Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Chương 4: Ra đường dạo chơi
Tặc Mi Thử Nhãn
13/03/2014
Bây giờ tâm tình của Phương Tranh không tệ, hiện tại xem ra, tuy rằng lý tưởng cao hơn hiện thực, nhưng ít ra nó cũng khả quan hơn so với hiện
thực, giấc mộng của thiếu gia con nhà phú hào cũng không tính là thái
quá.
Tâm tình bây giờ đã rất thoải mái, đương nhiên phải kiếm chuyện làm gì mới được, tỷ như dạo chơi trong Phương phủ, xuyên việt qua đây đã lâu như vậy, hắn còn chưa có thăm quan tình hình chung quanh một lần nào, thân là gia chủ tương lai của Phương gia, hắn có nghĩa vụ phải đi thị sát rõ ràng địa bàn của mình.
Nếu có thiếp thân nha hoàn cùng hắn đi dạo thì mới thật là xảo diệu, ánh nắng ban mai, gió nhẹ vi vu, cảnh đẹp, giai nhân, một khung cảnh thật mỹ lệ. Đi dạo đến chỗ vắng vẻ không có người, ôm ấp chiếc eo thon nhỏ của nàng, vuốt ve bàn tay mềm mại, hơn nữa còn ăn vết son trên cái miệng nhỏ nhắn … Tư vị này thật là tốt biết bao nhiêu.
Đáng tiếc đề nghị này đã bị Tiểu Lục cự tuyệt.
Khi đó, Tiểu Lục tương đối khéo léo nói: “Phu nhân đã phân phó nô tỳ mang theo Đại Hoàng đi ra ngoài phơi nắng dưới ánh mặt trời.”
Đại Hoàng chính là con chó điền viên Trung Hoa không ưa Phương Tranh, tên gọi tắt là đầu đất.
Phương Tranh cũng không ngại khi bị Tiểu Lục cự tuyệt, trên thực tế hắn còn chưa bị dưỡng thành tính xấu như đám thiếu gia phú hào thời phong kiến này. Hắn cho rằng làm công việc nghành tạp vụ thời cổ đại, Tiểu Lục có quyền lựa chọn đối tượng phục vụ của riêng bản thân mình, bất kể là đưa Phương Tranh ra ngoài cổng lớn, hay là mang Đại Hoàng đi phơi nắng dưới ánh mặt trời, đều là công việc có ý nghĩa giống nhau. Đều là làm công tác cho Phương gia, phân phối cách mạng khác nhau mà thôi, tuy rằng cả Phương phủ chỉ có một cái Phương đại thiếu gia, nhưng cũng chỉ có một con tiểu súc sinh Đại Hoàng a.
Tiểu Lục đi rồi còn quay đầu lại, khóe miệng khẽ mỉm cười đối với Phương Tranh, hắn cho rằng đây là một nụ cười tràn ngập cảm kích, dù sao Phương đại thiếu gia cũng đã thấu tình đạt lí như thế….Tiểu Lục mới chỉ mười năm tuổi, là một cái tiểu la lỵ xinh xắn, nụ cười của nàng, đủ để cho bất kỳ một người nam nhân bình thường nào cũng phải nhộn nhạo gợn sóng trong lòng.
Tuy nhiên biểu tình của Đại Hoàng lại khiến cho Phương thiếu gia có chút tổn thương. Nó cũng quay đầu nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái, ánh mắt không tính gì là thân thiện.
Không ai phụng bồi, Phương thiếu gia đành phải tự mình mò mẫm đi dạo. Hôm nay là đầu mùa xuân, ánh nắng ban mai rực rỡ ấm áp, hơi có chút chói mắt. Phương Tranh híp nửa con mắt lại, chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước trong phủ, đột nhiên hắn cảm thấy được, đi dạo trong sân vắng giống như này thật là khoan khoái, kỳ thật xuyên việt qua đây cũng không tồi, ít nhất không cần mang trên lưng áp lực sinh tồn, cùng một đám người có bằng cấp vượt xa mình chen chúc nhau tại thị trường nhân tài.
Hiện giờ Phương phủ đã là nhà của mình, Phương Tranh cần phải biết rõ ràng mọi phòng ốc bố trí bên trong nội phủ, cùng nhận biết được các khu phòng ốc, tốt nhất còn có thể nhận biết được từng người hầu kẻ hạ, cuối cùng hạng mục quan trọng nhất, Phương Tranh gọi cái này là “Cơ sở quần chúng”.
Phương phủ rất lớn, rất rộng rãi. Chính xác mà nói, nó giống như một tòa nhà trung tâm ở giữa khu công viên sinh thái, nếu như dùng để ở, thì đã xem như là rất hoàn mỹ, ít nhất từ trước đến giờ Phương Tranh cũng chưa từng thấy qua căn nhà nào tráng lệ như vậy, ngói lưu ly màu xanh lục, tường cao chín thước, cánh cửa đại môn lớn chừng hơn trượng, đi sâu vào trong, khu lâm viên lần lượt thay đổi, rộng rãi thoáng đãng, phòng khách, sương phòng, đều san sát như ẩn như hiện. Nếu là đang ở thế kỷ hai mươi mốt, lúc ấy có thể mua được căn nhà mấy chục mét vuông đã là không tồi rồi, làm sao dám xa xỉ như này, bên trái một cái cầu nhỏ, bên phải một cái hành lang gấp khúc, phía trước có một cái ao, phía sau một cái, ân? Sân đá cầu?
Đang say sưa thưởng thức tòa nhà sau này sẽ thuộc về hắn, đột nhiên Phương Tranh cảm giác như giẫm lên một cái gì vậy, ngay sau đó một tiếng hét thảm vang lên.
“Ôi chao! Không có mắt sao?”Thảm thiết kêu lên một tiếng, vị nhân huynh này vội vàng xoa mắt cá chân, miệng còn không ngừng nén giận.
“Ai, thực xin lỗi, thật sự là xin lỗi, không có để ý, còn đau không?” Phương Tranh là một người có lễ phép, hơn nữa thích giảng giải đạo lý, bản thân mình sai, liền nhường đường xin lỗi.
“Nói nhảm! Ta đạp ngươi một cước thử xem….” Vị nhân huynh xui xẻo này nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, không ngờ trông thấy người gây họa thì ra là Phương thiếu gia, nhất thời choáng váng.
“Làm sao vậy?” Phương Tranh thấy vị nhân huynh này, hai mắt trợn trừng, không khỏi có điểm buồn bực, đạp lên chân ngươi, vậy mà đầu óc của ngươi cũng bị hâm sao?
Xòe bàn tay, vươn ra trước mặt hắn quơ quơ: “Uy! Nói chuyện đi! Ngươi có làm sao không vậy? Có cần mời đại phu tới nhìn qua một chút không?”
Vị nhân huynh như hóa đá….
“Nhìn kìa, có mỹ nữ!”
Nhân huynh vẫn hóa đá như cũ.
“Tiền tiêu vặt hàng tháng!”
“A! Chỗ nào đây? Chỗ nào đây?” Rốt cuộc vị nhân huynh này đã có phản ứng.
Nhân huynh này đã phục hồi lại tinh thần, thấy Phương thiếu gia đang mỉm cười nhìn mình, sợ tới mức run rẩy toàn thân, theo bản năng quỳ phục xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, dập đầu như giã tỏi: “Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng, tiểu nhân không biết là ngài…”
Quái lạ, rõ ràng là mình giẫm nhầm hắn, vậy mà hắn còn quỳ lạy mình? Phương Tranh cảm giác thật hoang đường.
Kỳ thật, chuyện này tuyệt đối không hoang đường chút nào, đám người hầu trong Phương phủ đều biết, trước kia Phương thiếu gia là một kẻ nham hiểm chuẩn mực, khi hắn cười với ngươi càng lâu, ngươi lại càng xui xẻo, nhẹ thì da thịt chịu khổ, nặng thì trọng thương tàn phế. Đương nhiên, đám người hầu kẻ hạ cũng không biết là, chủ nhân nham hiểm của thân thể này sớm đã bị nhân sĩ xuyên việt chiếm cứ, vị Phương thiếu gia trước mặt này, không dám nói hắn là rồng phượng trong loài người, nhưng ít nhất hắn cũng là một người khiêm tốn.
Không thể không nói, khi Phương thiếu gia mỉm cười kỳ thật cũng rất mê người, đáng tiếc vị nhân huynh bị giẫm lên chân này lại không cho là như vậy, chứng kiến Phương thiếu gia tươi cười như tắm trong gió xuân, ắt sẽ phải trả một cái giá cực kỳ bi thảm. Cho nên, Phương thiếu gia mỉm cười thì sẽ lại có “Người tài giỏi không được trọng dụng.”
“Tốt lắm, tốt lắm, dừng! Dừng lại! Đứng lên cho ta!” Phương Tranh thấy hắn liên tục dập đầu, không kiên nhẫn nổi, lệnh cho hắn đứng dậy.
“Ta hỏi ngươi đang muốn làm trò gì?” Phương Tranh quả thực không hiểu hành động của đối phương.
“Tiểu nhân vô ý đã mạo phạm tới thiếu gia, thật sự là tội ác tày trời!” Tuy rằng đã đứng lên, nhưng hai chân vị nhân huynh này vẫn run lên cầm cập.
Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã, xem ra bản thân mình tại Phương phủ rất có uy vọng.
“Ngươi, tên gọi là gì?”
“Hồi bẩm lại thiếu gia, tiểu nhân từ nhỏ đến lớn đã ở trong phủ, tên là Tiểu Ngũ, là thủ hạ dưới tay Lưu quản gia, đang phục vụ tạp dịch ở Tây viện.”
“Tây viện? Lưu quản gia? Quản gia trong phủ nhà ta không phải là họ Tôn sao?” Tôn quản gia kia, Phương Tranh đã gặp qua, không gầy không béo, một người rất hòa nhã. Thường ngày không có việc gì đều tung tăng chạy đến tiểu viện nơi Phương Tranh ở, xin chỉ thị của hắn hôm nay muốn ăn cái gì, thiếu gia người còn có điểm gì sai bảo…
“Thiếu gia người… Hay là không nhớ rõ sao?” Tiểu Ngũ quái dị nhìn thoáng qua Phương Tranh, “Quản gia của Tây viện là Lưu quản gia, quản gia của Đông viện là Tôn giản gia, bởi vì thiếu gia sống ở Đông viện, cho nên sinh hoạt thường ngày của người đều là do Tôn quản gia một tay lo liệu.”
Nhiều phòng ốc như vậy, một nhà tổng cộng có ba người, còn phân chia Đông viện, Tây viện, còn phải hai người quản gia, thật xa xỉ! Sau này khuyên nhủ phụ thân, đem những phòng dư thừa cho thuê thu lấy tiền, muỗi tuy nhỏ… Nhưng nó không phải là thịt sao.
“Ngươi làm chuyện gì mà lại đi tới đây?” Nếu Tiểu Ngũ không có sự việc gì trọng yếu, Phương Tranh quyết định đề cho hắn đi theo phụng bồi mình dạo chơi.
“Hồi bẩm thiếu gia, Lưu quản gia phân phó tiểu nhân ra ngoài mua một ít đồ vật này nọ.” Tạp dịch, đối với nghành nghề này mà nói, chính là việc gì cũng làm, trong đó chủ yếu là chân chạy.
“Mua đồ?” Phương Tranh nhãn tình sáng lên, tiếp theo cười híp mắt nói: “Ra ngoài a, ha ha, ra ngoài thật tốt, thiếu gia ta thích nhất là ra ngoài dạo chơi, chúng ta cùng đi.”
Đương nhiên Tiểu Ngũ không hiểu vì sao hôm nay thiếu gia lại có nhã hứng ra ngoài cùng hắn, mà hắn cũng không dám hỏi, nếu thiếu gia muốn cùng mình đi ra ngoài dạo chơi, vậy cũng tốt, thời đại này có rất nhiều quy củ, người hầu kẻ hạ không được đi ngang hàng với chủ nhân, người hầu không được nghi nghờ quyết định của chủ nhân… Nhiều chuyện, chủ nhân có thể đánh chết, cũng không bị coi là phạm pháp.
Tiểu Ngũ một đường khom lưng đi theo Phương đại thiếu gia, bảo trì cái tư thế này muốn mệt chết người, nhưng hắn không dám có một câu oán hận. Dù sao vị thiếu gia trước mặt này cũng được công nhận là Diêm Vương tại trần thế, làm việc cẩn thẩn một chút, như vậy mới không có xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng Tiểu Ngũ không có một câu oán hận, nhưng Phương Tranh đã ra lời oán thán: “Tiểu Ngũ, ngươi trời sinh bị còng lưng sao? Đi đường sao lại lom khom như lão già thế này?”
“Hồi bẩm thiếu gia, đây là tiểu nhân tỏ lòng tôn kính với thiếu gia người.” Tiểu Ngũ có điểm ủy khuất nói.
“Tôn kính thì phải khom lưng sao? Nếu ngươi sùng bái ta, chẳng phải là muốn quỳ rạp ở trên mặt đất sao?” Phương Tranh cho rằng, cái loại lễ tiết này quá mức giả tạo. Dù sao hắn cũng là người hiện đại xuyên việt qua, đối với luật lệ cùng tôn ti trật tự của xã hội phong kiến, trong mắt hắn căn bản chính là chó má.
“Thiếu gia… Tiểu nhân nên làm như thế nào?” Tiểu Ngũ có chút bất đắc dĩ, hắn cảm thấy được, trước mặt vị thiếu gia ăn chơi trác táng này, tốt nhất mình không nên nói ra chủ kiến.
“Đứng thẳng! Người của Phương gia đi ra ngoài đường là phải có bộ dáng, đừng ném vào mặt Phương gia như vậy. Còng lưng giống mấy gã thái giám sao? Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực ra phía trước! Lúc nào trên mặt cũng phải mỉm cười, tạo dáng có khí chất một chút, Uy! Kiểu cười của ngươi đó là ngây ngô, thu lại một chút, đúng! Cứ như vậy bảo trì bộ dáng tươi cười này, ta xem rất hợp mắt!”
Một chủ một nô tài, cứ như vậy nghênh ngang đi dạo trên phố.
Tâm tình bây giờ đã rất thoải mái, đương nhiên phải kiếm chuyện làm gì mới được, tỷ như dạo chơi trong Phương phủ, xuyên việt qua đây đã lâu như vậy, hắn còn chưa có thăm quan tình hình chung quanh một lần nào, thân là gia chủ tương lai của Phương gia, hắn có nghĩa vụ phải đi thị sát rõ ràng địa bàn của mình.
Nếu có thiếp thân nha hoàn cùng hắn đi dạo thì mới thật là xảo diệu, ánh nắng ban mai, gió nhẹ vi vu, cảnh đẹp, giai nhân, một khung cảnh thật mỹ lệ. Đi dạo đến chỗ vắng vẻ không có người, ôm ấp chiếc eo thon nhỏ của nàng, vuốt ve bàn tay mềm mại, hơn nữa còn ăn vết son trên cái miệng nhỏ nhắn … Tư vị này thật là tốt biết bao nhiêu.
Đáng tiếc đề nghị này đã bị Tiểu Lục cự tuyệt.
Khi đó, Tiểu Lục tương đối khéo léo nói: “Phu nhân đã phân phó nô tỳ mang theo Đại Hoàng đi ra ngoài phơi nắng dưới ánh mặt trời.”
Đại Hoàng chính là con chó điền viên Trung Hoa không ưa Phương Tranh, tên gọi tắt là đầu đất.
Phương Tranh cũng không ngại khi bị Tiểu Lục cự tuyệt, trên thực tế hắn còn chưa bị dưỡng thành tính xấu như đám thiếu gia phú hào thời phong kiến này. Hắn cho rằng làm công việc nghành tạp vụ thời cổ đại, Tiểu Lục có quyền lựa chọn đối tượng phục vụ của riêng bản thân mình, bất kể là đưa Phương Tranh ra ngoài cổng lớn, hay là mang Đại Hoàng đi phơi nắng dưới ánh mặt trời, đều là công việc có ý nghĩa giống nhau. Đều là làm công tác cho Phương gia, phân phối cách mạng khác nhau mà thôi, tuy rằng cả Phương phủ chỉ có một cái Phương đại thiếu gia, nhưng cũng chỉ có một con tiểu súc sinh Đại Hoàng a.
Tiểu Lục đi rồi còn quay đầu lại, khóe miệng khẽ mỉm cười đối với Phương Tranh, hắn cho rằng đây là một nụ cười tràn ngập cảm kích, dù sao Phương đại thiếu gia cũng đã thấu tình đạt lí như thế….Tiểu Lục mới chỉ mười năm tuổi, là một cái tiểu la lỵ xinh xắn, nụ cười của nàng, đủ để cho bất kỳ một người nam nhân bình thường nào cũng phải nhộn nhạo gợn sóng trong lòng.
Tuy nhiên biểu tình của Đại Hoàng lại khiến cho Phương thiếu gia có chút tổn thương. Nó cũng quay đầu nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái, ánh mắt không tính gì là thân thiện.
Không ai phụng bồi, Phương thiếu gia đành phải tự mình mò mẫm đi dạo. Hôm nay là đầu mùa xuân, ánh nắng ban mai rực rỡ ấm áp, hơi có chút chói mắt. Phương Tranh híp nửa con mắt lại, chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước trong phủ, đột nhiên hắn cảm thấy được, đi dạo trong sân vắng giống như này thật là khoan khoái, kỳ thật xuyên việt qua đây cũng không tồi, ít nhất không cần mang trên lưng áp lực sinh tồn, cùng một đám người có bằng cấp vượt xa mình chen chúc nhau tại thị trường nhân tài.
Hiện giờ Phương phủ đã là nhà của mình, Phương Tranh cần phải biết rõ ràng mọi phòng ốc bố trí bên trong nội phủ, cùng nhận biết được các khu phòng ốc, tốt nhất còn có thể nhận biết được từng người hầu kẻ hạ, cuối cùng hạng mục quan trọng nhất, Phương Tranh gọi cái này là “Cơ sở quần chúng”.
Phương phủ rất lớn, rất rộng rãi. Chính xác mà nói, nó giống như một tòa nhà trung tâm ở giữa khu công viên sinh thái, nếu như dùng để ở, thì đã xem như là rất hoàn mỹ, ít nhất từ trước đến giờ Phương Tranh cũng chưa từng thấy qua căn nhà nào tráng lệ như vậy, ngói lưu ly màu xanh lục, tường cao chín thước, cánh cửa đại môn lớn chừng hơn trượng, đi sâu vào trong, khu lâm viên lần lượt thay đổi, rộng rãi thoáng đãng, phòng khách, sương phòng, đều san sát như ẩn như hiện. Nếu là đang ở thế kỷ hai mươi mốt, lúc ấy có thể mua được căn nhà mấy chục mét vuông đã là không tồi rồi, làm sao dám xa xỉ như này, bên trái một cái cầu nhỏ, bên phải một cái hành lang gấp khúc, phía trước có một cái ao, phía sau một cái, ân? Sân đá cầu?
Đang say sưa thưởng thức tòa nhà sau này sẽ thuộc về hắn, đột nhiên Phương Tranh cảm giác như giẫm lên một cái gì vậy, ngay sau đó một tiếng hét thảm vang lên.
“Ôi chao! Không có mắt sao?”Thảm thiết kêu lên một tiếng, vị nhân huynh này vội vàng xoa mắt cá chân, miệng còn không ngừng nén giận.
“Ai, thực xin lỗi, thật sự là xin lỗi, không có để ý, còn đau không?” Phương Tranh là một người có lễ phép, hơn nữa thích giảng giải đạo lý, bản thân mình sai, liền nhường đường xin lỗi.
“Nói nhảm! Ta đạp ngươi một cước thử xem….” Vị nhân huynh xui xẻo này nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, không ngờ trông thấy người gây họa thì ra là Phương thiếu gia, nhất thời choáng váng.
“Làm sao vậy?” Phương Tranh thấy vị nhân huynh này, hai mắt trợn trừng, không khỏi có điểm buồn bực, đạp lên chân ngươi, vậy mà đầu óc của ngươi cũng bị hâm sao?
Xòe bàn tay, vươn ra trước mặt hắn quơ quơ: “Uy! Nói chuyện đi! Ngươi có làm sao không vậy? Có cần mời đại phu tới nhìn qua một chút không?”
Vị nhân huynh như hóa đá….
“Nhìn kìa, có mỹ nữ!”
Nhân huynh vẫn hóa đá như cũ.
“Tiền tiêu vặt hàng tháng!”
“A! Chỗ nào đây? Chỗ nào đây?” Rốt cuộc vị nhân huynh này đã có phản ứng.
Nhân huynh này đã phục hồi lại tinh thần, thấy Phương thiếu gia đang mỉm cười nhìn mình, sợ tới mức run rẩy toàn thân, theo bản năng quỳ phục xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, dập đầu như giã tỏi: “Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng, tiểu nhân không biết là ngài…”
Quái lạ, rõ ràng là mình giẫm nhầm hắn, vậy mà hắn còn quỳ lạy mình? Phương Tranh cảm giác thật hoang đường.
Kỳ thật, chuyện này tuyệt đối không hoang đường chút nào, đám người hầu trong Phương phủ đều biết, trước kia Phương thiếu gia là một kẻ nham hiểm chuẩn mực, khi hắn cười với ngươi càng lâu, ngươi lại càng xui xẻo, nhẹ thì da thịt chịu khổ, nặng thì trọng thương tàn phế. Đương nhiên, đám người hầu kẻ hạ cũng không biết là, chủ nhân nham hiểm của thân thể này sớm đã bị nhân sĩ xuyên việt chiếm cứ, vị Phương thiếu gia trước mặt này, không dám nói hắn là rồng phượng trong loài người, nhưng ít nhất hắn cũng là một người khiêm tốn.
Không thể không nói, khi Phương thiếu gia mỉm cười kỳ thật cũng rất mê người, đáng tiếc vị nhân huynh bị giẫm lên chân này lại không cho là như vậy, chứng kiến Phương thiếu gia tươi cười như tắm trong gió xuân, ắt sẽ phải trả một cái giá cực kỳ bi thảm. Cho nên, Phương thiếu gia mỉm cười thì sẽ lại có “Người tài giỏi không được trọng dụng.”
“Tốt lắm, tốt lắm, dừng! Dừng lại! Đứng lên cho ta!” Phương Tranh thấy hắn liên tục dập đầu, không kiên nhẫn nổi, lệnh cho hắn đứng dậy.
“Ta hỏi ngươi đang muốn làm trò gì?” Phương Tranh quả thực không hiểu hành động của đối phương.
“Tiểu nhân vô ý đã mạo phạm tới thiếu gia, thật sự là tội ác tày trời!” Tuy rằng đã đứng lên, nhưng hai chân vị nhân huynh này vẫn run lên cầm cập.
Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã, xem ra bản thân mình tại Phương phủ rất có uy vọng.
“Ngươi, tên gọi là gì?”
“Hồi bẩm lại thiếu gia, tiểu nhân từ nhỏ đến lớn đã ở trong phủ, tên là Tiểu Ngũ, là thủ hạ dưới tay Lưu quản gia, đang phục vụ tạp dịch ở Tây viện.”
“Tây viện? Lưu quản gia? Quản gia trong phủ nhà ta không phải là họ Tôn sao?” Tôn quản gia kia, Phương Tranh đã gặp qua, không gầy không béo, một người rất hòa nhã. Thường ngày không có việc gì đều tung tăng chạy đến tiểu viện nơi Phương Tranh ở, xin chỉ thị của hắn hôm nay muốn ăn cái gì, thiếu gia người còn có điểm gì sai bảo…
“Thiếu gia người… Hay là không nhớ rõ sao?” Tiểu Ngũ quái dị nhìn thoáng qua Phương Tranh, “Quản gia của Tây viện là Lưu quản gia, quản gia của Đông viện là Tôn giản gia, bởi vì thiếu gia sống ở Đông viện, cho nên sinh hoạt thường ngày của người đều là do Tôn quản gia một tay lo liệu.”
Nhiều phòng ốc như vậy, một nhà tổng cộng có ba người, còn phân chia Đông viện, Tây viện, còn phải hai người quản gia, thật xa xỉ! Sau này khuyên nhủ phụ thân, đem những phòng dư thừa cho thuê thu lấy tiền, muỗi tuy nhỏ… Nhưng nó không phải là thịt sao.
“Ngươi làm chuyện gì mà lại đi tới đây?” Nếu Tiểu Ngũ không có sự việc gì trọng yếu, Phương Tranh quyết định đề cho hắn đi theo phụng bồi mình dạo chơi.
“Hồi bẩm thiếu gia, Lưu quản gia phân phó tiểu nhân ra ngoài mua một ít đồ vật này nọ.” Tạp dịch, đối với nghành nghề này mà nói, chính là việc gì cũng làm, trong đó chủ yếu là chân chạy.
“Mua đồ?” Phương Tranh nhãn tình sáng lên, tiếp theo cười híp mắt nói: “Ra ngoài a, ha ha, ra ngoài thật tốt, thiếu gia ta thích nhất là ra ngoài dạo chơi, chúng ta cùng đi.”
Đương nhiên Tiểu Ngũ không hiểu vì sao hôm nay thiếu gia lại có nhã hứng ra ngoài cùng hắn, mà hắn cũng không dám hỏi, nếu thiếu gia muốn cùng mình đi ra ngoài dạo chơi, vậy cũng tốt, thời đại này có rất nhiều quy củ, người hầu kẻ hạ không được đi ngang hàng với chủ nhân, người hầu không được nghi nghờ quyết định của chủ nhân… Nhiều chuyện, chủ nhân có thể đánh chết, cũng không bị coi là phạm pháp.
Tiểu Ngũ một đường khom lưng đi theo Phương đại thiếu gia, bảo trì cái tư thế này muốn mệt chết người, nhưng hắn không dám có một câu oán hận. Dù sao vị thiếu gia trước mặt này cũng được công nhận là Diêm Vương tại trần thế, làm việc cẩn thẩn một chút, như vậy mới không có xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng Tiểu Ngũ không có một câu oán hận, nhưng Phương Tranh đã ra lời oán thán: “Tiểu Ngũ, ngươi trời sinh bị còng lưng sao? Đi đường sao lại lom khom như lão già thế này?”
“Hồi bẩm thiếu gia, đây là tiểu nhân tỏ lòng tôn kính với thiếu gia người.” Tiểu Ngũ có điểm ủy khuất nói.
“Tôn kính thì phải khom lưng sao? Nếu ngươi sùng bái ta, chẳng phải là muốn quỳ rạp ở trên mặt đất sao?” Phương Tranh cho rằng, cái loại lễ tiết này quá mức giả tạo. Dù sao hắn cũng là người hiện đại xuyên việt qua, đối với luật lệ cùng tôn ti trật tự của xã hội phong kiến, trong mắt hắn căn bản chính là chó má.
“Thiếu gia… Tiểu nhân nên làm như thế nào?” Tiểu Ngũ có chút bất đắc dĩ, hắn cảm thấy được, trước mặt vị thiếu gia ăn chơi trác táng này, tốt nhất mình không nên nói ra chủ kiến.
“Đứng thẳng! Người của Phương gia đi ra ngoài đường là phải có bộ dáng, đừng ném vào mặt Phương gia như vậy. Còng lưng giống mấy gã thái giám sao? Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực ra phía trước! Lúc nào trên mặt cũng phải mỉm cười, tạo dáng có khí chất một chút, Uy! Kiểu cười của ngươi đó là ngây ngô, thu lại một chút, đúng! Cứ như vậy bảo trì bộ dáng tươi cười này, ta xem rất hợp mắt!”
Một chủ một nô tài, cứ như vậy nghênh ngang đi dạo trên phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.