Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương
Chương 47: Điên Cuồng
Giang Sơn Thương Lan
30/05/2022
Tất cả những người đang theo dõi buổi họp báo này không có ai là không điên cuồng. Mà tất cả những người ở hiện trường cũng lập tức kích động. Sự chấn động mà họ gặp phải còn lớn hơn cả buổi họp báo Thần Châu. Hay có thể nói rằng so với Bộ Não thì game VR hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Bức vách thời không của thế giới này đã bị rạn nứt, mọi người đã từng có một thời kỳ sống dưới sự đe dọa của những sinh vật đến từ không gian khác. Mỗi khi chúng xuất hiện sẽ có vô số sinh mệnh bị giết chết, thế nên tỷ lệ người tàn tật của các quốc gia trên thế giới mới cao đến thế. Song tỷ lệ người tàn tật cao đến thế mà lại chẳng có mấy công ty sẽ nghiên cứu sản phẩm công nghệ cao dành riêng cho họ, thậm chí chính những người tàn tật cũng chưa từng nghĩ tới chuyện những doanh nhân kia sẽ nghiên cứu phát triển sản phẩm gì dành cho mình. Cũng như những người khỏe mạnh, thứ mà nội tâm họ khao khát nhất chính là – sở hữu siêu năng lực.
Là vì có siêu năng lực thì sẽ rất ngầu à? Bởi vì có siêu năng lực thì có thể lên trời xuống biển sao? Không phải, suy cho cùng thì là vì sở hữu siêu năng lực, họ sẽ trở thành cường giả, sẽ có năng lực tự bảo vệ bản thân, cho nên sẽ không phải sống trong sợ hãi nữa.
Mặc dù hiện nay nhờ có những người siêu năng lực cao cường kia nên không còn nguy hiểm như ngày trước, nhưng nỗi sợ hãi vẫn ăn sâu trong lòng mỗi một người đã từng trải qua thời kỳ đáng sợ đó. Hơn nữa nhà khoa học còn tiên đoán 40 năm sau, thế giới của họ sẽ dung hợp thành một thể với thế giới của đám quái thú đó. Đám quái thú kia chỉ cần một con đến đây cũng đủ để gây ra thương vong nhiều như vậy, dung hợp xong còn phải chắc? Chẳng phải là tận thế của loài người hay sao?
Bởi vì thời hạn 40 năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn này, có người tin cũng có người không tin. Nhưng phản ứng dây chuyền liên tiếp vẫn khiến xã hội này trở nên vô cùng nguy hiểm.
Bất kể là sau khi thế giới bắt đầu trở nên hòa bình, các ngành các nghề bắt đầu hồi phục, cạnh tranh trở nên vô cùng dữ dội gây ra áp lực cực lớn cho mọi người, hay là cho dù cảm giác chênh lệch quá lớn khi đã làm phẫu thuật can thiệp giá cả vô cùng đắt đỏ, kế tiếp còn cần chi trả một khoản tiền mà người thường khó có thể gánh vác để mua thuốc siêu năng lực, nhưng vẫn không đạt được năng lực mạnh mẽ như mình nghĩ…
Thế giới này, mỗi một quốc gia, toàn bộ xã hội, chỉ số hạnh phúc của mọi người rất thấp. Tỷ lệ tự sát và tỷ lệ phạm tội đang tăng vọt hằng năm với tốc độ khiến con người sợ hãi. Trong đó nỗi sợ hãi do tội phạm giết người mang lại vào thời bình đã thay thế nỗi sợ hãi do quái thú mang đến, thậm chí còn sâu đậm hơn.
Chung quy lòng người còn đáng sợ hơn cả quái thú.
Mà Bộ Não của Bạc Dĩ Nhu hoàn toàn đánh vào khát vọng sâu xa nhất trong lòng mỗi người trên thế giới, cho họ thứ mà họ cần nhất – cảm giác an toàn.
Cái chết rất đáng sợ. Nhưng thứ đáng sợ hơn cả cái chết là bị giết chết một cách lặng lẽ trong một ngõ ngách nào đó trên thế giới này.
Muốn đạt được siêu năng lực là vì muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ bản thân và những người mình yêu thương. Suy cho cùng chính là vì không có cảm giác an toàn, cho nên mới bức thiết muốn có thực lực mạnh mẽ.
Bạc Dĩ Nhu nói không sai. So với Liên Minh Chính Nghĩa thì những chức năng khác của Bộ Não đều không đáng nhắc đến.
“Tôi sai rồi, tôi không nên bôi nhọ cô, xin nhất định phải bán cho tôi một Bộ Não con, van xin cô đấy!!!”
“A a a a Bạc Dĩ Nhu là thần tiên phải không”
“Tôi phải mua một cái, tôi phải mua một cái, cả nhà tôi ai cũng phải mua một cái, hu hu hu táng gia bại sản cũng phải mua. Dù sao cả đời này tôi không có tiền làm phẫu thuật can thiệp không mua nổi thuốc siêu năng lực để nuôi dưỡng siêu năng lực, vậy hãy để tôi sống những ngày không lãng phí trước khi tận thế đi!!!”
Trong Công ty WeYan, rất nhiều người cũng đang chú ý buổi họp báo này. Dù sao ông chủ cũng đã ra lệnh không được cho Bạc Dĩ Nhu và tất cả những nội dung liên quan tới cô lên hot search. Nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người đều im thin thít, cứ như đã bị choáng váng, không một ai chú ý tới số liệu.
# Bộ Não của Bạc Dĩ Nhu # đã nhảy lên vị trí đầu bảng hot search với tốc độ đáng sợ, kíp nổ toàn bộ internet.
Khi thấy Bạc Dĩ Nhu giới thiệu về Liên Minh Chính Nghĩa, vẻ mặt vốn đắc ý của Trịnh Viễn Siêu dần dần trở nên cứng đờ. Khi thấy Bạc Dĩ Nhu và Bộ Não xuất hiện trên bảng hot search nhà mình, cứ như có một thùng dầu đổ vào đống cửa, thiêu đốt khiến ông ta nhảy xuống ghê, xông xuống dưới lầu rống vào mặt đám nhân viên lập trình: “Chuyện gì vậy hả?! Tôi đã bảo không được cho Bạc Dĩ Nhu xuất hiện trên bảng rồi cơ mà!”
Đám nhân viên lập trình đều không lên tiếng.
“Xóa tên cô ta ngay lập tức cho tôi!!!” Ông ta giận dữ hét lên.
“Kít!” Một nhân viên lập trình đột nhiên đứng phắt dậy, ghế dựa ma sát với sàn nhà phát ra tiếng động chói tai.
“Bố mày không làm nữa! Đồ ngu!” Nhân viên lập trình đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trịnh Viễn Siêu mắng, túm lấy áo khoác trên ghế rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Trịnh Viễn Siêu ngẩn cả người, vô cùng khó tin: “Cậu ta bị gì vậy? Hả?! Còn để tôi vào mắt không hả?!”
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một vẻ mặt. Nói thật họ cũng muốn đứng dậy bỏ đi. Tại sao Trịnh Viễn Siêu lại cho rằng mức lương mà ông ta trả cho họ có thể sánh bằng cảm giác an toàn mà Bộ Não mang lại cho họ chứ? Người vừa xông ra ngoài kia, họ cũng biết chuyện của anh ta. Con gái anh ta đã bị sát hại vô cùng tàn nhẫn vào năm 3 tuổi, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy hung thủ. Mấy năm nay hoạt động duy nhất ngoài giờ làm việc của anh ta chính là đi loanh quanh ở địa điểm con gái bị giết, một lòng muốn tìm được hung thủ để hắn ta phải trả giá. Nếu hồi đó mà có Bộ Não thì chí ít tên hung thủ đó đã sớm bị đưa ra công lý, thậm chí có khả năng cứu sống con gái.
Mấy thực tập sinh bên cạnh Chiêm Cầm đang xem buổi họp báo cùng anh đang điên cuồng viết bình luận. Tốc độ và sức mạnh khi gõ phím, cùng với đôi mắt đỏ bừng thậm chí hơi ướt át hoàn toàn có thể thấy rõ sự kích động và hưng phấn của họ.
Chỉ có mình anh kinh ngạc nhìn màn hình, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi co lại. Bạc Dĩ Nhu… tại sao lại cho mình cảm giác… bắt đầu trùng khớp với hội trưởng đại nhân vậy nhỉ? Quá giống, bất kể là ngoại hình hay là sự tự tin và hùng mạnh cứ như thể có từ khi sinh ra, tỏa ra từ bên trong khiến người ta không nhịn được mà tin cậy và dựa dẫm.
“Tiếp theo nếu còn điểm gì hoang mang thì thành viên La Khai của đội ngũ nghiên cứu của chúng tôi sẽ giải đáp cho mọi người.” Nói xong, Bạc Dĩ Nhu bước xuống sân khấu.
“Bạc tổng! Bạc tổng xin hãy dừng bước!”
“Bạc tổng, nói thêm mấy câu nữa với chúng tôi đi!!!”
“Bạc tổng Bạc tổng…”
Người khác giải thích với Bạc Dĩ Nhu giải thích là hai chuyện khác nhau. Nhưng bất kể mọi người níu kéo như thế nào, Bạc Dĩ Nhu vẫn để lại cho họ một bóng lưng lạnh lùng vô tình, bước xuống sân khấu rời đi. Họ chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển về phía La Khai.
Phóng viên: “Thưa anh La, mặc dù Bộ Não rất tốt, nhưng có phải hơi xâm phạm bí mật cá nhân của công chúng không?
La Khai: “Vậy thì anh chọn giữ bí mật cá nhân hay là bảo đảm an toàn? Trên thực tế sau khi internet xuất hiện, trên thế giới này chẳng có bao nhiêu bí mật đáng nói cả. Di động trong tay quý vị đã đánh cắp bao nhiêu thông tin cá nhân của quý vị, e rằng chính quý vị cũng không biết đâu? Hơn nữa thực tế đã có báo chí đăng tin về chuyện này từ lâu rồi, nhiều không đếm xuể, nhưng chẳng phải quý vị vẫn quyết định tiếp tục dùng sản phẩm điện tử hay sao?”
Phóng viên: “Mặc dù nói là vậy, nhưng bắt buộc người khác cung cấp sự cứu viện trong tình huống nguy hiểm, lỡ không cứu được nạn nhân mà mình cũng bị giết thì khi đó ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
La Khai: “Chức năng chủ chốt của Bộ Não con được Nữ vương của chúng tôi đặt tên là ‘Liên Minh Chính Nghĩa’ là vì nó không mang tính ép buộc. Anh có thể quyết định không làm một người chính nghĩa, có thể chọn tắt liên lạc giữa Bộ Não con và Chủ Não, tắt chức năng tự động bảo vệ của nó đối với người sở hữu, từ chối tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của người khác. Nhưng hãy chú ý một điều, khi anh từ chối tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của người khác thì Bộ Não con cũng sẽ tự động tắt chức năng gửi tín hiệu cầu cứu tới người khác khi anh gặp nguy hiểm… Khi anh lựa chọn đối xử ích kỷ lạnh lùng với mọi người thì anh không có tư cách nhận được sự phụng hiến vô tư của người khác. Cho nên tên của nó là ‘Liên Minh Chính Nghĩa’, là mạng lưới giữa những người chính nghĩa, chứ không phải là công cụ để những kẻ chỉ muốn không làm mà hưởng chiếm được ích lợi.”
…
…
Buổi họp báo được tổ chức dưới lầu một của Điện tử Rainbow. Sau khi rời khỏi hiện trường, Bạc Dĩ Nhu lên lầu trở về văn phòng.
Vừa mở cửa ra một chút thì giọng nói hùng hùng hổ hổ của Hạng Điềm đã nhẹ nhàng bay ra: “Một đám ngu ngốc vô tri vô sỉ hèn hạ hạ đẳng, mắng lắm thế này chỉ cần ngón tay gõ lên bàn phím là muốn chọc thủng trời hả? Quỳ xuống cho tao rồi dập đầu nói xin lỗi đi! Lũ rác rưởi chó má hèn hạ! Nếu không phải Bạc Dĩ Nhu yêu chúng mày thì tao sẽ cho chúng mày chết hết! $#^%#&$*…”
Anh vừa mắng vừa gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch. Bạc Dĩ Nhu khẽ nhướng mày, bèn tựa vào khung cửa lấy di động vào phòng livestream. Khu vực bình luận tràn ngập comment nhảy, nhưng trong đó có mấy cái comment thường xuyên nhảy ra lại vô cùng nổi bật, lập tức bắt lấy ánh nhìn của mọi người, bởi vì chữ viết vừa to vừa có màu hồng, mắng chửi người khác vô cùng hung ác, vừa thấy đã biết là do con virus trong phòng kia viết. Nền tảng livestream này không có chức năng comment chữ to với cả đổi màu cho chữ.
Chậc, dữ dằn thật đấy.
Bạc Dĩ Nhu đẩy cửa vào phòng, Hạng Điềm quay đầu theo phản xạ, gương mặt dữ tợn hung ác cùng với đôi mắt tràn đầy lệ khí còn chưa kịp thu hồi thì đã hóa đá.
Bạc Dĩ Nhu đi tới sau lưng anh, một tay đặt lên lưng ghế của anh, khom lưng nhìn màn hình máy tính của anh.
Hạng Điềm cứng đờ thu hồi biểu cảm, tim đập thình thịch như giã gạo. Bạc Dĩ Nhu đang đến gần mình, đầu đang kề sát bên cạnh đầu mình, tóc lại rơi lên vai mình, dường như có thể bắt được thân nhiệt và hơi thở của cô ấy, cả mùi hương hoa hồng rung động lòng người kia nữa! Mình chết mất!!! Anh âm thầm cất tiếng hét chói tai, lệ khí trong mắt đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, đôi mắt trong veo lấp lánh, gò má bắt đầu đỏ ửng, âm thầm xê dịch sang bên cạnh một khoảng cách nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra, sau đó lại lén lút xích lại gần Bạc Dĩ Nhu một chút, cách cô gần hơn một chút, muốn lén lút hít thở thật sâu, hít vào mùi thơm của cô ấy nhiều hơn một chút, nhưng tiếng tim đập quá nhanh lại hơi ngây trở ngại cho hô hấp của anh.
“Anh dữ thật đấy.” Bạc Dĩ Nhu nhìn chằm chằm comment còn chưa kịp đăng trên màn hình máy tính của anh.
Hạng Điềm lập tức cứng đơ tiếp, theo phản xạ lại bắt đầu làm màu, khóe miệng cong lên một cách máy móc: “Tôi chỉ thấy mấy đứa ngu si này ngứa mắt thôi…”
“À, ra là thế, không phải là bênh vực cho tôi à, làm hại tôi mừng hụt một trận…”
“Là vì em đấy!!!” Hạng Điềm nhất thời lớn tiếng nói: “Lũ ngu si này mắng em trước, bây giờ lại tâng bốc em, chẳng có một chút khả năng tư duy gì cả, hở một tí là bị dắt mũi như con bò con, tôi tức quá!!!”
“Thì ra là thế.” Khóe miệng Bạc Dĩ Nhu hơi nhếch lên, vẫn giữ nguyên tư thế này nhìn về phía anh. Khoảng cách quá gần, hơn nữa dường như đôi mắt của cô quá dịu dàng, đỉnh đầu Hạng Điềm đều sắp bốc hơi, ánh mắt, nét mặt, thân thể bắt đầu trở nên mềm mại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Dáng vẻ như chú cún của anh luôn dễ dàng khiến Bạc Dĩ Nhu nhớ lại thời kỳ thiếu nữ vẫn còn hơi ngây thơ của mình từ hồi xưa. Chẳng lẽ càng lớn tuổi thì thật sự càng dễ xúc động về quá khứ à? Cô sống lâu lắm rồi, 35 tuổi bị đóng băng vì mắc bệnh, đến khi tỉnh lại lần nữa đã là trăm năm trôi qua, toàn bộ người thân, bạn bè, đồng nghiệp, những người quen biết của cô đều đã qua đời, căn nhà cô sinh ra và lớn lên cũng biến thành khu tham quan nổi tiếng thế giới, dán đầy các loại nhãn hiệu, dải cách ly màu vàng bị giăng đầy ngăn không cho người khác tới gần, hoàn toàn trở nên xa lạ. Bây giờ người còn ở bên cạnh cô không ngờ lại là con virus nguy hiểm này thôi.
Ánh mắt của anh cứ như đang mong chờ cô sẽ xoa đầu mình. Vậy là Bạc Dĩ Nhu bèn vươn tay xoa đầu anh: “Đáng yêu quá.”
Xoa xong, Bạc Dĩ Nhu đứng dậy rời đi, cứ như một thằng khốn nạn thấy bên đường có một cô bé đáng yêu nhan sắc không tệ nên rảnh rỗi sinh nông nổi lại gần thả thính xong bỏ đi, mà cô bé đáng yêu bị thả thính kia vẫn đứng yên tại chỗ, tim đập thình thịch vì bị tán tỉnh, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
…
“Bạc Dĩ Nhu này thật là lợi hại!!!”
Trong đại sảnh hoạt động dưới tầng một của ký túc xá tân binh, bởi vì tín hiệu mạng ở đây ổn định nên có mấy cô gái đang tụ tập ở đây để lên mạng. Cũng có người siêu năng lực đang xem buổi họp báo, họ không dằn lòng được mà thốt lên tiếng tán thưởng sùng bái: “Mặc dù tôi là người siêu năng lực nhưng tôi cũng rất muốn mua. Tôi có thể không cần dùng tới nhưng có thể cho người nhà dùng mà!”
“Đúng đúng đúng, tôi sẽ đặt mua hai cái cho ba mẹ mình. Có Bộ Não thì tôi ở đây cũng sẽ yên tâm hơn nhiều.”
Tần Hinh Dĩnh xem livestream, nghe thấy lời nói của họ, sắc mặt vốn đã rất khó coi nay càng thêm khó coi hơn. Cô ta không khỏi quay sang nhìn về phía họ: “Mấy cậu không cảm nhận được nguy cơ à?”
Bạn học: “Nguy cơ gì?”
“Những gì Bạc Dĩ Nhu làm, đang làm suy yếu…”
Bạn học đưa mắt nhìn nhau: “Suy yếu cái gì?”
Tần Hinh Dĩnh ý thức được mình không thể nói thẳng thừng ra được, vậy là cô ta mím môi, quay đầu sang chỗ khác không nói thêm câu nào nữa.
Các bạn học thấy cô ta đột nhiên chen mồm vào, nói đến nửa chừng rồi lại không nói tiếp khiến người ta bị treo ở nửa vời, nhất thời vẻ mặt cạn lời, trao đổi ánh mắt ai cũng hiểu với nhau rồi không thèm quan tâm tới cô ta nữa. Họ đều không ưa Tần Hinh Dĩnh, một là biết ba mẹ cô ta là kẻ vô liêm sỉ, nhưng quan trọng nhất vẫn là con người cô ta giả vờ giả vịt, khiến người ta không ưa nổi.
Tần Hinh Dĩnh siết chặt nắm tay, cảm giác khủng hoảng lại tiếp tục ùa vào lòng cô ta. Dường như đám mây đen bao phủ trên đầu cô ta không những không hề thu nhỏ lại mà còn càng lớn hơn. Cô ta không rõ tại sao những người này lại có thể cười đùa vui vẻ đánh giá, tôn sùng Bạc Dĩ Nhu đến thế… Những thứ mà Bạc Dĩ Nhu làm ra đang làm suy yếu giá trị của những người siêu năng lực như họ! Chẳng phải hay sao?!
Những người siêu năng lực phát dục tự nhiên như họ chính là quân chủ lực đối phó với đám quái thú kia. Chính vì sự tồn tại của họ nên thế giới này mới có được hòa bình! Cho nên mọi người đều sùng bái họ, tôn sùng mỗi người là siêu anh hùng, khiến họ có được sự vinh quang. Mà bây giờ, Bộ Não do Bạc Dĩ Nhu chế tạo sẽ giúp mọi người nảy sinh cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có, vậy thì sẽ giảm bớt sự tôn trọng dành cho siêu năng lực, cũng sẽ giảm bớt sự sùng bái đối với người siêu năng lực. Thân là người siêu năng lực bảo vệ hòa bình thế giới, có thể nói họ đã tổn thất nặng nề!
Tại sao những người này lại không hề cảm thấy nguy cơ?!
Có lẽ là vì trên đầu họ không có một Bạc Dĩ Nhu trấn áp.
Toàn thân cô ta run rẩy. Siêu năng lực là thứ duy nhất mà cô ta có, là niềm kiêu hãnh mà Bạc Dĩ Nhu không thể sánh bằng, cho nên cô ta mới nhập ngũ. Cô ta muốn trở về với thân phận là siêu anh hùng, trong tiếng vỗ tay như sấm dậy của dân chúng, khi đó mọi người sẽ không thèm so đo xuất thân của cô ta nữa, thậm chí sẽ biện minh giúp cô ta. Nhưng những gì mà Bạc Dĩ Nhu đang làm dường như khiến cho những tính toán của cô ta đều bị hụt mất.
Bây giờ rốt cuộc nên làm gì mới được đây?
Cô ta vô dùng sầu não, đúng lúc đó thấy có mấy nữ sinh chạy vào từ bên ngoài, hơn nữa còn chia sẻ với các cô gái trong phòng hoạt động bằng giọng điệu hào hứng chia sẻ drama:
“Nè, bên chỗ ký túc xá nam sinh, Cố Văn đánh nhau với Y Lam rồi! Còn dùng siêu năng lực nữa chứ, đều phát nổ luôn, mấy cậu nhìn khói bốc lên bên đó đi!”
“Uầy!” Cố Văn là một nam sinh đẹp trai, các cô gái lập tức chạy tới bên cửa sổ nhìn sang bên đó.
Tần Hinh Dĩnh sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tin nội bộ, nghe nói là vì Bạc Dĩ Nhu – chính là cô nàng làm game VR đó, hôm nay có một buổi họp báo, mấy cậu có xem truyền hình trực tiếp không? Y Lam nhất thời ngứa miệng, chắc nói câu gì đó bẩn tai nên Cố Văn lập tức đánh nhau với cậu ấy.”
“Ú hu… Có phải Cố Văn thích Bạc Dĩ Nhu không? Ngầu ghê ta!”
“Ngầu gì mà ngầu, ngốc xít thì có, làm ra chuyện như vậy, có khi huấn luyện viên còn muốn giết chết cậu ta ấy chứ.”
“…”
Tần Hinh Dĩnh càng run rẩy dữ dội hơn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay làm cho máu chảy cả vào trong móng tay.
…
“Mọi người, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tại phòng tiêu thụ của Điện tử Rainbow, một đám nhân viên tụ tập lại một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc như những chiến sĩ sắp sửa lên chiến trường tham gia chiến đấu.
“Vậy thì, bắt đầu thôi!”
Dứt lời, con chuột căng thẳng click lên màn hình.
Mạng lưới tiêu thụ Bộ Não, chính thức mở bán.
Ngay khi vừa mở bán, cho dù server của Điện tử Rainbow đã được cao thủ cải tạo lại thì trang web công ty vẫn bị kẹt trong chớp mắt, chờ ba giây sau mới hòa hoãn, sau đó họ lập tức thấy số lượng đơn đặt hàng đã từ số 0 biến thành 1.278.936.
“Ahhhhhhhh!!!” Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa thấy con số này, họ vẫn không nhịn được mà phát ra một trận hò hét kích động không thể tự kiềm chế.
“Vừa mở bán đơn đặt hàng đã đột phá mốc một triệu trong chớp mắt!!! Ôi trời ơi!!!”
“Vẫn còn tăng! Tăng nhanh quá! Hù chết bé rồi!”
Ngày hôm nay, ở khắp nơi trên cả nước, tất cả mọi người đều đang điên cuồng mua sắm.
Sự hiện diện của Bộ Não cũng gây ra chấn động khổng lồ ở nước ngoài. Chính phủ của các nước khẩn cấp mở cuộc họp, mọi người cũng điên cuồng bàn tán, điên cuồng kêu thảm.
“Tại sao quốc gia chúng ta lại không có Bạc Dĩ Nhu! Thật không công bằng!!!”
“Chúng tôi cũng cần Bộ Não! Chúng tôi cũng cần Bộ Não!! Chúng tôi cũng cần Bộ Não!!!”
“Làm ơn nhìn chúng tôi đi! Mau bán Bộ Não ở quốc gia chúng tôi đi được không! Muốn khóc quá.”
“Ahhhhhh chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi còn chưa mua được Thần Châu đâu, chẳng phải Bộ Não sẽ càng lâu hơn hay sao?”
“Ở chỗ chúng tôi mới xuất hiện một tên cuồng sát nhân thích mổ bụng, hắn đã giết rất nhiều người rồi, cảnh sát vẫn chưa tóm được hắn! Van cầu mấy người mau tới nước C mượn kỹ thuật Bộ Não của Bạc Dĩ Nhu đi mà! Tôi thật sự rất sợ hu hu hu”
“Mau mua thêm một quả vệ tinh bao trùm toàn cầu, mở nghiệp vụ ở nước ngoài đi.”
“Loại kỹ thuật này không nên thuộc về tư nhân, đáng lẽ phải chia sẻ cho cả thế giới!!!”
“Chia sẻ cái đầu nhà mày! Không làm mà đòi có ăn thì cút đi! Kỹ thuật do người của nước bọn tao phát minh ra thì tại sao phải chia sẻ với mày?”
Bạc Dĩ Nhu bước lên hot search của các quốc gia, còn ở bảng hot search ở nước mình thì lại đột ngột biến mất.
Mặc dù các nhân viên lập trình cũng rất muốn chửi một câu đồ ngu cút đi như đồng nghiệp kia, nhưng suy cho cùng không phải ai cũng có thể lập tức hạ quyết tâm từ bỏ công việc lương cao trở mặt với Trịnh Viễn Siêu. Trịnh Viễn Siêu là một kẻ hẹp hòi, WeYan lại là đầu tàu trong ngành, nếu trở mặt với ông ta thì không chừng sau này sẽ không tìm được việc làm nữa.
Cho nên cuối cùng họ vẫn bị chèn ép dưới uy thế của ông chủ, xóa tên Bạc Dĩ Nhu ra khỏi bảng hot search.
Cư dân mạng còn không hiểu chuyện gì xảy ra hay sao? Họ lập tức chửi ầm lên, chỉ hận không thể chửi cho Trịnh Viễn Siêu chết đứ đừ, chửi cho WeYan phá sản.
“Nếu Nữ vương đã làm di động rồi thì chi bằng làm luôn trang mạng xã hội luôn đi. Tôi sẽ lập tức bỏ WeYan chọn cô ngay!”
“Tôi thật sự chịu WeYan hết nổi rồi! Những chuyện khác đã đành, bây giờ chuyện lớn liên quan tới cả thế giới như vậy mà ông ta cũng vẫn làm như thế!”
“Hình như lầu trên hiểu lầm gì về WeYan rồi à? Kiểu làm ghê tởm này của ông ta có phải là lần đầu tiên đâu!”
Bức vách thời không của thế giới này đã bị rạn nứt, mọi người đã từng có một thời kỳ sống dưới sự đe dọa của những sinh vật đến từ không gian khác. Mỗi khi chúng xuất hiện sẽ có vô số sinh mệnh bị giết chết, thế nên tỷ lệ người tàn tật của các quốc gia trên thế giới mới cao đến thế. Song tỷ lệ người tàn tật cao đến thế mà lại chẳng có mấy công ty sẽ nghiên cứu sản phẩm công nghệ cao dành riêng cho họ, thậm chí chính những người tàn tật cũng chưa từng nghĩ tới chuyện những doanh nhân kia sẽ nghiên cứu phát triển sản phẩm gì dành cho mình. Cũng như những người khỏe mạnh, thứ mà nội tâm họ khao khát nhất chính là – sở hữu siêu năng lực.
Là vì có siêu năng lực thì sẽ rất ngầu à? Bởi vì có siêu năng lực thì có thể lên trời xuống biển sao? Không phải, suy cho cùng thì là vì sở hữu siêu năng lực, họ sẽ trở thành cường giả, sẽ có năng lực tự bảo vệ bản thân, cho nên sẽ không phải sống trong sợ hãi nữa.
Mặc dù hiện nay nhờ có những người siêu năng lực cao cường kia nên không còn nguy hiểm như ngày trước, nhưng nỗi sợ hãi vẫn ăn sâu trong lòng mỗi một người đã từng trải qua thời kỳ đáng sợ đó. Hơn nữa nhà khoa học còn tiên đoán 40 năm sau, thế giới của họ sẽ dung hợp thành một thể với thế giới của đám quái thú đó. Đám quái thú kia chỉ cần một con đến đây cũng đủ để gây ra thương vong nhiều như vậy, dung hợp xong còn phải chắc? Chẳng phải là tận thế của loài người hay sao?
Bởi vì thời hạn 40 năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn này, có người tin cũng có người không tin. Nhưng phản ứng dây chuyền liên tiếp vẫn khiến xã hội này trở nên vô cùng nguy hiểm.
Bất kể là sau khi thế giới bắt đầu trở nên hòa bình, các ngành các nghề bắt đầu hồi phục, cạnh tranh trở nên vô cùng dữ dội gây ra áp lực cực lớn cho mọi người, hay là cho dù cảm giác chênh lệch quá lớn khi đã làm phẫu thuật can thiệp giá cả vô cùng đắt đỏ, kế tiếp còn cần chi trả một khoản tiền mà người thường khó có thể gánh vác để mua thuốc siêu năng lực, nhưng vẫn không đạt được năng lực mạnh mẽ như mình nghĩ…
Thế giới này, mỗi một quốc gia, toàn bộ xã hội, chỉ số hạnh phúc của mọi người rất thấp. Tỷ lệ tự sát và tỷ lệ phạm tội đang tăng vọt hằng năm với tốc độ khiến con người sợ hãi. Trong đó nỗi sợ hãi do tội phạm giết người mang lại vào thời bình đã thay thế nỗi sợ hãi do quái thú mang đến, thậm chí còn sâu đậm hơn.
Chung quy lòng người còn đáng sợ hơn cả quái thú.
Mà Bộ Não của Bạc Dĩ Nhu hoàn toàn đánh vào khát vọng sâu xa nhất trong lòng mỗi người trên thế giới, cho họ thứ mà họ cần nhất – cảm giác an toàn.
Cái chết rất đáng sợ. Nhưng thứ đáng sợ hơn cả cái chết là bị giết chết một cách lặng lẽ trong một ngõ ngách nào đó trên thế giới này.
Muốn đạt được siêu năng lực là vì muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ bản thân và những người mình yêu thương. Suy cho cùng chính là vì không có cảm giác an toàn, cho nên mới bức thiết muốn có thực lực mạnh mẽ.
Bạc Dĩ Nhu nói không sai. So với Liên Minh Chính Nghĩa thì những chức năng khác của Bộ Não đều không đáng nhắc đến.
“Tôi sai rồi, tôi không nên bôi nhọ cô, xin nhất định phải bán cho tôi một Bộ Não con, van xin cô đấy!!!”
“A a a a Bạc Dĩ Nhu là thần tiên phải không”
“Tôi phải mua một cái, tôi phải mua một cái, cả nhà tôi ai cũng phải mua một cái, hu hu hu táng gia bại sản cũng phải mua. Dù sao cả đời này tôi không có tiền làm phẫu thuật can thiệp không mua nổi thuốc siêu năng lực để nuôi dưỡng siêu năng lực, vậy hãy để tôi sống những ngày không lãng phí trước khi tận thế đi!!!”
Trong Công ty WeYan, rất nhiều người cũng đang chú ý buổi họp báo này. Dù sao ông chủ cũng đã ra lệnh không được cho Bạc Dĩ Nhu và tất cả những nội dung liên quan tới cô lên hot search. Nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người đều im thin thít, cứ như đã bị choáng váng, không một ai chú ý tới số liệu.
# Bộ Não của Bạc Dĩ Nhu # đã nhảy lên vị trí đầu bảng hot search với tốc độ đáng sợ, kíp nổ toàn bộ internet.
Khi thấy Bạc Dĩ Nhu giới thiệu về Liên Minh Chính Nghĩa, vẻ mặt vốn đắc ý của Trịnh Viễn Siêu dần dần trở nên cứng đờ. Khi thấy Bạc Dĩ Nhu và Bộ Não xuất hiện trên bảng hot search nhà mình, cứ như có một thùng dầu đổ vào đống cửa, thiêu đốt khiến ông ta nhảy xuống ghê, xông xuống dưới lầu rống vào mặt đám nhân viên lập trình: “Chuyện gì vậy hả?! Tôi đã bảo không được cho Bạc Dĩ Nhu xuất hiện trên bảng rồi cơ mà!”
Đám nhân viên lập trình đều không lên tiếng.
“Xóa tên cô ta ngay lập tức cho tôi!!!” Ông ta giận dữ hét lên.
“Kít!” Một nhân viên lập trình đột nhiên đứng phắt dậy, ghế dựa ma sát với sàn nhà phát ra tiếng động chói tai.
“Bố mày không làm nữa! Đồ ngu!” Nhân viên lập trình đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trịnh Viễn Siêu mắng, túm lấy áo khoác trên ghế rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Trịnh Viễn Siêu ngẩn cả người, vô cùng khó tin: “Cậu ta bị gì vậy? Hả?! Còn để tôi vào mắt không hả?!”
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một vẻ mặt. Nói thật họ cũng muốn đứng dậy bỏ đi. Tại sao Trịnh Viễn Siêu lại cho rằng mức lương mà ông ta trả cho họ có thể sánh bằng cảm giác an toàn mà Bộ Não mang lại cho họ chứ? Người vừa xông ra ngoài kia, họ cũng biết chuyện của anh ta. Con gái anh ta đã bị sát hại vô cùng tàn nhẫn vào năm 3 tuổi, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy hung thủ. Mấy năm nay hoạt động duy nhất ngoài giờ làm việc của anh ta chính là đi loanh quanh ở địa điểm con gái bị giết, một lòng muốn tìm được hung thủ để hắn ta phải trả giá. Nếu hồi đó mà có Bộ Não thì chí ít tên hung thủ đó đã sớm bị đưa ra công lý, thậm chí có khả năng cứu sống con gái.
Mấy thực tập sinh bên cạnh Chiêm Cầm đang xem buổi họp báo cùng anh đang điên cuồng viết bình luận. Tốc độ và sức mạnh khi gõ phím, cùng với đôi mắt đỏ bừng thậm chí hơi ướt át hoàn toàn có thể thấy rõ sự kích động và hưng phấn của họ.
Chỉ có mình anh kinh ngạc nhìn màn hình, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi co lại. Bạc Dĩ Nhu… tại sao lại cho mình cảm giác… bắt đầu trùng khớp với hội trưởng đại nhân vậy nhỉ? Quá giống, bất kể là ngoại hình hay là sự tự tin và hùng mạnh cứ như thể có từ khi sinh ra, tỏa ra từ bên trong khiến người ta không nhịn được mà tin cậy và dựa dẫm.
“Tiếp theo nếu còn điểm gì hoang mang thì thành viên La Khai của đội ngũ nghiên cứu của chúng tôi sẽ giải đáp cho mọi người.” Nói xong, Bạc Dĩ Nhu bước xuống sân khấu.
“Bạc tổng! Bạc tổng xin hãy dừng bước!”
“Bạc tổng, nói thêm mấy câu nữa với chúng tôi đi!!!”
“Bạc tổng Bạc tổng…”
Người khác giải thích với Bạc Dĩ Nhu giải thích là hai chuyện khác nhau. Nhưng bất kể mọi người níu kéo như thế nào, Bạc Dĩ Nhu vẫn để lại cho họ một bóng lưng lạnh lùng vô tình, bước xuống sân khấu rời đi. Họ chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển về phía La Khai.
Phóng viên: “Thưa anh La, mặc dù Bộ Não rất tốt, nhưng có phải hơi xâm phạm bí mật cá nhân của công chúng không?
La Khai: “Vậy thì anh chọn giữ bí mật cá nhân hay là bảo đảm an toàn? Trên thực tế sau khi internet xuất hiện, trên thế giới này chẳng có bao nhiêu bí mật đáng nói cả. Di động trong tay quý vị đã đánh cắp bao nhiêu thông tin cá nhân của quý vị, e rằng chính quý vị cũng không biết đâu? Hơn nữa thực tế đã có báo chí đăng tin về chuyện này từ lâu rồi, nhiều không đếm xuể, nhưng chẳng phải quý vị vẫn quyết định tiếp tục dùng sản phẩm điện tử hay sao?”
Phóng viên: “Mặc dù nói là vậy, nhưng bắt buộc người khác cung cấp sự cứu viện trong tình huống nguy hiểm, lỡ không cứu được nạn nhân mà mình cũng bị giết thì khi đó ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
La Khai: “Chức năng chủ chốt của Bộ Não con được Nữ vương của chúng tôi đặt tên là ‘Liên Minh Chính Nghĩa’ là vì nó không mang tính ép buộc. Anh có thể quyết định không làm một người chính nghĩa, có thể chọn tắt liên lạc giữa Bộ Não con và Chủ Não, tắt chức năng tự động bảo vệ của nó đối với người sở hữu, từ chối tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của người khác. Nhưng hãy chú ý một điều, khi anh từ chối tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của người khác thì Bộ Não con cũng sẽ tự động tắt chức năng gửi tín hiệu cầu cứu tới người khác khi anh gặp nguy hiểm… Khi anh lựa chọn đối xử ích kỷ lạnh lùng với mọi người thì anh không có tư cách nhận được sự phụng hiến vô tư của người khác. Cho nên tên của nó là ‘Liên Minh Chính Nghĩa’, là mạng lưới giữa những người chính nghĩa, chứ không phải là công cụ để những kẻ chỉ muốn không làm mà hưởng chiếm được ích lợi.”
…
…
Buổi họp báo được tổ chức dưới lầu một của Điện tử Rainbow. Sau khi rời khỏi hiện trường, Bạc Dĩ Nhu lên lầu trở về văn phòng.
Vừa mở cửa ra một chút thì giọng nói hùng hùng hổ hổ của Hạng Điềm đã nhẹ nhàng bay ra: “Một đám ngu ngốc vô tri vô sỉ hèn hạ hạ đẳng, mắng lắm thế này chỉ cần ngón tay gõ lên bàn phím là muốn chọc thủng trời hả? Quỳ xuống cho tao rồi dập đầu nói xin lỗi đi! Lũ rác rưởi chó má hèn hạ! Nếu không phải Bạc Dĩ Nhu yêu chúng mày thì tao sẽ cho chúng mày chết hết! $#^%#&$*…”
Anh vừa mắng vừa gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch. Bạc Dĩ Nhu khẽ nhướng mày, bèn tựa vào khung cửa lấy di động vào phòng livestream. Khu vực bình luận tràn ngập comment nhảy, nhưng trong đó có mấy cái comment thường xuyên nhảy ra lại vô cùng nổi bật, lập tức bắt lấy ánh nhìn của mọi người, bởi vì chữ viết vừa to vừa có màu hồng, mắng chửi người khác vô cùng hung ác, vừa thấy đã biết là do con virus trong phòng kia viết. Nền tảng livestream này không có chức năng comment chữ to với cả đổi màu cho chữ.
Chậc, dữ dằn thật đấy.
Bạc Dĩ Nhu đẩy cửa vào phòng, Hạng Điềm quay đầu theo phản xạ, gương mặt dữ tợn hung ác cùng với đôi mắt tràn đầy lệ khí còn chưa kịp thu hồi thì đã hóa đá.
Bạc Dĩ Nhu đi tới sau lưng anh, một tay đặt lên lưng ghế của anh, khom lưng nhìn màn hình máy tính của anh.
Hạng Điềm cứng đờ thu hồi biểu cảm, tim đập thình thịch như giã gạo. Bạc Dĩ Nhu đang đến gần mình, đầu đang kề sát bên cạnh đầu mình, tóc lại rơi lên vai mình, dường như có thể bắt được thân nhiệt và hơi thở của cô ấy, cả mùi hương hoa hồng rung động lòng người kia nữa! Mình chết mất!!! Anh âm thầm cất tiếng hét chói tai, lệ khí trong mắt đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, đôi mắt trong veo lấp lánh, gò má bắt đầu đỏ ửng, âm thầm xê dịch sang bên cạnh một khoảng cách nhỏ bé đến mức gần như không thể nhận ra, sau đó lại lén lút xích lại gần Bạc Dĩ Nhu một chút, cách cô gần hơn một chút, muốn lén lút hít thở thật sâu, hít vào mùi thơm của cô ấy nhiều hơn một chút, nhưng tiếng tim đập quá nhanh lại hơi ngây trở ngại cho hô hấp của anh.
“Anh dữ thật đấy.” Bạc Dĩ Nhu nhìn chằm chằm comment còn chưa kịp đăng trên màn hình máy tính của anh.
Hạng Điềm lập tức cứng đơ tiếp, theo phản xạ lại bắt đầu làm màu, khóe miệng cong lên một cách máy móc: “Tôi chỉ thấy mấy đứa ngu si này ngứa mắt thôi…”
“À, ra là thế, không phải là bênh vực cho tôi à, làm hại tôi mừng hụt một trận…”
“Là vì em đấy!!!” Hạng Điềm nhất thời lớn tiếng nói: “Lũ ngu si này mắng em trước, bây giờ lại tâng bốc em, chẳng có một chút khả năng tư duy gì cả, hở một tí là bị dắt mũi như con bò con, tôi tức quá!!!”
“Thì ra là thế.” Khóe miệng Bạc Dĩ Nhu hơi nhếch lên, vẫn giữ nguyên tư thế này nhìn về phía anh. Khoảng cách quá gần, hơn nữa dường như đôi mắt của cô quá dịu dàng, đỉnh đầu Hạng Điềm đều sắp bốc hơi, ánh mắt, nét mặt, thân thể bắt đầu trở nên mềm mại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Dáng vẻ như chú cún của anh luôn dễ dàng khiến Bạc Dĩ Nhu nhớ lại thời kỳ thiếu nữ vẫn còn hơi ngây thơ của mình từ hồi xưa. Chẳng lẽ càng lớn tuổi thì thật sự càng dễ xúc động về quá khứ à? Cô sống lâu lắm rồi, 35 tuổi bị đóng băng vì mắc bệnh, đến khi tỉnh lại lần nữa đã là trăm năm trôi qua, toàn bộ người thân, bạn bè, đồng nghiệp, những người quen biết của cô đều đã qua đời, căn nhà cô sinh ra và lớn lên cũng biến thành khu tham quan nổi tiếng thế giới, dán đầy các loại nhãn hiệu, dải cách ly màu vàng bị giăng đầy ngăn không cho người khác tới gần, hoàn toàn trở nên xa lạ. Bây giờ người còn ở bên cạnh cô không ngờ lại là con virus nguy hiểm này thôi.
Ánh mắt của anh cứ như đang mong chờ cô sẽ xoa đầu mình. Vậy là Bạc Dĩ Nhu bèn vươn tay xoa đầu anh: “Đáng yêu quá.”
Xoa xong, Bạc Dĩ Nhu đứng dậy rời đi, cứ như một thằng khốn nạn thấy bên đường có một cô bé đáng yêu nhan sắc không tệ nên rảnh rỗi sinh nông nổi lại gần thả thính xong bỏ đi, mà cô bé đáng yêu bị thả thính kia vẫn đứng yên tại chỗ, tim đập thình thịch vì bị tán tỉnh, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
…
“Bạc Dĩ Nhu này thật là lợi hại!!!”
Trong đại sảnh hoạt động dưới tầng một của ký túc xá tân binh, bởi vì tín hiệu mạng ở đây ổn định nên có mấy cô gái đang tụ tập ở đây để lên mạng. Cũng có người siêu năng lực đang xem buổi họp báo, họ không dằn lòng được mà thốt lên tiếng tán thưởng sùng bái: “Mặc dù tôi là người siêu năng lực nhưng tôi cũng rất muốn mua. Tôi có thể không cần dùng tới nhưng có thể cho người nhà dùng mà!”
“Đúng đúng đúng, tôi sẽ đặt mua hai cái cho ba mẹ mình. Có Bộ Não thì tôi ở đây cũng sẽ yên tâm hơn nhiều.”
Tần Hinh Dĩnh xem livestream, nghe thấy lời nói của họ, sắc mặt vốn đã rất khó coi nay càng thêm khó coi hơn. Cô ta không khỏi quay sang nhìn về phía họ: “Mấy cậu không cảm nhận được nguy cơ à?”
Bạn học: “Nguy cơ gì?”
“Những gì Bạc Dĩ Nhu làm, đang làm suy yếu…”
Bạn học đưa mắt nhìn nhau: “Suy yếu cái gì?”
Tần Hinh Dĩnh ý thức được mình không thể nói thẳng thừng ra được, vậy là cô ta mím môi, quay đầu sang chỗ khác không nói thêm câu nào nữa.
Các bạn học thấy cô ta đột nhiên chen mồm vào, nói đến nửa chừng rồi lại không nói tiếp khiến người ta bị treo ở nửa vời, nhất thời vẻ mặt cạn lời, trao đổi ánh mắt ai cũng hiểu với nhau rồi không thèm quan tâm tới cô ta nữa. Họ đều không ưa Tần Hinh Dĩnh, một là biết ba mẹ cô ta là kẻ vô liêm sỉ, nhưng quan trọng nhất vẫn là con người cô ta giả vờ giả vịt, khiến người ta không ưa nổi.
Tần Hinh Dĩnh siết chặt nắm tay, cảm giác khủng hoảng lại tiếp tục ùa vào lòng cô ta. Dường như đám mây đen bao phủ trên đầu cô ta không những không hề thu nhỏ lại mà còn càng lớn hơn. Cô ta không rõ tại sao những người này lại có thể cười đùa vui vẻ đánh giá, tôn sùng Bạc Dĩ Nhu đến thế… Những thứ mà Bạc Dĩ Nhu làm ra đang làm suy yếu giá trị của những người siêu năng lực như họ! Chẳng phải hay sao?!
Những người siêu năng lực phát dục tự nhiên như họ chính là quân chủ lực đối phó với đám quái thú kia. Chính vì sự tồn tại của họ nên thế giới này mới có được hòa bình! Cho nên mọi người đều sùng bái họ, tôn sùng mỗi người là siêu anh hùng, khiến họ có được sự vinh quang. Mà bây giờ, Bộ Não do Bạc Dĩ Nhu chế tạo sẽ giúp mọi người nảy sinh cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có, vậy thì sẽ giảm bớt sự tôn trọng dành cho siêu năng lực, cũng sẽ giảm bớt sự sùng bái đối với người siêu năng lực. Thân là người siêu năng lực bảo vệ hòa bình thế giới, có thể nói họ đã tổn thất nặng nề!
Tại sao những người này lại không hề cảm thấy nguy cơ?!
Có lẽ là vì trên đầu họ không có một Bạc Dĩ Nhu trấn áp.
Toàn thân cô ta run rẩy. Siêu năng lực là thứ duy nhất mà cô ta có, là niềm kiêu hãnh mà Bạc Dĩ Nhu không thể sánh bằng, cho nên cô ta mới nhập ngũ. Cô ta muốn trở về với thân phận là siêu anh hùng, trong tiếng vỗ tay như sấm dậy của dân chúng, khi đó mọi người sẽ không thèm so đo xuất thân của cô ta nữa, thậm chí sẽ biện minh giúp cô ta. Nhưng những gì mà Bạc Dĩ Nhu đang làm dường như khiến cho những tính toán của cô ta đều bị hụt mất.
Bây giờ rốt cuộc nên làm gì mới được đây?
Cô ta vô dùng sầu não, đúng lúc đó thấy có mấy nữ sinh chạy vào từ bên ngoài, hơn nữa còn chia sẻ với các cô gái trong phòng hoạt động bằng giọng điệu hào hứng chia sẻ drama:
“Nè, bên chỗ ký túc xá nam sinh, Cố Văn đánh nhau với Y Lam rồi! Còn dùng siêu năng lực nữa chứ, đều phát nổ luôn, mấy cậu nhìn khói bốc lên bên đó đi!”
“Uầy!” Cố Văn là một nam sinh đẹp trai, các cô gái lập tức chạy tới bên cửa sổ nhìn sang bên đó.
Tần Hinh Dĩnh sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tin nội bộ, nghe nói là vì Bạc Dĩ Nhu – chính là cô nàng làm game VR đó, hôm nay có một buổi họp báo, mấy cậu có xem truyền hình trực tiếp không? Y Lam nhất thời ngứa miệng, chắc nói câu gì đó bẩn tai nên Cố Văn lập tức đánh nhau với cậu ấy.”
“Ú hu… Có phải Cố Văn thích Bạc Dĩ Nhu không? Ngầu ghê ta!”
“Ngầu gì mà ngầu, ngốc xít thì có, làm ra chuyện như vậy, có khi huấn luyện viên còn muốn giết chết cậu ta ấy chứ.”
“…”
Tần Hinh Dĩnh càng run rẩy dữ dội hơn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay làm cho máu chảy cả vào trong móng tay.
…
“Mọi người, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tại phòng tiêu thụ của Điện tử Rainbow, một đám nhân viên tụ tập lại một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc như những chiến sĩ sắp sửa lên chiến trường tham gia chiến đấu.
“Vậy thì, bắt đầu thôi!”
Dứt lời, con chuột căng thẳng click lên màn hình.
Mạng lưới tiêu thụ Bộ Não, chính thức mở bán.
Ngay khi vừa mở bán, cho dù server của Điện tử Rainbow đã được cao thủ cải tạo lại thì trang web công ty vẫn bị kẹt trong chớp mắt, chờ ba giây sau mới hòa hoãn, sau đó họ lập tức thấy số lượng đơn đặt hàng đã từ số 0 biến thành 1.278.936.
“Ahhhhhhhh!!!” Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa thấy con số này, họ vẫn không nhịn được mà phát ra một trận hò hét kích động không thể tự kiềm chế.
“Vừa mở bán đơn đặt hàng đã đột phá mốc một triệu trong chớp mắt!!! Ôi trời ơi!!!”
“Vẫn còn tăng! Tăng nhanh quá! Hù chết bé rồi!”
Ngày hôm nay, ở khắp nơi trên cả nước, tất cả mọi người đều đang điên cuồng mua sắm.
Sự hiện diện của Bộ Não cũng gây ra chấn động khổng lồ ở nước ngoài. Chính phủ của các nước khẩn cấp mở cuộc họp, mọi người cũng điên cuồng bàn tán, điên cuồng kêu thảm.
“Tại sao quốc gia chúng ta lại không có Bạc Dĩ Nhu! Thật không công bằng!!!”
“Chúng tôi cũng cần Bộ Não! Chúng tôi cũng cần Bộ Não!! Chúng tôi cũng cần Bộ Não!!!”
“Làm ơn nhìn chúng tôi đi! Mau bán Bộ Não ở quốc gia chúng tôi đi được không! Muốn khóc quá.”
“Ahhhhhh chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi còn chưa mua được Thần Châu đâu, chẳng phải Bộ Não sẽ càng lâu hơn hay sao?”
“Ở chỗ chúng tôi mới xuất hiện một tên cuồng sát nhân thích mổ bụng, hắn đã giết rất nhiều người rồi, cảnh sát vẫn chưa tóm được hắn! Van cầu mấy người mau tới nước C mượn kỹ thuật Bộ Não của Bạc Dĩ Nhu đi mà! Tôi thật sự rất sợ hu hu hu”
“Mau mua thêm một quả vệ tinh bao trùm toàn cầu, mở nghiệp vụ ở nước ngoài đi.”
“Loại kỹ thuật này không nên thuộc về tư nhân, đáng lẽ phải chia sẻ cho cả thế giới!!!”
“Chia sẻ cái đầu nhà mày! Không làm mà đòi có ăn thì cút đi! Kỹ thuật do người của nước bọn tao phát minh ra thì tại sao phải chia sẻ với mày?”
Bạc Dĩ Nhu bước lên hot search của các quốc gia, còn ở bảng hot search ở nước mình thì lại đột ngột biến mất.
Mặc dù các nhân viên lập trình cũng rất muốn chửi một câu đồ ngu cút đi như đồng nghiệp kia, nhưng suy cho cùng không phải ai cũng có thể lập tức hạ quyết tâm từ bỏ công việc lương cao trở mặt với Trịnh Viễn Siêu. Trịnh Viễn Siêu là một kẻ hẹp hòi, WeYan lại là đầu tàu trong ngành, nếu trở mặt với ông ta thì không chừng sau này sẽ không tìm được việc làm nữa.
Cho nên cuối cùng họ vẫn bị chèn ép dưới uy thế của ông chủ, xóa tên Bạc Dĩ Nhu ra khỏi bảng hot search.
Cư dân mạng còn không hiểu chuyện gì xảy ra hay sao? Họ lập tức chửi ầm lên, chỉ hận không thể chửi cho Trịnh Viễn Siêu chết đứ đừ, chửi cho WeYan phá sản.
“Nếu Nữ vương đã làm di động rồi thì chi bằng làm luôn trang mạng xã hội luôn đi. Tôi sẽ lập tức bỏ WeYan chọn cô ngay!”
“Tôi thật sự chịu WeYan hết nổi rồi! Những chuyện khác đã đành, bây giờ chuyện lớn liên quan tới cả thế giới như vậy mà ông ta cũng vẫn làm như thế!”
“Hình như lầu trên hiểu lầm gì về WeYan rồi à? Kiểu làm ghê tởm này của ông ta có phải là lần đầu tiên đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.