc tế lớn từ mười năm trước, là một món đồ xa xỉ phẩm. Các bà chủ, cô chủ nhà giàu tranh nhau mùa, vậy mà Bạc Dĩ Nhu lại giơ bảng không hề nhân nhượng, đánh thắng người cạnh tranh cuối cùng và giành được thắng lợi.

Bạc Dĩ Nhu đeo kính lên, cô ăn mặc vừa xa hoa cao cấp, cả người lại đầy mùi thơm, ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin bức người, khí thế rất mạnh mẽ, tỏa sáng khiến không có ai dám tới gần nói chuyện nữa, có thể coi như là đã yên tĩnh trở lại.

“Tôi còn nghĩ cô cũng không thấy phiền.” Quản gia An nói. Cô đối xử với những người nhiệt tình đến chào hỏi kia mà không hề có vẻ không kiên nhẫn. Dù họ ăn mặc, quần áo trên người như thế nào thì cô đều ôn hòa, nhã nhặn. Trong khí chất của cô có một loại kiêu ngạo và bí ẩn bẩm sinh, khiến người khác cảm thấy cô rất cao quý, vừa nhìn qua đã thấy rất khác biệt với mọi người, nhưng cũng không vô duyên vô cớ gây tổn thương đến người vô tội.

“Tôi có phiền hay không không liên quan gì đến chuyện này cả.” Bạc Dĩ Nhu nói như lẽ dĩ nhiên: “Mọi người trên khắp thế giới đều muốn nói chuyện với tôi. Dù tôi chỉ cần gật đầu với từng người thôi thì đời này cũng không thể làm được chuyện gì khác nữa.”

“…”

“Tôi cũng không phải tổng thống, nên không có nhiệm vụ phải an dân.”

“… Cô nói rất đúng.” Rồi, lại nữa rồi, kiểu nói “trên trời dưới đất ông đây giỏi nhất” phiên bản Bạc Dĩ Nhu lại tới rồi. Nhìn bóng lưng yểu điệu lại lộ vẻ tự tin và cao quý trên trời dưới đất không ai bằng của cô, quản gia An chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Sau đó, anh ta nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây, ngọn lửa trong ngực vẫn chưa hề tắt. Anh ta gần như không thể khống chế nổi mà muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, anh ta vẫn cần thêm dũng khí.

Quản gia An nhìn chằm chằm vào người phục vụ khách sạn, xem người đó nhét vào trong xe tải nhỏ cái vali vốn đã khoa trương nay lại thêm một cái nữa của Bạc Dĩ Nhu xong, sau đó lái xe chở cô đến sân bay, họ đang trên đường về thành phố C.



Các đơn đặt hàng cho Thần Châu ngày càng tăng nhanh, nhà máy mở rộng liên tục, nhân viên cũng được tuyển dụng liên tục, đối với thị trường rộng lớn ở trong nước thì họ vẫn không cung cấp được. Hiệp hội Công nhân của thành phố C đã cố gắng hết sức để giúp đỡ miễn phí, chỉ vì Rainbow Age đã cung cấp quá nhiều việc làm cho thành phố C, giúp cho nhiều người ở tầng dưới thất nghiệp và không thể cạnh tranh trong môi trường xã hội khắc nghiệt đã lấy lại cơ hội được đi làm, hơn nữa họ còn tuyển dụng cả những người tàn tật.



Bạc Dĩ Nhu không có mặt, Bạc Lị lại không quản việc, Lưu Lực Hải loay hoay đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn không quên gọi điện cho Tào Khải để nhục mạ ông ta. Đây là cách giải tỏa gần đây của Lưu Lực Hải, dù sao thì ông cũng là một lãnh đạo tốt, không thể giận cá chém thớt lên người khác được, nhưng loại súc sinh như Tào Khải thì không giống vậy, ông ta đáng bị ăn chửi.

