Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương

Chương 1: Nữ Vương Chế Tạo Thương-Anh Hùng

Giang Sơn Thương Lan

30/05/2022

Người đàn ông này được Đế quốc công nhận là “Phóng viên chiến đấu”, một người trầm ổn, bình tĩnh trong mắt đám đông, dùng miệng lưỡi làm vũ khí chiến đấu, khiến bao nhiêu tiền bối người ngã ngựa đổ. Lúc này anh ta vẫn phải rất cố gắng kiềm chế bản thân mình để tâm trạng kích động không thể hiện ra mặt

Anh Lý Parker cố kìm chế cảm giác phấn khích trong lòng, đi theo Viện trưởng Viện dưỡng lão đến một biệt thự được làm bằng thủy tinh có cảm giác vô cùng kỳ ảo ở trung tâm. Dưới ánh sáng, lớp vật liệu trong suốt, sáng sạch bên ngoài phản chiếu một luồng ánh sáng rực rỡ và chói mắt. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ có cảm giác như đây là một viên kim cương dưới ánh mặt trời.

Nhưng thực ra đó không phải là thủy tinh mà là một loại màn hình đặc biệt.

Một không gian nhỏ như vậy nhưng là do một “Chủ Thần” không đâu không có ở trung tâm Đế quốc hiện nay trực tiếp quản lý. Bọn họ vừa mới tiến lại gần, chiếc màn hình phản quang đó đã biến thành một khoảng không tăm tối, bên trên xuất hiện bóng hình của một thiếu niên, đang lạnh lùng nhìn về phía người tới gần.

Thiếu niên đó không phải là người mà là một Siêu não được mệnh danh là “Chủ Thần”. Tiến sĩ Bạc Dĩ Nhu là người đã dùng sức tưởng tượng của mình để nặn ra cậu và cũng chính là mẹ cậu.

Viện trưởng nhìn nó rồi hỏi Parker Lý: “Cậu có thật sự biết người mình sắp gặp là ai không?”

“Đương nhiên là tôi biết, là một trong những người phụ nữ vĩ đại nhất trong lịch sử, mẹ đẻ của Siêu não, Tiến sĩ Bạc Dĩ Nhu! Nghiên cứu của cô ấy đã làm thay đổi cục diện của cả thế giới, thế hệ Siêu não đầu tiên cũng nhờ khả năng tính toán thần kỳ của mình làm thất bại hoàn toàn âm mưu của quân địch, kết thúc cuộc chiến tranh chống lại quân xâm lược kéo dài gần 6 thế kỷ, mang lại thắng lợi cho con người carbon! Hiện giờ Siêu não đã được nâng cấp đến đời thứ tư, tất cả tội phạm và kẻ xâm lược ngoại tộc đều không qua được mắt nó, thế giới bước tới một thời kỳ hòa bình chưa từng có trong lịch sử.

“Đáng tiếc ông trời đố kỵ với nhân tài, tiến sĩ tuổi còn rất trẻ nhưng đã mang trong người căn bệnh nan y. 400 năm trước, chính là thời điểm sau khi nghiên cứu thành công ra thế hệ Siêu não thế hệ đầu tiên thì đã phải bước vào thời kỳ đóng băng ngủ đông, chờ đợi đến khi kỹ thuật y học có thể chữa được căn bệnh này…”

Viện trưởng cắt ngang khi anh ta còn đang thao thao bất tuyệt, mỗi người tới đây thăm đều nói một đống những lời như vậy, ông nghe nhiều đến mức trong tai đã mọc kén luôn rồi.

“Cậu biết vậy là được rồi, lần này tiến sĩ tỉnh dậy không định tiếp tục ngủ nữa, thế giới bên ngoài xôn xao bàn tán về chuyện này, kẻ địch muốn công phá mạng lưới phòng ngự của Chủ Thần, để cướp đi tiến sĩ hoặc lấy được bộ gen của cô ấy. Tối qua Bộ Quốc phòng đã cho quân đội đến, bảo vệ nơi này vô cùng nghiêm ngặt, Chủ Thần cũng bước vào trạng thái phòng ngự, một lát nữa đến khi gặp được cô ấy, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn ngồi im một chỗ dừng động đậy, một sợi tóc cũng không được lấy trộm, Chủ Thần luôn theo sát cậu đấy.”

“Tôi biết rồi.” Parker Lý hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại.

