Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 132: Trung hiếu nan toàn

Tặc Mi Thử Nhãn

13/03/2014

Có thể tưởng tượng được màn đêm đang tĩnh lặng, bỗng nhiên trên sông Tần Hoài vang lên một thanh âm náo loạn,…

Chẳng qua bao lâu, thuyền hoa lâm vào một cảnh hoảng loạn, những khách làng chơi vốn đang cùng các vị cô nương ngủ say trong mộng đẹp, nhất thời bi đánh thức. Ban đầu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó mới kinh hoảng lên, bên trong thuyền hoa hỗn loạn, tiếng nam nhân quát tháo kèm theo tiếng nữ nhân la hét chói tai, quả nhiên vô cùng náo nhiệt ầm ĩ.

Phương Tranh là một người phi thường thích náo nhiệt, một màn biểu diễn trước mắt cũng đã đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn.

Phương Tranh thoa mãn cười, phất tay lên, đám binh sĩ dồn dập bước sang thuyền hoa.

Trong đại sảnh của thuyền hoa, một đám nam nữ quần áo không nghiêm túc, biểu tình có lúng túng hoảng sợ, cũng có ức chế. Không gian bốn chung quanh ầm ĩ thành một đống hỗn độn, tựa hồ như bị một đàn trâu rừng chạy qua.

Phương Tranh nhíu mày, đám lính như lang như hổ xông vào, sau khi chỉnh đốn một lúc, rốt cuộc hiện trường cũng đã yên tĩnh trở lại.

“ Đều đứng ngay ngắn! Xếp thành hàng, nhìn lại hình dạng của đám các ngươi xem!" Phương Tranh chính khí răn dạy cùng quở mắng nhóm khách làng chơi, đảo mắt nhìn thoáng quá, lại phát hiện trong đám người có một vị cô nương dung mạo không tệ, Phương Tranh híp mắt cười tủm tỉm, đang muốn cợt nhả một phen, bỗng nhiên có binh sĩ hét lớn: " Đại nhân, có người muốn chạy!"

Phương Tranh nghe vậy tinh thần khẽ động, rốt cuộc thì cũng chờ đợi được! Vô số tình huống trong làng điện ảnh đều từng đề cập tới, phàm là có người muốn chạy, hắn nhất định là phạm nhân trốn ngục. trong lòng hơi chột dạ.

Không nghĩ ra, hôm nay bổn thiếu gia lại gặp khâm phạm của triều đình, phải bắt hắn lập đại công cho triều đình, có thể hoàng thượng lão gia tử cao hứng liền thưởng cho ta mấy ngàn lượng bạc cũng nên....Phương đại thiếu gia hoan hỉ, phấn chấn, ngất ngây đánh chủ ý trong lòng.

" Nhanh, đuổi theo! Bắt hắn lại cho ta!" Phương Tranh không chút do dự hạ lệnh, nhất thời có mười mấy binh sĩ lĩnh mệnh mà đi, phóng vào hậu trường khoang thuyền, lớn tiếng đuổi theo. Trong đại sảnh vừa mới an tĩnh được một lúc, giờ tại ồn ào không thôi.

Liên tiếp có binh sĩ quay lại hồi báo công tác vây bắt trọng phạm của triều đình.

" Đại nhân, người nọ không mặc quần áo."

" Đại nhân, người nọ thân pháp rất linh hoạt."

" Đại nhân, hắn đã chạy đến cuối hoa thuyền, hắn đang đứng bất động."

Phương Tranh nghe được âm thầm cao hứng, tạm thời chẳng quản đến mấy vị cô nương, nhanh chóng dẫn thêm binh sĩ phóng tới khoang cuối của hoa thuyền.

Người còn chưa đến nơi, chỉ nghe bùm một tiếng, tiếp theo có thanh âm của binh sĩ hét lớn: " Đại nhân, người nọ nhảy xuống sông rồi!"

Biểu tình trên mặt của Phương Tranh ngày càng hưng phấn. theo như lẽ thường người càng khó bắt lại càng có giá trị, cũng đại biểu công lao của hắn càng to lớn, được hoàng thượng trọng thưởng càng nhiều …

Vịn tay vào mạn thuyền, Phương Tranh bước lại gần quan sát, phảng phất trong nước tối đen như mực mơ hồ hiện ra một bóng người, ánh trăng khiến cho tầm mắt sáng tỏ hơn, nhìn kỹ, quả nhiên không mặc quần áo.