Tào Khải vừa bị Tào Tuyết mắng cho một trận xong, vì “Tuyệt cảnh sinh tồn” không có lợi nhuận, bỏ ra hai trăm triệu tiền quảng cáo đổ sông đổ bể, còn cả phí tổn kếch xù thuê đoàn đội chuyên gia, công ty game Thặng Hải đã bên bờ vực lung lay sắp phá sản. Ông ta vừa ăn chửi xong thì lại bị Lưu Lực Hải mắng thêm cho một trận, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tào Tuyết thì thôi đi, nhưng còn Lưu Lực Hải thì ông ta không thể chịu đựng nổi đối phương diễu võ giương oai với mình.

Khi trợ lý nhận được lệnh của ông ta thì liền lộ vẻ do dự: “Quản lý, ông có muốn nghĩ lại không? Rainbow Age đang có danh tiếng rất tốt, hơn nữa… “Tuyệt cảnh sinh tồn” của chúng ta lúc trước, bây giờ có phải nên…”

Tào Khải lạnh lùng nói: “Sợ cái gì? Nếu họ có chứng cớ chuyện “Tuyệt cảnh sinh tồn” thì với thực lực của Rainbow Age hiện giờ, bọn họ đã tố cáo chúng ta từ lâu rồi. Chính vì không có chứng cứ nên mới chỉ có thể mắng chửi chúng ta xả giận thôi đó. Tôi không phải là quả hồng mềm mặc cho ông ta muốn bóp thế nào thì bóp. Công ty game Thặng Hải không là gì nhưng sau lưng nó là cả nhà họ Tần.”

“… Thực ra là cho đến bây giờ toàn là ông nhắm vào người ta đấy thôi.” Trợ lý bất mãn lẩm bẩm.

“Câm miệng, làm việc của cậu đi!” Tào Khải nghe vậy, sắc mặt tái xanh chửi bới người kia. Đương nhiên ông ta sẽ không nói cho người khác biết tại sao ông ta lại nhắm vào Lưu Lực Hải, vì năm đó khi ông ta lén kéo người nhảy sang ăn máng của Tần Dịch Thanh thì Lưu Lực Hải đã tát ông ta một bạt tai ngay trước mặt bao nhiêu người. Lưu Lực Hải đô con mạnh khỏe, bàn tay tát vào mặt ông ta to như quạt xương bồ. Ông ta bị đánh mắt kính bay cả ra ngoài, té ngã trên đất, mất mặt đến mức đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại ông ta đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng hiện tại ông ta cũng không có đủ tiền, không muốn sau này bị Tào Tuyết chửi cho máu chó đầy đầu nên trước tiên ông ta vẫn gọi điện cho Tào Tuyết, nói cho bà ta biết chuyện này.

Mấy ngày nay, bởi vì bị Bạc Lị cố ý kích thích nên Tào Tuyết ăn không ngon ngủ không yên. Mẹ con Bạc Lị càng sống tốt thì sẽ càng làm cho hai mẹ con bà ta ti tiện hơn. Hơn nữa, Tần Dịch Thanh lại một lần nữa chú ý tới Bạc Dĩ Nhu khiến bà ta rất có cảm giác nguy cơ. Bà ta coi Tần Dịch Thanh như bảo bối nên luôn nghi ngờ Bạc Lị muốn cướp người của mình. Lúc này nghe Tào Khải nói muốn gây phiền toái cho họ, cho họ bị úp sọt thì làm gì có chuyện không đồng ý? Thậm chí bà ta còn chi tiền riêng trợ cấp cho ông ta, dù sao thì công ty cũng không có tiền cho ông ta làm những việc này.

Vì vậy, vào ngày hôm sau, Tào Khải đã tung ra một đoạn ghi âm trên tài khoản mạng xã hội của mình, đó là đoạn ghi âm Lưu Lực Hải mắng ông ta. Đoạn ghi âm này đã được biên tập rất kỹ càng, điêu luyện, xóa đi những đoạn có bất lợi với Tào Khải và một số câu chửi lại rất khó nghe của ông ta. Vì vậy những gì được bày ra trước mặt người xem là đoạn chửi mắng thô bỉ của một kẻ tiểu nhân đắc chí ngang ngược phỉ báng tôn nghiêm của người khác, khiến người nghe liên tục phải nhăn mày.

