Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương
Chương 6: Đánh Cược
Giang Sơn Thương Lan
30/05/2022
Sau khi mấy người Lưu Lực Hải trở lại công ty, cả đám liền ngồi trong phòng họp không nói gì lâm vào trầm tư. Một lúc sau, Chu Kim chẹp miệng nói: “Trà bí ngô tiến cống ở viện bảo tàng này uống cũng ngon phết. Bây giờ tôi lại rất muốn uống thêm một tách nữa.”
“Tôi thấy cậu muốn ăn cái rắm thì có.” Lưu Lực Hải tức giận nói. Không thể uống được nữa, hai mươi gam tối đa ngâm được ba lần, lần sau họ tới chắc chắn đã không còn nữa rồi. Nếu ông còn nghe thấy Bạc Dĩ Nhu mua thêm loại trà từ viện bảo tàng này nữa thì ông sẽ đau lòng khó thở mất.
Bầu không khí trong phòng họp dần thoải mái hơn, Trần Phan không nhịn được mà trầm giọng bắt chước: “Phát triển game? Không, tôi muốn sáng tạo cả thế giới. Ôi chết mất, ngầu quá đi.”
“A a a a a a!”
Trong văn phòng vang lên một loạt tiếng hét. Dù không biết cô lấy tự tin ở đâu ra, nhưng cũng không ngăn được họ đột nhiên thấy được một tia sáng le lói trong bóng đêm, ít nhất họ cũng không còn chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng vì bị ăn cắp ý tưởng nữa. Bạc Dĩ Nhu cũng đã nói là chắc chắn cô sẽ đòi lại công bằng cho họ, dù không biết cô có thể làm gì.
“Được rồi, được rồi, nghiêm túc đi, chúng ta phải xứng đáng với mức lương nhận được! Nhặt lại tinh thần chuyên nghiệp của các cậu đi.” Lưu Lực Hải vỗ tay, giọng nói đầy sức mạnh. Bầu không khí trong phòng họp lập tức thay đổi, những người khác dựng thẳng người lên, trở nên nghiêm túc hơn.
“Mặc dù công việc của chúng ta là tích hợp tất cả các game do công ty sở hữu, nhìn như không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật, nhưng công ty chúng ta đã có hơn ba trăm game lớn nhỏ, khối lượng công việc cũng rất lớn, không dễ gì hoàn thành trong hai tháng đâu. Phải bắt đầu ngay bây giờ! Chu Kim, cậu phụ trách…”
Mặc dù họ thực sự không tin là Bạc Dĩ Nhu có thể sử dụng những game cũ của Rainbow Age để tạo ra một game có thể thống trị thế giới chỉ trong hai tháng. Nhưng sự việc đã phát triển đến tình trạng bây giờ, ngoài nghe lời Bạc Dĩ Nhu ra thì họ cũng không biết nên làm gì mới tốt. Trừ khi họ có thể từ bỏ công ty này, chấp nhận nuốt nỗi hận vào lòng để nhận thua với đám ăn cắp vô liêm sỉ kia.
Bạc Dĩ Nhu đã nói như vậy thì họ cứ làm trước đã, dù sao hai tháng sau cũng sẽ biết kết quả. Họ đã vất vả chống đỡ Rainbow Age, nơi chứa đựng những giấc mơ của họ trong nhiều năm như vậy, giờ có nhiều thêm hai tháng nữa thì đã sao?
…
Sau khi Lưu Lực Hải và nhóm người trong Rainbow Age rời đi, nhóm quản lý của hai công ty còn lại cũng được Bạc Dĩ Nhu gọi tới. Không giống như Rainbow Age vì có các game cổ điển và lượng người chơi cố định nên còn đang ở trong tình trạng tốt, hai công ty khoa học kỹ thuật này đang ở trong tình huống khó khăn hơn rất nhiều. Một trong số đó chủ yếu kinh doanh điện thoại di động và máy tính, còn một công ty khác thì sản xuất thiết bị gia dụng.
Ngành truyền thông và hàng tiêu dùng đương nhiên khó có thể bị thay thế bởi siêu năng lực, nhưng sự cạnh tranh trong hai ngành này cũng rất khốc liệt. Nghiên cứu phát minh điện thoại và máy tính còn tiêu tốn tiền của hơn công ty phát triển game nhiều. Còn việc phát triển đổi mới đồ gia dụng cũng rất gian nan. Đầu tư nhiều đồng nghĩa với việc chi phí cao, định giá cũng cao.
Nhưng người tiêu dùng ngày nay cũng không tiêu quá nhiều tiền vào các sản phẩm dân sinh như thế này nữa. Người trẻ muốn tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật trong tương lai, ba mẹ cũng muốn tiết kiệm tiền cho con mình làm phẫu thuật, chỉ sợ sau này con nhà người khác có siêu năng lực mà con mình không có, đã thua ngay từ vạch đích.
Vì vậy, trên phương diện điện thoại di động và máy tính, vì lý do giải trí, phục vụ công việc và những lý do khác nên mọi người vẫn sẵn sàng chi tiền. Nhưng ở trong suy nghĩ của đại chúng, đồ gia dụng không cần phải mua đồ nào quá đắt, đủ dùng là được, mua một lần thì phải dùng cho thật bền, khoảng mười năm trở lên.
Vì vậy, trong ba công ty, công ty đồ gia dụng là lung lay sắp sụp nhất, thị phần ngày càng thu hẹp, ngày nào nhân viên cũng lo lắng công ty phá sản, lương không được trả. Nhưng hiện nay công việc cạnh tranh rất khốc liệt, thị trường cạnh tranh căng thẳng khiến đội ngũ nhân viên cũng phải gồng mình lên để làm việc, ai cũng kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, nếu không phải bất đắc dĩ thì họ cũng không muốn bôn ba tìm việc làm. Vì vậy, nếu công ty vẫn chưa phá sản, lương vẫn trả hàng tháng thì họ vẫn tiếp tục làm trong nỗi lo lắng đề phòng.
Nhưng sau khi được Bạc Dĩ Nhu gọi vào ngày hôm nay, họ cảm thấy cuối cùng công ty cũng sắp đến lúc phá sản thật rồi.
“Tôi quy hoạch lại công ty, nếu ai không tin tưởng thì có thể từ chức, tôi sẽ bồi thường ba tháng lương theo tiêu chuẩn của công ty.” Sau khi Bạc Dĩ Nhu nói xong, một số người đã chọn cách rời đi, một số đã chọn tạm thời ở lại để quan sát dần vì nhiều lý do khác nhau.
Vì vậy, kể từ ngày này, ba công ty của Bạc Lị và Bạc Dĩ Nhu, ngoại trừ Rainbow Age vẫn hoạt động bình thường thì hai công ty còn lại đều đã đình chỉ tất cả các dự án, tất cả nguồn tiền đều đổ vào Rainbow Age. Loại chuyện liều lĩnh được ăn cả ngã về không này tất nhiên đã dẫn tới những lời bàn tán trong giới, họ cũng biết đến chuyện hôm nay Bạc Dĩ Nhu gặp mặt nhóm quản lý của ba công ty.
“Bạc Lị bị váng đầu đấy à? Mình không biết quản lý thì giao cho người quản lý chuyên nghiệp là được, giờ lại đi giao cho cô con gái vừa tỉnh dậy sau năm năm?”
“Ha ha ha, đừng nói vậy, lỡ đâu Rainbow Age sáng tạo ra một game làm quỷ thần cũng phải kinh sợ thì sao?”
Trang web chính thức của Rainbow Age đã thông báo việc phát hành game mới sẽ được hoãn lại sang tháng sau. Lúc này trên mạng đã có mấy tài khoản PR hoặc tự nhận là nhân viên nội bộ của Rainbow Age nói là bây giờ Rainbow Age đã hoàn toàn bị Bạc Dĩ Nhu nắm trong tay.
Rainbow Age đã thành lập nhiều năm, có một số tác phẩm kinh điển, có nhiều người hâm mộ, cũng có một nhóm người chơi cố định không bỏ đi. Khi nghe nói chuyện này họ lập tức giận sôi lên. Họ không biết chuyện game định phát hành đã bị ăn cắp ý tưởng, còn tưởng là Bạc Dĩ Nhu nghĩ ra ý tưởng linh tinh vớ vẩn gì đó rồi ép đội ngũ chế tác phải hoãn thời gian phát hành game mới lại, bèn hùng hổ mắng chửi trên trang web.
“Một cô gái từ khi mười lăm tuổi đã thành người thực vật, năm năm sau tỉnh lại chưa được mấy ngày thì hiểu cái gì về game?”
“Đau lòng quá, Rainbow Age của tôi sắp bị hủy hoại rồi!”
“Anh Hải, mau đưa đội của anh đi đi. Loại chủ này không xứng đáng. Tôi thích game các anh sáng tạo chứ không phải là công ty.”
Tại Công ty game Thặng Hải, Tào Khải nhận được cuộc gọi từ Tào Tuyết, đối phương gọi điện hỏi ông ta: “Có chuyện gì vậy? Tôi nghe nói là Bạc Lị đã dồn hết tiền vào Rainbow Age rồi à? Không phải chú đã ăn cắp được game của họ rồi ư? Họ đang gì bí mật làm cái gì vậy?”
Tào Khải nhìn đám người hâm mộ đang kích động làm loạn trên trang web chính thức của Rainbow Age, cười khinh khỉnh: “Chắc bây giờ đang vùng vẫy giãy chết đó, vì tuyệt vọng không thấy lối thoát nên chọn cách liều lĩnh được ăn cả ngã về không đánh cược một lần thôi. Em đoán chắc là phải thay đổi nhiều chỗ trong game lắm. Nhưng chị yên tâm, tất cả những gì tinh túy nhất của game đó đã được chúng ta hấp thụ rồi, dù họ có thay đổi như thế nào thì cũng không thể vượt qua chúng ta đâu. Cuối cùng có khi bọn họ lại mất cả chì lẫn chài đấy.”
“Có thể, có thể! Lại là loại câu trả lời không chắc chắn kiểu này! Đến bao giờ con điếm Bạc Lị kia mới nghèo đây!” Tào Tuyết cả giận nói. Đã hai năm rồi mà bà ta vẫn chưa thấy Bạc Lị biến thành kẻ nghèo đói rách rưới. Người kia vẫn mặc hàng hiệu, ăn bít tết cao cấp, còn quyến rũ xinh đẹp, sống cuộc sống muốn mua gì thì mua đó. Điều này hoàn toàn khác với những gì bà ta đã tưởng tượng. Bà ta vốn nghĩ sau khi ly hôn Tần Dịch Thanh thì Bạc Lị sẽ trở nên bi thảm chật vật.
“Chị, chị bình tĩnh đi. Bỏ hết trứng vào chung một giỏ là việc làm ngu xuẩn nhất. Chị cứ đợi mà xem, đến lúc đó ba công ty cùng đổ thì hai mẹ con nhà kia chỉ có đứng đường ăn xin thôi.”
Tưởng tượng đến cảnh hai mẹ con Bạc Lị ăn xin trên phố, tâm trạng Tào Tuyết mới bình tĩnh lại được, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn: “Được rồi, tôi biết rồi. Nhưng chú cũng đừng có khinh địch, phải theo dõi chặt chẽ vào. Mấy ngày nay Dĩnh Dĩnh cứ buồn bực không vui, thằng nhóc Cố Văn vẫn còn nhớ con điếm nhỏ kia, chú tranh thủ thời gian giúp tôi đuổi nó ra khỏi giới đi, tránh cho nó cứ lắc lư trước mặt tôi, chướng hết cả mắt.”
“Em biết rồi, chị đừng lo.” Tào Khải nói. Tào Khải không phải là em ruột của Tào Tuyết, chỉ là bà con xa cả cây số thôi. Nhưng sau khi biết họ là họ hàng, Tào Khải nhanh chóng quyết định đứng về phe Tào Tuyết, hai người gần gũi như chị em ruột.
“Tôi thấy cậu muốn ăn cái rắm thì có.” Lưu Lực Hải tức giận nói. Không thể uống được nữa, hai mươi gam tối đa ngâm được ba lần, lần sau họ tới chắc chắn đã không còn nữa rồi. Nếu ông còn nghe thấy Bạc Dĩ Nhu mua thêm loại trà từ viện bảo tàng này nữa thì ông sẽ đau lòng khó thở mất.
Bầu không khí trong phòng họp dần thoải mái hơn, Trần Phan không nhịn được mà trầm giọng bắt chước: “Phát triển game? Không, tôi muốn sáng tạo cả thế giới. Ôi chết mất, ngầu quá đi.”
“A a a a a a!”
Trong văn phòng vang lên một loạt tiếng hét. Dù không biết cô lấy tự tin ở đâu ra, nhưng cũng không ngăn được họ đột nhiên thấy được một tia sáng le lói trong bóng đêm, ít nhất họ cũng không còn chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng vì bị ăn cắp ý tưởng nữa. Bạc Dĩ Nhu cũng đã nói là chắc chắn cô sẽ đòi lại công bằng cho họ, dù không biết cô có thể làm gì.
“Được rồi, được rồi, nghiêm túc đi, chúng ta phải xứng đáng với mức lương nhận được! Nhặt lại tinh thần chuyên nghiệp của các cậu đi.” Lưu Lực Hải vỗ tay, giọng nói đầy sức mạnh. Bầu không khí trong phòng họp lập tức thay đổi, những người khác dựng thẳng người lên, trở nên nghiêm túc hơn.
“Mặc dù công việc của chúng ta là tích hợp tất cả các game do công ty sở hữu, nhìn như không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật, nhưng công ty chúng ta đã có hơn ba trăm game lớn nhỏ, khối lượng công việc cũng rất lớn, không dễ gì hoàn thành trong hai tháng đâu. Phải bắt đầu ngay bây giờ! Chu Kim, cậu phụ trách…”
Mặc dù họ thực sự không tin là Bạc Dĩ Nhu có thể sử dụng những game cũ của Rainbow Age để tạo ra một game có thể thống trị thế giới chỉ trong hai tháng. Nhưng sự việc đã phát triển đến tình trạng bây giờ, ngoài nghe lời Bạc Dĩ Nhu ra thì họ cũng không biết nên làm gì mới tốt. Trừ khi họ có thể từ bỏ công ty này, chấp nhận nuốt nỗi hận vào lòng để nhận thua với đám ăn cắp vô liêm sỉ kia.
Bạc Dĩ Nhu đã nói như vậy thì họ cứ làm trước đã, dù sao hai tháng sau cũng sẽ biết kết quả. Họ đã vất vả chống đỡ Rainbow Age, nơi chứa đựng những giấc mơ của họ trong nhiều năm như vậy, giờ có nhiều thêm hai tháng nữa thì đã sao?
…
Sau khi Lưu Lực Hải và nhóm người trong Rainbow Age rời đi, nhóm quản lý của hai công ty còn lại cũng được Bạc Dĩ Nhu gọi tới. Không giống như Rainbow Age vì có các game cổ điển và lượng người chơi cố định nên còn đang ở trong tình trạng tốt, hai công ty khoa học kỹ thuật này đang ở trong tình huống khó khăn hơn rất nhiều. Một trong số đó chủ yếu kinh doanh điện thoại di động và máy tính, còn một công ty khác thì sản xuất thiết bị gia dụng.
Ngành truyền thông và hàng tiêu dùng đương nhiên khó có thể bị thay thế bởi siêu năng lực, nhưng sự cạnh tranh trong hai ngành này cũng rất khốc liệt. Nghiên cứu phát minh điện thoại và máy tính còn tiêu tốn tiền của hơn công ty phát triển game nhiều. Còn việc phát triển đổi mới đồ gia dụng cũng rất gian nan. Đầu tư nhiều đồng nghĩa với việc chi phí cao, định giá cũng cao.
Nhưng người tiêu dùng ngày nay cũng không tiêu quá nhiều tiền vào các sản phẩm dân sinh như thế này nữa. Người trẻ muốn tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật trong tương lai, ba mẹ cũng muốn tiết kiệm tiền cho con mình làm phẫu thuật, chỉ sợ sau này con nhà người khác có siêu năng lực mà con mình không có, đã thua ngay từ vạch đích.
Vì vậy, trên phương diện điện thoại di động và máy tính, vì lý do giải trí, phục vụ công việc và những lý do khác nên mọi người vẫn sẵn sàng chi tiền. Nhưng ở trong suy nghĩ của đại chúng, đồ gia dụng không cần phải mua đồ nào quá đắt, đủ dùng là được, mua một lần thì phải dùng cho thật bền, khoảng mười năm trở lên.
Vì vậy, trong ba công ty, công ty đồ gia dụng là lung lay sắp sụp nhất, thị phần ngày càng thu hẹp, ngày nào nhân viên cũng lo lắng công ty phá sản, lương không được trả. Nhưng hiện nay công việc cạnh tranh rất khốc liệt, thị trường cạnh tranh căng thẳng khiến đội ngũ nhân viên cũng phải gồng mình lên để làm việc, ai cũng kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, nếu không phải bất đắc dĩ thì họ cũng không muốn bôn ba tìm việc làm. Vì vậy, nếu công ty vẫn chưa phá sản, lương vẫn trả hàng tháng thì họ vẫn tiếp tục làm trong nỗi lo lắng đề phòng.
Nhưng sau khi được Bạc Dĩ Nhu gọi vào ngày hôm nay, họ cảm thấy cuối cùng công ty cũng sắp đến lúc phá sản thật rồi.
“Tôi quy hoạch lại công ty, nếu ai không tin tưởng thì có thể từ chức, tôi sẽ bồi thường ba tháng lương theo tiêu chuẩn của công ty.” Sau khi Bạc Dĩ Nhu nói xong, một số người đã chọn cách rời đi, một số đã chọn tạm thời ở lại để quan sát dần vì nhiều lý do khác nhau.
Vì vậy, kể từ ngày này, ba công ty của Bạc Lị và Bạc Dĩ Nhu, ngoại trừ Rainbow Age vẫn hoạt động bình thường thì hai công ty còn lại đều đã đình chỉ tất cả các dự án, tất cả nguồn tiền đều đổ vào Rainbow Age. Loại chuyện liều lĩnh được ăn cả ngã về không này tất nhiên đã dẫn tới những lời bàn tán trong giới, họ cũng biết đến chuyện hôm nay Bạc Dĩ Nhu gặp mặt nhóm quản lý của ba công ty.
“Bạc Lị bị váng đầu đấy à? Mình không biết quản lý thì giao cho người quản lý chuyên nghiệp là được, giờ lại đi giao cho cô con gái vừa tỉnh dậy sau năm năm?”
“Ha ha ha, đừng nói vậy, lỡ đâu Rainbow Age sáng tạo ra một game làm quỷ thần cũng phải kinh sợ thì sao?”
Trang web chính thức của Rainbow Age đã thông báo việc phát hành game mới sẽ được hoãn lại sang tháng sau. Lúc này trên mạng đã có mấy tài khoản PR hoặc tự nhận là nhân viên nội bộ của Rainbow Age nói là bây giờ Rainbow Age đã hoàn toàn bị Bạc Dĩ Nhu nắm trong tay.
Rainbow Age đã thành lập nhiều năm, có một số tác phẩm kinh điển, có nhiều người hâm mộ, cũng có một nhóm người chơi cố định không bỏ đi. Khi nghe nói chuyện này họ lập tức giận sôi lên. Họ không biết chuyện game định phát hành đã bị ăn cắp ý tưởng, còn tưởng là Bạc Dĩ Nhu nghĩ ra ý tưởng linh tinh vớ vẩn gì đó rồi ép đội ngũ chế tác phải hoãn thời gian phát hành game mới lại, bèn hùng hổ mắng chửi trên trang web.
“Một cô gái từ khi mười lăm tuổi đã thành người thực vật, năm năm sau tỉnh lại chưa được mấy ngày thì hiểu cái gì về game?”
“Đau lòng quá, Rainbow Age của tôi sắp bị hủy hoại rồi!”
“Anh Hải, mau đưa đội của anh đi đi. Loại chủ này không xứng đáng. Tôi thích game các anh sáng tạo chứ không phải là công ty.”
Tại Công ty game Thặng Hải, Tào Khải nhận được cuộc gọi từ Tào Tuyết, đối phương gọi điện hỏi ông ta: “Có chuyện gì vậy? Tôi nghe nói là Bạc Lị đã dồn hết tiền vào Rainbow Age rồi à? Không phải chú đã ăn cắp được game của họ rồi ư? Họ đang gì bí mật làm cái gì vậy?”
Tào Khải nhìn đám người hâm mộ đang kích động làm loạn trên trang web chính thức của Rainbow Age, cười khinh khỉnh: “Chắc bây giờ đang vùng vẫy giãy chết đó, vì tuyệt vọng không thấy lối thoát nên chọn cách liều lĩnh được ăn cả ngã về không đánh cược một lần thôi. Em đoán chắc là phải thay đổi nhiều chỗ trong game lắm. Nhưng chị yên tâm, tất cả những gì tinh túy nhất của game đó đã được chúng ta hấp thụ rồi, dù họ có thay đổi như thế nào thì cũng không thể vượt qua chúng ta đâu. Cuối cùng có khi bọn họ lại mất cả chì lẫn chài đấy.”
“Có thể, có thể! Lại là loại câu trả lời không chắc chắn kiểu này! Đến bao giờ con điếm Bạc Lị kia mới nghèo đây!” Tào Tuyết cả giận nói. Đã hai năm rồi mà bà ta vẫn chưa thấy Bạc Lị biến thành kẻ nghèo đói rách rưới. Người kia vẫn mặc hàng hiệu, ăn bít tết cao cấp, còn quyến rũ xinh đẹp, sống cuộc sống muốn mua gì thì mua đó. Điều này hoàn toàn khác với những gì bà ta đã tưởng tượng. Bà ta vốn nghĩ sau khi ly hôn Tần Dịch Thanh thì Bạc Lị sẽ trở nên bi thảm chật vật.
“Chị, chị bình tĩnh đi. Bỏ hết trứng vào chung một giỏ là việc làm ngu xuẩn nhất. Chị cứ đợi mà xem, đến lúc đó ba công ty cùng đổ thì hai mẹ con nhà kia chỉ có đứng đường ăn xin thôi.”
Tưởng tượng đến cảnh hai mẹ con Bạc Lị ăn xin trên phố, tâm trạng Tào Tuyết mới bình tĩnh lại được, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn: “Được rồi, tôi biết rồi. Nhưng chú cũng đừng có khinh địch, phải theo dõi chặt chẽ vào. Mấy ngày nay Dĩnh Dĩnh cứ buồn bực không vui, thằng nhóc Cố Văn vẫn còn nhớ con điếm nhỏ kia, chú tranh thủ thời gian giúp tôi đuổi nó ra khỏi giới đi, tránh cho nó cứ lắc lư trước mặt tôi, chướng hết cả mắt.”
“Em biết rồi, chị đừng lo.” Tào Khải nói. Tào Khải không phải là em ruột của Tào Tuyết, chỉ là bà con xa cả cây số thôi. Nhưng sau khi biết họ là họ hàng, Tào Khải nhanh chóng quyết định đứng về phe Tào Tuyết, hai người gần gũi như chị em ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.