Một lát nữa anh ta sẽ gặp được một nhân vật trong sách lịch sử, những thành tựu của người này ghi lại dấu ấn trong sách lịch sử bằng cụm từ “giải cứu thế giới”. Người này đã ngủ 400 năm, có vô số những người hâm mộ cuồng nhiệt, trong 400 năm này số lượng học sinh muốn báo danh thi vào Học viện Y học đạt tới con số kỷ lục, tất cả mọi người đều muốn chiến thắng căn bệnh Bạc Dĩ Nhu đã mắc phải để cứu sống cô.

Nhưng đáng tiếc là vẫn chưa có tiến triển gì. Mà sau lần tỉnh lại này, Bạc Dĩ Nhu không định tiếp tục ngủ nữa, điều này có nghĩa là gì ai cũng có thể hiểu được. Sau khi mọi người biết được thông tin này đã gây ra một làn sóng chấn động rất lớn, vô số người đưa ra lời thỉnh cầu, mong Bạc Dĩ Nhu tiếp tục ngủ, đợi một kỹ thuật y học nào đó có thể cứu sống được cô.

Nhưng thực tế chỉ có một bộ phận rất ít người biết được lý do vì sao Bạc Dĩ Nhu không tiếp tục ngủ nữa. Những tế bào bị bệnh đang di căn trong người cô, cho dù tiếp tục đông lạnh ngủ đông thì những tế bào này vẫn tiếp tục lan ra khắp người, chỉ là tốc độ có giảm chậm hơn một chút thôi. Nhưng thời gian càng kéo dài, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, giống như thể bọn chúng đang dần dần tiến hóa.

Hiện giờ tình trạng cơ thể của Bạc Dĩ Nhu đã bước vào một giai đoạn khá tồi tệ, cho dù tiếp tục việc đông lạnh ngủ đông thì Bạc Dĩ Nhu cũng chỉ sống nhiều nhất được 50 năm. Nhưng sau khi xem qua tốc độ nghiên cứu y học trong những năm gần đây, cô cho rằng khả năng xuất hiện một kỹ thuật để cứu cô trong 50 năm nữa là rất thấp, vậy nên cô quyết định không lãng phí thời gian nữa, phải hưởng thụ quãng thời gian cuối cùng này, nên mới từ kho đông lạnh chuyển đến viện điều dưỡng.

Nếu Bạc Dĩ Nhu không tiếp tục ngủ nữa thì khoảng thời gian còn lại của cô chỉ là một tháng ngắn ngủi.



Thời gian một tháng, cho dù với một người bình thường thì cũng là quá ngắn. Nghĩ tới việc đây là một trong những nhà khoa học vĩ đại nhất trong lịch sử loài người, một trong những vĩ nhân trong sách lịch sử, thì khoảng thời gian một tháng càng như thời gian ngọn sao băng lóe lên trên bầu trời, khiến khóe mắt mọi người không khỏi đỏ lên, trong lòng cảm thấy một niềm mất mát rất lớn, giống như đây là sự kết thúc của cả một thời đại.

Tình trạng của những người đã bước vào giai đoạn nguy kịch đều cực kỳ không ổn, Parker Lý đã chuẩn bị sẵn tâm lý người mà anh ta gặp trên người sẽ bốc mùi, khuôn mặt khô quắt, là hình ảnh của một người gần đất xa trời. Nhưng anh ta không quan tâm đến những chuyện đó, anh ta chỉ lo rằng mình sẽ không kìm được mà bật khóc. Điều này không hoàn toàn phù hợp với hình ảnh bình thường của anh ta.

Sau khi cả người được khử trùng, anh ta mặc lên người bộ đồ cách ly trong suốt, rón rén nhẹ nhàng đi vào trong cánh cửa đó, nhưng anh ta không ngờ rằng, mình lại nhìn thấy một… mỹ nhân.

Người đó mặc một chiếc áo dài phục cổ màu đen, y phục thẳng thớm chỉnh tề, nhìn theo đường cong nho nhã trên người cô xuống thẳng tới gót chân, kiểu tóc xoăn dài lọn lớn cũng là phục cổ, cô đứng trước cửa sổ, ánh sáng bao phủ lấy người cô. Nghe thấy tiếng động cô quay người nhìn lại, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người, làn da trắng bóc, hai mắt mơ màng, đôi môi đỏ thắm.

Giống như một bông hồng bạc nở rộ trong đêm.