“Người này quá kinh tởm. Sao trong Rainbow Age lại có loại người thế này nhỉ? Quá mức hạ thấp tư cách!”

“Ha ha, có loại nhân viên cấp cao thế này thì liệu Bạc Dĩ Nhu có thực sự tích cực như những gì cô ta đã thể hiện ra không?”

“Cạnh tranh thị trường thắng thua là chuyện thường của nhà binh thôi, nhưng kiểu tiểu nhân đắc chí thế này cũng quá khó coi rồi đấy.”

“Cũng chẳng hiểu ông ta đắc ý cái gì, bây giờ đúng là Rainbow Age gây tiếng vang với game VR thật, nhưng liên quan cái rắm gì đến Lưu Lực Hải? Lúc đoàn đội của Tào Khải làm ra “Tuyệt cảnh sinh tồn” thì mấy người đang ở chỗ nào?”

“Cũng không phải không thể hiểu tại sao Lưu Lực Hải lại như vậy. Từ khi đám người Tào Khải dẫn người rời khỏi Rainbow Age là bọn họ chẳng làm ra được game nào ra hồn, chỉ kiếm được miếng cơm nhờ mấy game cũ. Trong khi mấy người Tào Khải thành lập công ty game Thặng Hải xong thì trong hai năm đã sản xuất được mấy game nhỏ khá kinh điển, trỗi dậy trong lĩnh vực game. Tôi không thể không có suy nghĩ đen tối…”

“Người bạn của tôi làm việc trong Rainbow Age nói hồi đó thái độ của Lưu Lực Hải với Tào Khải rất tệ, động một tí là mắng chửi, giờ nghĩ lại thì chắc là ghen ghét người tài rồi.”

“Chơi “Tuyệt cảnh sinh tồn” rất hay, thiết kế và chế tác đều rất có tâm. Bạn nào chưa chơi được Thần Châu thì mau đi chơi trò này đi, tôi đảm bảo là chơi rất hay. Nếu không phải tự dưng có Thần Châu chen ngang vào thì chắc chắn “Tuyệt cảnh sinh tồn” có thể xưng thần.”

Một số lượng lớn thủy quân lập tức tràn vào chiếm bình luận top đầu. Gần đây danh tiếng của Bạc Dĩ Nhu rất cao, đoạn ghi âm này lại không có liên quan trực tiếp gì đến cô nên không thể dựa vào chuyện này mà ảnh hưởng gì đến cô. Ngay từ đầy Tào Khải cũng không trông cậy dùng chuyện này để làm Bạc Dĩ Nhu bị anti, trọng tâm của ông ta cũng không phải chuyện này, ông ta chỉ không muốn để cho Lưu Lực Hải và đoàn đội của ông được sống thoải mái thôi.



Sự việc quá ầm ỹ thì Bạc Dĩ Nhu sẽ phải ra mặt giải quyết, đến lúc đó, chí ít Lưu Lực Hải cũng sẽ bị cách chức tạm thời. Bây giờ Rainbow Age đang thu hút nhiều nhân viên mới như vậy, là lúc đang rất thiếu người, cho nên chuyện người cũ như Lưu Lực Hải bị thay đổi cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Đến lúc đó, ông ta muốn nhìn thử xem, con chó nhà có tang Lưu Lực Hải này còn có thể diễu võ giương oai trước mặt mình thế nào?

Mặt bàn bóng loáng phản chiếu gương mặt cố chấp vặn vẹo của Tào Khải.

“Quản lý, bộ phận vận hành báo lên là lượng người chơi trực tuyến đã tăng lên rất nhiều.” Trợ lý đi vào báo cáo.

Sự việc này khá hiệu quả trong việc thu hút sự chú ý của một số người chơi chưa mua Thần Châu, rõ ràng là đã ké được fame của Thần Châu, có tác dụng quảng cáo còn tốt hơn cả lần quảng cáo tốn đến hai trăm triệu tệ lúc trước.

Trên mặt Tào Khải nở nụ cười đắc thắng. Đúng vậy, tương lai đúng là thế giới của game online VR, nhưng thị trường lớn như vậy mà Rainbow Age không phân cái bánh này ra thì trong vòng nửa năm hoàn toàn không thể nuốt trọn. Vì vậy các loại game trên điện thoại phổ thông và thể loại game online trên máy tính vẫn còn có một phần thị trường để sinh tồn. Bây giờ ông ta muốn mượn sức nóng của Thần Châu để chí ít có thể kiếm về khoản chi phí sản xuất của “Tuyệt cảnh sinh tồn”, sau đó xoay vòng vốn tham gia vào phát triển kỹ thuật VR.



Trong Rainbow Age, đoàn đội của Lưu Lực Hải đang đọc những bình luận trên mạng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

“Tuyệt cảnh sinh tồn” là công sức của bọn họ trong suốt hai năm qua, hoàn toàn không phải là sản phẩm từ tài năng của Tào Khải. Vậy mà những người đó lại đổi trắng thay đen. Năm đó Tào Khải ở trong Rainbow Age mơ tưởng xa vời, đặt mục tiêu vượt quá khả năng của bản thân, nếu không phải vì ông cụ Bạc thì ông ta đã bị đuổi đi từ lâu rồi. Dù Lưu Lực Hải không coi trọng ông ta nhưng vì ông cụ Bạc nên vẫn rất quan tâm đến Tào Khải, dạy cho ông ta rất nhiều, không ngừng cố gắng sửa sai cho ông ta.

Bây giờ con sói mắt trắng này lại có mặt mũi đi thuê thủy quân thổi phồng ông ta lên tận trời cao, làm như bọn họ bắt nạt người mới tốt nghiệp năm đó, ăn cắp ý tưởng sáng tạo của ông ta không bằng!

Lưu Lực Hải: “Xin lỗi mọi người. Tất cả đều là lỗi của tôi.” Ông không thể ngờ chuyện đã tới nước này mà Tào Khải còn dám phách lối như vậy, dám làm ra chuyện như vậy. Ông cũng tự trách mình, tại sao lại cho Tào Khải có được cơ hội làm như thế.

“Liên quan gì đến anh chứ? Thằng súc sinh đấy đáng phải bị chửi.”

“Anh Hải, anh đừng tự trách mình, chờ tới khi bà chủ quay về, nhất định mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.”

Đồng nghiệp liên tục an ủi Lưu Lực Hải. Nhưng trong những giờ làm việc tiếp theo, tâm trạng của mọi người đều xuống dốc đáng kể, bầu không khí trong văn phòng trở nên vô cùng im lặng.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ rất bận rộn, bận rộn công việc, bận rộn hưng phấn. Bọn họ đã tạo nên kỳ tích, cũng quá bận rộn mà quên mất chuyện “Tuyệt cảnh sinh tồn” bị đánh cắp. Bây giờ nghĩ tới công sức làm việc suốt hai năm lại thấy đau thấu tâm can, hận đến ngứa răng.

Bạc Dĩ Nhu đã từng hứa với họ là nhất định sẽ làm rõ chân tướng, bắt Tào Khải phải trả giá đắt. Họ tin tưởng cô nói được sẽ làm được, nhưng bây giờ việc sản xuất và vận hành Thần Châu khiến công ty cứ bận rộn lên bận rộn xuống, chuyện về “Tuyệt cảnh sinh tồn” đem so ra thì quá nhỏ bé không đáng nhắc tới. Cho nên, dù có muốn tính sổ thì cũng phải chờ thêm một thời gian, sau khi việc sản xuất và vận hành của Thần Châu ổn định thì mới nói tiếp.

Họ không dám nhắc tới loại chuyện “nhỏ nhặt” thế này với Bạc Dĩ Nhu.

Chu Kim là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội, anh ta lén lau nước mắt, những người khác nhìn màn hình mà mắt cũng đỏ hoe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook