Trọng Sinh Pháo Hôi Mang Theo Hệ Thống Bùng Nổ
Chương 35:
Bạch Tử
15/11/2024
Thanh Hựu dẫn Hoắc Tinh Thần xuống xe, và đạo diễn đã sắp xếp một chiếc xe riêng đi theo để truyền hình trực tiếp.
Anh ta cũng rất tò mò không biết Kỷ Thanh Hựu định làm gì.
Người xem trực tiếp cũng hoàn toàn bối rối.
[Kỷ Thanh Hựu định làm gì vậy?]
[Ở đây làm sao kiếm tiền? Chẳng lẽ cô ấy định dẫn Hoắc Tinh Thần ra nông trại làm việc?]
[Làm việc ở nông trại thì vừa mệt vừa khổ, lại không kiếm được bao nhiêu tiền.]
[Cô ấy làm vậy để gây sự chú ý phải không? Kéo cả đội xuống chỉ để chứng tỏ bản thân.]
[Quan trọng là ở đây rất khó gọi xe, lát nữa họ định vào thị trấn bằng cách nào?]
[Ngay cả khi có xe thì cũng sẽ tốn kém, cô ấy đang cố tình lãng phí tiền.]
Dù có nhiều bình luận chỉ trích, nhưng đa số mọi người đều tò mò xem Kỷ Thanh Hựu thực sự định làm gì.
Thanh Hựu dẫn Hoắc Tinh Thần tiến về phía một nông trại mở. Từ xa có thể thấy có người đang làm việc ở đó.
Hoắc Tinh Thần tò mò hỏi: “Chúng ta ra nông trại tìm việc để kiếm tiền à?”
Dù biết rằng sẽ rất cực nhọc, nhưng vì Thanh Hựu dẫn đi nên anh vẫn chấp nhận. Anh còn cố tình nói: “Thể lực của anh khá tốt, làm việc ở nông trại chắc là kiếm được ít nhiều.”
Thanh Hựu mỉm cười: “Không cần đâu, chúng ta không phải làm công việc tay chân để kiếm tiền.”
Cô chỉ tay về phía xa: “Nhìn kìa, chiếc máy cày kia bị hỏng, nếu sửa được nó, chúng ta sẽ kiếm được tiền.”
Mắt Hoắc Tinh Thần sáng lên: “Không ngờ em còn mang cả hộp dụng cụ theo, hóa ra em đã nghĩ đến việc kiếm tiền từ trước rồi.”
Thanh Hựu gật đầu: “Ừ, khi nãy đi ngang qua, em thấy họ cứ loay hoay xung quanh chiếc máy cày, còn dùng dụng cụ để sửa.”
“Nhưng trông họ có vẻ nản lòng, có nghĩa là chưa thành công.”
“Nên khi đạo diễn bảo chúng ta tự kiếm tiền, em đã nghĩ ngay đến cách này.”
Ở đâu cũng vậy, Thanh Hựu luôn có thói quen quan sát xung quanh. Khi thấy máy cày bị hỏng, cô đã để ý đến điều đó, và cuối cùng cũng có dịp để dùng đến.
Nghe đến đây, những người đang xem trực tiếp đều bất ngờ.
[Không ngờ Kỷ Thanh Hựu lại định sửa máy cày để kiếm tiền, quả là một cách hay.]
[Cô ấy tưởng mình là chuyên gia sửa chữa chắc? Sửa được xe không có nghĩa là sửa được máy cày đâu!]
[Đúng vậy, tôi không tin cô ấy có thể sửa được, chờ xem cô ấy làm trò cười thôi.]
[Thậm chí máy của người ta chưa chắc đã hỏng, có khi cô ấy tự tưởng tượng ra thôi.]
[Với tính cách của Thanh Hựu, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ không làm, tôi tin là cô ấy làm được.]
[Tôi cũng tin cô ấy.]
So với kênh trực tiếp của các khách mời khác đang trên đường đi, rất nhiều khán giả đã chuyển sang kênh trực tiếp này để xem.
Mọi người đều tò mò về hai điều: liệu máy cày có thực sự hỏng không và Kỷ Thanh Hựu sẽ sửa nó như thế nào.
Chẳng mấy chốc, Thanh Hựu và Hoắc Tinh Thần đã tới nông trại.
Lúc này có một ông già và một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trò chuyện, trông có chút bối rối khi thấy họ tiến đến.
Thanh Hựu hỏi bằng tiếng Lữ Quốc: “Máy cày của các ông có phải bị hỏng không?”
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, rồi một người gật đầu: “Đúng vậy, bị hỏng. Các cô định làm gì?”
Thanh Hựu mỉm cười nói: “Tôi có thể sửa, các ông có thể cho tôi thử không?”
Người đàn ông tên Burl không tin tưởng lắm, nhìn kỹ Thanh Hựu: “Cô biết sửa thật sao?”
Thanh Hựu đáp: “Thử một lần thì biết thôi.”
“Nếu tôi làm hỏng hơn, tôi sẽ đền cho các ông một chiếc mới.”
“Còn nếu sửa được, các ông chỉ cần trả cho chúng tôi như bình thường là được.”
Burl nhìn cha mình: “Sao không để cô ấy thử xem sao?”
Anh ta nhận thấy cặp đôi này đeo đồng hồ đắt tiền, ăn mặc cũng không giống người ít tiền, khí chất cũng rất tốt.
Điều quan trọng là sau lưng họ còn có một chiếc xe trông như đang quay phim, có vẻ là chương trình nào đó.
Nếu làm hỏng hơn, có lẽ họ vẫn có khả năng đền bù.
Còn nếu sửa được, họ sẽ tiết kiệm được không ít rắc rối. Anh ta vừa liên hệ với xưởng sửa chữa, nhưng họ phải hai ngày nữa mới tới được, trong khi họ đang cần dùng ngay.
Ông già cũng có suy nghĩ tương tự, nên gật đầu đồng ý: “Được rồi, cứ để cô ấy thử xem.”
Thanh Hựu tiến tới kiểm tra chiếc máy cày.
Chẳng mấy chốc, cô phát hiện ra vấn đề, vừa lấy hộp dụng cụ ra vừa nói với hai người: “Ở đây gặp phải sự cố…”
Thanh Hựu nói tiếng Lữ Quốc rất trôi chảy, sử dụng từ ngữ chuyên môn một cách thành thạo, khiến cha con họ vốn hoài nghi, giờ lại nghiêm túc hẳn.
Họ chủ động tới gần để trao đổi và thảo luận, chăm chú quan sát cô sửa máy.
Anh ta cũng rất tò mò không biết Kỷ Thanh Hựu định làm gì.
Người xem trực tiếp cũng hoàn toàn bối rối.
[Kỷ Thanh Hựu định làm gì vậy?]
[Ở đây làm sao kiếm tiền? Chẳng lẽ cô ấy định dẫn Hoắc Tinh Thần ra nông trại làm việc?]
[Làm việc ở nông trại thì vừa mệt vừa khổ, lại không kiếm được bao nhiêu tiền.]
[Cô ấy làm vậy để gây sự chú ý phải không? Kéo cả đội xuống chỉ để chứng tỏ bản thân.]
[Quan trọng là ở đây rất khó gọi xe, lát nữa họ định vào thị trấn bằng cách nào?]
[Ngay cả khi có xe thì cũng sẽ tốn kém, cô ấy đang cố tình lãng phí tiền.]
Dù có nhiều bình luận chỉ trích, nhưng đa số mọi người đều tò mò xem Kỷ Thanh Hựu thực sự định làm gì.
Thanh Hựu dẫn Hoắc Tinh Thần tiến về phía một nông trại mở. Từ xa có thể thấy có người đang làm việc ở đó.
Hoắc Tinh Thần tò mò hỏi: “Chúng ta ra nông trại tìm việc để kiếm tiền à?”
Dù biết rằng sẽ rất cực nhọc, nhưng vì Thanh Hựu dẫn đi nên anh vẫn chấp nhận. Anh còn cố tình nói: “Thể lực của anh khá tốt, làm việc ở nông trại chắc là kiếm được ít nhiều.”
Thanh Hựu mỉm cười: “Không cần đâu, chúng ta không phải làm công việc tay chân để kiếm tiền.”
Cô chỉ tay về phía xa: “Nhìn kìa, chiếc máy cày kia bị hỏng, nếu sửa được nó, chúng ta sẽ kiếm được tiền.”
Mắt Hoắc Tinh Thần sáng lên: “Không ngờ em còn mang cả hộp dụng cụ theo, hóa ra em đã nghĩ đến việc kiếm tiền từ trước rồi.”
Thanh Hựu gật đầu: “Ừ, khi nãy đi ngang qua, em thấy họ cứ loay hoay xung quanh chiếc máy cày, còn dùng dụng cụ để sửa.”
“Nhưng trông họ có vẻ nản lòng, có nghĩa là chưa thành công.”
“Nên khi đạo diễn bảo chúng ta tự kiếm tiền, em đã nghĩ ngay đến cách này.”
Ở đâu cũng vậy, Thanh Hựu luôn có thói quen quan sát xung quanh. Khi thấy máy cày bị hỏng, cô đã để ý đến điều đó, và cuối cùng cũng có dịp để dùng đến.
Nghe đến đây, những người đang xem trực tiếp đều bất ngờ.
[Không ngờ Kỷ Thanh Hựu lại định sửa máy cày để kiếm tiền, quả là một cách hay.]
[Cô ấy tưởng mình là chuyên gia sửa chữa chắc? Sửa được xe không có nghĩa là sửa được máy cày đâu!]
[Đúng vậy, tôi không tin cô ấy có thể sửa được, chờ xem cô ấy làm trò cười thôi.]
[Thậm chí máy của người ta chưa chắc đã hỏng, có khi cô ấy tự tưởng tượng ra thôi.]
[Với tính cách của Thanh Hựu, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ không làm, tôi tin là cô ấy làm được.]
[Tôi cũng tin cô ấy.]
So với kênh trực tiếp của các khách mời khác đang trên đường đi, rất nhiều khán giả đã chuyển sang kênh trực tiếp này để xem.
Mọi người đều tò mò về hai điều: liệu máy cày có thực sự hỏng không và Kỷ Thanh Hựu sẽ sửa nó như thế nào.
Chẳng mấy chốc, Thanh Hựu và Hoắc Tinh Thần đã tới nông trại.
Lúc này có một ông già và một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trò chuyện, trông có chút bối rối khi thấy họ tiến đến.
Thanh Hựu hỏi bằng tiếng Lữ Quốc: “Máy cày của các ông có phải bị hỏng không?”
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, rồi một người gật đầu: “Đúng vậy, bị hỏng. Các cô định làm gì?”
Thanh Hựu mỉm cười nói: “Tôi có thể sửa, các ông có thể cho tôi thử không?”
Người đàn ông tên Burl không tin tưởng lắm, nhìn kỹ Thanh Hựu: “Cô biết sửa thật sao?”
Thanh Hựu đáp: “Thử một lần thì biết thôi.”
“Nếu tôi làm hỏng hơn, tôi sẽ đền cho các ông một chiếc mới.”
“Còn nếu sửa được, các ông chỉ cần trả cho chúng tôi như bình thường là được.”
Burl nhìn cha mình: “Sao không để cô ấy thử xem sao?”
Anh ta nhận thấy cặp đôi này đeo đồng hồ đắt tiền, ăn mặc cũng không giống người ít tiền, khí chất cũng rất tốt.
Điều quan trọng là sau lưng họ còn có một chiếc xe trông như đang quay phim, có vẻ là chương trình nào đó.
Nếu làm hỏng hơn, có lẽ họ vẫn có khả năng đền bù.
Còn nếu sửa được, họ sẽ tiết kiệm được không ít rắc rối. Anh ta vừa liên hệ với xưởng sửa chữa, nhưng họ phải hai ngày nữa mới tới được, trong khi họ đang cần dùng ngay.
Ông già cũng có suy nghĩ tương tự, nên gật đầu đồng ý: “Được rồi, cứ để cô ấy thử xem.”
Thanh Hựu tiến tới kiểm tra chiếc máy cày.
Chẳng mấy chốc, cô phát hiện ra vấn đề, vừa lấy hộp dụng cụ ra vừa nói với hai người: “Ở đây gặp phải sự cố…”
Thanh Hựu nói tiếng Lữ Quốc rất trôi chảy, sử dụng từ ngữ chuyên môn một cách thành thạo, khiến cha con họ vốn hoài nghi, giờ lại nghiêm túc hẳn.
Họ chủ động tới gần để trao đổi và thảo luận, chăm chú quan sát cô sửa máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.