Tiến sĩ Bạc Dĩ Nhu bước vào thời kỳ đông lạnh ngủ sâu khi mới 35 tuổi, đây là thời điểm trưởng thành đằm thắm nhất của người phụ nữ, tới 400 năm sau cô vẫn giữ dáng vẻ khi mình 35 tuổi.

Chiếc Ipad mà Parker Lý dùng để ghi chép khi phỏng vấn rơi xuống đất, hô hấp của anh ta cũng dừng lại.

Đương nhiên anh ta biết được người này chính là Bạc Dĩ Nhu, có người hâm mộ nào chưa từng xem đi xem lại những video về cô, phát cuồng về nhan sắc tuyệt thế giai nhân của cô đâu? Nhưng anh ta không thể ngờ được, người thần tượng đã bước vào giai đoạn nguy kịch, sắp sửa bị thần chết đem đi, vẫn là một người đẹp không góc chết, thậm chí còn hoàn hảo đến như vậy, xuất hiện trước mặt anh ta. Trông Bạc Dĩ Nhu có vẻ còn đẹp hơn so với những bức ảnh và video của cô từ mấy trăm năm trước.

Đúng lúc đó, anh ta nghe thấy giọng nói từ bờ môi đỏ mọng khẽ hé mở của cô: “Nhặt lên đi.” Giọng nói của cô là giọng nói xuyên không gian, xuyên thời gian, bao nhiêu năm qua ngôn ngữ của nhân loại đã có những sự thay đổi nhưng giọng nói của cô vẫn rất dễ nghe, có từ tính, có sự thu hút độc đáo bắt tai người nghe, khiến người khác càng muốn nghe nhiều hơn.

Anh ta vội vàng khom lưng nhặt chiếc Ipad lên, rồi lại nghe thấy cô nói: “Chụp cho tôi một bức ảnh.”

Anh ta bật camera lên, chụp ảnh theo yêu cầu của cô. Mỹ nhân bên trong bức hình đứng dưới ánh nắng mặt trời nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt đen như bầu trời đêm, môi đỏ như lửa, thanh tao nho nhã, kiêu ngạo cao quý, dáng người duyên dáng. Cô như một ngôi sao điện ảnh bước ra từ những khung hình phim đen trắng từ mấy trăm năm trước đây, khí chất của cô không hề hòa hợp với xã hội lạnh lùng cứng nhắc hiện tại, nhưng lại khiến người khác say đắm, tạo nên cảm giác lẫn lộn trong không gian và thời gian.

Bạc Dĩ Nhu quan sát rất kỹ lưỡng, miễn cưỡng lắm cô mới cảm thấy hài lòng, đưa trả chiếc Ipad siêu mỏng cho người đàn ông đang vô cùng căng thẳng kia: “Ngồi đi.”

Đầu anh ta hoàn toàn trống rỗng, anh ta nghe lời ngồi xuống một chiếc ghế. Bạc Dĩ Nhu ngồi ở đối diện anh ta, lưng cô thẳng tắp, phong thái ung dung nho nhã, hai tay đeo găng tay dài màu đen. Bạc Dĩ Nhu rót một chén hồng trà cho anh ta: “Nghe nói mọi người bây giờ đều uống loại nước uống năng lượng nhân tạo gì đó, quần áo cũng là loại phủ nano sinh học, không cần giặt, tự động co giãn. Độ lớn nhỏ, màu sắc thay đổi theo tâm trạng, còn kiểu dáng thì không thay đổi.”

“Đúng vậy.”

“Đúng là thứ thẩm mỹ tồi tệ.” Cô ghét bỏ nói.



Parker Lý lặng lẽ che bộ quần áo cách ly trong suốt trên người mình đi, thứ trên người anh ta đang mặc chính là một bộ vest nano sinh học.

Đối với những người có chút hiểu biết về Bạc Dĩ Nhu thì đều biết cô thích sưu tầm những món đồ cổ, tranh, hoặc những châu báu mang theo một câu chuyện lịch sử. Vậy nên lần nào chuyển nhà cũng có một đống đồ đạc, cho dù là cô đi du lịch, nghỉ mát, riêng số xe để chứa đồ cũng phải năm sáu chiếc. Cô là một người phụ nữ vô cùng tinh tế, kỹ tính, quan tâm tới tiểu tiết, không bao giờ để mình chịu ấm ức.

“Bắt đầu thôi.” Cô nói.

Lúc này người phóng viên nổi tiếng này mới nhớ ra mình phải làm việc, vội vàng nhặt đạo đức nghề nghiệp lên, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, bắt đầu cuộc phỏng vấn.

