Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương
Chương 42: Tỏ Tình
Giang Sơn Thương Lan
30/05/2022
Trịnh Viễn Siêu mừng như điên, đích thân chạy đến phòng kỹ thuật, nóng lòng mong chờ đến lúc vấn đề được giải quyết.
“Nhiều nhất là một tháng có thể giải quyết xong.” Nhân tài mất một số tiền lớn để thuê về đã nói như thế. Trong mắt anh ta tràn đầy sự hài lòng và vui sướng, tuy khoảng thời gian này luôn gặp khó khăn, tin chắc mình đã bị đánh bại thảm hại, nào ngờ hôm nay lại có bước đột phá, cảm giác thành công thật sự không gì sánh bằng. Tên hacker gây ra rắc rối lớn cho Công ty WeYan này rốt cuộc là ai? Thật sự quá giỏi. Anh ta đã đứng đầu trong ngành này lâu như vậy vẫn chưa có đối thủ, nhưng anh ta biết, một khi tên hacker này đối đầu, anh ta không có một chút phần thắng nào.
“Có thể nhanh hơn được không?” Trịnh Viễn Siêu có hơi nôn nóng.
“Chúng tôi không dám bảo đảm.”
“Thôi được.” Trịnh Viễn Siêu hết cách, đành phải ngồi nhìn cảnh người mình ghét thoải mái ra vào bảng hot search nhà mình, chờ một tháng nữa thôi ông ta sẽ xử lý bọn họ.
Ông ta về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Tần Dịch Thanh, báo cho ông ta biết tin tốt này.
Tần Dịch Thanh đang ngồi ở bàn làm việc, thư ký đang quỳ gối dưới chân ông ta. Nghe Trịnh Viễn Siêu nói xong, nét mặt lạnh lùng của ông ta nguôi ngoai. Khoảng thời gian này tâm trạng ông ta không tốt, đi dự tiệc cũng có thể cảm nhận được đủ mọi ánh mắt đang dồn về phía mình, dường như đang cười nhạo ông ta vậy. Lúc đi ngủ ông ta cũng nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày, nghĩ đến vẻ mặt và bộ dạng của những người kia xem có phải đang nói xấu sau lưng mình không.
Ông ta cực kỳ sĩ diện, từ trước tới nay đều làm ra vẻ lão làng trời sinh, thế nhưng vào một ngày không kịp đề phòng, ông ta bị vạch trần về nguồn gốc của tất cả mọi thứ mà ông ta đang có, quả thật quá sức chịu đựng. Thật ra người dân bình thường không biết được chuyện này nhưng hầu hết những người trong giới thượng lưu đều biết. Tuy vậy thì dù sao giới thượng lưu cũng có đủ mọi loại chuyện xấu, mọi người đều lấy đồng tiền làm chuẩn mực, không có ai rảnh mà dòm ngó mãi, đằng nào kết quả cũng là ông ta đã có tất cả, đã trở thành một lão làng.
Bạc Dĩ Nhu hết lần này đến lần khác xuất hiện, đã thế tiếng tăm còn vang xa, bây giờ Rainbow Age chỉ trong thời gian ngắn chưa đến nửa năm đã trở thành ông hoàng trong ngành game. Những người lúc đầu muốn chèn ép họ hoặc là đã bị phá sản, hoặc là chạy đi nịnh bợ cô giúp đỡ cho game của công ty mình, mong có thể gia nhập bản đồ của Thần Châu, chia cho họ miếng cơm.
Bây giờ chính thức ra mắt ở thị trường nước ngoài, dần dần mở công ty con và nhà máy ở các quốc gia, lượng tiêu thụ ở các thị trường này cực kỳ lớn, cả thị trường toàn cầu dường như sắp bị cô thâu tóm.
Giờ đây “Điện ảnh chân thực” có sự góp mặt của Rainbow Age lại nổi tiếng đến vậy.
Vì đủ loại nguyên do mà người trong ngành đều đang cười nhạo công ty ông ta, cảm thấy ông ta tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn, ly hôn với Bạc Lị chính là phi vụ đầu tư ngu ngốc và thất bại nhất của ông ta. Mà dù cho có đá Bạc Lị đi thì giành quyền nuôi Bạc Dĩ Nhu chẳng phải tốt hơn sao, cũng không cần tốn kém đồng nào cho cô ấy, nếu thế thì cả Thần Châu lẫn “Điện ảnh chân thực” bây giờ đều thuộc về ông ta rồi. Biết đâu ông ta một phát trở thành người giàu nhất trong nước, chẳng thua kém mấy vị ở đỉnh kim tự tháp là bao.
Giờ đây nói những điều này cũng vô ích, ông ta chỉ có thể dùng hết khả năng để khiến cho Bạc Dĩ Nhu và những tin tức liên quan đến cô biến mất khỏi tầm mắt mình, phong sát cô trên WeYan, đó là điều hiện tại ông vẫn có thể làm được.
…
30 ngày trong thế giới thực tế ảo ước chừng bằng nửa tháng ở thế giới thực. Theo thời gian, mỗi một ngày trôi qua, độ nổi tiếng giữa 30 thực tập sinh cũng dần dần có sự chênh lệch đáng kể. Chẳng hạn như Chiêm Cầm và Vân Tùng, trong vòng nửa tháng qua, lượng fan WeYan đã tăng mạnh lên mười triệu, quả thực là không thể tượng tưởng nổi. Phải biết rằng đây mới chỉ là mùa đầu tiên, trước nay chưa từng có bất kỳ chương trình giải trí nào có thể khiến một khách mời thu hút nhiều fan đến vậy chỉ trong vòng 15 ngày.
Ngoài những khách mời này ra, điều khiến dân trong ngành khó mà tin được nhất có lẽ là độ nổi tiếng tăng chóng mặt của cặp đôi NPC Bạc Dĩ Nhu và Hạng Điềm. Thiết kế nhân vật độc đáo và xuất sắc, vừa thu hút lại vừa rất mạnh mẽ, trong phó bản khiến các khách mời liên lục ăn quả đắng. Tuy số lần lên hình không nhiều nhưng lần nào cũng là những cảnh ăn khách. Từ lúc “câu chuyện piano” xảy ra, fan CP chính tăng mạnh, họ trở thành “CP NPC quốc dân”
Trước đây có rất nhiều người xem muốn thấy Vân Tùng và Chiêm Cầm gì đó đi công lược hội trưởng, cổ vũ ai đó đi công lược phó hội trưởng, xem ai đi công lược cũng đều rất phấn khích. Nhưng bây giờ hễ có người muốn đi công lược hội trưởng và phó hội trưởng là lại có người ra sức mắc chửi kẻ công lược, bộ dạng như thể phẫn nộ muốn bóp nát kẻ thứ ba vậy.
Vì cơ hội tỏ tình chỉ có một lần, một khi bị từ chối thì sẽ loại luôn, tỏ tình thành công cũng phải rời khỏi sàn diễn nên hầu hết khách mời đều quyết định bắt đầu tỏ tình ngay khi mùa phát sóng đầu gần kết thúc.
Vân Tùng cực kỳ có lòng tin ở bản thân, cho rằng mình không cần tấm kim bài miễn bị loại ấy, thế nên anh ta không vội tỏ tình. Chiêm Cầm cũng không tranh giành, cuối cùng tấm kim bài bị một thực tập sinh có thành tích trung bình, không cao cũng chẳng thấp giành mất.
3 ngày cuối trong thế giới thực tế ảo, lần lượt hết thực tập sinh này đến thực tập sinh khác rời khỏi trò chơi vì tỏ tình thành công lẫn tỏ tình thất bại.
Cả ngày nay Bạc Dĩ Nhu ngồi trong văn phòng của hội trưởng, chờ các thực tập sinh xếp hàng tỏ tình.
Người đầu tiên tới là Vân Tùng: “Anh thích em, hội trưởng đại nhân, em có thể hẹn hò với anh không?”
Bạc Dĩ Nhu nhìn vẻ mặt dửng dưng của anh ta mà nói: “Nhưng tôi đâu có nhìn ra anh thật sự thích tôi.”
Vân Tùng nhún vai: “Anh thừa nhận anh không thật lòng thật dạ 100%, nhưng cũng có 30% là thật.” Cô là một NPC, mặc dù quả thực rất có sức hút nhưng giành tình cảm cho một NPC thì chẳng khác nào tự hủy. Anh ta không phải là tên ngốc biết rõ là hố mà vẫn đâm đầu vào.
“Mấy học sinh mới năm nay đúng là phiền phức.” Bạc Dĩ Nhu thở dài nói: “Có nhiều cô gái thích anh như thế sao anh không đi tỏ tình với họ?”
“Chỉ có hội trưởng đại nhân em, mới xứng có được lời tỏ tình của anh.” Vân Tùng nói. Anh ta biết chắc cô sẽ từ chối nhưng vẫn chẳng để tâm, đằng nào thì được tỏ tình hay là bị từ chối cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta tham gia “Điện ảnh chân thực” mùa sau. Anh ta sẽ không vì cộng đồng mạng bỏ phiếu quá ít mà bị loại.
“Vậy thì tôi từ chối anh.”
Khi Bạc Dĩ Nhu nói xong, Vân Tùng chợt cảm thấy hai mắt tối sầm, đến khi mở mắt ra, phát hiện mình đã trở về thế giới thực, đang nằm trong khoang chiếu VR.
Người đại diện và trợ lý lập tức chạy tới vây quanh anh ta. Anh ta được đỡ dậy, ngồi trong khoang chiếu, tạm thời vẫn còn kinh ngạc chưa hoàn hồn. Thật sự… cứ như vậy mà kết thúc sao?
Sau Vân Tùng là đến Hàn Thần.
Hàn Thần thật lòng hơn Vân Tùng nhiều, viền mắt đã đỏ hoe: “Em còn nhớ anh không?”
Bạc Dĩ Nhu cười nói: “Sao thế? Học sinh mới Hàn Thần, trí nhớ của tôi cực kỳ tốt, tất nhiên sẽ không quên cậu rồi.”
Không đâu, em sẽ quên mất đấy. Em chỉ là một NPC, sau khi ra khỏi đây, ký ức của em sẽ quay trở lại điểm xuất phát. Em sẽ không nhớ mình từng giúp đỡ một người, kéo người đó ra khỏi vũng bùn ký ức. Hàn Thần rất buồn, nghẹn ngào nói lời tỏ tình, sau đó cũng không thoát khỏi cảnh bị từ chối.
Tỏ tình thất bại, Hàn Thần rời khỏi thế giới thực tế ảo trở về thế giới thật. Anh ta vốn chỉ là một thực tập sinh trong công ty không được coi trọng, nhưng bây giờ anh ta trở thành người nổi tiếng nhất trong số những thực tập sinh được công ty cử đi tham gia “Điện ảnh chân thực” nên công ty đã cho người tới đợi anh ta từ sớm. Anh ta ngồi trong khoang chiếu VR, nước mắt vẫn tuôn rơi lã chã.
Sau khi Hàn Thần rời đi, đến lượt Chiêm Cầm tới.
Anh ta đã đợi bên ngoài từ lâu, lẳng lặng đứng ở đó một lúc rồi mới vào.
“Anh có thể đánh đàn cùng em một lần nữa không?” Anh ta nói.
Bạc Dĩ Nhu: “Có thể chứ.”
Trong phòng đàn kính xinh đẹp mộng mơ, tràn ngập hương hoa, tiếng đàn trong trẻo, dưới ánh hoàng hôn chàng trai và cô gái đang ngồi sóng vai với nhau, cảnh tượng lãng mạn làm sao.
Chiêm Cầm: “Anh… thích em.”
Bạc Dĩ Nhu: “Cảm ơn vì đã thích tôi.”
Chiêm Cầm nhìn cô, đôi mắt đen trong trẻo đang kìm nén cảm xúc, nhưng lại khiến người ta có thể cảm nhận được tình cảm chân thành trong đó: “Ừ, tạm biệt em, hội trưởng đại nhân.”
Bạc Dĩ Nhu: “Tạm biệt.”
Chiêm Cầm bị loại, phòng livestream của anh ta cũng tắt, chỉ còn lại những bình luận thi nhau khóc lớn trên màn hình.
Chiêm Cầm ngồi dậy, chỉ hơi ngơ ngác một lát, sau đó được người đại diện và trợ lý đỡ dậy.
15 ngày qua họ đều nằm trong khoang chiếu VR, dựa vào nước dinh dưỡng để duy trì hoạt động bình thường của các cơ quan trong cơ thể. Nhờ có chức năng mát xa cơ bắp của khoang chiếu VR nên họ không cảm thấy cơ thể có vấn đề gì, chỉ là thấy rất đói thôi.
Mặc dù cơ thể không bị tổn thương nhưng tinh thần thì có. Trong thế giới thực tế ảo rất vui, thậm chí có những người kết bạn và giành tình cảm cho người khác sau khi ra ngoài, người thì thất vọng, mất mát, sững sờ hồi lâu, kẻ thì khóc một trận đã đời mới bình tâm trở lại.
Mùa đầu tiên của “Điện ảnh chân thực”, “Hãy yêu nhau đi” sau gần nửa tháng trời livestream cuối cùng cũng kết thúc, đương nhiên lại chiếm lĩnh toàn bộ hot search ngày hôm nay.
Hot search #Hãy yêu nhau đi kết thúc# leo lên vị trí đầu bảng.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng buổi phát sóng cuối cùng lại đẫm nước mắt như thế.”
“Khóc một dòng sông!!!”
“Mấy người tỏ tình với hội trưởng đại nhân cứ như thể phải sinh li tử biệt vậy, buồn quá đi, nhưng thật sự từ giờ trở đi chính thức không gặp lại nữa rồi.”
“Khi gặp lại thì đã thành người dưng, ngược quá đi mất (icon khóc to) (icon khóc to)”
“Trong ngược vẫn có ngọt, hội trưởng đại nhân và phó hội trưởng đại nhân bất kể được ai tỏ tình cũng đều từ chối thẳng thừng, không hề có chút rung động nào! Ngọt quá trời! Tiếc là tôi không được chứng kiến phó hội trưởng tỏ tình với hội trưởng trong chương trình truyền hình thực tế mùa này.”
“…”
So với các thực tập sinh và cộng đồng mạng khóc thút thít trên mạng, có thể nói Bạc Dĩ Nhu và Hạng Điềm không có chút cảm xúc nào. Hai người đi ra từ khoang chiếu VR, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi đám thực tập sinh, khiến cho nhóm trưởng nhóm C đang khóc tu hu chạy lại phải một phen lặng người, hết sức cạn lời mà lau đi nước mắt trên mặt.
Nhóm trưởng nhóm C cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn Hạng Điềm bằng ánh mắt vừa căng thẳng vừa chờ đợi: “Anh Hạng, chuyện đó… chúng tôi có thể sửa đổi thiết lập nhân vật của NPC phó hội trưởng như những gì anh đã thể hiện trong bộ phim không?” Hạng Điềm chưa kịp trả lời cô ấy đã vội vàng giải thích thêm: “Anh với sếp nhà chúng tôi cực kỳ nổi tiếng, đã trở thành CP NPC quốc dân rồi, sau này tạo bản sao chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo dõi hai người, nếu tính cách không giữ nguyên thì sẽ bị nghi ngờ đấy! Sếp nhà chúng tôi đã đồng ý sửa thiết lập nhân vật của hội trưởng đại nhân thành kiểu đó rồi, nên về phần anh…”
“Tùy cô.” Hạng Điềm không đợi cô ấy nói xong đã ngắt lời.
Mặc dù đoán trước được kết quả nhưng khi nghe thấy chính miệng anh nói ra, nhóm trưởng nhóm C vẫn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ phấn khích. Ái chà chà, đúng là người này thích Nữ vương nhà họ rồi!
Bạc Dĩ Nhu lại vào phòng thí nghiệm nghiên cứu Bộ Não, còn Hạng Điềm tới căn tin làm cơm.
Mấy cô chú ở nhà ăn đều đã quen với bộ dạng biến thái của anh lúc nấu nướng. Họ tưởng rằng hôm nay anh vẫn sẽ như thế, nào ngờ lại phát hiện ra cả người anh tràn đầy cảm giác vui vẻ, tựa như toàn thân được bao quanh bởi một một thứ gì đó màu hồng xen lẫn cánh hoa. Tay chân anh thoăn thoắt, tiếng thái thức ăn lạch cạch dường như cũng trở nên nhẹ nhàng, khuyên tai ngọc lục bảo khẽ đung đưa, cứ như thể một cô vợ hạnh phúc đang làm cơm cho chồng mình vậy.
Các cô chú trong nhà ăn: Làm sao bây giờ? Có vẻ càng ngày càng biến thái hơn rồi… kẻ có tiền này đáng sợ quá!
…
Lạc Quân Nghiêu và Minh Kiều bước xuống xe, trông thấy viện nghiên cứu màu xanh lam trước mặt, khóe mắt Minh Kiều khẽ đỏ lên.
“Mẹ à.” Lạc Quân Nghiêu lên tiếng an ủi rồi nắm lấy tay bà.
Minh Kiều gạt đi cảm xúc yếu mềm trong ánh mắt, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, ra dáng một nữ vương chuẩn bị đi chiến đấu.
Một chiếc xe khác đi tới, là của cha con chú hai nhà họ. Lúc này sắc mặt họ không còn hồng hào như trước, ánh mắt cũng không còn kiêu căng ngạo mạn. Sắc mặt họ rất khó coi, trông thấy Lạc Quân Nghiêu và Minh Kiều lại càng giống như ăn phải gián.
Trên gương mặt thanh thoát của Lạc Quân Nghiêu, khóe miệng khẽ lộ ra vẻ châm biếm.
“Đúng là trò giỏi hơn thầy, Quân Nghiêu, chú hai xem thường cháu rồi.” Chú hai nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc Quân Nghiêu: “Chú hai quá khen, chẳng qua cháu chỉ may mắn vớ phải một con tàu thôi.”
Haiz, tính toán đủ đường, thuê người phá hỏng thiết bị cảm biến áp lực não của khoang chiếu VR nhưng lại thất bại trong gang tấc. Suy cho cùng vẫn là năng lực có hạn, nhìn người lẫn đoán biết tương lai cũng là một loại năng lực. Anh ta chọn được một đối tác đáng gờm, thế nên mới đứng ở vị trí bất bại.
Bạc Dĩ Nhu chính là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời anh ta.
“Quân Nghiêu, chủ tịch Lạc.” Những thành viên ban hội đồng khác lần lượt tới nơi, nụ cười đối với Lạc Quân Nghiêu đã trở nên thân thiết, nhiệt tình hơn những lần gặp trước.
Hai cha con họ thấy thế, sắc mặt cũng trở nên khó coi, họ đều đoán được sắp tới sẽ xảy xảy ra chuyện gì.
Lạc Quân Nghiêu đã thông qua bài sát hạch của các cổ đông, vực dậy Công ty Giải trí Tinh Xán từ dưới đáy vực, đặt chân lên con tàu Rainbow Age. Mặc dù mới chỉ là mùa đầu tiên nhưng đã cũng đủ để chứng minh năng lực của Lạc Quân Nghiêu. Họ vốn cảm thấy áy náy với người anh em cũ nhưng lại không thể giúp ông ta lên nắm quyền vì ai nấy đều lo sợ trước năng lực của Lạc Quân Nghiêu. Giờ đây đã chứng minh Lạc Quân Nghiêu là người có năng lực, đáp ứng được cả hai mặt tiền tài lẫn tình nghĩa, lương tâm được thanh thản, chẳng có lý do gì mà họ không ủng hộ anh ta cả.
Thế nên vào một ngày trông có vẻ rất bình thường, trời trong nắng ấm, trong công ty nghiên cứu thuốc siêu năng lực hàng đầu đất nước, nguyên chủ tịch mất chức, tân chủ tịch lên nắm quyền, Lạc Quân Nghiêu giành lại được tâm huyết của ba mình. Tất cả mọi thứ đều ẩn sau sóng gió của một ngày bình thường, người ngoài không hề hay biết.
Sau khi biết “Điện ảnh chân thực” không bị chặn kiểm duyệt, hai cha con họ đã linh tính được ngày này sẽ tới. Vì thế họ đã tính toán đường lui, không có trung tâm nghiên cứu thuốc siêu năng lực thì lấy lại Công ty Giải trí Tinh Xán, mặc dù không phải nguồn thu chính nhưng thấy có vẻ cũng kiếm được không ít, “Điện ảnh chân thực” tương tự như Thần Châu của Rainbow Age, đều là cây hái ra tiền.
Vậy nên buổi tối khi gọi hai mẹ con Minh Kiều và Lạc Quân Nghiêu về nhà ăn cơm, ông cụ Lạc đã nhắc đến chuyện này, bảo Lạc Quân nhượng lại Công ty Giải trí Tinh Xán.
“Cháu biết rồi.” Lạc Quân Nghiêu nói.
Cả nhà chú hai liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy anh ta đúng là dễ bắt nạt, bảo nhượng thứ gì cũng nhượng, không biết đấu tranh, quả là ngu ngốc.
Tuy nhiên, đến khi giành được Công ty Giải trí Tinh Xán, họ mới phát hiện ra đây chỉ là một cái vỏ rỗng thôi. Hợp tác với Bạc Dĩ Nhu, với Tencent đều được ký kết dưới danh nghĩa của một mình Lạc Quân Nghiêu, không hề liên quan tới Công ty Giải trí Tinh Xán. Thậm chí 5 thực tập sinh cũng đã hủy bỏ hợp đồng, ký kết lại với Lạc Quân Nghiêu, hầu hết những nhân viên hữu dụng của công ty đều cùng Lạc Quân Nghiêu rời khỏi Tinh Xán, gia nhập công ty mới của anh ta.
Đến khi ông ta sực bừng tỉnh thì hai mẹ con Lạc Quân Nghiêu đã chẳng còn chừa lại chút mặt mũi nào cho ông ta, cũng không còn thể hiện tình thân giả dối như trước.
Ông cụ Lạc tức đến mức nhập viện nhưng cũng không thay đổi được gì. Ngay từ đầu họ đã là những người sống bằng việc kiếm chác từ tay Lạc Quân Nghiêu.
Tâm trạng Lạc Quân Nghiêu phấn khởi, vội vàng muốn chia sẻ cảm xúc với người khác, nhưng bạn anh ta chẳng có mấy người thật lòng, ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại gọi cho Bạc Dĩ Nhu.
Bạc Dĩ Nhu nghe anh ta nói xong liền đáp: “Nếu muốn cảm ơn tôi chia lợi nhuận của mùa đầu tiên đi, tôi đang thiếu tiền.”
Lạc Quân Nghiêu: “… Cô mà thiếu tiền?” Cô bây giờ hẳn phải là thiếu gì thì thiếu chứ không tiền mới phải. Thần Châu đã thâu tóm thị trường toàn cầu rồi mà!
Bạc Dĩ Nhu: “Tiền nghiên cứu khoa học có khác nào dùng tiền nấu chè đâu.”
Mãi đến khi lên mạng, Lạc Quân Nghiêu mới hiểu ra tại sao Bạc Dĩ Nhu lại thiếu tiền.
Bởi vì cô vừa mới mua hai vệ tinh?!!!
…
Thời gian nghiên cứu và chế tạo Bộ Não ngắn đến lạ thường. Đó là bởi vì vừa đứng trên vai người khổng lồ lại vừa có một nhân vật đẳng cấp như Bạc Dĩ Nhu, vậy nên đã rút ngắn được thời gian nghiên cứu và giảm bớt mức hao phí to lớn. Tuy nhiên số tiền để tạo ra nó vẫn là một con số không nhỏ, trong một thời gian ngắn, nguồn vốn bỏ ra đã vượt quá 3,5 tỷ tệ, may mà có Thần Châu nắm giữ thị trường toàn cầu, các đơn đặt hàng đều trả tiền sòng phẳng nên Bạc Dĩ Nhu mới có thể chi tiền không tiếc tay như vậy.
Không lâu sau Bạc Dĩ Nhu lại bỏ ra 1 tỷ tệ để mua lại hai vệ tinh viễn thông mà Chính phủ vứt bỏ. Chỉ trong nháy mắt, nguồn vốn lưu động của các công ty trong ngoài nước của Rainbow Age đều cạn kiệt.
Khi người trong giới nghe được chuyện này, lúc đầu họ còn cho rằng mình nghe lầm hoặc là thông tin sai lệch, sau đó thì cảm thấy đầu óc Bạc Dĩ Nhu có vấn đề, đúng là khó mà tin nổi.
“Mua vệ tinh??? Hành động gì thế này? Trước giờ tôi chưa từng nghe nói có ai sản xuất điện thoại mà đến mức phải đi mua vệ tinh, đã thế lại còn là vệ tinh bỏ hoang, chẳng lẽ cô ta định đưa người ra ngoài không gian?”
“Đầu óc cô này đúng là phi thường, khiến người ta chạy theo không kịp.”
Chưa nói đến những công ty viễn thông lớn, ngay cả ba tổng đài viễn thông điện tử lớn nhất trong nước còn không có vệ tinh riêng. Họ không truyền thông tin bằng vệ tinh mà dùng cáp điện và cáp quang, sau đó xây dựng các cột điện để truyền tín hiệu không dây tới các thiết bị di động. Còn để kết nối quốc tế, họ hợp tác với những công ty điện tử viễn thông nước khác, cũng truyền thông tin bằng cáp điện và cáp quang.
Mặc dù từ sau khi sự phát triển khoa học công nghệ trở nên trì trệ, rất nhiều vệ tinh bị ảnh hưởng, biến thành đồ bỏ đi, cá nhân ai muốn mua cũng đều có thể mua được nhưng chi phí mua quá sức tưởng tượng, dính dáng đến nhiều vấn đề nên không có doanh nghiệp tư nhân nào đủ sức thu mua, cũng chẳng buồn nghĩ đến.
Vậy nên khi nghe được tin Bạc Dĩ Nhu mua vệ tinh, họ quả thực đều không ngờ tới, cực kỳ khó tin, hoang mang tột độ.
Chuyện này được lan truyền trên mạng, cộng đồng mạng cũng đặt ra dấu chấm hỏi.
“Làm lố quá đi!”
“Những vệ tinh bỏ hoang chẳng phải là những vệ tinh không có tác dụng sao? Đã thế còn ở ngoài không gian, cô ấy mua về làm gì nhỉ?”
“Tôi thấy hoang mang thật sự, nhớ @ Thưởng lớn cho hành vi khó hiểu”
“@Thưởng lớn cho hành vi khó hiểu @Thưởng lớn cho hành vi khó hiểu @ Thưởng lớn cho hành vi khó hiểu”
“Lố đến mức ngu ngốc”
“Ngu ngốc là thế nhưng tôi lại bắt đầu tò mò muốn xem Bạc Dĩ Nhu sẽ tạo ra loại điện thoại như thế nào.”
“Nhiều nhất là một tháng có thể giải quyết xong.” Nhân tài mất một số tiền lớn để thuê về đã nói như thế. Trong mắt anh ta tràn đầy sự hài lòng và vui sướng, tuy khoảng thời gian này luôn gặp khó khăn, tin chắc mình đã bị đánh bại thảm hại, nào ngờ hôm nay lại có bước đột phá, cảm giác thành công thật sự không gì sánh bằng. Tên hacker gây ra rắc rối lớn cho Công ty WeYan này rốt cuộc là ai? Thật sự quá giỏi. Anh ta đã đứng đầu trong ngành này lâu như vậy vẫn chưa có đối thủ, nhưng anh ta biết, một khi tên hacker này đối đầu, anh ta không có một chút phần thắng nào.
“Có thể nhanh hơn được không?” Trịnh Viễn Siêu có hơi nôn nóng.
“Chúng tôi không dám bảo đảm.”
“Thôi được.” Trịnh Viễn Siêu hết cách, đành phải ngồi nhìn cảnh người mình ghét thoải mái ra vào bảng hot search nhà mình, chờ một tháng nữa thôi ông ta sẽ xử lý bọn họ.
Ông ta về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Tần Dịch Thanh, báo cho ông ta biết tin tốt này.
Tần Dịch Thanh đang ngồi ở bàn làm việc, thư ký đang quỳ gối dưới chân ông ta. Nghe Trịnh Viễn Siêu nói xong, nét mặt lạnh lùng của ông ta nguôi ngoai. Khoảng thời gian này tâm trạng ông ta không tốt, đi dự tiệc cũng có thể cảm nhận được đủ mọi ánh mắt đang dồn về phía mình, dường như đang cười nhạo ông ta vậy. Lúc đi ngủ ông ta cũng nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày, nghĩ đến vẻ mặt và bộ dạng của những người kia xem có phải đang nói xấu sau lưng mình không.
Ông ta cực kỳ sĩ diện, từ trước tới nay đều làm ra vẻ lão làng trời sinh, thế nhưng vào một ngày không kịp đề phòng, ông ta bị vạch trần về nguồn gốc của tất cả mọi thứ mà ông ta đang có, quả thật quá sức chịu đựng. Thật ra người dân bình thường không biết được chuyện này nhưng hầu hết những người trong giới thượng lưu đều biết. Tuy vậy thì dù sao giới thượng lưu cũng có đủ mọi loại chuyện xấu, mọi người đều lấy đồng tiền làm chuẩn mực, không có ai rảnh mà dòm ngó mãi, đằng nào kết quả cũng là ông ta đã có tất cả, đã trở thành một lão làng.
Bạc Dĩ Nhu hết lần này đến lần khác xuất hiện, đã thế tiếng tăm còn vang xa, bây giờ Rainbow Age chỉ trong thời gian ngắn chưa đến nửa năm đã trở thành ông hoàng trong ngành game. Những người lúc đầu muốn chèn ép họ hoặc là đã bị phá sản, hoặc là chạy đi nịnh bợ cô giúp đỡ cho game của công ty mình, mong có thể gia nhập bản đồ của Thần Châu, chia cho họ miếng cơm.
Bây giờ chính thức ra mắt ở thị trường nước ngoài, dần dần mở công ty con và nhà máy ở các quốc gia, lượng tiêu thụ ở các thị trường này cực kỳ lớn, cả thị trường toàn cầu dường như sắp bị cô thâu tóm.
Giờ đây “Điện ảnh chân thực” có sự góp mặt của Rainbow Age lại nổi tiếng đến vậy.
Vì đủ loại nguyên do mà người trong ngành đều đang cười nhạo công ty ông ta, cảm thấy ông ta tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn, ly hôn với Bạc Lị chính là phi vụ đầu tư ngu ngốc và thất bại nhất của ông ta. Mà dù cho có đá Bạc Lị đi thì giành quyền nuôi Bạc Dĩ Nhu chẳng phải tốt hơn sao, cũng không cần tốn kém đồng nào cho cô ấy, nếu thế thì cả Thần Châu lẫn “Điện ảnh chân thực” bây giờ đều thuộc về ông ta rồi. Biết đâu ông ta một phát trở thành người giàu nhất trong nước, chẳng thua kém mấy vị ở đỉnh kim tự tháp là bao.
Giờ đây nói những điều này cũng vô ích, ông ta chỉ có thể dùng hết khả năng để khiến cho Bạc Dĩ Nhu và những tin tức liên quan đến cô biến mất khỏi tầm mắt mình, phong sát cô trên WeYan, đó là điều hiện tại ông vẫn có thể làm được.
…
30 ngày trong thế giới thực tế ảo ước chừng bằng nửa tháng ở thế giới thực. Theo thời gian, mỗi một ngày trôi qua, độ nổi tiếng giữa 30 thực tập sinh cũng dần dần có sự chênh lệch đáng kể. Chẳng hạn như Chiêm Cầm và Vân Tùng, trong vòng nửa tháng qua, lượng fan WeYan đã tăng mạnh lên mười triệu, quả thực là không thể tượng tưởng nổi. Phải biết rằng đây mới chỉ là mùa đầu tiên, trước nay chưa từng có bất kỳ chương trình giải trí nào có thể khiến một khách mời thu hút nhiều fan đến vậy chỉ trong vòng 15 ngày.
Ngoài những khách mời này ra, điều khiến dân trong ngành khó mà tin được nhất có lẽ là độ nổi tiếng tăng chóng mặt của cặp đôi NPC Bạc Dĩ Nhu và Hạng Điềm. Thiết kế nhân vật độc đáo và xuất sắc, vừa thu hút lại vừa rất mạnh mẽ, trong phó bản khiến các khách mời liên lục ăn quả đắng. Tuy số lần lên hình không nhiều nhưng lần nào cũng là những cảnh ăn khách. Từ lúc “câu chuyện piano” xảy ra, fan CP chính tăng mạnh, họ trở thành “CP NPC quốc dân”
Trước đây có rất nhiều người xem muốn thấy Vân Tùng và Chiêm Cầm gì đó đi công lược hội trưởng, cổ vũ ai đó đi công lược phó hội trưởng, xem ai đi công lược cũng đều rất phấn khích. Nhưng bây giờ hễ có người muốn đi công lược hội trưởng và phó hội trưởng là lại có người ra sức mắc chửi kẻ công lược, bộ dạng như thể phẫn nộ muốn bóp nát kẻ thứ ba vậy.
Vì cơ hội tỏ tình chỉ có một lần, một khi bị từ chối thì sẽ loại luôn, tỏ tình thành công cũng phải rời khỏi sàn diễn nên hầu hết khách mời đều quyết định bắt đầu tỏ tình ngay khi mùa phát sóng đầu gần kết thúc.
Vân Tùng cực kỳ có lòng tin ở bản thân, cho rằng mình không cần tấm kim bài miễn bị loại ấy, thế nên anh ta không vội tỏ tình. Chiêm Cầm cũng không tranh giành, cuối cùng tấm kim bài bị một thực tập sinh có thành tích trung bình, không cao cũng chẳng thấp giành mất.
3 ngày cuối trong thế giới thực tế ảo, lần lượt hết thực tập sinh này đến thực tập sinh khác rời khỏi trò chơi vì tỏ tình thành công lẫn tỏ tình thất bại.
Cả ngày nay Bạc Dĩ Nhu ngồi trong văn phòng của hội trưởng, chờ các thực tập sinh xếp hàng tỏ tình.
Người đầu tiên tới là Vân Tùng: “Anh thích em, hội trưởng đại nhân, em có thể hẹn hò với anh không?”
Bạc Dĩ Nhu nhìn vẻ mặt dửng dưng của anh ta mà nói: “Nhưng tôi đâu có nhìn ra anh thật sự thích tôi.”
Vân Tùng nhún vai: “Anh thừa nhận anh không thật lòng thật dạ 100%, nhưng cũng có 30% là thật.” Cô là một NPC, mặc dù quả thực rất có sức hút nhưng giành tình cảm cho một NPC thì chẳng khác nào tự hủy. Anh ta không phải là tên ngốc biết rõ là hố mà vẫn đâm đầu vào.
“Mấy học sinh mới năm nay đúng là phiền phức.” Bạc Dĩ Nhu thở dài nói: “Có nhiều cô gái thích anh như thế sao anh không đi tỏ tình với họ?”
“Chỉ có hội trưởng đại nhân em, mới xứng có được lời tỏ tình của anh.” Vân Tùng nói. Anh ta biết chắc cô sẽ từ chối nhưng vẫn chẳng để tâm, đằng nào thì được tỏ tình hay là bị từ chối cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta tham gia “Điện ảnh chân thực” mùa sau. Anh ta sẽ không vì cộng đồng mạng bỏ phiếu quá ít mà bị loại.
“Vậy thì tôi từ chối anh.”
Khi Bạc Dĩ Nhu nói xong, Vân Tùng chợt cảm thấy hai mắt tối sầm, đến khi mở mắt ra, phát hiện mình đã trở về thế giới thực, đang nằm trong khoang chiếu VR.
Người đại diện và trợ lý lập tức chạy tới vây quanh anh ta. Anh ta được đỡ dậy, ngồi trong khoang chiếu, tạm thời vẫn còn kinh ngạc chưa hoàn hồn. Thật sự… cứ như vậy mà kết thúc sao?
Sau Vân Tùng là đến Hàn Thần.
Hàn Thần thật lòng hơn Vân Tùng nhiều, viền mắt đã đỏ hoe: “Em còn nhớ anh không?”
Bạc Dĩ Nhu cười nói: “Sao thế? Học sinh mới Hàn Thần, trí nhớ của tôi cực kỳ tốt, tất nhiên sẽ không quên cậu rồi.”
Không đâu, em sẽ quên mất đấy. Em chỉ là một NPC, sau khi ra khỏi đây, ký ức của em sẽ quay trở lại điểm xuất phát. Em sẽ không nhớ mình từng giúp đỡ một người, kéo người đó ra khỏi vũng bùn ký ức. Hàn Thần rất buồn, nghẹn ngào nói lời tỏ tình, sau đó cũng không thoát khỏi cảnh bị từ chối.
Tỏ tình thất bại, Hàn Thần rời khỏi thế giới thực tế ảo trở về thế giới thật. Anh ta vốn chỉ là một thực tập sinh trong công ty không được coi trọng, nhưng bây giờ anh ta trở thành người nổi tiếng nhất trong số những thực tập sinh được công ty cử đi tham gia “Điện ảnh chân thực” nên công ty đã cho người tới đợi anh ta từ sớm. Anh ta ngồi trong khoang chiếu VR, nước mắt vẫn tuôn rơi lã chã.
Sau khi Hàn Thần rời đi, đến lượt Chiêm Cầm tới.
Anh ta đã đợi bên ngoài từ lâu, lẳng lặng đứng ở đó một lúc rồi mới vào.
“Anh có thể đánh đàn cùng em một lần nữa không?” Anh ta nói.
Bạc Dĩ Nhu: “Có thể chứ.”
Trong phòng đàn kính xinh đẹp mộng mơ, tràn ngập hương hoa, tiếng đàn trong trẻo, dưới ánh hoàng hôn chàng trai và cô gái đang ngồi sóng vai với nhau, cảnh tượng lãng mạn làm sao.
Chiêm Cầm: “Anh… thích em.”
Bạc Dĩ Nhu: “Cảm ơn vì đã thích tôi.”
Chiêm Cầm nhìn cô, đôi mắt đen trong trẻo đang kìm nén cảm xúc, nhưng lại khiến người ta có thể cảm nhận được tình cảm chân thành trong đó: “Ừ, tạm biệt em, hội trưởng đại nhân.”
Bạc Dĩ Nhu: “Tạm biệt.”
Chiêm Cầm bị loại, phòng livestream của anh ta cũng tắt, chỉ còn lại những bình luận thi nhau khóc lớn trên màn hình.
Chiêm Cầm ngồi dậy, chỉ hơi ngơ ngác một lát, sau đó được người đại diện và trợ lý đỡ dậy.
15 ngày qua họ đều nằm trong khoang chiếu VR, dựa vào nước dinh dưỡng để duy trì hoạt động bình thường của các cơ quan trong cơ thể. Nhờ có chức năng mát xa cơ bắp của khoang chiếu VR nên họ không cảm thấy cơ thể có vấn đề gì, chỉ là thấy rất đói thôi.
Mặc dù cơ thể không bị tổn thương nhưng tinh thần thì có. Trong thế giới thực tế ảo rất vui, thậm chí có những người kết bạn và giành tình cảm cho người khác sau khi ra ngoài, người thì thất vọng, mất mát, sững sờ hồi lâu, kẻ thì khóc một trận đã đời mới bình tâm trở lại.
Mùa đầu tiên của “Điện ảnh chân thực”, “Hãy yêu nhau đi” sau gần nửa tháng trời livestream cuối cùng cũng kết thúc, đương nhiên lại chiếm lĩnh toàn bộ hot search ngày hôm nay.
Hot search #Hãy yêu nhau đi kết thúc# leo lên vị trí đầu bảng.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng buổi phát sóng cuối cùng lại đẫm nước mắt như thế.”
“Khóc một dòng sông!!!”
“Mấy người tỏ tình với hội trưởng đại nhân cứ như thể phải sinh li tử biệt vậy, buồn quá đi, nhưng thật sự từ giờ trở đi chính thức không gặp lại nữa rồi.”
“Khi gặp lại thì đã thành người dưng, ngược quá đi mất (icon khóc to) (icon khóc to)”
“Trong ngược vẫn có ngọt, hội trưởng đại nhân và phó hội trưởng đại nhân bất kể được ai tỏ tình cũng đều từ chối thẳng thừng, không hề có chút rung động nào! Ngọt quá trời! Tiếc là tôi không được chứng kiến phó hội trưởng tỏ tình với hội trưởng trong chương trình truyền hình thực tế mùa này.”
“…”
So với các thực tập sinh và cộng đồng mạng khóc thút thít trên mạng, có thể nói Bạc Dĩ Nhu và Hạng Điềm không có chút cảm xúc nào. Hai người đi ra từ khoang chiếu VR, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi đám thực tập sinh, khiến cho nhóm trưởng nhóm C đang khóc tu hu chạy lại phải một phen lặng người, hết sức cạn lời mà lau đi nước mắt trên mặt.
Nhóm trưởng nhóm C cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn Hạng Điềm bằng ánh mắt vừa căng thẳng vừa chờ đợi: “Anh Hạng, chuyện đó… chúng tôi có thể sửa đổi thiết lập nhân vật của NPC phó hội trưởng như những gì anh đã thể hiện trong bộ phim không?” Hạng Điềm chưa kịp trả lời cô ấy đã vội vàng giải thích thêm: “Anh với sếp nhà chúng tôi cực kỳ nổi tiếng, đã trở thành CP NPC quốc dân rồi, sau này tạo bản sao chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo dõi hai người, nếu tính cách không giữ nguyên thì sẽ bị nghi ngờ đấy! Sếp nhà chúng tôi đã đồng ý sửa thiết lập nhân vật của hội trưởng đại nhân thành kiểu đó rồi, nên về phần anh…”
“Tùy cô.” Hạng Điềm không đợi cô ấy nói xong đã ngắt lời.
Mặc dù đoán trước được kết quả nhưng khi nghe thấy chính miệng anh nói ra, nhóm trưởng nhóm C vẫn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ phấn khích. Ái chà chà, đúng là người này thích Nữ vương nhà họ rồi!
Bạc Dĩ Nhu lại vào phòng thí nghiệm nghiên cứu Bộ Não, còn Hạng Điềm tới căn tin làm cơm.
Mấy cô chú ở nhà ăn đều đã quen với bộ dạng biến thái của anh lúc nấu nướng. Họ tưởng rằng hôm nay anh vẫn sẽ như thế, nào ngờ lại phát hiện ra cả người anh tràn đầy cảm giác vui vẻ, tựa như toàn thân được bao quanh bởi một một thứ gì đó màu hồng xen lẫn cánh hoa. Tay chân anh thoăn thoắt, tiếng thái thức ăn lạch cạch dường như cũng trở nên nhẹ nhàng, khuyên tai ngọc lục bảo khẽ đung đưa, cứ như thể một cô vợ hạnh phúc đang làm cơm cho chồng mình vậy.
Các cô chú trong nhà ăn: Làm sao bây giờ? Có vẻ càng ngày càng biến thái hơn rồi… kẻ có tiền này đáng sợ quá!
…
Lạc Quân Nghiêu và Minh Kiều bước xuống xe, trông thấy viện nghiên cứu màu xanh lam trước mặt, khóe mắt Minh Kiều khẽ đỏ lên.
“Mẹ à.” Lạc Quân Nghiêu lên tiếng an ủi rồi nắm lấy tay bà.
Minh Kiều gạt đi cảm xúc yếu mềm trong ánh mắt, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, ra dáng một nữ vương chuẩn bị đi chiến đấu.
Một chiếc xe khác đi tới, là của cha con chú hai nhà họ. Lúc này sắc mặt họ không còn hồng hào như trước, ánh mắt cũng không còn kiêu căng ngạo mạn. Sắc mặt họ rất khó coi, trông thấy Lạc Quân Nghiêu và Minh Kiều lại càng giống như ăn phải gián.
Trên gương mặt thanh thoát của Lạc Quân Nghiêu, khóe miệng khẽ lộ ra vẻ châm biếm.
“Đúng là trò giỏi hơn thầy, Quân Nghiêu, chú hai xem thường cháu rồi.” Chú hai nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc Quân Nghiêu: “Chú hai quá khen, chẳng qua cháu chỉ may mắn vớ phải một con tàu thôi.”
Haiz, tính toán đủ đường, thuê người phá hỏng thiết bị cảm biến áp lực não của khoang chiếu VR nhưng lại thất bại trong gang tấc. Suy cho cùng vẫn là năng lực có hạn, nhìn người lẫn đoán biết tương lai cũng là một loại năng lực. Anh ta chọn được một đối tác đáng gờm, thế nên mới đứng ở vị trí bất bại.
Bạc Dĩ Nhu chính là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời anh ta.
“Quân Nghiêu, chủ tịch Lạc.” Những thành viên ban hội đồng khác lần lượt tới nơi, nụ cười đối với Lạc Quân Nghiêu đã trở nên thân thiết, nhiệt tình hơn những lần gặp trước.
Hai cha con họ thấy thế, sắc mặt cũng trở nên khó coi, họ đều đoán được sắp tới sẽ xảy xảy ra chuyện gì.
Lạc Quân Nghiêu đã thông qua bài sát hạch của các cổ đông, vực dậy Công ty Giải trí Tinh Xán từ dưới đáy vực, đặt chân lên con tàu Rainbow Age. Mặc dù mới chỉ là mùa đầu tiên nhưng đã cũng đủ để chứng minh năng lực của Lạc Quân Nghiêu. Họ vốn cảm thấy áy náy với người anh em cũ nhưng lại không thể giúp ông ta lên nắm quyền vì ai nấy đều lo sợ trước năng lực của Lạc Quân Nghiêu. Giờ đây đã chứng minh Lạc Quân Nghiêu là người có năng lực, đáp ứng được cả hai mặt tiền tài lẫn tình nghĩa, lương tâm được thanh thản, chẳng có lý do gì mà họ không ủng hộ anh ta cả.
Thế nên vào một ngày trông có vẻ rất bình thường, trời trong nắng ấm, trong công ty nghiên cứu thuốc siêu năng lực hàng đầu đất nước, nguyên chủ tịch mất chức, tân chủ tịch lên nắm quyền, Lạc Quân Nghiêu giành lại được tâm huyết của ba mình. Tất cả mọi thứ đều ẩn sau sóng gió của một ngày bình thường, người ngoài không hề hay biết.
Sau khi biết “Điện ảnh chân thực” không bị chặn kiểm duyệt, hai cha con họ đã linh tính được ngày này sẽ tới. Vì thế họ đã tính toán đường lui, không có trung tâm nghiên cứu thuốc siêu năng lực thì lấy lại Công ty Giải trí Tinh Xán, mặc dù không phải nguồn thu chính nhưng thấy có vẻ cũng kiếm được không ít, “Điện ảnh chân thực” tương tự như Thần Châu của Rainbow Age, đều là cây hái ra tiền.
Vậy nên buổi tối khi gọi hai mẹ con Minh Kiều và Lạc Quân Nghiêu về nhà ăn cơm, ông cụ Lạc đã nhắc đến chuyện này, bảo Lạc Quân nhượng lại Công ty Giải trí Tinh Xán.
“Cháu biết rồi.” Lạc Quân Nghiêu nói.
Cả nhà chú hai liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy anh ta đúng là dễ bắt nạt, bảo nhượng thứ gì cũng nhượng, không biết đấu tranh, quả là ngu ngốc.
Tuy nhiên, đến khi giành được Công ty Giải trí Tinh Xán, họ mới phát hiện ra đây chỉ là một cái vỏ rỗng thôi. Hợp tác với Bạc Dĩ Nhu, với Tencent đều được ký kết dưới danh nghĩa của một mình Lạc Quân Nghiêu, không hề liên quan tới Công ty Giải trí Tinh Xán. Thậm chí 5 thực tập sinh cũng đã hủy bỏ hợp đồng, ký kết lại với Lạc Quân Nghiêu, hầu hết những nhân viên hữu dụng của công ty đều cùng Lạc Quân Nghiêu rời khỏi Tinh Xán, gia nhập công ty mới của anh ta.
Đến khi ông ta sực bừng tỉnh thì hai mẹ con Lạc Quân Nghiêu đã chẳng còn chừa lại chút mặt mũi nào cho ông ta, cũng không còn thể hiện tình thân giả dối như trước.
Ông cụ Lạc tức đến mức nhập viện nhưng cũng không thay đổi được gì. Ngay từ đầu họ đã là những người sống bằng việc kiếm chác từ tay Lạc Quân Nghiêu.
Tâm trạng Lạc Quân Nghiêu phấn khởi, vội vàng muốn chia sẻ cảm xúc với người khác, nhưng bạn anh ta chẳng có mấy người thật lòng, ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại gọi cho Bạc Dĩ Nhu.
Bạc Dĩ Nhu nghe anh ta nói xong liền đáp: “Nếu muốn cảm ơn tôi chia lợi nhuận của mùa đầu tiên đi, tôi đang thiếu tiền.”
Lạc Quân Nghiêu: “… Cô mà thiếu tiền?” Cô bây giờ hẳn phải là thiếu gì thì thiếu chứ không tiền mới phải. Thần Châu đã thâu tóm thị trường toàn cầu rồi mà!
Bạc Dĩ Nhu: “Tiền nghiên cứu khoa học có khác nào dùng tiền nấu chè đâu.”
Mãi đến khi lên mạng, Lạc Quân Nghiêu mới hiểu ra tại sao Bạc Dĩ Nhu lại thiếu tiền.
Bởi vì cô vừa mới mua hai vệ tinh?!!!
…
Thời gian nghiên cứu và chế tạo Bộ Não ngắn đến lạ thường. Đó là bởi vì vừa đứng trên vai người khổng lồ lại vừa có một nhân vật đẳng cấp như Bạc Dĩ Nhu, vậy nên đã rút ngắn được thời gian nghiên cứu và giảm bớt mức hao phí to lớn. Tuy nhiên số tiền để tạo ra nó vẫn là một con số không nhỏ, trong một thời gian ngắn, nguồn vốn bỏ ra đã vượt quá 3,5 tỷ tệ, may mà có Thần Châu nắm giữ thị trường toàn cầu, các đơn đặt hàng đều trả tiền sòng phẳng nên Bạc Dĩ Nhu mới có thể chi tiền không tiếc tay như vậy.
Không lâu sau Bạc Dĩ Nhu lại bỏ ra 1 tỷ tệ để mua lại hai vệ tinh viễn thông mà Chính phủ vứt bỏ. Chỉ trong nháy mắt, nguồn vốn lưu động của các công ty trong ngoài nước của Rainbow Age đều cạn kiệt.
Khi người trong giới nghe được chuyện này, lúc đầu họ còn cho rằng mình nghe lầm hoặc là thông tin sai lệch, sau đó thì cảm thấy đầu óc Bạc Dĩ Nhu có vấn đề, đúng là khó mà tin nổi.
“Mua vệ tinh??? Hành động gì thế này? Trước giờ tôi chưa từng nghe nói có ai sản xuất điện thoại mà đến mức phải đi mua vệ tinh, đã thế lại còn là vệ tinh bỏ hoang, chẳng lẽ cô ta định đưa người ra ngoài không gian?”
“Đầu óc cô này đúng là phi thường, khiến người ta chạy theo không kịp.”
Chưa nói đến những công ty viễn thông lớn, ngay cả ba tổng đài viễn thông điện tử lớn nhất trong nước còn không có vệ tinh riêng. Họ không truyền thông tin bằng vệ tinh mà dùng cáp điện và cáp quang, sau đó xây dựng các cột điện để truyền tín hiệu không dây tới các thiết bị di động. Còn để kết nối quốc tế, họ hợp tác với những công ty điện tử viễn thông nước khác, cũng truyền thông tin bằng cáp điện và cáp quang.
Mặc dù từ sau khi sự phát triển khoa học công nghệ trở nên trì trệ, rất nhiều vệ tinh bị ảnh hưởng, biến thành đồ bỏ đi, cá nhân ai muốn mua cũng đều có thể mua được nhưng chi phí mua quá sức tưởng tượng, dính dáng đến nhiều vấn đề nên không có doanh nghiệp tư nhân nào đủ sức thu mua, cũng chẳng buồn nghĩ đến.
Vậy nên khi nghe được tin Bạc Dĩ Nhu mua vệ tinh, họ quả thực đều không ngờ tới, cực kỳ khó tin, hoang mang tột độ.
Chuyện này được lan truyền trên mạng, cộng đồng mạng cũng đặt ra dấu chấm hỏi.
“Làm lố quá đi!”
“Những vệ tinh bỏ hoang chẳng phải là những vệ tinh không có tác dụng sao? Đã thế còn ở ngoài không gian, cô ấy mua về làm gì nhỉ?”
“Tôi thấy hoang mang thật sự, nhớ @ Thưởng lớn cho hành vi khó hiểu”
“@Thưởng lớn cho hành vi khó hiểu @Thưởng lớn cho hành vi khó hiểu @ Thưởng lớn cho hành vi khó hiểu”
“Lố đến mức ngu ngốc”
“Ngu ngốc là thế nhưng tôi lại bắt đầu tò mò muốn xem Bạc Dĩ Nhu sẽ tạo ra loại điện thoại như thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.