Chương 4: Cố Gia 1
Phong Thập Lí
18/08/2024
Cố Cẩm An nhìn bọn họ, rồi lại nhìn về phía Cố Đại Sơn đang quỳ phía xa, biết rằng không thể để chuyện này tiếp diễn, liền nói với Thôi thị: “Mẫu thân, con ra ngoài một lát, mẫu thân và đại tỷ chăm sóc Tiểu Ngư nhé”.
Chưa kịp để Thôi thị đáp lời thì Cố Cẩm An đã chạy vào màn đêm.
Cố Cẩm An tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh. Sau khi cầu xin vài nhà có quan hệ tốt, cuối cùng cũng vay được nửa bát lương thực, rồi tìm được một vị đại phu đến xem bệnh cho Cố Tiểu Ngư.
Đại phu họ Đỗ, trên đường chạy nạn thường chữa bệnh cho nạn dân để đổi lấy chút lương thực hoặc nước.
Ông ấy bôi thuốc lên vết thương của Cố Tiểu Ngư, băng bó lại, sau đó dùng kim châm cứu. Khi thu dọn ngân châm, ông ấy nói: “Không có giấy mực nên lão phu sẽ không viết đơn thuốc. Lão phu sẽ đến châm cứu mỗi ngày để tiêu tan máu động, ba ngày sau sẽ khám lại”.
Cả nhà Cố Cẩm An đều cảm kích không thôi.
Đỗ đại phu nhìn vẻ mặt đầy cảm kích của bọn họ, cuối cùng cũng nhắc nhở một câu: “Tiểu Ngư bị thương ở đầu, nếu ba ngày tới có thể tỉnh lại thì tốt, nếu không... các người cũng nên chuẩn bị tinh thần”.
Cả nhà Cố Cẩm An nghe xong, mặt mày đều trắng bệch.
Đỗ đại phu không nỡ nhìn thấy cảnh này, liền đeo hộp thuốc trên lưng rồi rời đi.
Đầu của Cố Cẩm Lý vô cùng đau nhức, bên tai vang lên những âm thanh hỗn tạp: tiếng người nói chuyện, tiếng bước chân rầm rập trên đường, tiếng hò hét, tiếng chửi mắng và cả tiếng gõ mõ, tiếng trống lôi kéo.
Cố Cẩm Lý băn khoăn, nàng đã chết rồi mà sao vẫn có thể nghe thấy âm thanh và suy nghĩ rõ ràng được như vậy?
Nàng cố gắng mở mắt ra để xem tình cảnh hiện tại, nhưng mắt cứ nhắm chặt không thể nào mở ra được. Trong đầu như có những cuốn phim quay chậm, từng khung hình ký ức liên tục hiện lên. Những ký ức đó có nàng, còn có một tiểu cô nương mặc áo vải thô rách nát.
Ban đầu, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến ba ngày sau thì nàng mới hiểu rõ những ký ức trong đầu này có ý nghĩa gì.
Nàng đã sống lại, sau khi chết đi, nàng sống lại vào thân thể của tiểu cô nương kia.
Cô bé đó tên Cố Cẩm Lý, thật trùng hợp là cô bé lại cùng tên cùng họ với nàng... Nhưng người trong thôn thường gọi cô bé bằng cái tên thân mật là Cố Tiểu Ngư. Cô bé là người thôn Cố Gia, huyện Cao Thủy, phủ Long An, vùng Tây Bắc triều Đại Sở.
Cha là Cố Đại Sơn, mẫu thân là Thôi Thị. Đại tỷ là Cố Cẩm Tú và đại ca là Cố Cẩm An, cả hai là long phượng thai, năm nay đã mười bốn tuổi. Phía dưới còn một tiểu đệ tên Cố Cẩm Trình. Hiện tại cả nhà đang trên đường đi chạy nạn.
Chưa kịp để Thôi thị đáp lời thì Cố Cẩm An đã chạy vào màn đêm.
Cố Cẩm An tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh. Sau khi cầu xin vài nhà có quan hệ tốt, cuối cùng cũng vay được nửa bát lương thực, rồi tìm được một vị đại phu đến xem bệnh cho Cố Tiểu Ngư.
Đại phu họ Đỗ, trên đường chạy nạn thường chữa bệnh cho nạn dân để đổi lấy chút lương thực hoặc nước.
Ông ấy bôi thuốc lên vết thương của Cố Tiểu Ngư, băng bó lại, sau đó dùng kim châm cứu. Khi thu dọn ngân châm, ông ấy nói: “Không có giấy mực nên lão phu sẽ không viết đơn thuốc. Lão phu sẽ đến châm cứu mỗi ngày để tiêu tan máu động, ba ngày sau sẽ khám lại”.
Cả nhà Cố Cẩm An đều cảm kích không thôi.
Đỗ đại phu nhìn vẻ mặt đầy cảm kích của bọn họ, cuối cùng cũng nhắc nhở một câu: “Tiểu Ngư bị thương ở đầu, nếu ba ngày tới có thể tỉnh lại thì tốt, nếu không... các người cũng nên chuẩn bị tinh thần”.
Cả nhà Cố Cẩm An nghe xong, mặt mày đều trắng bệch.
Đỗ đại phu không nỡ nhìn thấy cảnh này, liền đeo hộp thuốc trên lưng rồi rời đi.
Đầu của Cố Cẩm Lý vô cùng đau nhức, bên tai vang lên những âm thanh hỗn tạp: tiếng người nói chuyện, tiếng bước chân rầm rập trên đường, tiếng hò hét, tiếng chửi mắng và cả tiếng gõ mõ, tiếng trống lôi kéo.
Cố Cẩm Lý băn khoăn, nàng đã chết rồi mà sao vẫn có thể nghe thấy âm thanh và suy nghĩ rõ ràng được như vậy?
Nàng cố gắng mở mắt ra để xem tình cảnh hiện tại, nhưng mắt cứ nhắm chặt không thể nào mở ra được. Trong đầu như có những cuốn phim quay chậm, từng khung hình ký ức liên tục hiện lên. Những ký ức đó có nàng, còn có một tiểu cô nương mặc áo vải thô rách nát.
Ban đầu, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến ba ngày sau thì nàng mới hiểu rõ những ký ức trong đầu này có ý nghĩa gì.
Nàng đã sống lại, sau khi chết đi, nàng sống lại vào thân thể của tiểu cô nương kia.
Cô bé đó tên Cố Cẩm Lý, thật trùng hợp là cô bé lại cùng tên cùng họ với nàng... Nhưng người trong thôn thường gọi cô bé bằng cái tên thân mật là Cố Tiểu Ngư. Cô bé là người thôn Cố Gia, huyện Cao Thủy, phủ Long An, vùng Tây Bắc triều Đại Sở.
Cha là Cố Đại Sơn, mẫu thân là Thôi Thị. Đại tỷ là Cố Cẩm Tú và đại ca là Cố Cẩm An, cả hai là long phượng thai, năm nay đã mười bốn tuổi. Phía dưới còn một tiểu đệ tên Cố Cẩm Trình. Hiện tại cả nhà đang trên đường đi chạy nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.