Sau khi anh ta được phê chuẩn cho gặp mặt Bạc Dĩ Nhu, rất nhiều câu hỏi từ khắp nơi trên thế giới được gửi về hòm thư của công ty bọn họ, bọn họ chỉ có thể chọn ra một số câu hỏi quan trọng trong số đó. Những câu hỏi đó bao gồm vì sao cô không tiếp tục đông lạnh ngủ đông nữa, ý kiến và kiến nghị của cô về giới khoa học hiện nay, cái nhìn của cô về xã hội loài người. Con người có thể vĩnh viễn tin vào Siêu não hay không, nên có những sự đề phòng như thế nào, vân vân và mây mây.

Bạc Dĩ Nhu vô cùng chuyên nghiệp, trả lời lần lượt tất cả các câu hỏi, giọng nói êm tai cùng sự lý trí, lạnh lùng của cô khiến Parker Lý càng lúc càng có thể chắc chắn rằng bệnh của cô đã được chữa khỏi. Việc cô sống không được bao lâu nữa chỉ là một lời nói dối vì cục diện hiện giờ thôi.

Mãi cho tới khi, Bạc Dĩ Nhu bất chợt cầm chiếc khăn tay nhỏ che lấy miệng, nôn ra một ngụm máu như có cả phần thịt nát trong nội tạng, Chủ Thần đưa ra lời nhắc nhở với những nhân viên y tế lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Một nhóm bác sĩ nổi tiếng trên thế giới lập tức lao vào, không khí ban nãy còn bình thường nhưng sau đó lập tức rơi vào sự căng thẳng và hỗn loạn cực độ.

Đúng là tình hình bệnh của Bạc Dĩ Nhu đã ở trong thời kỳ nguy kịch, bên dưới bề ngoài nhìn có vẻ như hoàn hảo là hàng trăm nghìn những lỗ hổng không thể bù đắp được. Nhưng điều này không ngăn cản được việc cô trang điểm ăn mặc cho hợp với thẩm mỹ của riêng cô. Ai nói người bệnh rơi vào trạng thái nguy kịch thì phải nằm trên giường bệnh, mặt mũi tiều tụy? Là một người phụ nữ tinh tế và kỹ tính, cho dù có chết cô cũng phải chết thật đẹp.

Vậy nên sau khi uống thuốc xong, Bạc Dĩ Nhu lại thay một bộ sườn xám khác, tô thêm son môi rồi tiếp tục cuộc phỏng vấn.

Thời gian cô dành cho Parker Lý không nhiều, chỉ có 40 phút, vừa hết giờ Chủ Thần đã bắt đầu đuổi anh ta ra.

Parker Lý đứng dậy, cầm chặt chiếc Ipad trong tay, nhìn người phụ nữ nhàn nhã dựa vào lưng ghế sofa, không kìm được hỏi một câu: “Cô thật sự sẽ rời khỏi chúng tôi sao?”

Bạc Dĩ Nhu: “Thiên hạ này không có bữa tiệc nào là không tàn, ý chí của tôi sẽ có người kế thừa thôi.”

Khóe mắt người đàn ông đỏ lên, cúi gập người thật sâu: “Cống hiến của cô đối với nhân loại sẽ mãi mãi được ghi trong sử sách.”

Thấy vậy, Bạc Dĩ Nhu chỉ xua tay, cúi đầu lật xem tài liệu. Đây là tài liệu về thành quả trên các lĩnh vực toán, vật lý, sinh vật… từ các nơi trên thế giới trong mấy năm nay mà cô vẫn chưa đọc xong. Mặc dù còn chưa tới một tháng nữa là cô sẽ chết, nhưng cái chết cũng không thể ngăn cản được sự tò mò mong muốn được biết thêm những điều mới trong lĩnh vực của cô.

Nửa tháng sau, Bạc Dĩ Nhu hoàn toàn không thể xuống giường để đi lại được nữa. Tổng thống, Thủ tướng và các lãnh đạo quốc gia tới nhìn mặt cô lần cuối. Theo mong muốn của cô, bọn họ tiêm cho cô thứ thuốc để con người có thể ra đi trong an lạc, để cô được chết trước khi cô trở nên gầy rộc tiều tụy, để hình ảnh xinh đẹp của cô in sâu trong tâm trí của tất cả mọi người.

Đêm hôm đó, cuộc đời của một vị anh hùng đã kết thúc, cả nước vô cùng đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook