Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương
Chương 38: Bản Tính Con Người
Giang Sơn Thương Lan
30/05/2022
Bản tính con người không thể chịu đựng được thử thách, nhưng người ta lại cực kỳ say mê với việc thử thách nó.
Sau khi sự ngạc nhiên ban đầu lắng xuống, nhóm thực tập sinh đến từ các công ty đã bắt đầu đi vào chủ đề chính. Một vài người đã vận dụng đến trí não của mình. Họ đến đây để được nổi tiếng và có cơ hội ra mắt chứ không phải để thi đấu. Mọi người đều là đối thủ của nhau. Mỗi người sẽ có một phòng livestream riêng, thứ tự sẽ được sắp xếp theo mức độ hút người xem của phòng livestream đó, và sau khi kết thúc mỗi tập, khán giả sẽ bình chọn cho từng người chơi. Năm người có ít lượt bình chọn nhất sẽ bị loại, nói lời tạm biệt hẳn với chương trình “Điện ảnh chân thực”.
Và tất cả những gì họ thể hiện tại đây đều không thoát khỏi con mắt của khán giả.
Vậy nên sau một hồi cứng ngắc, cậu thực tập sinh mất cảnh giác gặp phải tình huống này đã lập tức lên tiếng với vẻ chính nghĩa: “Các anh làm gì vậy? Thả cậu ấy ra ngay!”
Thực tập sinh bị bắt nạt cũng hét lên: “Mau giúp tôi với!” Làm gì vậy? Không phải là thế giới ảo, không phải toàn là giả sao? Tại sao cái bồn tiểu chết tiệt này lại có mùi như thật vậy? Da đầu anh ta đau quá! Anh ta cảm thấy hơi hoảng rồi đấy.
Những nam sinh đó nhìn anh chàng chính nghĩa đột nhiên xuất hiện, rồi quay sang nhìn thủ lĩnh của bọn họ, anh chàng đang ngồi xổm trên ghế là trùm trường Tiết Xán, tiếng nổi như cồn từ hồi trung học cơ sở, con của một gia đình giàu có và quyền lực buộc phải có mặt trong bất kì tiểu thuyết vườn trường nào. Biểu cảm của cậu thiếu niên rất lạnh lùng, gương mặt đẹp trai, trên màn hình bỗng hiện lên bình luận của rất nhiều người trong hội mê sắc đẹp.
“Muốn làm anh hùng à?” Tiết Xán cầm chiếc bật lửa, xoay qua xoay lại trên những đầu ngón tay, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Sao thế nhỉ? Chẳng hiểu sao dạo này có nhiều đứa không biết trời cao đất dày là gì thế?”
“Chắc chắn cậu ta không học trường trung học cơ sở trực thuộc rồi, thế nên mới không biết đại ca.” Tên đàn em nói.
Các thực tập sinh hoàn toàn không coi NPC ra gì, chỉ cảm thấy rằng NPC này quá thật! Nhưng anh ta chợt nhớ ra có rất nhiều khán giả đang xem, vậy là bắt đầu biểu diễn: “Tôi mặc kệ cậu là ai. Bắt nạt người khác là không đúng rồi, mau thả cậu ta ra ngay!”
Tiết Xán: “Cho nó biết tao là ai đi.”
Thế là đám thiếu niên đó bước lên, bao vây thực tập sinh kia. Trước khi kịp lên tiếng thì thực tập sinh đã bất thình lình ăn một cú đá vào bụng, cơn đau buốt ập thẳng lên não. Anh ta ngã ngay ra đất. Chuyện gì thế? Anh ta bàng hoàng hoảng hốt, tại sao lại đau? Không phải đây là thế giới ảo sao?
Đến khi những cú đấm đá rơi xuống túi bụi, không còn thời gian nghĩ đến chuyện này nữa, anh ta hoảng loạn sợ hãi đau đớn, trong lòng đột nhiên bắt đầu hoài nghi, đây có thực sự là thế giới ảo hay không? Anh ta thực sự không bị đánh trong thực tế đấy chứ?
Màn trình diễn của anh ta vừa rồi rất nặng nề, khán giả đều phàn nàn về kỹ năng diễn xuất kém và gượng gạo của anh ta. Nhưng giờ phút này, tất cả đều bị sốc nặng.
“Chờ đã, không lẽ anh ta đau đớn thật đấy à?”
“Rõ ràng là kỹ năng diễn xuất tệ hại cơ mà, đột nhiên lại lên đến trình độ ảnh đế, chắc chắn là cảm xúc thật đấy!”
“Mọi người không nhìn thấy dòng chữ ở góc dưới bên phải màn hình à? Nhóm thực hiện chương trình cho biết, họ sẽ được trải nghiệm cảm giác thực có một không hai trong thế giới ảo, nhưng cơ thể ở thế giới thực thì sẽ không bị tổn hại gì.”
Lúc này, lại có một phòng livestream khác hợp nhất với phòng livestream nơi hai thực tập sinh đang có mặt, một thực tập sinh khác tiến vào.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh ta ngẩn người, sau đó, làm như thể không nhìn thấy, bước ra ngoài. Phòng livestream vừa mới hòa nhập lập tức lại tách ra.
Khán giả sững sờ, đột nhiên có chút phấn khích, có người lập tức bình luận, cảm thấy thực tập sinh vừa rồi là đồng phạm của nạn bạo lực học đường, khi thấy cảnh đó mà lại quay đầu bỏ chạy, một số người lập tức chạy đến phòng livestream của thực tập sinh vừa rời đi xem có chuyện gì đã xảy ra.
Họ chỉ thấy thực tập sinh đó chạy đến phòng giáo viên, ngay sau đó giáo viên lao vào nhà vệ sinh, hai thực tập sinh bị đánh đã được giải cứu.
“Đây mới là hành động chính xác đó có được không ạ? Nhiều người như vậy, xông vào để no đòn à?”
“Vừa rồi ai chỉ trích ấy nhỉ? Nhà đạo đức mạng đâu rồi?”
“Tên của thực tập sinh này là gì đấy? Thông minh hơn người trước đó nhiều!”
Nhờ hành động gọi giáo viên này, thực tập sinh đó đã đột nhiên khiến nhiều khán giả nhớ tới anh ta, lượt theo dõi phòng livestream của anh ta tăng lên, thứ hạng cũng tăng lên vài chữ số.
Thời gian thực tế trôi qua một chút ít, thời gian trong thế giới ảo cũng đã được mấy ngày, những mưu mô, đấu đá vô hình cùng chỉ số IQ và EQ của đám người trẻ tuổi dần dần được bộc lộ. Họ cần phải suy nghĩ về rất nhiều điều. Làm thế nào để có thể hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò? Làm thế nào để có thể thu hút sự chú ý của khán giả? Phải biểu diễn thế nào mới được yêu mến? Họ buộc phải thể hiện ra, đến cuối cùng, người nào nhát gan sẽ chỉ đành ngậm ngùi rời sân khấu trong thân phận của một kẻ vô danh.
Tuy nhiên, trong mô hình vườn trường này tất cả bọn họ đều là những học sinh với gia cảnh bình thường, và trong trường có rất nhiều cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có, nếu họ chẳng may quá lòe loẹt, lại không có đủ năng lực xử lý thì rất dễ trở thành nạn nhân của bạo lực học đường, giống như hai thực tập sinh lúc đầu, thành ra sẽ rất xấu hổ khi bị đánh dưới sự chứng kiến của bao nhiêu khán giả. Họ cũng có thể chọn theo đuổi các NPC bình thường, không nổi bật, nhưng điều này phải chịu rủi ro đánh mất khán giả và mức độ nổi tiếng thấp do không đủ thú vị.
Vì vậy, hầu hết các thực tập sinh, nếu là nữ, đều chọn theo đuổi những cậu ấm giàu có, cá tính, còn nam đều chọn theo đuổi những thiên kim tiểu thư cá tính. Như vậy sẽ có nhiều thứ để xem hơn, cho khán giả thưởng thức một câu chuyện tình yêu học đường đúng với thần thái phim thần tượng.
Và đây là lý do tại sao Bạc Dĩ Nhu muốn vào chơi với tư cách là một NPC khách mời. Mặc dù về cơ bản, rất khó xảy ra tình huống cần thiết lập cảm biến áp lực não trong trường học, nhưng sự tồn tại của những nhân vật có gia cảnh và tính cách được thiết lập tương đối phóng đại lại được coi như một quả bom hẹn giờ. Phòng còn hơn chống. Cô vẫn phải tham gia để trông chừng thì hơn.
Bạc Dĩ Nhu đã chọn NPC xinh đẹp nhất, được thiết lập là học sinh lớp 12, thuộc nhóm có gia cảnh tốt nhất trong trường, đồng thời cũng là Hội trưởng Hội học sinh và là cô nàng cực kì nổi tiếng trong trường. Rất tiện lợi cho cô hành động. Tất nhiên, cô không thể tham gia bằng vẻ ngoài của chính mình, vì như vậy sẽ cướp mất ánh đèn sân khấu của những người trẻ tuổi và cũng phá hỏng chương trình. Nhưng hình tượng của NPC này khá giống cô, dù sao thì nguyên mẫu cũng chính là cô.
Sau khi vào trong game, Bạc Dĩ Nhu thấy mình đang ở trong tòa nhà dạy học của hội học sinh, cô lập tức đứng dậy và đi xuống căng tin của trường. Những gì đang xảy ra trong căng tin chính là lý do tại sao cô có mặt ở đây lúc này.
Bên trong căng tin số 1 im lặng như tờ.
Mọi con mắt đều tập trung vào một chỗ.
Ở đằng kia, có vài người đang xô đẩy một chàng trai: “Không nghe thấy chứ gì? Làm bẩn giày của người ta, chẳng lẽ không nên xin lỗi rồi liếm cho sạch à?”
“Liếm mau!”
Tiết Xán ngồi bên cạnh xem kịch với vẻ lười biếng và giễu cợt. Người bị giẫm lên giày là một trong số mấy tên đàn em của anh ta. Đám đàn em đó tác oai tác quái, anh ta không hề ngăn cản. Đời học sinh nhàm chán, cần phải có đôi chút bọt sóng lăn tăn cho thêm phần thú vị.
Chàng trai đó là một thực tập sinh, vẻ mặt rất lạ thường, đồng tử run rẩy, bị ép quỳ trên mặt đất, một bàn chân đi chiếc giày da màu đen duỗi thẳng tới trước mặt anh ta, trên giày còn có vết nửa bàn chân.
Khung cảnh rất ngột ngạt, bầu không khí căng thẳng. Những ngày qua, các thực tập sinh ở đây đã được nếm đủ mùi hống hách, đáng sợ của nhóm NPC này. Hơn nữa, chuyện bị đau thật khi ăn đòn cũng khiến người ta dễ nảy sinh tâm lý nghi ngờ. Họ đều đang do dự, có nên đứng lên bảo vệ anh ta hay không? Làm anh hùng nhất thời có thể lấy được lòng khán giả, nhưng chắc chắn sau đó họ sẽ bị đánh tơi bời, mất hết hình tượng. Đến lúc đó, liệu khán giả có còn ấn tượng tốt? Hay sẽ cảm thấy họ không biết tự lượng sức, không có đầu óc? Chưa kể, họ còn phải trải qua nhiều ngày nữa trong thế giới ảo này, xúc phạm nhóm Tiết Xán sẽ gặp rất nhiều trở ngại trên con đường hoàn thành nhiệm vụ…
Họ đang do dự, khán giả cũng đang bàn tán xôn xao, những cuộc tranh cãi vẫn tiếp tục cả trực tuyến lẫn ngoại tuyến.
“Không ngờ chẳng có một ai đứng ra cả, thật đến mức phát khóc”
“Thực tập sinh đó thật đáng thương”
“Quá thất vọng với những thực tập sinh tại hiện trường!”
“Thất vọng cái gì? Đám người Tiết Xán kia là những ai chứ? Mấy người họ có thể làm gì được? Chịu đòn chắc?”
“Đặt bản thân mình vào rồi suy nghĩ thử xem, nếu bạn ở trong hoàn cảnh này, bạn có đủ dũng khí để đứng lên không?”
Những điểm nổi bật của chương trình thực tế này đã từng bước được thể hiện trước mắt khán giả. Bất kể là những chiêu thả thính gây chú ý, những tín hiệu tình yêu ngây ngô nhưng khiến người ta rung động, hay những tình huống gặp cảnh bất bình kiểu này. Cũng bởi vì những chuyện này được phát sóng trực tiếp trong thời gian dài dưới sự chứng kiến của khán giả, khiến nhiều bạn trẻ dần dần lộ bộ mặt thật, tạo ra nhiều bước ngoặt, làm cho khán giả xem mê mẩn, rating tăng đều đặn so với nhiều chương trình giải trí lên sóng cùng thời gian, trở thành đề tài thảo luận nóng hổi.
Hàn Thần nhìn bàn chân trước mặt, con ngươi long sòng sọc. Dường như bàn chân trước mặt đã hợp nhất với một bàn chân trong trí nhớ, bàn chân đó đá anh ta, giẫm anh ta và cũng duỗi ra cho anh ta liếm thế này. Cơn ác mộng mà anh ta tưởng chừng đã kết thúc, cuối cùng anh ta cũng đã được giải thoát, nhưng bàn chân trước mắt là sao?
Xung quanh im lặng đến nghẹt thở, vô số đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt, và cả ánh nhìn kỳ lạ đầy giễu cợt…
Một dây thần kinh nào đó trong não bộ hệt như sợi dây bị kéo căng đến cực điểm, sắp đứt đến nơi.
“Học sinh mới năm nay đáng lo ngại quá.” Một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng lại có chút hung hăng đột nhiên vang lên giữa căng tin im phăng phắc.
Ngay lập tức, toàn bộ người trong căng tin và cả khán giả đều quay sang nhìn.
Cô bước ra từ ánh sáng, khi tới gần, khuôn mặt mới dần hiện ra trước mặt mọi người. Một khuôn mặt vô cùng sáng sủa, mái tóc đen dài gợn sóng, thần thái dịu dàng, phong thái tao nhã.
Sau đó, sự im lặng ngắn ngủi kết thúc, hàng loạt tiếng la hét chói tai trong căng tin vang lên:
“Á á á á! Hội trưởng đại nhân à?”
“Hội trưởng đại nhân!”
“Á á á á! Sao chị lại đến ăn cơm? Cách lớp 12 còn xa mà!”
“Em là fan của chị từ hồi cấp hai. Để được tuyển thẳng lên gặp chị, hai tháng cuối cùng em đã phải chạy nước rút hộc mạng, chỉ vì ngày này thôi đấy ạ!”
Như một siêu sao xuất hiện, các thực tập sinh trong đám đông đều giật mình, nhìn Bạc Dĩ Nhu trên lối đi. Trong trường còn có kiểu nhân vật này nữa sao? Đúng là không tưởng nổi!
“Đừng có tọc mạch, loại ranh con hôi hám này.” Bạc Dĩ Nhu vừa mới đến gần, kẻ bắt nạt đã mạnh miệng lên tiếng.
Bạc Dĩ Nhu phớt lờ anh ta, đi tới trước mặt Hàn Thần, cúi người đưa tay ra: “Nào.”
Hàn Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên. Trong phút chốc, dường như bóng tối trong tâm trí anh ta đột nhiên được chiếu sáng. Cô gái này tựa như thiên thần giáng thế, tỏa ra ánh sáng thánh thiện, vươn tay về phía anh ta. Anh ta bất ngờ bật khóc, run rẩy đưa tay lên, tức thì được cô nắm chặt.
“Được rồi, đứng lên đi.” Cô cất giọng nhẹ nhàng, kéo anh ta lên khỏi mặt đất.
“Này, tao đã bảo mày đừng có tọc mạch rồi mà! Đừng có phớt lờ ông mày!” Tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đấy là một nắm đấm vung về phía cô.
Tiếng rú kinh hãi bất chợt vang lên trong căng tin.
“Rầm!” Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người tung cú đấm về phía Bạc Dĩ Nhu đã bay ra ngoài.
Bạc Dĩ Nhu đặt chân xuống, vẻ mặt vẫn y nguyên: “Đừng đấm tôi, học sinh mới ạ. Các đàn anh đàn chị chưa cảnh cáo các cậu à? Loại yếu đuối như các cậu chỉ xứng đáng sống dưới chân tôi thôi, nắm đấm không với được tới tôi đâu.”
“Á á á á á! Hội trưởng đại nhân ngầu quá!”
“Á á á á á á!”
“Á á á á á! NPC này đỉnh quá đi mất!”
“Ngầu lòi! Hú hú hú!”
“Cần quái gì thực tập sinh, tôi muốn NPC này cơ! Á á á á á!”
“Thấy hơi hơi xấu hổ nhưng mà quá đã!”
Bạc Dĩ Nhu liếc nhìn thực tập sinh bên cạnh, tình trạng của anh ta đã khá hơn rồi. Đó là lý do cô nói rằng có khả năng sẽ có bom nổ chậm. Có thể trước đây, thực tập sinh này đã từng trải qua sự việc tương tự, để lại một nỗi ám ảnh quá lớn, cho nên gần như suy sụp. Hơn nữa rất khó đảm bảo rằng các thực tập sinh khác sẽ không gặp phải trường hợp tương tự như anh ta, sự tồn tại của cô là xuất hiện vào đúng thời điểm này, giúp đỡ một số thực tập sinh.
“Hội trưởng, ngày mai hóa đơn đồ đạc hư hỏng và tiền thuốc men của học sinh này sẽ được đưa đến tận bàn cho cậu*.” Một giọng nam nhẹ nhàng êm tai vang lên, nhưng không hiểu sao lại có mùi ớn lạnh.
(*: Vì bối cảnh trường học, hai người bằng tuổi nên đổi xưng hô xíu nhenn)
Bạc Dĩ Nhu quay đầu lại, thấy một thanh niên đeo kính, dáng người cao ráo, nhìn có vẻ rất ưu tú. Nhìn cái điệu bộ cười híp mắt của anh, không cần nghĩ cũng biết, NPC này hẳn là Hạng Điềm vào vai khách mời. Thân phận được thiết lập cho NPC này là phó hội trưởng, thanh mai trúc mã với hội trưởng. Cả hai cạnh tranh ngang ngửa với nhau ngay từ khi còn nhỏ.
Cú đá vừa rồi của Bạc Dĩ Nhu không chỉ khiến cậu nam sinh kia bù lu bù loa trên đất, không thể đứng dậy, mà một số bát đĩa cũng bị vỡ nát.
Bạc Dĩ Nhu: “Biết rồi.”
Hạng Điềm đi tới bên cạnh học sinh nam đang khóc lóc trên mặt đất, cúi người xuống nhìn, giơ chân ra đá một cái, nheo mắt cười lạnh tanh rồi nói: “Đúng là đáng thương, chắc bị gãy vài cái xương rồi đấy nhỉ. Đừng có dại mà động vào King Kong Barbie. Nếu còn lần sau thì sẽ bị đuổi đấy nhé, cậu học sinh mới ạ.”
Bạc Dĩ Nhu gọi Hạng Điềm cùng vào chơi vì tin tưởng vào khả năng diễn xuất của anh. Thật ra, người khác có thể đảm nhiệm công việc này, miễn là họ không để lộ những thông tin không nên tiết lộ, không để khán giả phát hiện ra họ không phải là NPC, lời nói và hành động dựa theo đúng tính cách nhân vật là được. Nhưng nghĩ bụng, đây là buổi phát sóng trực tiếp, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, cho dù chỉ cần làm chính mình thì cũng khó tìm được nhân viên công ty có thể cư xử tự nhiên. Vậy nên, Bạc Dĩ Nhu đành phải tự mình ra trận.
Thật ra cũng không cần Hạng Điềm, chủ yếu là do trước đó cô lại làm anh khóc, thế nên mới kéo anh về chơi chung để bồi thường.
Nhưng Bạc Dĩ Nhu thực sự không ngờ được, tên này đã vào đây trở thành NPC rồi mà vẫn nói năng gợi đòn như thế.
Sau khi sự ngạc nhiên ban đầu lắng xuống, nhóm thực tập sinh đến từ các công ty đã bắt đầu đi vào chủ đề chính. Một vài người đã vận dụng đến trí não của mình. Họ đến đây để được nổi tiếng và có cơ hội ra mắt chứ không phải để thi đấu. Mọi người đều là đối thủ của nhau. Mỗi người sẽ có một phòng livestream riêng, thứ tự sẽ được sắp xếp theo mức độ hút người xem của phòng livestream đó, và sau khi kết thúc mỗi tập, khán giả sẽ bình chọn cho từng người chơi. Năm người có ít lượt bình chọn nhất sẽ bị loại, nói lời tạm biệt hẳn với chương trình “Điện ảnh chân thực”.
Và tất cả những gì họ thể hiện tại đây đều không thoát khỏi con mắt của khán giả.
Vậy nên sau một hồi cứng ngắc, cậu thực tập sinh mất cảnh giác gặp phải tình huống này đã lập tức lên tiếng với vẻ chính nghĩa: “Các anh làm gì vậy? Thả cậu ấy ra ngay!”
Thực tập sinh bị bắt nạt cũng hét lên: “Mau giúp tôi với!” Làm gì vậy? Không phải là thế giới ảo, không phải toàn là giả sao? Tại sao cái bồn tiểu chết tiệt này lại có mùi như thật vậy? Da đầu anh ta đau quá! Anh ta cảm thấy hơi hoảng rồi đấy.
Những nam sinh đó nhìn anh chàng chính nghĩa đột nhiên xuất hiện, rồi quay sang nhìn thủ lĩnh của bọn họ, anh chàng đang ngồi xổm trên ghế là trùm trường Tiết Xán, tiếng nổi như cồn từ hồi trung học cơ sở, con của một gia đình giàu có và quyền lực buộc phải có mặt trong bất kì tiểu thuyết vườn trường nào. Biểu cảm của cậu thiếu niên rất lạnh lùng, gương mặt đẹp trai, trên màn hình bỗng hiện lên bình luận của rất nhiều người trong hội mê sắc đẹp.
“Muốn làm anh hùng à?” Tiết Xán cầm chiếc bật lửa, xoay qua xoay lại trên những đầu ngón tay, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Sao thế nhỉ? Chẳng hiểu sao dạo này có nhiều đứa không biết trời cao đất dày là gì thế?”
“Chắc chắn cậu ta không học trường trung học cơ sở trực thuộc rồi, thế nên mới không biết đại ca.” Tên đàn em nói.
Các thực tập sinh hoàn toàn không coi NPC ra gì, chỉ cảm thấy rằng NPC này quá thật! Nhưng anh ta chợt nhớ ra có rất nhiều khán giả đang xem, vậy là bắt đầu biểu diễn: “Tôi mặc kệ cậu là ai. Bắt nạt người khác là không đúng rồi, mau thả cậu ta ra ngay!”
Tiết Xán: “Cho nó biết tao là ai đi.”
Thế là đám thiếu niên đó bước lên, bao vây thực tập sinh kia. Trước khi kịp lên tiếng thì thực tập sinh đã bất thình lình ăn một cú đá vào bụng, cơn đau buốt ập thẳng lên não. Anh ta ngã ngay ra đất. Chuyện gì thế? Anh ta bàng hoàng hoảng hốt, tại sao lại đau? Không phải đây là thế giới ảo sao?
Đến khi những cú đấm đá rơi xuống túi bụi, không còn thời gian nghĩ đến chuyện này nữa, anh ta hoảng loạn sợ hãi đau đớn, trong lòng đột nhiên bắt đầu hoài nghi, đây có thực sự là thế giới ảo hay không? Anh ta thực sự không bị đánh trong thực tế đấy chứ?
Màn trình diễn của anh ta vừa rồi rất nặng nề, khán giả đều phàn nàn về kỹ năng diễn xuất kém và gượng gạo của anh ta. Nhưng giờ phút này, tất cả đều bị sốc nặng.
“Chờ đã, không lẽ anh ta đau đớn thật đấy à?”
“Rõ ràng là kỹ năng diễn xuất tệ hại cơ mà, đột nhiên lại lên đến trình độ ảnh đế, chắc chắn là cảm xúc thật đấy!”
“Mọi người không nhìn thấy dòng chữ ở góc dưới bên phải màn hình à? Nhóm thực hiện chương trình cho biết, họ sẽ được trải nghiệm cảm giác thực có một không hai trong thế giới ảo, nhưng cơ thể ở thế giới thực thì sẽ không bị tổn hại gì.”
Lúc này, lại có một phòng livestream khác hợp nhất với phòng livestream nơi hai thực tập sinh đang có mặt, một thực tập sinh khác tiến vào.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh ta ngẩn người, sau đó, làm như thể không nhìn thấy, bước ra ngoài. Phòng livestream vừa mới hòa nhập lập tức lại tách ra.
Khán giả sững sờ, đột nhiên có chút phấn khích, có người lập tức bình luận, cảm thấy thực tập sinh vừa rồi là đồng phạm của nạn bạo lực học đường, khi thấy cảnh đó mà lại quay đầu bỏ chạy, một số người lập tức chạy đến phòng livestream của thực tập sinh vừa rời đi xem có chuyện gì đã xảy ra.
Họ chỉ thấy thực tập sinh đó chạy đến phòng giáo viên, ngay sau đó giáo viên lao vào nhà vệ sinh, hai thực tập sinh bị đánh đã được giải cứu.
“Đây mới là hành động chính xác đó có được không ạ? Nhiều người như vậy, xông vào để no đòn à?”
“Vừa rồi ai chỉ trích ấy nhỉ? Nhà đạo đức mạng đâu rồi?”
“Tên của thực tập sinh này là gì đấy? Thông minh hơn người trước đó nhiều!”
Nhờ hành động gọi giáo viên này, thực tập sinh đó đã đột nhiên khiến nhiều khán giả nhớ tới anh ta, lượt theo dõi phòng livestream của anh ta tăng lên, thứ hạng cũng tăng lên vài chữ số.
Thời gian thực tế trôi qua một chút ít, thời gian trong thế giới ảo cũng đã được mấy ngày, những mưu mô, đấu đá vô hình cùng chỉ số IQ và EQ của đám người trẻ tuổi dần dần được bộc lộ. Họ cần phải suy nghĩ về rất nhiều điều. Làm thế nào để có thể hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò? Làm thế nào để có thể thu hút sự chú ý của khán giả? Phải biểu diễn thế nào mới được yêu mến? Họ buộc phải thể hiện ra, đến cuối cùng, người nào nhát gan sẽ chỉ đành ngậm ngùi rời sân khấu trong thân phận của một kẻ vô danh.
Tuy nhiên, trong mô hình vườn trường này tất cả bọn họ đều là những học sinh với gia cảnh bình thường, và trong trường có rất nhiều cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có, nếu họ chẳng may quá lòe loẹt, lại không có đủ năng lực xử lý thì rất dễ trở thành nạn nhân của bạo lực học đường, giống như hai thực tập sinh lúc đầu, thành ra sẽ rất xấu hổ khi bị đánh dưới sự chứng kiến của bao nhiêu khán giả. Họ cũng có thể chọn theo đuổi các NPC bình thường, không nổi bật, nhưng điều này phải chịu rủi ro đánh mất khán giả và mức độ nổi tiếng thấp do không đủ thú vị.
Vì vậy, hầu hết các thực tập sinh, nếu là nữ, đều chọn theo đuổi những cậu ấm giàu có, cá tính, còn nam đều chọn theo đuổi những thiên kim tiểu thư cá tính. Như vậy sẽ có nhiều thứ để xem hơn, cho khán giả thưởng thức một câu chuyện tình yêu học đường đúng với thần thái phim thần tượng.
Và đây là lý do tại sao Bạc Dĩ Nhu muốn vào chơi với tư cách là một NPC khách mời. Mặc dù về cơ bản, rất khó xảy ra tình huống cần thiết lập cảm biến áp lực não trong trường học, nhưng sự tồn tại của những nhân vật có gia cảnh và tính cách được thiết lập tương đối phóng đại lại được coi như một quả bom hẹn giờ. Phòng còn hơn chống. Cô vẫn phải tham gia để trông chừng thì hơn.
Bạc Dĩ Nhu đã chọn NPC xinh đẹp nhất, được thiết lập là học sinh lớp 12, thuộc nhóm có gia cảnh tốt nhất trong trường, đồng thời cũng là Hội trưởng Hội học sinh và là cô nàng cực kì nổi tiếng trong trường. Rất tiện lợi cho cô hành động. Tất nhiên, cô không thể tham gia bằng vẻ ngoài của chính mình, vì như vậy sẽ cướp mất ánh đèn sân khấu của những người trẻ tuổi và cũng phá hỏng chương trình. Nhưng hình tượng của NPC này khá giống cô, dù sao thì nguyên mẫu cũng chính là cô.
Sau khi vào trong game, Bạc Dĩ Nhu thấy mình đang ở trong tòa nhà dạy học của hội học sinh, cô lập tức đứng dậy và đi xuống căng tin của trường. Những gì đang xảy ra trong căng tin chính là lý do tại sao cô có mặt ở đây lúc này.
Bên trong căng tin số 1 im lặng như tờ.
Mọi con mắt đều tập trung vào một chỗ.
Ở đằng kia, có vài người đang xô đẩy một chàng trai: “Không nghe thấy chứ gì? Làm bẩn giày của người ta, chẳng lẽ không nên xin lỗi rồi liếm cho sạch à?”
“Liếm mau!”
Tiết Xán ngồi bên cạnh xem kịch với vẻ lười biếng và giễu cợt. Người bị giẫm lên giày là một trong số mấy tên đàn em của anh ta. Đám đàn em đó tác oai tác quái, anh ta không hề ngăn cản. Đời học sinh nhàm chán, cần phải có đôi chút bọt sóng lăn tăn cho thêm phần thú vị.
Chàng trai đó là một thực tập sinh, vẻ mặt rất lạ thường, đồng tử run rẩy, bị ép quỳ trên mặt đất, một bàn chân đi chiếc giày da màu đen duỗi thẳng tới trước mặt anh ta, trên giày còn có vết nửa bàn chân.
Khung cảnh rất ngột ngạt, bầu không khí căng thẳng. Những ngày qua, các thực tập sinh ở đây đã được nếm đủ mùi hống hách, đáng sợ của nhóm NPC này. Hơn nữa, chuyện bị đau thật khi ăn đòn cũng khiến người ta dễ nảy sinh tâm lý nghi ngờ. Họ đều đang do dự, có nên đứng lên bảo vệ anh ta hay không? Làm anh hùng nhất thời có thể lấy được lòng khán giả, nhưng chắc chắn sau đó họ sẽ bị đánh tơi bời, mất hết hình tượng. Đến lúc đó, liệu khán giả có còn ấn tượng tốt? Hay sẽ cảm thấy họ không biết tự lượng sức, không có đầu óc? Chưa kể, họ còn phải trải qua nhiều ngày nữa trong thế giới ảo này, xúc phạm nhóm Tiết Xán sẽ gặp rất nhiều trở ngại trên con đường hoàn thành nhiệm vụ…
Họ đang do dự, khán giả cũng đang bàn tán xôn xao, những cuộc tranh cãi vẫn tiếp tục cả trực tuyến lẫn ngoại tuyến.
“Không ngờ chẳng có một ai đứng ra cả, thật đến mức phát khóc”
“Thực tập sinh đó thật đáng thương”
“Quá thất vọng với những thực tập sinh tại hiện trường!”
“Thất vọng cái gì? Đám người Tiết Xán kia là những ai chứ? Mấy người họ có thể làm gì được? Chịu đòn chắc?”
“Đặt bản thân mình vào rồi suy nghĩ thử xem, nếu bạn ở trong hoàn cảnh này, bạn có đủ dũng khí để đứng lên không?”
Những điểm nổi bật của chương trình thực tế này đã từng bước được thể hiện trước mắt khán giả. Bất kể là những chiêu thả thính gây chú ý, những tín hiệu tình yêu ngây ngô nhưng khiến người ta rung động, hay những tình huống gặp cảnh bất bình kiểu này. Cũng bởi vì những chuyện này được phát sóng trực tiếp trong thời gian dài dưới sự chứng kiến của khán giả, khiến nhiều bạn trẻ dần dần lộ bộ mặt thật, tạo ra nhiều bước ngoặt, làm cho khán giả xem mê mẩn, rating tăng đều đặn so với nhiều chương trình giải trí lên sóng cùng thời gian, trở thành đề tài thảo luận nóng hổi.
Hàn Thần nhìn bàn chân trước mặt, con ngươi long sòng sọc. Dường như bàn chân trước mặt đã hợp nhất với một bàn chân trong trí nhớ, bàn chân đó đá anh ta, giẫm anh ta và cũng duỗi ra cho anh ta liếm thế này. Cơn ác mộng mà anh ta tưởng chừng đã kết thúc, cuối cùng anh ta cũng đã được giải thoát, nhưng bàn chân trước mắt là sao?
Xung quanh im lặng đến nghẹt thở, vô số đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt, và cả ánh nhìn kỳ lạ đầy giễu cợt…
Một dây thần kinh nào đó trong não bộ hệt như sợi dây bị kéo căng đến cực điểm, sắp đứt đến nơi.
“Học sinh mới năm nay đáng lo ngại quá.” Một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng lại có chút hung hăng đột nhiên vang lên giữa căng tin im phăng phắc.
Ngay lập tức, toàn bộ người trong căng tin và cả khán giả đều quay sang nhìn.
Cô bước ra từ ánh sáng, khi tới gần, khuôn mặt mới dần hiện ra trước mặt mọi người. Một khuôn mặt vô cùng sáng sủa, mái tóc đen dài gợn sóng, thần thái dịu dàng, phong thái tao nhã.
Sau đó, sự im lặng ngắn ngủi kết thúc, hàng loạt tiếng la hét chói tai trong căng tin vang lên:
“Á á á á! Hội trưởng đại nhân à?”
“Hội trưởng đại nhân!”
“Á á á á! Sao chị lại đến ăn cơm? Cách lớp 12 còn xa mà!”
“Em là fan của chị từ hồi cấp hai. Để được tuyển thẳng lên gặp chị, hai tháng cuối cùng em đã phải chạy nước rút hộc mạng, chỉ vì ngày này thôi đấy ạ!”
Như một siêu sao xuất hiện, các thực tập sinh trong đám đông đều giật mình, nhìn Bạc Dĩ Nhu trên lối đi. Trong trường còn có kiểu nhân vật này nữa sao? Đúng là không tưởng nổi!
“Đừng có tọc mạch, loại ranh con hôi hám này.” Bạc Dĩ Nhu vừa mới đến gần, kẻ bắt nạt đã mạnh miệng lên tiếng.
Bạc Dĩ Nhu phớt lờ anh ta, đi tới trước mặt Hàn Thần, cúi người đưa tay ra: “Nào.”
Hàn Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên. Trong phút chốc, dường như bóng tối trong tâm trí anh ta đột nhiên được chiếu sáng. Cô gái này tựa như thiên thần giáng thế, tỏa ra ánh sáng thánh thiện, vươn tay về phía anh ta. Anh ta bất ngờ bật khóc, run rẩy đưa tay lên, tức thì được cô nắm chặt.
“Được rồi, đứng lên đi.” Cô cất giọng nhẹ nhàng, kéo anh ta lên khỏi mặt đất.
“Này, tao đã bảo mày đừng có tọc mạch rồi mà! Đừng có phớt lờ ông mày!” Tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đấy là một nắm đấm vung về phía cô.
Tiếng rú kinh hãi bất chợt vang lên trong căng tin.
“Rầm!” Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người tung cú đấm về phía Bạc Dĩ Nhu đã bay ra ngoài.
Bạc Dĩ Nhu đặt chân xuống, vẻ mặt vẫn y nguyên: “Đừng đấm tôi, học sinh mới ạ. Các đàn anh đàn chị chưa cảnh cáo các cậu à? Loại yếu đuối như các cậu chỉ xứng đáng sống dưới chân tôi thôi, nắm đấm không với được tới tôi đâu.”
“Á á á á á! Hội trưởng đại nhân ngầu quá!”
“Á á á á á á!”
“Á á á á á! NPC này đỉnh quá đi mất!”
“Ngầu lòi! Hú hú hú!”
“Cần quái gì thực tập sinh, tôi muốn NPC này cơ! Á á á á á!”
“Thấy hơi hơi xấu hổ nhưng mà quá đã!”
Bạc Dĩ Nhu liếc nhìn thực tập sinh bên cạnh, tình trạng của anh ta đã khá hơn rồi. Đó là lý do cô nói rằng có khả năng sẽ có bom nổ chậm. Có thể trước đây, thực tập sinh này đã từng trải qua sự việc tương tự, để lại một nỗi ám ảnh quá lớn, cho nên gần như suy sụp. Hơn nữa rất khó đảm bảo rằng các thực tập sinh khác sẽ không gặp phải trường hợp tương tự như anh ta, sự tồn tại của cô là xuất hiện vào đúng thời điểm này, giúp đỡ một số thực tập sinh.
“Hội trưởng, ngày mai hóa đơn đồ đạc hư hỏng và tiền thuốc men của học sinh này sẽ được đưa đến tận bàn cho cậu*.” Một giọng nam nhẹ nhàng êm tai vang lên, nhưng không hiểu sao lại có mùi ớn lạnh.
(*: Vì bối cảnh trường học, hai người bằng tuổi nên đổi xưng hô xíu nhenn)
Bạc Dĩ Nhu quay đầu lại, thấy một thanh niên đeo kính, dáng người cao ráo, nhìn có vẻ rất ưu tú. Nhìn cái điệu bộ cười híp mắt của anh, không cần nghĩ cũng biết, NPC này hẳn là Hạng Điềm vào vai khách mời. Thân phận được thiết lập cho NPC này là phó hội trưởng, thanh mai trúc mã với hội trưởng. Cả hai cạnh tranh ngang ngửa với nhau ngay từ khi còn nhỏ.
Cú đá vừa rồi của Bạc Dĩ Nhu không chỉ khiến cậu nam sinh kia bù lu bù loa trên đất, không thể đứng dậy, mà một số bát đĩa cũng bị vỡ nát.
Bạc Dĩ Nhu: “Biết rồi.”
Hạng Điềm đi tới bên cạnh học sinh nam đang khóc lóc trên mặt đất, cúi người xuống nhìn, giơ chân ra đá một cái, nheo mắt cười lạnh tanh rồi nói: “Đúng là đáng thương, chắc bị gãy vài cái xương rồi đấy nhỉ. Đừng có dại mà động vào King Kong Barbie. Nếu còn lần sau thì sẽ bị đuổi đấy nhé, cậu học sinh mới ạ.”
Bạc Dĩ Nhu gọi Hạng Điềm cùng vào chơi vì tin tưởng vào khả năng diễn xuất của anh. Thật ra, người khác có thể đảm nhiệm công việc này, miễn là họ không để lộ những thông tin không nên tiết lộ, không để khán giả phát hiện ra họ không phải là NPC, lời nói và hành động dựa theo đúng tính cách nhân vật là được. Nhưng nghĩ bụng, đây là buổi phát sóng trực tiếp, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, cho dù chỉ cần làm chính mình thì cũng khó tìm được nhân viên công ty có thể cư xử tự nhiên. Vậy nên, Bạc Dĩ Nhu đành phải tự mình ra trận.
Thật ra cũng không cần Hạng Điềm, chủ yếu là do trước đó cô lại làm anh khóc, thế nên mới kéo anh về chơi chung để bồi thường.
Nhưng Bạc Dĩ Nhu thực sự không ngờ được, tên này đã vào đây trở thành NPC rồi mà vẫn nói năng gợi đòn như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.