Phương Tranh cau mày nói: " Thực kỳ quái! Người này chẳng những trần truồng hơn nữa còn lặn ở trong nước, tính chất đạo đức phi thường kém, không hề có lòng tự trọng của nam nhân.”

Đứng thẳng người, Phương Tranh quát: " Ai thông thạo thủy tính? Vài người đi xuống, nhất định phải bắt được tên tiểu tử đó cho bổn quan!"

Có một binh sĩ kinh ngạc hô lên: " Bẩm đại nhân, dường như người này không thông thạo thủy tính…"

Phương Tranh nhanh chóng phóng mắt xuống dưới, quả nhiên người này không, thông thạo thủy tính, ban đầu tưởng hắn có da có thịt, nhưng bây giờ lại giống như không còn một chút khí lực, động tác của hắn dần dần bối rối. Phương Tranh chứng kiến không khỏi cười thầm trong lòng, tiểu tử này có mắt không tròng, không biết bơi thì nhảy vào trong nước làm chi? Không phải là muốn đi tìm chết hay sao?

Thân ảnh trong nước lúc này càng khẩn trương hơn, dường như thoát lực, tạm thời lộ ra khỏi mặt nước, thất thanh cầu cứu: " Cứu mạng…Cứu...Mạng!"

Ngay sau đó hắn không tự chủ được lại trầm mình xuống, chân tay khua loạn.

Phương Tranh ngạc nhiên " di" một tiếng: " Tại sao nghe thanh âm này lại cảm thấy quen thuộc?"

Cẩn thận phóng mắt nhìn lại, thân ảnh trong nước trắng nõn, béo tròn, thoạt nhìn giống như một đống thịt ngâm ở trong nước, thanh âm quen tai, nhìn lại...Càng nhìn càng quen mắt.

" Mau nhảy xuống cứu người, nhanh lên." Phương Tranh hướng về phía mấy tên lính biết bơi nói.

Đám binh sĩ tốp năm tốp ba nhảy xuống, hao tổn rất nhiều khí lực mới cứu được người lên.



Người chưa chết, nhưng cũng thoi thóp, hơn nữa phỏng chừng đã uống phải không ít nước sông, vốn dĩ thân hình đã béo tròn, giờ phút này càng giống như một quả bóng hơi, sợ rằng một châm hắn liền bay loạn xạ trong không trung.

Phương Tranh vừa nhìn thấy gương mặt của người này, vốn đang cười đài bỗng nhiên biểu tình trở nên vô cùng bi thống, thương tâm tựa hồ như mắt đi người thân, vận đủ khí lực toàn thân, Phương Tranh thống khổ nói: " Mập Mạp! Như thế nào lại chính là ngươi a?"

Người được cứu lên không phải ai khác, chính là Phúc Vương điện hạ, Chu Vô Bệnh, tức Mập Mạp.

Giậm chân, Phương Tranh hướng binh sĩ đang đứng bốn phía chung quanh rống lớn: " Còn đứng ở đấy làm gì? Mau cứu người! Mau chóng hỗ trợ cứu hắn tỉnh lại!"

Đám binh sĩ như người trong mộng mới tỉnh, bước lên phía trước, xoa bóp chân tay, ấn huyệt nhân trung, bóp bụng, hiện trường hỗn loạn thành một mảnh.

Phương Tranh lắc đầu, vội la lớn: " Các ngươi làm như vậy không đúng, trái với phương pháp khoa học, cần phải hô hấp nhản tạo!"

Đám binh sĩ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn làm sao biết cái gì gọi là hô hấp nhân tạo?

Phương Tranh buồn bực giậm chân: " Chính là miệng áp miệng thổi hơi, thổi hơi có hiểu hay không?"

Lau mồ hôi trên trán, Phương Tranh sải bước tiến lên phía trước, đuổi hết đám binh sĩ đứng vây chung quanh ra, hắn muốn tự mình hô hấp nhân tạo, nhưng khi nhìn vào chiếc miệng phì lộn của Mập Mạp, Phương Tranh do dự một chút, đứng lên chỉ vào một gã binh sĩ nói: " Ngươi tới!"

Gã binh sĩ nhíu mày nhìn đôi môi của Mập Mạp, miệng muốn ra lời cự tuyệt chấp hành mệnh lệnh vô nhân đạo này, nhưng lại thấy biểu tình như muốn giết người của Phương Tranh, gã binh sĩ bất đắc dĩ đành phải miệng đối miệng, bắt đầu tiến hành thổi hơi cho Mập Mạp.

Phương Tranh trong thâm tâm không đành lòng nghiêng đầu đi, không muốn chứng kiến một màn cực kì bi thảm này....

Sơ cứu sau một lúc lâu, rốt cuộc Mập Mạp đã tỉnh, không ngừng ho khan lên, tiếp theo "ọc" một tiếng, nôn ra được không ít nước sông.

Phương Tranh mừng rỡ bước dài lên phía trước, bi thương nói: " Mập Mạp, Mập Mạp huynh! Ta....Đến chậm một bước rồi!"

Mập Mạp hổn hển nói: " ....Phương huynh, được rồi, ta còn chưa có chết đâu...."

“…”

Phương Tranh luống cuống khoác quần áo cho Mập Mạp, lại sai người nấu cho hắn một bát canh khu trừ hàn khí, Mập Mạp uống xong, cuối cùng cũng đã khôi phục lại tinh thần, Phương Tranh hiếu kỳ nói: " Làm sao ngươi lại có mặt trên chiếc thuyền hoa này?"

Mập Mạp cười khổ nói: "....Nam nhân có mặt ở trên thuyền hoa, theo như lời của ngươi mà nói, chính là phi thường hợp lý, cái gì mà phù hợp với lo-gic..."

Phương Tranh cười khan: "....Đúng nga, những người khác còn chưa chạy, một mình ngươi chạy cái gì hả? Toàn thân lại trần truồng, bao nhiêu điểm khó coi đây!"

Mập Mạp bi phẫn nói: " Ngươi tường rằng ta nguyện ý trần truồng sao? Còn không phải bị những tên lính thủ hạ của ngươi hại, lúc đó ta còn cho rằng có người muốn ám sát ta. Vừa vặn hôm nay ta không mang theo thị vệ đi cùng, nhiều người bao vây chung quanh như vậy. Nếu là ngươi, ngươi có chạy không?"

" Nhưng cũng không nên lao vào trong nước a, ngươi không thông thạo thủy tính, chẳng phải là đi tìm chết hay sao?"

Mập Mạp nghe vậy, rốt cuộc nước mắt ủy khuất chảy ra, chua xót nói: " Bản thân ta đen đủi a! Quá đen đủi! Đang hảo hảo chạy, nào ngờ trượt chân ở mép thuyền, liền bị rơi xuống sông? ngươi nói ta có oan hay không a?"

Mọi người sôi nổi tỏ vẻ đồng tình.

" Ta còn chưa hỏi ngươi đâu. ngươi mang nhiều người như vậy, chạy đến đây để làm chi?"

Phương Tranh hắc hắc cười: "Không phải ta, mà là phụng chỉ theo phụ hoàng của ngươi, thanh lọc kỹ viện...."

Mập Mạp phẫn nộ nói: " Ngươi thanh lọc thì mặc ngươi, ta ngủ cùng cô nương ở trên thuyền hoa cũng không, có chọc giận đến ngươi nha? Vậy mà ngươi hại ta quá mức thê thảm à!"

“…”

" Còn nữa, trong lúc ta mơ mơ màng màng, cảm giác được có miệng của người nào áp vào miệng của ta thổi hơi, có ý tứ gì? Người nào đã làm?"



Phương Tranh lúng túng nói: "...Mập Mạp, người sống cả đời, không cần chuyện gì cũng phải minh bạch, thật sự có một số chuyện đã qua, đôi khi hồ đồ cùng cảm thấy khoái hoạt hơn...."

Không chờ Phương Tranh nói, Mập Mạp đại khái cũng hiểu rõ mọi chuyện, nhất thời sắc mặt tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm, cuối cùng nhịn không được "ọc" một tiếng, nôn hết mọi thứ trong bụng ra bên ngoài.

" Mập Mạp huynh...Nén bi thương lại."

" Ọc ọc..."

Bên trong nội phủ của Phan thượng thư.

Hộ Bộ thị lang đang, bận tôi mắt, mà vẫn thong dong ngồi đây uống trà, tựa hồ giống như một người nhàn hạ.

Phan thượng thư khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói: " Duyệt Lâm, hôm nay lão phu mời ngươi tới đây, là có một chuyện muốn cùng ngươi thương nghị."

Lưu thị lang cười nhạt nói: " Chẳng lẽ đại nhân vì một chút chuyện thanh lọc kỹ viện?"

Phan thượng thư chậm rãi gật đầu: " Dụng ý của ngươi là tốt. nhưng hiện giờ Phương Tranh đang làm náo loạn đại cục, các nhóm đại thần trong triều cũng hướng lão phu dâng cáo trạng, nói Phương Tranh dẫn người làm loạn trị an tại kinh thành, dân chúng đối với chuyện này cũng bất an không ít."

Lưu thị lang lạnh nhạt nói: " Phan đại nhân, việc này tựa hồ cùng môn hạ không có quan hệ đi sao?"

Phan thượng thư nhíu mày thở dài: "....Có cần phải giải thích với người thông minh hay không đây, Duyệt Lâm, chuyện này cũng bởi vì ái tử của ngươi bỗng nhiên gặp họa, lão phu thực lòng thương tâm tiếc hận, nhưng ta và người đều là đại thần trong triều đình, cái tâm nhìn vào thiên hạ vạn dân, giờ phút này nên buông bỏ thù oán cá nhân, đừng quấy nhiễu khiến cho dân chúng bất an lo lắng."

Trên gương mặt của Lưu thị lang hiện lên một tia cười lạnh mỉa mai, tức thì rất nhanh đã khôi phục lại biểu tình bình thản.

" Đại nhân, môn hạ cả đời chỉ có một đứa nhi tử, tuy nói rằng khuyển tử nhìn không ra cái dạng gì, tính nết ham chơi lêu lổng, nhưng chung quy vãn là do môn hạ sinh ra, môn hạ đã từng nói qua, môn hạ làm quan cũng chỉ vì khuyên tử, muốn lưu lại một phần gia sản cho ngày sau hắn không phải lo cái ăn lo cái mặc, để hắn có thể lưu truyền hương khói cho Lưu gia, tương lai còn phải trông cậy vào hắn khai chi tán diệp. Hiện giờ…Ài...!

Lưu thị lang thở dài một hơi, vẻ mặt cô tịch, thậm chí còn mang theo vài phần tuyệt vọng, nói tiếp: "....Đại nhân đối với môn hạ có trọng ân bồi dưỡng, đề bạt. Món nợ nhân tình này suốt đời môn hạ cùng không bao giờ quên, nhưng đại nhân cũng biết, hiện giờ môn hạ đã mất hết chí khí. Cả đời của môn hạ, quan phẩm lên tới tam phẩm thị lang, tiền bạc tính hàng ngàn vạn, nhưng cuối cùng môn hạ cũng chỉ là công dã tràng, từ nay về sau Lưu gia tuyệt hậu, môn hạ quả thật đúng là tội nhân thiên cổ của Lưu gia rồi!"

Vừa nói dứt lời, Lưu thị lang cùng không quản thể diện, làm trò trước mặt Phan thượng thư, khóc lớn.

Phan thượng thư ẩn hàm cau mày lại, tức thì rơi vào trầm tư, nhỏ giọng trấn an: Duyệt Lâm, thỉnh ngươi nén lại bi thương, không nên đau đớn quá mức mà tổn hại đến thân thể, chức vị bất luận thế nào vẫn do ngươi đảm nhiệm, dù sao chúng ta cũng phải nhìn về tương lai phía trước mới được. May mà lệnh công tử còn giữ được tính mạng, tính mạng không còn đáng ngại thì mọi chuyện đều có thể giải quyết. Hiện giờ cũng nên buông bỏ nghi ngờ, để cho hoàng thượng khỏi phiền muộn, vạn dân khỏi lo lắng bất an."

Lưu thị lang nâng tay áo lên lau nước mắt, bi thương nói: " Đa tạ đại nhân rộng lượng, môn hạ thất lễ."

Phan thượng thư mỉm cười nói: " Không sao, ta và ngươi có giao tình đã hơn mười năm, đối với nhau cũng không cần phải khách khí. Lệnh công tử gặp nạn. hiện giờ ngươi đang bi thống vạn phần, đáng nhẽ lão phu không nên nhắc lại việc này, nhưng dân chúng đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, lão phu nóng vội, không thể không nói ra. Tên Phương Tranh kia dựa vào chuyện phụng chỉ hành sự, hiện giờ náo loạn khắp cả kinh thành, nếu không ngăn chặn hắn, không biết còn gặp phải đại họa gì nữa, khiến cho dân chúng vô tội gặp phải không biết bao nhiêu tai ương. Duyệt Lâm a, việc đã đến nước này, không phải ngươi cũng không biết."

Lưu thị lang cúi thấp đầu, một lúc lâu sau vẫn không mở miệng.

Phan thượng thư chứng kiến không khỏi nhíu mày.

Bầu không khí chung quanh hai người tương đối trầm mặc, Phan thượng thư là lão cáo già giảo hoạt, công phu hàm dưỡng cùng không tầm thường. Nhìn Lưu thị lang cúi thấp đầu không có phản ứng chút nào, biết là hắn đang cân nhắc, cũng không muốn quấy rầy hắn nữa, nhắm nửa con mắt bắt đầu dưỡng thần.

Một nén hương thỏi gian qua đi, bỗng nhiên Lưu thị lang cắn chặt hàm răng, trong mắt thoáng hiện lên vài phần kiên quyết, đứng dậy hướng Phan thượng thư bái một cái thật dài, nói: " Xin đại nhân lượng thứ, trong lòng của môn hạ có mối hận ngập trời, khuyển từ bị hủy hoại trong tay của mấy gã cường hào ác bá tại thanh lâu kỹ viện, môn hạ một lòng chỉ muốn đòi lại công đạo cho khuyển tử, báo mối thù tuyệt hậu cho Lưu gia! Đại nhân, môn hạ đắc tội!"

Phan thượng thư mở mắt ra, trong mắt hiện lên vài phần thất vọng cùng biểu tình không dám tin, tức thì nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, hờ hừng cười nói: " Ha ha, Duyệt Lâm, tâm tình của ngươi, lão phu có thể hiểu được. Hiện giờ Phương Tranh đã náo loạn khắp nơi trong kinh thành, nhưng một người cũng không bắt được, căn bản là hắn chi muốn hồ nháo mà thôi! Người này xuất thân thương nhân, nói chuyện nồng đậm hơi tiền, phẩm hạnh không đoan chính, nếu Duyệt Lâm đem mộng báo thù phó thác lên trên người của hắn, sợ rằng cũng hao tổn tâm tư rồi. Còn nữa, ngươi có biết đương kim thái tử điện hạ ở chỗ đó cũng có cổ phần hay không? Hiện giờ chỉ sợ thái tử điện hạ đối với ngươi, cũng vô cùng bất mãn, Duyệt Lâm, lão phu hi vọng ngươi không lầm đường lạc bước."

Lưu thị lang thanh âm căm hận nói: " Đại nhân, cho dù môn hạ có phải buông bỏ vinh hoa phủ quý, môn hạ cũng cam tâm tình nguyện! Thù này không báo được, Lưu Duyệt Lâm ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông ở dưới cửu tuyền? Xin thứ cho môn hạ cản rỡ, Phương Tranh người này vốn không có ưu điểm gì, nhưng môn hạ cho rằng chuyện này hắn sẽ làm tốt! Trung hiếu khó có thể lưỡng toàn, tuyệt hậu đã là một chuyện vô cùng bất hiếu, nếu ngay cả dũng khí báo thù cho khuyển tử mà môn hạ cùng không có, như thế nào có thể đối diện với khuyển từ đây?"

Rốt cuộc sắc mặt của Phan thượng thư cũng có chút thay đổi, ánh mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi: " Duyệt Lâm, ngươi đã hạ quyết định rồi sao? Ngươi cần phải cân nhắc cho cẩn thận a, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà đắc tội cùng quần thần, đắc tội thái tử, đắc tội thiên hạ."

Lưu thị lang cười to một tiếng, ngữ khí bi thương nói: “ Thì đã làm sao? Người trong thiên hạ phụ ta, ta lại không phụ được người thiên hạ sao?"

Phan thượng thư nghe được, sắc mặt hơi tái nhợt, bàn tay già nua khẽ nắm chặt vào thành ghế, tức thì chậm rãi buông ra, biểu tình khôi phục lại như bình thường thậm chí Phan thượng thư còn cười nói: " Đã như thế, lão phu cũng không có biện pháp, ha ha, Duyệt Lâm, ngươi tự lo liệu cho ổn thỏa đi."

Nói dứt lời Phan thượng thư bưng chén trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook